Chương 46: Chửi bậy

"Bọn họ đi đâu vậy?" Thanh Nguyệt đau đầu hỏi, nàng vẫn còn muốn ngủ tiếp, vậy mà lại xảy ra nhiều chuyện thế này.
"Hôm nay Ngũ công tử trở về, cho nên sáng sớm tướng gia cùng mấy vị thiếu gia đã ra ngoài thành hết rồi."
Tô Cẩn Diễn?


Thanh Nguyệt lấy tay vỗ đầu một phát, từ khi tỉnh lại, nàng chưa được thấy qua vị tiểu ca phú khả địch quốc trong truyền thuyết kia, nghe nói vị tiểu ca này tuấn tú lịch sự, là người ôn tồn lễ độ, đứng đầu trong Tam công tử của Quang Phóng quốc.


"Tiểu thư, người xem Bạch công tử nơi đó......" Thấy nàng thật lâu sau không nói gì, quản gia nhịn không được lên tiếng nhắc nhở.


"Nếu cha đã không ở đây thì ngươi cứ việc tống cổ hắn đi đi, một nữ tử như ta không thích hợp để tiếp khách nam." Thanh Nguyệt phục hồi lại tinh thần, hướng hắn vẫy vẫy tay cho có lệ.


Nàng và Bạch Dật Hiên thực sự không có gì để nói, chuyện từ hôn này Tô Kính Tùng đã có chủ trương, nàng cũng không muốn phá hỏng.


"Ách......" Khóe miệng Quản gia không nhịn được mà giần giật, tính tình kiêu ngạo ương ngạnh này của tiểu thư từ khi nào lại để ý đến thế tục lễ giáo này?
"Như thế nào? Có vấn đề?" Thanh Nguyệt lạnh lùng liếc mắt nhìn quản gia đang đứng bất động nơi đó.


available on google playdownload on app store


"Không, đương nhiên không có vấn đề." Quản gia bị nàng nhìn đến nỗi nhảy dựng, vội vàng khom người với nàng rồi lui ra ngoài.


Híp mắt nhìn bóng dáng quản gia nhanh chóng chạy trốn, Thanh Nguyệt yên lặng một lúc lâu, lúc này mới ngáp một cái chuẩn bị đi ngủ, nhưng mới vừa vào trong phòng đã nhìn thấy một con chuột nhỏ trắng trợn táo bạo nằm trên giường nàng, thấy nàng tới thì lập tức dùng hai chi sau đứng thẳng người, lộ ra cuộn giấy được buộc trên bụng.


Thanh Nguyệt nhìn cảnh này mà buồn cười, duỗi tay ra lấy cuộn giấy, sau đó lấy ngón tay xoa mạnh đầu chuột nhỏ, chọc cho nó nhe răng nhếch miệng "chít chít" kháng nghị vài tiếng rồi chạy đi.
Thì ra là thế này.


Thanh Nguyệt nhìn chữ viết trên tờ giấy, lạnh lùng cong môi, để lửa đốt cháy tờ giấy, nằm lên giường bắt đầu ngủ.
Xem ra nàng phải mau chóng giải quyết chuyện này một chút, bằng không nhiều mớ phiền phức bên người như vậy, đến bao giờ mới có thể an tâm làm chuyện của mình?
"Tô Thanh Nguyệt, ngươi đi ra cho ta!"


"Bạch công tử, ngài vẫn nên về trước đi, ngài thế này không phải đang làm khó lão nô hay sao?"
"Cút, đến lượt ngươi nói chuyện à? Tô Thanh Nguyệt, có nghe hay không, ngươi đi ra cho ta!"


Thanh Nguyệt vừa mới nhắm mắt lại, trong sân liền truyền đến thanh âm ồn ào, nghe vậy nàng không khỏi nhíu mày, trợn mắt liền thấy Diệp Hồng vội vàng đi đến.
"Tiểu thư, là Bạch công tử." Diệp Hồng đi tới cạnh giường, nhẹ giọng nói.


"Đánh hắn đi!" Thanh Nguyệt không kiên nhẫn nói câu, sau đó quay sang một bên không thèm để ý nữa.
Nam nhân này âm thầm tính kế nàng không nói, cư nhiên còn dám chạy tới cửa, thật sự cho rằng nàng dễ chọc à?


Diệp Hồng nghe vậy, đầu tiên là sửng sốt, tiện đà quay đầu lại, lấy cây gậy gỗ đặt trên cửa sổ rồi đi ra ngoài.


Bạch Dật Hiên rống giận vọt vào sân, đang muốn mở cửa thì thiếu chút nữa đụng phải Diệp Hồng, không đợi hắn phản ứng, tay Diệp Hồng đã giương lên, lập tức hung hăng đánh một gậy lên người hắn.


"A......" Bạch Dật Hiên vội lui lại vài bước, cánh tay che lại chỗ bị đánh đau, không dám tin nhìn nữ nhân vừa đi ra, hét lớn: "Tiện nhân, ngươi dám đánh ta? Ngươi có biết ta là ai hay không?"
"Mặc kệ ngươi là ai, tiểu thư có lệnh, đánh đuổi ra ngoài." Diệp Hồng lạnh lùng nói, lại hung hăng đánh thêm một gậy.


Lần này tiểu thư mất tích, nàng một chút cũng không phát hiện đã là không làm tròn trách nhiệm lắm rồi, trong lòng bị đè nén, nếu ngay cả chuyện đánh người như thế mà cũng làm không tốt, vậy nàng chỉ có thể trực tiếp nghỉ việc.


Bạch Dật Hiên chỉ là thư sinh, đương nhiên không thắng nổi người biết võ như Diệp Hồng, lập tức bị đánh đến nỗi kêu thảm thiết không ngừng, nhưng lại không cam lòng cứ như vậy mà rời đi, vì thế lại lần nữa hét lên.


"Tô Thanh Nguyệt, ngươi đừng cho là ta sẽ khuất phục dưới ɖâʍ uy của ngươi, chuyện lui hôn này ta đã định rồi."
"Ngươi nếu đã dám bỏ trốn cùng dã nam nhân thì còn trở về làm gì?."


"Ngươi tiện nhân này tránh trong phòng thì có bản lĩnh gì? Có ngon thì ra ngoài, ngươi ɖâʍ oa đãng phụ đáng ch.ết này, sớm nên cho vào chuồng heo mới đúng, cư nhiên còn mặt mũi tồn tại!"


Lần này Bạch Dật Hiên làm bất cứ giá nào, không màng phong độ chửi ầm lên, dù sao chuyện nàng bỏ trốn với người khác đã bị truyền khắp nơi, hôm nay bị đánh thảm ở đây một chút mới có thể khiến cho mọi người trong kinh thành biết phủ Thừa tướng ỷ thế hϊế͙p͙ người, đến lúc đó, mất mặt cũng chỉ là phủ Thừa tướng, còn hắn nhiều nhất cũng chỉ là người bị hại, đến lúc đó xem phủ hắn còn dừng chân trong kinh thành thế nào.


Diệp Hồng bị ô ngôn uế ngữ của hắn khiến cho phẫn nộ, cắn răng, xuống tay mỗi lần đều ác hơn, mỗi một gậy đều dốc hết sức lực, nhưng Bạch Dật Hiên lại giống như đang liều mạng, tuy rằng kêu thảm thiết không ngừng, nhưng tiếng mắng lại càng thêm lớn.


Hắn biết, cơ hội chỉ có một, nếu lúc này không lui hôn được thì về sau cũng đừng nghĩ đến.
Nghe âm thanh bên ngoài càng ngày càng khó nghe, Thanh Nguyệt không kiên nhẫn lập tức đứng dậy, hùng hổ xông ra ngoài.


Dù thế nào nàng cũng không nghĩ rằng hôm nay Bạch Dật Hiên lại hoàn toàn không màng đến thể diện mà mắng chửi, hơn nữa mỗi một câu đều là chửi bới thanh danh nàng, đưa bản thân lên vị trí người bị hại, chiêu này không thể nói là không độc được, đây quả thực là đang ép người ch.ết a.


Mặc dù nàng không quan tâm đến thanh danh của mình, nhưng nàng vẫn còn muốn tiếp tục sống ở đây, nếu cứ để mặc hắn chửi bới như vậy, về sau phải ra cửa thế nào nữa?
"Tô Thanh Nguyệt, ngươi dơ bẩn......"
"Ngươi dám nói thêm câu nữa?!"


Bạch Dật Hiên mắng sướng cả miệng, đột nhiên trước mắt chợt lóe tia hàn quang, trên cổ lập tức thêm một thanh kiếm lạnh lẽo, hắn chậm rãi giương mắt liền nhìn thấy vẻ mặt sát khí của Thanh Nguyệt.


"Thế nào? Ngươi thẹn quá hóa giận sao?" Nhìn mũi kiếm phát ra hàn quang lấp lánh kia, Bạch Dật Hiên không khỏi lạnh run, ngửa đầu cười lạnh, hoàn toàn là dáng vẻ điếc không sợ súng.






Truyện liên quan