Chương 37: Kết bạn với Nghi Lâm

Nói đến việc Định Nhàn sư thái mang theo đông đảo nữ đệ tử rời khỏi Hằng sơn bắt đầu lịch lãm giang hồ, Nghi Lâm và các vị sư tỷ muội trước giờ vốn chỉ luôn ngây ngốc tại môn phái, đây là lần đầu tiên họ có thể xuống núi mở rộng tầm mắt, có thể nói bất cứ thứ gì đối với họ cũng đầy màu sắc tân kỳ. Thật ra, đệ tử môn phái tăng ni vốn đã định trước cả đời tứ đại giai không, một chuyến đi này không chỉ để họ học hỏi thật tốt quy tắc giang hồ, mà còn có thể là một lần rực rỡ duy nhất thuộc về tuổi thanh xuân của họ.


Ngày hôm nay, mấy thầy trò vượt qua quãng đường dài đã có chút thấm mệt, liền đi đến một tửu lâu ven đường gọi vài món thức ăn chay và mấy bình trà dự định nghỉ chân một chốc.


Nghi Lâm bỗng nhiên đứng dậy nhỏ giọng nói cùng Định Nhàn sư thái, “Sư phụ, đệ tử muốn đi nhà xí.”
Định Nhàn sư thái gật đầu, “Cẩn thận một chút.” Nghi Lâm ngoan ngoãn ứng thanh một tiếng rồi rời đi.


Đợi khoảng nửa canh giờ, đám người Định Nhàn sư thái vẫn chưa thấy Nghi Lâm trở về thì có chút lo lắng, “Nghi Thanh, ngươi đi xem xem.” Để để phòng ngừa vạn nhất, Định Nhàn sư thái phái Nghi Thanh người có võ công tốt nhất trong các đệ tử đi đến hậu viện kiểm tra.


Nghi Thanh gật đầu, đặt đũa xuống đi về hướng hậu viện.
Sau một lát, Nghi Thanh nét mặt hốt hoảng nghiêng ngã lảo đảo từ hậu viện chạy ra, “Sư phụ, không thấy Nghi Lâm sư muội!” trong tay Nghi Thanh còn đan cầm bội kiếm của Nghi Lâm.


Nét mặt Định Nhàn sư thái có chút run rẫy, “Chuyện gì đã xảy ra? Ngươi tìm được bội kiếm của Nghi Lâm ở đâu?” Định Nhàn sư thái biết lúc này mình là mgười dẫ đầu của các đệ tử, tuyệt đối không thể rối loạn.


available on google playdownload on app store


Nghi Thanh tựa hồ cũng cảm nhận được sự trấn định của Định Nhàn sư thái, lập tức lấy lại bình tĩnh, “Đệ tử nhặt được ở cửa nhà xí, kiếm và vỏ kiếm rơi cách nhau khá xa. Sư phụ, liệu Nghi Lâm sư muội có xảy ra chuyện gì không?” Giọng của Nghi Thanh vẫn còn sự hốt hoảng.


Định Nhàn sư thái hai tay chắp thành hình chữ thập nói, “Trời phật phù hộ, Nghi Lâm sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Mọi người chia nhau ra đi tìm một chút, cứ mỗi nửa canh giờ trở về đây báo cáo một lần, mỗi người cầm theo một phần pháo hiệu, nếu là có nguy hiểm gì lập tức phóng ra. Các đồng minh Ngũ Nhạc kiếm phái sẽ đến bang trợ chúng ta.” Mặc dù Định Nhàn sư thái không muốn thiếu nhân tình của những đồng môn khác, nhưng bây giờ sự việc khẩn cấp cũng không kịp nghĩ nhiều như vậy.


Kết quả đợi đến đêm khuya, các đệ tử ra ngoài tìm Nghi Lâm đều đã trở về, duy chỉ có Nghi Lâm là không có tin tức, đến lúc này ngay cả Định Nhàn sư thái cũng có chút không duy trì được bình tĩnh.


Nghi Lâm tuy là mặc đạo bào tăng ni thế nhưng cũng không che giấu được dung mạo tú lệ của nàng, rất dễ khiến ɖâʍ tặc hái hoa nảy sinh tà niệm, nếu như để qua một đêm, sợ rằng…


Giữa lúc Định Nhàn sư thái và các đệ tử còn đang luống cuống, cừa phòng của các nàng vang lên tiếng gõ cửa, thanh âm vang lên là một nữ nhân, “Xin hỏi Định Nhàn sư thái có ở đây không?”


Sắc mặt Định Nhàn sư thái không hề thay đổi nhưng bàn tay đã bí mật đặt lên chuôi kiếm, “Ta ở đây, cửa không khóa, mời vào.” Là ai? Cư nhiên biết mình là Định Nhàn?


Cửa bị đẩy ra, nữ tử bên ngoài một thân thanh y, tay cầm bội kiếm chậm rãi tiến vào ôm quyền, “Tại hạ Tang Dĩnh, phụng lệnh chủ nhân vội tới báo bình an cho Định Nhàn sư thá.”


Định Nhàn sư thái căng thẳng nắm chặt chuôi kiếm, “Không biết tiểu đồ Nghi Lâm như thế nào lại đến làm khách ở chỗ các vị?”


Tang Dĩnh gật đầu mỉm cười, “Hôm nay, nhị vị tiểu thư đi nhà ta đi ngang qua một cái khách khách điếm, phát hiện ɖâʍ tặc nổi danh trên giang hồ Điền Bá Quang đang khinh bạc một tiểu ni cô, các tiểu thư nhịn không được liền xuất thủ tương trợ, Sau đó cùng tiểu ni cô trò chuyện mới biết là đệ tử của Định Nhàn sư thái. Hiện tại Nghi Lâm tiểu sư phụ* đang ở trong biệt viện cùng nhị vị tiểu thư, tiểu thư lệnh ta nhanh chóng đến đây báo tin cho sư thái.”


Điền Bá Quang? Nhãn thần Định Nhàn sư thái vẫn lạnh lẽo, bà không tin tưởng lắm lời nói Tang Dĩnh, “Chẳng hay tiểu đồ đã xảy ra chuyện gì, như thế nào lại làm phiền chủ nhân của thí chú như vậy?” Nghi Lâm nếu vẫn bình an làm sao sẽ không hiểu chuyện đến mức không về, khiến mọi người sốt ruột


Tang Dĩnh vẫn duy trì mỉm cười nhẹ nhàng, lấy từ trong tay áo ra một khối ngọc hình trăng khuyết, “Nghi Lâm tiểu sư phụ có một ít thương tích, lại bị ɖâʍ tặc Điền Bá Quang suýt chút nữa khinh bạc nên đến giờ vẫn còn kích động. Tiểu thư nhà ta phải điểm thụy huyệt** của nàng mới có thể khiến nàng an tĩnh lại, vì vậy không thể để tiểu sư phụ đích thân về báo bình an. Ngọc này là tiểu thư nhà ta lấy trên người tiểu sư phụ để làm tính vật.”


Định Nhàn sư thái nhìn kỹ mảnh ngọc, đúng là lễ vật sinh nhật của Ách bà bà ở phái Hằng Sơn luôn rất thương yêu Nghi Lâm tặng cho nàng.


Tuy rằng vẫn không thể xác định Tang Dĩnh đến là có ý tốt hay không, nhưng việc Nghi Lâm đang ở cùng các tiểu thư của nàng đã có thể xác định. Vô luận như thế nào, Định Nhàn sư thái vẫn quyết định đi theo Tang Dĩnh một chuyến.


“Nghi Thanh, ngươi mang các sư muội đi nghỉ ngơi, vi sư theo Tang Dĩnh nữ hiệp đến đón Nghi Lâm trở về.” Định Nhàn sư thái lên tiếng phân phó Nghi Thanh, còn nháy mắt với nàng.


Nghi Thanh trong lòng hiểu rõ gật đầu, biết võ công của mình đến thời khắc nguy cấp không chỉ không giúp được gì ngược lại còn khiến sư phụ thêm trói buộc, chẳng thà trấn thủ tại nơi này, thời khắc mấu chốt còn có thể tìm kiếm võ lâm đồng đạo bang trợ.


Định Nhàn sư thái theo Tang Dĩnh đi đón Nghi Lâm, thấy Tang Dĩnh đưa bà đến phân đà của Nhật Nguyệt thần giáo thì thần kinh càng thêm buộc chặt, “Xin hỏi nhị vị tiểu thư là?” Chẳng lẽ là bẫy rập của Nhật Nguyệt tà giáo bày ra?


Tang Dĩnh cười, “Tiểu thư nhà ta chính là nhị vị Thánh cô, Thánh nữ của Nhật Nguyệt thần giáo, Định Nhàn sư thái, xin mời.” Tang Dĩnh khoát tay, đại môn phân đà của Nhật Nguyệt thần giáo liền mở ra.


Định Nhàn sư thái mặc dù biết nếu đi vào trong sẽ hung hiểm vạn phần, nhưng là vì Nghi Lâm cũng là vì Ách bà bà đang ở Hằng sơn, không thể làm gì khác hơn là kiên trì tiến vào.


Định Nhàn sư thái làm chưởng môn một trong Ngũ Nhạc kiếm phái, hiển nhiên là kiến thức rộng rãi, thế nhưng nếu nói đến việc quang minh chánh đại đi vào sào huyệt của Nhật Nguyệt tà giáo, thì đây vẫn là lần đầu tiên.


Vào cửa, Định Nhàn sư thái liền lấy làm kinh hãi, phân đà của Nhật Nguyệt tà giáo cũng không giống trong tưởng tượng của bà chướng khí mù mịt, tục tằng bất kham. Thế nhưng phong cảnh trước măt đình đài lầu gác, hành lang đường mòn uốn lượn thanh tao, dòng nước trong vắt lưu động dưới chân phản chiếu ảnh ngược của cảnh vật trong vườn, thực hư hòa quyện. So với khí thế hào hùng rộng rãi thường thấy của Ngũ Nhạc kiếm thì nhiều hơn vài phần tiên khí.


Tang Dĩnh thấy biểu tình giật mình của Định Nhàn sư thái thì mỉm cười, “Định Nhàn sư thái, chắc là người cho rằng phân đà của Nhật Nguyệt thần giáo chúng ta ắt hẳn phải chướng khí mù mịt khó bề thuận mắt?”


Định Nhàn sư thái trầm mặc, tuy rằng có vẻ có chút nông cạn, nhưng bà thật sự đã nghĩ như vậy.


Tang Dĩnh không dấu vết liếc nhìn bàn tay chưa hề rời khỏi chuôi kiếm từ lúc bước vào cửa của Định Nhàn sư thái, cười nói, “Định Nhàn sư thái không cần khẩn trương, Giáo chủ và Đan tổng quản của giáo ta đã từng cùng sư thái có duyên gặp mặt một lần, ấn tượng của hai vị ấy đối với sư thái phi thường tốt, tiểu thư nhà ta cùng Nghi Lâm tiểu sư phụ cũng trò chuyện với nhau thật vui vẻ, vì vậy những thuộc hạ như bọn ta cũng thật không dám có ý niệm không tốt nào với sư thái.”


Định Nhàn sư thái hai tay tạo thành chữ thập, “Là bần ni thất lễ rồi” nếu Tang Dĩnh đã nói thẳng thắn như vậy thì Định Nhàn sư thái thật sự cũng không tiện đề phòng quá mức. Thật ra, ban đầu khi bà nhìn thấy Đông Phương Bất Bại và Đan Vô Ngân ở nghi thức kim bồn tấy thủ của Lưu Chính Phong, đã cảm thấy hai người họ cũng không giống hạn tiểu nhân gian trá, có lẽ lúc trước bản thân đã quá lo lắng rồi.


Đi qua đình một loạt đình đài lầu gác đến một tiểu viện thanh nhã ở khuất sâu bên trong, Tang Dĩnh ở bên ngoài cung kính vận khởi nội lực bẩm báo, “Thánh cô, Thánh nữ, Định Nhàn sư thái tới.”


Thanh âm vừa dứt, Định Nhàn sư thái liền thấy hai tiểu cô nương độ chừng mười ba mười bốn tuổi từ trong nhà bước ra.
Doanh Doanh và Phi Yên lúc này nào có nửa phần hoạt bát hiếu động thường thấy, nhất cử nhất động của các nàng đều tản ra một loại khí chất an nhiên cao quý của thượng vị giả.


Doanh Doanh hơi mỉm cười ôm quyền hành lễ với Định Nhàn sư thái, “Định Nhàn sư thái đại giá quang lâm, Doanh Doanh không kịp từ xa tiếp đón, xin người tha lỗi.”


Định Nhàn sư thái hai tay tạo thành chữ thập đọc phật hiệu, “Nam mô A di đà phật, Doanh Doanh thí chủ trượng nghĩa tương trợ, cứu giúp tiểu đồ khỏi sự khinh bạc của đăng đồ tử, là bần ni phải cảm tạ thí chủ mới đúng.”


Khúc Phi Yên nghiêng người đỡ lời, “Nói vậy Định Nhàn sư thái hẳn là nóng lòng đến gặp Nghi Lâm muội muội rồi, mời người đi theo vãn bối.”
Định Nhàn sư thái hướng Khúc Phi Yên và Nhậm Doanh Doanh hơi gật đầu, “Vậy làm phiền nhị vị thí chủ.”


Vào trong phòng, Định Nhàn sư thái liếc mắt liền thấy Nghi Lâm đang nằm trên giường, thần sắc an định, cũng không có vẽ thụ thương gì quá nặng, đến lúc này Định Nhàn sư thái mới có thể yên tâm, chỉ bất quá… Định Nhàn sư thái biến sắc


“Doanh Doanh thí chủ, Phi Yên thí chủ, chẳng hay y phục của Nghi Lâm là…” Nguyên lai y phục trên người Nghi Lâm bây giờ cũng không phải đạo bào của phải Hằng sơn, mà là một kiện thường phục màu lam nhạt.


Doanh Doanh mỉm cười, “Định Nhàn sư thái xin chớ lo lắng, hôm nay lúc Doanh Doanh và Phi Yên cứu được Nghi Lâm muội muội thì vô tình làm hỏng đạo bào của nàng, nàng hiện tại đang mặc y phục của Phi Yên.”


Định Nhàn sư thái yên lòng, nếu Nghi Lâm thực sự ở dưới sự trông coi của mình mà xảy ra chuyện gì, chỉ sợ Ách bà bà còn đang ở Hằng sơn sẽ muốn đem toàn bộ phái Hằng Sơn ra hỏi tội.


Doanh Doanh nhẹ nhàng hỏi, “Định Nhàn sư thái hôm nay cũng đã vất vả rồi, hiện tại Nghi Lâm muội muội còn chưa tỉnh, không bằng sư thái ở lại nơi này nghỉ ngơi một lúc.”


Định Nhàn sư thái lắc đầu, “Đa tạ hảo ý của thí chủ, những đệ tử khác của bần ni còn đang chờ đợi ở khách điếm, bần ni vẫn là nên trở về trông coi bọn chúng, Nghi Lâm đành để lại nơi này làm phiền nhị vị thí chủ rồi.” Định Nhàn sư thái biết Nghi Lâm đã an toàn thì tâm trạng cũng buông lỏng, quyết định chờ ngày mai Nghi Lâm tỉnh sẽ mang nàng đi.


Đưa tiễn Định Nhàn sư xong, Nhậm Doanh Doanh và Khúc Phi Yên liền khôi phục sự hoạt bát.


Khúc Phi Yên duỗi người thật khoa trương, “Doanh Doanh, ngươi nói Nghi Lâm khả ái như thế làm sao lại là một ni cô đâu?” Khúc Phi Yên càng nghĩ càng thấy đáng tiếc. Nếu Nghi Lâm không phải là người trong phật môn, các nàng nhất định sẽ trở thành hảo tỷ muội, đương nhiên hiện tại các nàng cũng đã là hảo tỷ muội.


“Chỉ sợ đó chính là duyên phận. Cho dù Nghi Lâm thị người trong phật môn cũng có sao đâu, lại cùng chúng ta chính tà lưỡng lập thì thế nào, không phải chúng ta đã trở thành hảo bằng hữu rồi ư?”


Khúc Phi Yên gật đầu, “Hiện tại quay về với việc chính đi, Nghi Lâm vẫn chưa có tỉnh lại, hay là chúng ta đi thẩm vấn tên đại bại hoại Điền Bá Quang kia một chút!” Tuy rằng ngay lúc đầu Khúc Phi Yên đối với Điền Bá Quang nổi danh trên giang hồ là hái hoa tặc cũng không có ác cảm, nhưng bởi vì hắn khinh bạc Nghi Lâm nên Khúc Phi Yên liền uyết định ghét hắn.


Doanh Doanh hiễn nhiên cũng không có thiện cảm với gã, vì vậy cũng gật đầu cùng Khúc Phi Yên xoay người đi về hướng địa lao.


Điền Bá Quang lúc này miệng đang ngậm một cọng rơm, cả người nằm dài, nhàn nhã bắt chéo chân trong địa lao, “Lão tử hôm nay thế nào xui xẻo như vậy? Thật vất vả mới gặp được một tiểu ni cô tươi ngon mọng nước, sắp vào tới miệng rồi lại bị hai tiểu nha đầu càng thêm tươi mọng nhảy ra cản đường mất.” Sau đó lại sờ sờ bao tử trống không.


“Đây là địa lao của nhà nào đây chứ, thế nào lại không đúng tiêu chuẩn như vậy? Ngay cả một bữa cơm cũng không chịu đưa đến, sớm biết như thế lúc đó không nên vội vàng đùa giỡn tiểu ni cô, trước tiên lấp đầy bao tử mới là chính sự nha!


Giữa lúc Điền Bá Quang còn đang áo não bổng nghe được thanh âm của hai tiểu ma nữ lúc ban ngày, “Ngươi là phạm nhân, dựa vào cái gì muốn chúng ta đưa cơm cho ngươi hử! Để ngươi đói ch.ết không phải càng gọn gàng sao?”


Điền Bá Quang đã nhớ ra, người có giọng nói này là tiểu ma nữ dùng roi quất lên người gã, sắc mặt thoắt chốc cứng đờ sau đó lại rất nhanh phục hòi lại vẻ cợt nhã, “Ha ha, tiểu cô nương, lời ấy sai rồi, phạm nhân cũng có quyền được ăn cơm đấy, nếu không trong thiên lao của quan phủ không phải toàn là lũ quỷ đói mục nát ư!”


Điền Bá Quang cố ý dùng cái loại thanh âm lạnh lẽo dọa người mong có thể hù hai tiểu cô nương kia, nhưng lại không ngờ rằng Khúc Phi Yên và Nhậm Doanh Doanh trưởng thành trong Thần giáo, cho dù hai nàng có được bảo hộ kỹ đến mức nào cũng không thể chưa từng thấy qua người ch.ết, giọng điệu giả thần giả quỷ của Điền Bá Quang cũng không khiến hai nàng kinh hoảng chút nào.


Khúc Phi Yên khinh thường xùy một tiếng, “Hừ, ngươi chỉ có chút kỹ xảo như thế mà còn muốn hù ta? Nằm mơ đi! Ngươi, đàng hoàng một chút coi, chúng ta muốn thẩm vấn ngươi!” Khúc Phi Yên cảm giác nói không chừng mình có thể trở thành một nữ bộ đầu ưu tú đâu, nói mấy lời này nghe cũng thật có khí thế mà.


“Phi Yên, ngươi lẽ nào không muốn làm Thánh nữ của Nhật Nguyệt thần giáo mà dự định đi đi làm bộ đầu của nha môn sao?” Khúc Phi Yên nghe được một thanh âm quen thuộc, sau đó cùng Doanh Doanh liếc nhau, răm rắp cúi đầu, “Vô Ngân thúc thúc, Đông Phương thẩm thẩm.”


Nguyên lai người nói chuyện chính là Đan Vô Ngân, ở bên cạnh hắn còn có Đông Phương Bất Bại một thân nữ trang.


Đan Vô Ngân thấy bộ dạng của Khúc Phi Yên và Doanh Doanh, vừa bực mình vừa buồn cười, “Được rồi, không cần giả bộ dáng đáng thương với ta, ta và Đông Phương không phải muốn đến quấy rầy hứng thú của các ngươi, chỉ bất quá tiện đường tới thăm một chút thôi.”


Doanh Doanh và Khúc Phi Yên vừa nghe thì thở dài một hơi, cố tình tình chạy đến bên cạnh hai vị thúc thúc khoe thành tích, “Vô Ngân thúc thúc, Đông Phương thẩm thẩm, các ngươi xem, đây là tên hái hoa tặc ta và Doanh Doanh bắt được!” vẻ mặt của Khúc Phi Yên biểu thị .


Đan Vô Ngân liếc nhìn Điền Bá Quang một cái, mỉm cười cưng chìu với Khúc Phi Yên, “Ừ, đúng là rất lợi hại, không biết là ai cầm roi quất loạn, thiếu chút nữa quất trúng tiểu sư phụ rồi? Nếu không phải có người biết thương hương tiếc ngọc giú người ta cản một chút, sợ rằng đệ tử sủng ái nhất của Định Nhàn sư thái đã phải thụ thương rồi!”


Khúc Phi Yên vừa nghe liền rụt cổ lại, sau đó liếc mắt về phía Tang Dĩnh đang đứng sau lưng Đan Vô Ngân.
Tang Dĩnh nhanh chóng giơ tay biểu thị bản thân rất vô tội, nàng tuyệt đối không đi cáo trạng.


Đan Vô Ngân vứt cho Phi Yên một ánh mắt khinh thường, “Ít tìm Tang Dĩnh gây chuyện đi, không phải nàng cáo trạng đâu. Ngươi cho là không bố trí bên cạnh các ngươi mười, hai mươi ám vệ ta và Đông Phương thẩm thẩm còn có gia gia của ngươi có thể yên tâm sao? Này, đúng rồi, Doanh Doanh, phụ thân ngươi có nói cũng đã an bài không ít người bí mật đi theo, vì vậy ta nghĩ chuyện ngươi suýt nữa bị Điền Bá Quang bắt được không đến sáng mai phụ thân ngươi đã biết rồi.”


Kết quả là, Nhậm oanh Doanh vốn đang cảm thấy may mắn vì Đan Vô Ngân không có trách cứ sai lầm của mình, nay đã cùng tỷ muội tốt Khúc Phi Yên nan kham cúi đầu.


Chuyện vốn dĩ là, lúc ban ngày khi Doanh Doanh và Phi Yên đi ngang một khách điếm thì vừa vặn thấy Điền Bá Quang đang đùa giỡn Nghi Lâm. Vì vậy liền phát huy tinh thần trượng nghĩa “gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ”, quyết định rút kiếm đánh bại đại sắc lang cứu vớt tiểu ni cô.


Vốn dĩ luông cho rằng thân thủ của mình không tệ. nên Nhậm Doanh Doanh và Khúc Phi Yên ra lệnh không cho hộ vệ bên cạnh xuất thủ mà tự mình cầm vũ khí xông đến.


Điền Bá Quang sở dĩ có thể trở thành hái hoa tặc nổi danh trên giang hồ, võ công tự nhiên không yếu. Doanh Doanh và Phi Yên tuy rằng được danh sư chỉ dạy nhưng dù sao vẫn thếu kinh nghiệm thực chiến, nếu không phải những hộ vệ kia xem thời cơ xông tới, sợ rằng đã xảy ra nhiễu loạn nhiều hơn.


Thấy Nhậm Doanh Doanh và Khúc Phi Yên đã khiến cho bản thân ăn không ít khổ bị mắng đến cúi đầu, Điền Bá Quang thật sự vô cùng hài lòng.


“Vị huynh đệ kia, hai tiểu nha đầu này là người nhà của ngươi? Ngươi nên cố gắng hảo hảo quản giáo các nàng đi, tuổi cũng không còn nhỏ mà vẫn không có bộ dạng của nữ hài tử, làm việc thì lại quá xung động. Nếu không phải gặp được đại gai ta thương hương tiếc ngọc, hẳn là đã sớm chịu thua thiệt lớn!”


Đan Vô Ngân quay đầu mỉm cười với Điền Bá Quangi, “Điền Bá Quang đúng không?” Điền Bá Quang gật đầu.


“Đa tạ ngươi chiếu cố bọn nha đầu nhà ta, để bồi thương, ta mời ngươi nếm thử đặc sản quan ngoại “Nữ Chân thập đại khốc hình”*** đi!” Đan Vô Ngân cười rất ôn nhu, thế nhưng lời nói ra khiến kẻ không biết cái gì gọi là “Nữ Chân thập đại khốc hình” như Điền Bá Quang phải rùng mình một cái.


———————-
* sư phụ ở đâu là chỉ người xuất gia chứ không phải sư phụ dạy võ kia đâu
** Thụy huyệt: huyệt ngủ.


*** Nữ Chân thập đại khốc hình: Nguyên bản là “Mãn Thanh thập đại khốc hình”, nhưng bối cảnh lịch sử bây giờ là vào khoảng đời Minh, người Mãn vẫn chưa nhập quan, nguồn gốc của người Mãn là thuộc bộ tộc Nữ Chân nên anh ĐVN mới gọi là “Nữ Chân thập đại khốc hình”


Thập đại khốc hình bao gồm:
1/ Lột da 6/Đổ chì
2/ Chém ngang lưng 7/ Câu ngũ hình
3/ Ngũ mã phanh thây 8/ Cưỡi ngựa gỗ
4/ Cung hình 9/ Đàn tỳ bà


5/ Lăng trì 10/ Kẹp ngón tay






Truyện liên quan