Chương 36: Sự yên tĩnh trước cơn bão

Có được “thông hành lệnh” của Đan Vô Ngân, Nhậm Doanh Doanh và Khúc Phi Yên quả thực vui đến muốn lật trời, nguyên bản chỉ định đơn giản đi dạo vài vòng nhưng đến lúc này lá gan của hai nàng cũng đã biến lớn, cả hai cùng quyết định phải tạo nên danh tiếng trên giang hồ.


“Doanh Doanh, ngươi nói chúng ta đã vào giang hồ liệu có nên tự đặt một danh hào không? Như vậy mới có thể vang dội, mới có thể dọa người!” Hai mắt Khúc Phi Yên đảo tròn hưng phấn hỏi Doanh Doanh.


Doanh Doanh vẫn chưa kịp nói gì thì Tang Dĩnh đã tiếp lời, “Thánh cô, Thánh nữ, phu nhân có lệnh, tuy rằng cho phép các người thoải mái chơi đùa, nhưng là vì bảo đảm an toàn nên cả hai phải dùng thân phận Thánh cô và Thánh nữ của Nhật Nguyệt thần giáo bước chân vào giang hồ, như vậy cũng coi như là cống hiến vì Thần giáo.” Tang Dĩnh kỳ thực rất kỳ quái, tuy rằng Thánh cô và thánh nữ đều là người băng tuyết thông minhi, thế nhưng dù sao vẫn còn trẻ con, lại chưa từng trải đời, làm sao có thể vì Thần giáo cống hiến đây?


Bất quá Tang Dĩnh có thể khiến Tang tam nương yên tâm đưa nàng theo Doanh Doanh và Khúc Phi Yên hạ nhai, tự nhiên sẽ không phải là loại người lắm miệng, chỉ là dựa theo ý tứ của Đan Vô Ngân nói rõ với hai vị bề trên kia.


Hai tiểu cô nương khi nghe nói đến phải dùng danh hiệu của Nhật Nguyệt thần giáo vốn có chút mất hứng, nhưng là khi nghe nói đến có thể cống hiến vì Thần giáo thì nhiệt tình lại hăng hái dấy lên, “Đây cũng là một ý kiến hay, chúng ta nhất định phải đem danh tiếng của Nhật Nguyệt thần giáo phát dương khắp đại giang nam bắc!” Khúc Phi Yên rất có khí thế nắm tay tỏ rõ quyết tâm.


Nhậm Doanh Doanh cũng gật đầu nói với Tang Dĩnh, “Tang tỷ tỷ, sau này phải nhờ vào tỷ chiếu cố ta và Phi Yên rồi, tỷ đã là thuộc hạ của Tang cô cô thì cùng không cần khách khí gọi chúng ta là cái gì Thánh cô, Thánh nữ đâu, tỷ cứ trực tiếp gọi chúng ta là Doanh Doanh, Phi Yên là tốt rồi.”


available on google playdownload on app store


Nữ nhi Giang hồ vốn là không coi trọng tiểu tiết, bởi vậy Tang Dĩnh nghe xong cũng không có chối từ gật đầu đáp ứng, “Doanh Doanh, Phi Yên, bây giờ đã không còn sớm, hai người nghỉ ngơi sớm một chút nếu có chuyện gì đợi sáng mai rồi hãy nói.”
Doanh Doanh và Phi Yên nhu thuận gật đầu tiễn Tang Dĩnh về phòng.


———————————————
Hắc Mộc Nhai,
Đông Phương Bất Bại hỏi Đan Vô Ngân, “Tử Khiêm, ngươi vì sao để Doanh Doanh và Phi Yên dùng danh hào của Thần giáo lăn lộn bên ngoài, như vậy bọn tiểu nhân chính đạo nói không chừng sẽ muốn bắt cóc bọn họ để uy hϊế͙p͙ Thần giáo.”


Đan Vô Ngân lắc đầu, “Đông Phương, ngươi còn chưa lý giải bọn người chính đạo này nha.” Đan Vô Ngân tuy rằng cũng không có quá nhiều tiếp với đám danh môn chính phái trên trên giang hồ kia, thế nhưng khi ở 21 thế kỷ, thân là gia chủ Đan gia, hắn tiếp xúc với những người tự xưng là nhân sĩ chính nghĩa như thế cũng không ít.


“Bọn họ nếu đã tự xưng là chính phái, ý tứ là muốn biểu lộ một mảnh quang minh chính đại. Nếu Doanh Doanh và Phi Yên giấu diếm thân phận một khi bị bọn họ phát hiện, rất có sẽ bị họ len lén bắt cóc. Cho dù chúng ta có đến đòi người, bọn họ cũng sẽ nói Doanh Doanh và Phi Yên lén lén lút lút đến địa bàn của bọn họ nhất định là có âm mưu quỷ kế gì, sau đó sẽ hung hăng mà cắn chúng ta một ngụm.”


Thấy biểu tình kinh ngạc của Đông Phương Bất Bại, Đan Vô Ngân mỉm cười, <Đông Phương của mình nha, tuy rằng võ công cái thế, nhưng lại bởi vì si mê với võ công mà thủ hạ dưới trướng lại có không ít người tài ba có khả năng ứng phó mấy việc vặt này, cho nên mới đối với các thứ âm mưu quỷ kế cũng không quá tinh thông.>


“Ngược lại nếu hai tiểu nha đầu kia quang minh chính đại ddi ra ngoài, bọn danh môn chính phái kia lại không có lý do, cũng không dám hạ thủ với hai đứa trẻ con như thế, nếu không danh tiếng mà bọn họ tích cóp bấy lâu nay cũng coi như xong.” Đan Vô Ngân từng chút từng chút giải thích với Đông Phương Bất Bại, hắn cũng không phải muốn Đông Phương Bất Bại học được cách vận dụng những kinh nghiệm giang hồnày, mà chỉ muốn ái nhân của hắn ở thời khắc mấu chốt không bị ủy khuất thôi.


Đông Phương Bất Bại có thể trở thành giang hồ đệ nhất cao thủ tự nhiên không phải người ngu dốt, được Đan Vô Ngân chỉ điểm một chút liền đã có thể lĩnh ngộ, “Ý của ngươi là để Doanh Doanh và Phi Yên bộc lộ thân phận đi lại trên giang hồ không chỉ sẽ khiến bọn người chính đạo không dám làm thương tổn các nàng, mà còn là một loại bảo hộ để các nàng không phải chịu tiếng xấu thay kẻ khác?”


Đan Vô Ngân thưởng cho Đông Phương Bất Bại một cái hôn, “Trẻ nhỏ dễ dạy! Đúng là như vậy chính đạo vì danh thanh, mà đám tà đạo lại đơn giản không dám trêu chọc Nhật Nguyệt thần giáo, bên người Doanh Doanh và Phi Yên cũng có không ít cao thủ bảo hộ, vì vậy hầu như có thể coi như vạn vô nhất thất!”


Doanh Doanh và Phi Yên rất vui vẻ ngủ một giấc đến hừng đông, sau đó gọi nha hoàn đến vì mình chuẩn bị trang phục thật tốt, lúc ăn điểm tâm thì bắt đầu hào hứng thảo luận xem trạm thứ nhất trong hành trình lịch lãm giang hồ nên đi nơi nào.


“Đến Tây hồ đi, Vô Ngân thúc thúc và Đông Phương thúc thúc đã từng dẫn ta qua đó, chỉ là bởi vì chuyện của phụ thân khiến ta không thể buông tâm du ngoạn.” Doanh Doanh đối với chuyến đi Tây hồ lần trước có chút nhớ mãi không quên.


Khúc Phi Yên lần này ra ngoài mục đích chủ yếu chính là để Doanh Doanh giải sầu, lúc này tự nhiên sẽ không phản bác ý tứ của nàng, gật đầu, “Chúng ta cứ đi Tây hồ thôi!”
—————————————–
Lại nói về Hoa Sơn,


Nhạc Linh San từ lần trước nói chuyện cùng Lệnh Hồ Xung thì đã hoàn toàn ch.ết tâm đối với gã, quyết định nghe theo lời nói của phụ thân, bồi dưỡng tình cảm thật tốt với Lâm Bình Chi.
Vì vậy cả phái Hoa Sơn đều có thể thấy Nhạc Linh San vui vẻ lôi kéo Lâm Bình Chi chơi đùa.


Lệnh Hồ Xung thấy thái độ của tiểu sư muội thì hoàn toàn tin lời nói của Nhạc Bất Quần, cả người đều trở nên trầm mặc, suốt ngày ngoại trừ sớm tối thỉnh an với Nhạc Bất Quần và Ninh Trung Tắc thì đều vùi đầu tu luyện võ công, thậm chí việc trò chuyện với các sư đệ cũng ít đi rất nhiều.


Điều này làm cho Ninh Trung Tắc vô cùng lo lắng, mà Nhạc Bất Quần thì lại rất hài lòng.
Đến một hôm, Nhạc Bất Quần bất ngờ gọi Lệnh Hồ Xung đến bên cạnh, “Xung nhi.”


Mặc dù Nhạc Bất Quần quyết định đem Nhạc Linh San gả cho Lâm Bình Chi, thế nhưng Lệnh Hồ Xung vẫn không hề đối với hắn nảy sinh bất mãn, vẫn như trước hết sức cung kính, “Sư phụ.”


Nhạc Bất Quần thở dài một hơi, “Vi sư biết là Linh San có lỗi với ngươi, nhìn ngươi mấy ngày gần đây cũng trầm mặc đi nhiều, hẳn là trong lòng cũng rất khó chịu đi, vì vậy ngươi cũng nên hạ sơn một chuyến cho khuây khỏa.”


Lệnh Hồ Xung chợt ngẩng đầu lên lộ ra một nụ cười khổ, “Dạ.” Bởi vì hôn sự đã quyết định, nên sư phụ muốn gã ra ngoài tự chữa thương sao?


Sau khi Lệnh Hồ Xung rời đi, Nhạc Bất Quần buông lỏng bàn tay vẫn đặt ở sau lưng, trong đó có một mảnh giấy ghi vài dòng chữ
Khóe miệng lộ ra vẻ tươi cười, “Xung nhi, ngươi đừng làm vi sư thất vọng!”


Lệnh Hồ Xung về phòng, thu thập một chút hành lý rồi dự định ly khai, vừa ra khỏi cửa đã gặp Lao Đức Nặc.
“Đại sư huynh.” Lao Đức Nặc chào hỏi, nhìn thấy hành lý trên vai Lệnh Hồ Xung thì nghi hoặc, “Đại sư huynh muốn hạ sơn? Là sư phụ phái huynh ra ngoài làm việc sao?”


Lệnh Hồ Xung cố gắng cười cười, “Không có gì, chính là ta ở Hoa Sơn ngây ngô mãi cũng phiền, nghĩ muốn ra ngoài giải sầu một chút.”
Lao Đức Nặc tỏ vẻ hiểu rõ, sau đó lại nghi ngờ hỏi, “Thế nào lại đúng lúc như vậy chứ?”


“Cái gì đúng lúc? Có chuyện gì sao?” Lệnh Hồ Xung có chút khó hiểu, hiện tại chuyện bản thân thất tình không phải cả Hoa Sơn đều biết rồi sao.
Lao Đức Nặc càng thêm kinh ngạc, “Đại sư huynh, ngươi không biết sao?”


Lệnh Hồ Xung thấy dáng vẻ của Lao Đức Nặc cũng biết sắp có đại sự, “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Ngươi cũng biết ta gần đây tâm tình không tốt, không có chú ý bên ngoài.”


Lao Đức Nặc nói, “Đoạn thời gian trước sư thúc Lưu Chính Phong cảu phái Hành Sơn rửa tay chậu vàng, kết quả lại bị Tả Lãnh Thiền tiền minh chủ Ngũ Nhạc kiếm phái giả mạo cở hiệu của Nhật Nguyệt thần giáo dự định tru diệt cả, sau đó lại bị giáo chủ Nhật Nguyệt thần giáo bắt gặp tại trận, huynh biết việc này không?”


Lệnh Hồ Xung gật đầu, “Biết, sau đó chính là ta áp giải phản đồ của Nhật Nguyệt thần giáo là Dương Liên Đình lên Hắc Mộc Nhai mà, làm sao vậy?” Lệnh Hồ Xung nhớ lại Doanh Doanh bị mình làm cho thương thì có chút buồn bã.


“Tả Lãnh Thiền làm ra chuyện xấu xa bực này tự nhiên không thể tiếp tục làm minh chủ, vì vậy sư phụ tạm thời đảm đương thay hắn. Ngũ Nhạc phái đã cùng nhau thương lượng, quyết định tháng sau sẽ cử hành đại hội võ lâm ở Hoa Sơn tuyển ra minh chủ chính thức. Chuyện lớn như vậy, đại sư huynh hoàn toàn không biết sao?”


Lệnh Hồ Xung lắc đầu, nhíu mày, “Không biết.” Nếu như nói vậy, gã khẳng định không thể hạ sơn, là đại đệ tử của phái Hoa Sơn, bản thân nhất định phải lên đài tỷ võ.
Nói rồi Lệnh Hồ Xung xoay người về phòng, bỏ hành lý xuống.


“Làm sao vậy? Sư huynh, ngươi không đi sao?” Lao Đức Nặc kinh ngạc hỏi.
Lệnh Hồ Xung gật đầu, “Đại hội võ lâm chính là đại sự, ta làm sao có thể rời khỏi.”


Lao Đức Nặc cảm động nói, “Đại sư huynh không hổ là đại đệ tử của sư phụ, thực sự thấu hiểu đại nghĩa. Bất quá đại sư huynh, hiện tại chỉ mới đầu tháng, chờ đến đại hội võ lâm cũng còn hơn một tháng nữa, bây giờ huynh hoàn toàn có thể xuống núi giải sầu lại canh chuẩn thời gian hẳng trở về, công việc chuẩn bị cho đại hội võ lâm cứ để bọn sư đệ chúng ta lo liệu đi.”


Lệnh Hồ Xung nghĩ lại thấy cũng đúng, liền cảm kích gật đầu với Lao Đức Nặc, “Vậy thì đa tạ ngươi, nhị sư đệ.” Sau đó ôm quyền rời đi.


Lao Đức Nặc ở phía sau Lệnh Hồ Xung lộ ra vẻ tươi cười, sau đó nói to, “Đại sư huynh, nghe nói Thánh cô và Thánh nữ của Nhật Nguyệt thần giáo đã rời khỏi Hắc Mộc Nhai, nếu huynh có gặp phải hai ma nữ nhất định phải cẩn thận, đừng để bị bọn họ hãm hại!”


Lệnh Hồ Xung dừng lại một chút, sau đó xoay người phất tay với Lao Đức Nặc, “Ta đã biết, ngươi ở lại trên núi phải chú ý chiếu cố sư phụ sư nương còn có các sư đệ cho thật tốt!” Doanh Doanh đã rời khỏi Hắc Mộc Nhai sao? Trong nội tâm uể oải của Lệnh Hồ Xung bỗng nhiên có một tia nhảy nhót.


Trong nhất thời, trên giang hồ gió nổi mây phun, đại hội võ lâm đã sắp đến gần, tin tức hai tiểu ma nữ rời khỏi Hắc Mộc Nhai khiến cho không ít nhân sỹ chính phái nổi lên tâm tư, còn trong lòng của mỗi một người giang hồ là vui mừng, lo lắng hay âm thầm tính toán thì chỉ có bản thân họ mới rõ ràng……….. Đương kim giang hồ, mỗi người đều ẩn giấu rất sâu, đợi chờ cơ hội.


——————————————–


Trong khi Đan Vô Ngân và Đông Phương Bất Bại ở Hắc Mộc Nhai tình chàng ý thiếp, Nhậm Doanh Doanh và Khúc Phi Yên ra roi thúc ngựa hướng về Tây hồ, Lệnh Hồ Xung lưng đeo bọc hành lý buồn bã hạ sơn, đệ tử Hoa Sơn nắm chặt thời gian trù bị cho đại hội võ lâm, Định Nhàn sư thái của phái Hằng Sơn cùng các nữ đệ tử cũng lên đường xuống núi


“Sư phụ, bây giờ cách đại hội võ lâm vẫn còn hơn một tháng, tại sao chúng ta phải xuống núi sớm như vậy?” nghi Lâm vốn là đệ tử được Định Nhàn sư thái sủng ái lên hỏi thay tiếng lòng của bọn sư t,ỷ muội.


Định Nhàn sư thái cười cười, “Ta dẫn các ngươi hạ sơn sớm một chút là vì để các ngươi thêm phần trải nghiệm. Các ngươi cả ngày ở trên núi niệm kinh, tập võ, một chút kinh nghiệm giang hồ cũng không có, như vật tương lai ta làm sao yên tâm đem phái Hằng Sơn giao cho các ngươi.”


Mặt của Nghi Lâm trắng nhợt, “Sư phụ! Người làm sao có thể nói nói như vậy, không phải là còn có người sao!” Nghi Lâm nghe như thế nào cũng cảm thấy Định Nhàn sư thái giống như là đang nói di ngôn.


Định Nhàn sư thái xoa xoa đầu Nghi Lâm, lại nhìn một chút sắc mặt đồng dạng trắng bệch của các đệ tử khác, “Có chuyện gì mà không thể chứ, hai ngày nay mắt phải của vi sư luôn không ngừng nháy, giống như sắp có chuyện gì xảy ra. Các ngươi phải cẩn thận nhiều hơn!”


“Dạ, sư phụ!” Tất cả đệ tử đều cung kính đáp lời, đối với lời của Định Nhàn sư thái, các nàng luôn là tuyệt đối tin phục.
———————————
Trên Hắc Mộc Nhai,


Đan Vô Ngân nói với Đông Phương Bất Bại, “Đông Phương, Ngũ Nhạc kiếm phái cử hành đại hội võ lâm vào tháng sau, ngươi nói chúng ta nên đến tham gia náo nhiệt hay không, sẵn hù dọa bọn chính đạo này một lần?”


Đông Phương Bất Bại vừa nghe liền bật cười, “Tử Khiêm, ngươi làm sao lại nghịch ngợm như vậy?” Ai lại chẳng biết nguyên nhân chủ yếu thành lập liên minh Ngũ Nhạc kiếm phái chính là muốn đối phó Nhật Nguyệt thần giáo.


“Ta làm sao lại nghịch ngợm, ta chỉ là đối với các vị tông sư của Ngũ Nhạc kiếm phái kính ngưỡng đã lâu, nghĩ muốn mượn cơ hội này lãnh giáo một chút.” Đan Vô Ngân nói rất nghiêm trang, nhưng tiếu ý lộ ra nơi đáy mắt đã tỏ rõ hắn cũng xem những kẻ đó chẳng đáng gì.


“Dù sao bây giờ cũng đã qua tết, trong giáo đã có Nhậm Ngã Hành tọa trấn, chúng ta không bằng cũng theo Doanh Doanh và Phi Yên đại náo giang hồ một lần, nói không chừng còn có thể gặp được chuyện vui gì đó nữa!” Đan Vô Ngân hăng hái bừng bừng kiến nghị.


Đông Phương Bất Bại vốn đối với việc cả ngày đều phải xử lý không ít giáo vụ đã rất không vui, nay nghe Đan Vô Ngân nói cũng động lòng.


“Ném một mình Nhậm Ngã Hành ở Hắc Mộc Nhai hình như có chút không đạo nghĩa?” Đông Phương Bất Bại vẫn còn rất nặng nghĩa khí giang hồ, y biết rất rõ sự vụ một ngày của Nhật Nguyệt thần giáo nhiều đến mức nào.


Đan Vô Ngân rất vô trách nhiệm mà gạt đi sự đồng tình của Đông Phương Bất Bại với Nhậm Ngã Hành, “Không sao cả, dù sao thì gã cũng thích những việc thế này mà, nếu không thì gã quay lại Hắc Mộc Nhai làm gì.”


Đông Phương Bất Bại ngẫm lại thây cũng có đạo lý, “Vậy được rồi, chúng ta thu thập một chút hành lý rồi đi thôi.”


Đan Vô Ngân cười xấu xa, “Lần này chúng ta mang theo cả Đồng đại ca và Tang tam tỷ cùng đi.” Nếu không thế thì hai vị này nhất định sẽ nháo đến tận trời, đến lúc bọn họ trở về khẳng định sẽ không có gì tốt để ăn!


Đông Phương Bất Bại mặc dù nghĩ đến không thể cùng Đan Vô Ngân tận hưởng thế giới hai người nên có chút bất mãn, nhưng đối với Đồng Bách Hùng và Tang tam nương y vẫn rất tôn trọng, “Được rồi, ta sẽ sai người thông tri cho bọn họ.”


Ngày hôm sau khi Nhậm Ngã Hành vẫn như bình thường đến phòng nghị sự của Nhật Nguyệt thần giáo, dự định cùng Đông Phương Bất Bại và Đan Vô Ngân xử lý công sự, gã lại bất ngờ phát hiện trong phòng nghị sự không có một bóng người, không chỉ có Đông Phương Bất Bại và Đan Vô Ngân vắng mặt, ngay cả những người hiệp trợ như Tang tam nương, Đồng Bách Hùng thậm chí đến cả Khúc Dương cũng đã không thấy tung tích.


Trên bàn của gã còn có một tờ giấy ghi mấy dòng chữ. “Nhậm Tiền Bối, Doanh Doanh và Phi Yên xuất môn ở bên ngoài ta và Đông Phương thật sự rất lo lắng, vì vậy quyết định cùng hạ nhai đi tìm các nàng, cũng tốt coi như thêm phần chiếu khán. Khúc Dương lo lắng Phi Yên nên cùng theo chúng ta, Đồng đại ca và Tang tam tỷ cũng là những người nhìn Doanh Doanh lớn lên, trong lòng không tránh khỏi nôn nóng nên quyết định đồng hành cùng đi tìm Doanh Doanh. Chuyện tình trong giáo đành phải cậy nhờ Nhậm Tiền Bối rồi!”


“Đan Vô Ngân! Đông Phương Bất Bại!” Thủ vệ bên ngoài phòng nghị sự nghe được tiếng rống giận từ bên trong truyền tới sợ đến mức da đầu run rẩy, hắn quyết định cứ làm bộ như không nghe được gì cả, âm thầm tự an ủi,


Trên giang hồ, những BOSS chung cực của các nhà đều tề tựu đầy đủ rồi, chuyện gì sẽ phát sinh tiếp theo đây? Ta là không muốn nói cho các ngươi biết đấy.






Truyện liên quan