Chương 7: Nhịp đập đã đứt
Mạc Nhi loay hoay sắp xếp đồ đạc, kéo vali cất quần áo của mình vào đó, những thứ quan trọng cũng được cô lấy đi. Lúc đi ngang sang bức hình treo trên tường ở phòng khách, Mạc Nhi dừng chân nhìn nó. Đó là một bức ảnh cô và John cùng nhau chụp.
Hôm ấy, cô và John cùng nhau nắm tay đến Hàn Quốc. Thời tiết bên ấy đang rơi tuyết lạnh vô cùng. Chính hôm ấy cũng là sinh nhật của Mạc Nhi, là ngày mà Mạc Nhi cứ ngỡ mình là người con gái hạnh phúc nhất trên thế giới.
John và cô cùng đến nơi nổi tiếng của Hàn Quốc, ngọn tháp Namsan. Nó được gọi là thiên đường ổ khóa, người ta nói, cho dù bạn bận đến thế nào, nhất định cũng phải đến đây một lần!
Bồ câu ở đây rất nhiều, thường có người đến đây rất hay thấy những con chim đó, và đó cũng có thể là thứ đầu tiên bạn có thể thấy khi đến đây. Lúc trước tên nó là tháp Namsan, còn bây giờ, người ta vẫn thường biết đến cái tên là Seoul N Tower nhưng đa số, ai cũng quen với cái tên cũ của nó hơn.
Cô yêu những cái ổ khóa trên tháp, nó rất đẹp khi được ở cùng nhau. Thời tiết đã giữa tháng Tư, tuyết rơi mặc dù không lạnh như tuyết đầu mùa nên thích hợp cho một lần du lịch đến đây. Anh và cô cùng nhau lên nơi nổi tiếng của tháp, chính là nơi cất giữ những ổ khóa.
Lần đầu cô đến đây, quả thật cô rất phấn khích. Cô ngắm nhìn những ổ khóa đủ sắc màu đang chồng chất lên nhau. Cô cũng như bao người cùng anh khóa lại một cái, cô chọn một chiếc khóa hình con gấu cầm trái tim, ổ khóa màu xanh lá rất hợp.
Mạc Nhi lúc ấy ngây thơ hứa hẹn sẽ mãi yêu anh đến bạc đầu, đây là điều thường thấy của những cặp đôi đến đây và hứa hẹn tình yêu mãi mãi của mình, họ vừa hứa hẹn, vừa có thể để lại những dòng tin nhắn. Cô cũng không ngoại lệ. Cô ghi lên ổ khóa trọn vẹn đúng bốn chữ “John, em yêu anh!”, còn anh, anh đứng đó nhìn cô còn ghẹo cô là rất trẻ con, cô phản kháng kịch liệt, trẻ con nhưng lại rất lãng mạn.
Anh nhờ một du khách đến đây chơi chụp giúp anh và cô một tấm ảnh, chính là tấm ảnh đang được treo ở trên căn hộ của cô đã từng ở.
Cả hai người hướng về phía hoàng hôn, cô được anh ôm từ phía sau lưng, cảm nhận tình yêu anh mang đến cho cô, một tình yêu cô cho rằng là thật, là vĩnh cửu, là chân thành. Nhữngđiều hạnh phúc của mấy năm qua bỗng chốc càng dâng lên cao, cô phấn khích hônanh dưới hoàng hôn đang lặn. Bức ảnh được người nước ngoài chụp rất đẹp, trongkhoảnh khắc đó ít nhất đối với cô là như thế. Nhưng đến khi cô phát hiện mình chỉ là con rối cho anh điều khiển, mọi sự tin tưởng bỗng chốc tan biến.
Thầm than khổ với trời vì sao lại ác với cô như vậy. Rồi xoay người đi kiếm một cây bút lông đen, viết một dòng chữ lên bức tranh anh và cô đã từng hạnh phúc.
Nét chữ thanh đậm rõ rệt, chữ cô rất đẹp, rất rõ ràng, sau khi viết xong, cô còn tự mỉm cười với bản thân mình, trái tim sẽ không còn nhịp đập chung với anh ta nữa, cũng sẽ không cùng anh ta đi đến cuối cuộc đời được. Cô cũng ngộ nhận ra, lúc đứng bên cạnh John, cô và anh thật sự không xứng đôi, có lẽ, sau cùng cô mới nhận ra, khi cô bước đi rồi, cô mới nhận ra rằng mình đã không còn yêu anh từ lâu, từ sau khi cô xem những thứ kinh tởm kia, anh cùng một người đàn bà khác, nói chuyện yêu đương trên giường.
Cô cũng đang rất khó hiểu với lý do vì sao anh lại lợi dụng cô để yêu. Cô rất muốn biết lý do của anh. Nếu nói vì nhan sắc của cô, cô cũng cảm thấy kỳ lạ, chẳng lẽ chỉ vì điều đó? Mà nhan sắc của cô, còn chẳng bằng một Trương Gia Mẫn thì làm sao lợi dụng nhan sắc của cô? Mạc Nhi cho rằng, đằng sau chữ “lợi dụng nhan sắc” là một vấn đề to lớn.
Trênbức tranh chụp ở tháp Namsan, có một dòng chữ đen viết trên nền trắng, rõ ràngtừng nét chữ: “Đừng vì một người mà bỏ lỡ cuộc sống của mình, mà cũng đừng vì cuộc sống mà bỏ lỡ một người”
Ngắn gọn, ý nghĩa. Như tự cổ vũ tinh thần cho mình, cũng như nhắc nhở mọi người.
Mạc Nhi vừa khóa cửa căn hộ xong thì gặp John và Trương Gia Mẫn đang đi tới. Cô thầm cười khinh bỉ, đáng nhẽ cô nên đi sớm hơn, cũng không nên nhớ lại bất kỳ ký ức nào, cũng như không nên ghi dòng chữ đó.
“Mạc Nhi” John thấy Dương Mạc Nhi có ý định quay đầu đi, liền nhanh chóng gọi giật.
Mạc Nhi không trả lời, chỉ đứng lặng yên ở đó, vài giây sau, cô cảm thấy cơ thể mình rơi vào một lòng ngực mạnh mẽ, bàn tay của người phía sau choàng lên ôm cổ cô. Gia Mẫn đứng nhìn một màn, khi cô và anh đang cùng nhau về căn hộ của anh để lấy tài liệu gì đó của anh thì bắt gặp Mạc Nhi đang khóa cửa nhà, cô chỉ thấy John gọi giật cô ta lại, trong lòng đang phấn khích vì anh nói lấy xong về sẽ thưởng cho cô thì lại sục sôi lửa bỏng.
“Nhi, em định đi đâu?” John xoay người Mạc Nhi lại, đối diện với mình.
Anh luôn có một suy nghĩ chính là Mạc Nhi sẽ không dám đối mặt với anh sau chia tay, bởi vì anh tự tin cho rằng cô sẽ lại động lòng với những kỷ niệm cũ giữa cô và anh. Nhưng anh sai rồi, thực ra trên thực tế hoàn toàn trái ngược với tưởng tượng của anh, cô không những dám đối mặt với anh mà còn nhìn thẳng vào mắt anh, gương mặt lạnh lùng của Mạc Nhi lúc này là lần đầu tiên anh thấy.
“Anh có quyền biết?” Mạc Nhi lạnh giọng hỏi ngược.
“Mạc Nhi, hình như em đang hiểu lầm chuyện gì rồi, anh và Gia Mẫn là bạn thôi, không là gì cả, chuyện có thai là giả, không thật” John mạnh miệng giải thích.
“Anh đừng giải thích nữa, anh không thấy anh càng giải thích, anh càng ngu ngốc sao? Màtôi cũng không phải con ngốc không biết anh làm trò gì”
“Mạc Nhi thật ra là hiểu lầm, anh...” Anh còn chưa dứt câu thì Mạc Nhi cười thầm cướp lời.
“Thiên Đông, nếu anh thật lòng yêu tôi, thì anh nên hiểu một điều, con người tôi nói gì là có chứng cứ xác thực, anh nghĩ tôi tự dưng lôi ra sao?” Mạc Nhi hất thẳng tay John đangnắm tay tay mình,cô đứng nhìn hắn với một gương mặt khó chịu, không nói không rằng quay đầu bướcđi.
“Mạc Nhi, em đừng quá đáng, anh đã làm gì sai chứ?” John quát lớn, Gia Mẫn đứng đằng sau giật mình, kể cả những người hàng xóm đang ngồi trong nhà làm việc của mình cũng phải ló đầu ra xem chuyện hay, chỉ riêng Mạc Nhi dừng lại bước chân đứng bất động không khỏi lạnh lùng cười khinh bỉ.
Trước giờ hàng xóm cạnh nhà cô ai cũng khâm phục tình cảm giữa cô và John, họ luôn bảo cô và hắn là một cặp trời sinh, rất đẹp đôi. Đến hôm nay, khi họ chứng kiến một cô gái đứng khoanh tay dựa tường đang trợn mắt nhìn về phía John và Mạc Nhi, thì ít nhiều cũng hiểu.
Trong phim tình cảm, mỗi khi lúc cặp đôi chính sắp phải chia tay nhau, tiểu tam như cái cô đang đứng xem trò vui luôn bị bỏ rơi, còn hai nhân vật chính sẽ lại yêu nhau. Nhưng họ quên rằng, đây là đời thật, không phải phim ảnh, thế nên khi mọi người nghe giọng nói lạnh lùng của Mạc Nhi cất lên, vang vọng khắp hành lang chung cư.
“Đúng, anh đã làm gì sai nhỉ? Tôi đã quá đáng đấy! Đúng vậy, tôi phải thừa nhận, anh và cô ta dở tệ ở việc diễn xuất quá đi, muốn diễn tốt phải rèn luyện vào thật tốt. Aiya, anh để mọi người xem trò vui rồi! Cái loại đàn bà tự động dang rộng hai chân và loại đàn ông vì cám dỗ bỏ tất cả thì tôi nghĩ có lẽ không riêng tôi quá đáng phải không? Nhưng mà tôi phải nhắc lại một lần nữa cho anh biết, không có chứng cứ, tôi không bao giờ lôi ra để nói”
Nói dứt câu, tiếng giày cao gót giẫm trên đá hoa cương phát ra tiếng động. Cô thản nhiên quay đầu bước đi, không cần quay đầu cô cũng biết, hắn ta và Gia Mẫn đã bị cô nói đến mũi đỏ mặt xanh rồi.
Cả John và Trương Gia Mẫn không ngờ đến, một Mạc Nhi lúc trước dịu dàng, dễ thương, thì lúc này là một Mạc Nhi mạnh mẽ, kiên cường và lạnh lùng.
Tiếng giày càng ngày càng xa, đến khi dứt hẳn hàng xóm xì xầm truyền tai nhau nói này nói nọ. John đứng đực mặt ra đó, còn Gia Mẫn vì hổ thẹn nên đã vào nhà bằng chìa khóa John ban nãy đưa.
Những ánh mắt tò mò chĩa vào John, anh đang ôm một bụng tức thêm cả những ánh mắt kia khiến anh càng bực thêm.
“Các người nhìn cái gì?”
“Ấy, Thiên Đông, cậu để mất một cô gái như thế, cả đời cậu sống cũng sẽ không được yên, đúng là ngu ngốc” Mọi người sau khi nghe anh quát liền về lại nhà, chỉ riêng một bà lão bước tới gần anh, vỗ vai anh lắc đầu.
“Bà tránh ra cho tôi” John khó chịu mắng thẳng vào bà lão ấy.
“Giờ thì tôi hiểu vì sao tiểu Nhi lại bỏ cậu đi rồi, thằng ranh con thối” Bà lão không nể John, liền chửi một câu như thế, sau đó quay người bước vào nhà.
Mạc Nhi cho xe chạy đến nơi cô đã đặt căn hộ trên mạng đêm qua. Bà Trần là chủ của khu này, ra sức chào đón cô vô cùng. Lúc đưa cô đi xem nhà, bà hết lần này chỉ cô nơi tiện nghi của căn hộ, mặc dù giá cả cô biết trước nhưng vẫn cầu xin bà Trần rộng lượng giảm bớt thêm một ít.
“Cô Trần, giảm cho cháu đi. Một vạn bảy nhiều lắm ạ! Một ngày cháu kiếm chưa chắc gì tới hai trăm ngàn đâu, làm sao một tháng lại có thể trả một vạn bảy chứ? Một vạn hai thôi cô!” Mạc Nhi ra sức thuyết phục.
“Cô đã giảm cho cháu nhiều rồi, cháu còn đòi hỏi đến thế ư? Một vạn bảy là thấp rồi đấy!” Bà Trần cũng không chịu phục, liền lên tiếng trách mắng cô.
“Cô Trần, cháu dù sao cũng còn đi làm, tiền đâu phải có liền là có đâu cô, một vạn hai thôi” Mạc Nhi ra sức nài nỉ.
“Thôi được rồi! Một vạn hai” Bà Trần thỏa hiệp.
Sau khi đưa tiền cọc nhà cho bà Trần, Mạc Nhi cầm chìa khóa nhà liền chạy vọt vào trong tham quan căn hộ, ban nãy chỉ mãi lo về vấn đề tiền bạc,nên cô không quan tâm đến lời nói của bà Trần. Tiện nghi đúng đúng là tiện nghi, phòng bếp phòng ngủ hay cả phòng khách đều thoáng mát. Mạc Nhi lượn hết một vòng xong mới thu xếp gọn gàng đồ đạc.
Mạc Nhi gọi cho Lệ Vy nói chuyện vài câu về việc mình chuyển đi không nói trước. Lệ Vy cũng chỉ cảm thông rồi cả hai huyên thuyên vài phút, sau đó Mạc Nhi cúp máy đi tắm.
Cô có ý định tắm xong sẽ đi siêu thị mua thức ăn để dành. Mặc bộ y phục thoải mái ra ngoài.
Thượng Hải về đêm đúng là đẹp thật! Bầu trời đen mịt, chỉ có những ánh đèn màu sắc được các tòa nhà cao tầng bật sáng. Những quán ăn nhộn nhịp tấp nập khách ra vào. Những hoạt động ngoài trời khiến con đường thêm vẻ sinh động. Mạc Nhi trước giờ rất thích được yên tĩnh, nhưng hôm nay cô bỗng cảm thấy mình muốn hòa nhập vào khung cảnh ồn ào tấp nập như thế này.
Mạc Nhi mỉm cười chào đón một cuộc sống mới, cuộc sống không còn ai đó vướng bận nữa. Cô cũng không thể vì quá khứ mà nán lại cuộc đời của tương lai. Quá khứ dù sao đã qua, tương lai cũng chưa đến, vậy nên cô phải sống cho hiện tại, không thể nào dừng chân được cho một thế giới xoay tròn mỗi ngày được. Điều gì qua rồi, cứ để nó qua, điều gì đến rồi cũng sẽ đến, chẳng thà, cứ sống tốt cho hiện tại thì hơn!
Vào đến siêu thị nhỏ, Mạc Nhi chọn lựa những thực phẩm tươi, thịt bò, thịt heo, mì gói hay những món cô thường ăn. Chuyển nhà đúng là rất mệt, nhất là những ngày đầu. Mạc Nhi đi xung quanh khắp cả siêu thị mới lựa xong những món cô yêu thích. Đến quầy thanh toán, Mạc Nhi chờ đến lượt mình thì mắt lướt qua màn hình tivi treo trên tường. Bản tin là nói về tập đoàn Shine, Shine đã mua lại công ty con của phía bên Úc. Mọi quyền kiểm soát của bên công ty bây giờ đã chuyển nhượng cho bên Shine, một cổ phần cũng không sót.
Mạc Nhi giật mình, sao lại nhanh thế? Vừa mới đẩy mạnh khai thác bên Canada mà giờ lại chiếm cả công ty bên Úc rồi? Một tay đều do người đàn ông tên Vương Triệu Thần kia thôi sao?
“Cô ơi!” Người nhân viên tính tiền giật cô quay lại thực tại.
“À, tổng cộng của tôi bao nhiêu tiền vậy?” Mạc Nhi rút bóp lấy thẻ.
Sau khi trả tiền, một thân một mình Mạc Nhi xách hai giỏ siêu thị về nhà. Trên đường đi, mọi thứ vẫn nhộn nhịp như thế, riêng cô chỉ đắm chìm trong suy nghĩ của mình.
Hiện tại trong đầu cô duy nhất chỉ có hình bóng của Vương Triệu Thần. Ban sáng khi hai người gặp nhau trong một không khí ám muội như thế, sau đó anh đưa chiếc CD cho cô nói rằng đó là lý do vì sao muốn hợp tác cùng cô.
Đang lơ đãng, cô liếc mắt thấy cái bóng quen thuộc ở đằng xa, chân chôn chặt không thể bước được. Trước mặt cô chính là một khung cảnh hỗn độn, đôi mắt bỗng dưng trầm xuống lộ một vẻ buồn cô đơn. Người cô gặp chính là Vương Triệu Thần đang ôm một người con gái đang say xỉn, mà cô gái đó không ai quen thuộc hơn chính là Dương Khải Hoàn, người chị “thân yêu” của cô.
Đôi mắt sa sầm lại nhìn hai người họ. Khải Hoàn không yên lặng được cứ la hét hết lần này sang lần khác khiến Vương Triệu Thần phải bồng hẳn cô ta lên, lúc này trong lòng Mạc Nhi cực kỳ khó chịu khi nhìn thấy cảnh tượng ấy. Nói không chừng, chị ta mà tỉnh táo là cô đi tới tát cho một bạt tai rồi.
Cô nhẫn nhịn cho qua mọi chuyện, cúi đầu bước ngang qua chiếc xe của Vương Triệu Thần, như một người lạ bước qua nhau, cô không dám nhìn hắn, cũng không dám nhìn dáng vẻ hai người họ thân thiết.