Chương 8: Không bao giờ có cơ hội thứ hai, trừ phi

Sau một ngày nghỉ mệt mỏi, Mạc Nhi đã trở lại với công việc thường ngày, vẫn là bộ công sở thường ngày, cô bước đi trên một tâm trạng không được thoải mái. Đêm qua cô phải thức khuya để soạn lại những bộ thiết kế gần đây. Khi đi làm như hôm nay, mặt mày mệt mỏi, mắt có quầng thâm, nhìn cứ như một người thiếu sức sống.


Cô tới thẳng phòng làm việc của Hòa Thái Bằng, nhận được câu nói quen thuộc của ông, cô mới bước vào.
“Mạc Nhi, nghe nói cô đã gặp giám đốc Vương?” Ông Hòa hỏi thẳng cô.


“Đúng vậy” Mạc Nhi tháo kính mát đặt lên bàn, cô ngồi xuống đối diện ông, nhanh chóng hỏi đến vấn đề chính “Vì sao tổng giám đốc lại cho anh ta biết chuyện tôi học tâm lý học?”


“Chuyện biết một người học ngành nghề gì đâu khó, bây giờ là thời hiện đại rồi Mạc Nhi” Ông Hòa giải thích.


Mạc Nhi bực bội, nhăn mặt nhìn ông Hòa “Tại sao ông lại lấy lợi ích riêng của mình ra mà bán đứng nhân viên của mình? Nội qui của công ty ghi rõ là không để lộ thân phận của nhà thiết kế ra mà? Vì lợi ích riêng của ông mà ông làm như thế, chẳng thà tôi nghỉ việc cho rồi”


Dường như ông Hòa không nghĩ đến việc Mạc Nhi sẽ vì một chuyện thế này mà nghỉ việc, ông dỗ ngọt “Được rồi, được rồi, cô cũng đừng giận nữa, là tôi sai, Mạc Nhi, dù sao gặp cũng đã gặp, chẳng thà cô đồng ý bên ấy?”


available on google playdownload on app store


“Tôi cũng cần thời gian để suy nghĩ” Mạc Nhi dứt lời, cô đứng dậy đi ra ngoài, bỏ mặc Hòa Thái Bằng đứng đó ngây ngẩn nhìn cô, ông Hòa chỉ biết lắc đầu với cái tính ương bướng của cô.


Lệ Vy hôm nay diện một chiếc bộ yếm, áo tay dài màu trắng, chiếc yếm quần dài kết hợp với áo thun cực kì hoành tráng, tóc búi cao lộ cái cái cổ trắng ngần, cô chỉ đánh một lớp phấn nhẹ, không quá diêm dúa, gương mặt trắng trẻo xinh đẹp, người khác nhìn vào cũng không đoán ra tuổi thật của cô, mang đôi giày hãng Adidas do cô mua hồi lâu, nhưng đôi giày trông nó vẫn như mới. Một người con gái xinh đẹp một mình bước đi trong khu mua sắm.


Cô và Mạc Nhi có một nét đẹp tự nhiên, không nhờ son phấn mà lấy lòng người khác, nhìn rất chân thật.


Mạc Nhi là một nét đẹp lạnh lùng, kiên cường và mạnh mẽ, Mạc Nhi có nét đẹp như hoa anh túc độc, một loài hoa đẹp tuyệt vời, được cho là loài đẹp nhất nhì thế giới. Hoa anh túc có nhiều màu, vàng có, trắng có, đỏ có,... Nhưng với Mạc Nhi, nét đẹp của cô tựa như anh túc đỏ, cô mang nét quyến rũ phù du cho mình, nhưng lại có riêng cho mình sự nguy hiểm và bất an đối với thế giới bên ngoài.


Nếu nói Mạc Nhi là một đóa hoa anh túc mỹ lệ, thì bên cạnh đó ai cũng phải ngó ngàng đến Lệ Vy. Phải nói Lệ Vy như đóa hoa Tulip xinh đẹp.


Đây là một loài hoa đa dạng, rất được nhiều người biết đến, nó còn được gọi là hoa Uất Kim Hương. Loài hoa này có rất nhiều màu, không riêng các màu nổi bật mà còn có màu xen kẽ, Lệ Vy được ví như loài hoa này vì cô là một người thu hút ánh nhìn người khác từ ngay cái lần đầu tiên.


Cô có một đôi mắt cười trong trẻo và tươi sáng như loài Tulip nhiều đốm, một nụ cười rạng rỡ hơn bất kỳ ai giống loài Tulip vàng, cô là một người không để tâm đến gia thế của mình, cũng không kiêu ngạo như những cô nàng tiểu thư khác, thế nên người khác rất quý mến cô, thậm chí cô còn được tượng trưng như Tulip trắng biểu tượng của sự sang trọng, kiêu sa.


Một loài hoa đẹp tuyệt vời! Mạc Nhi và Lệ Vy là hai người hoàn toàn đối lập nhau, Mạc Nhi người lạnh lùng, im lặng, kiên cường và mạnh mẽ, còn Lệ vy là người thích náo nhiệt, không thể sống với sự cô đơn như Mạc Nhi, từ nhỏ Lệ Vy đã được sống như một cô công chúa, thế nên cô rất yếu đuối và dịu dàng.


Cả hai người, một băng một lửa, tạo nên một tình bạn tốt đẹp hơn bất kỳ ai! Một tình bạn kéo dài hơn 20 năm.


Hôm nay Lệ Vy xin nghỉ phép một bữa lấy lý do vì cảm thấy bệnh nặng sốt cao, nhưng thật chất ra vì có thịt bò đang giảm giá nên cô phải nhanh chân đi mua. Khi cầm được bốn vỉ thịt bò trên tay mình, cô cảm thấy hạnh phúc biết bao, xem ra tối nay no bụng rồi!


Lệ Vy bắt gặp một người đàn ông và một người phụ nữ đang ôm nhau quấn quýt khi đang đi lấy xe, hình như hai người đó cũng phát giác có người nhìn mình liền quay đầu lại,họngạc nhiên khi thấy Lệ Vy đứng cách họ một khoảng, gương mặt tối sầm lại. Họ chính là John và Trương Gia Mẫn. Hai kẻ khiến Mạc Nhi rơi vào khổ đau.


Lệ Vy bực bội nhìn họ với ánh mắt viên đạn, nếu mắt cô có đạn thật, cô không chắc rằng cả hai người họ còn trọn vẹn thở từng ngụm không khí nãy giờ.
Một lúc sau, John và Gia Mẫn đi về phía Lệ Vy, cứ dần dần lại gần, đến khi cả ba người họ đối diện với nhau.


“Lệ Vy” Sở dĩ Trương Gia Mẫn biết Lệ Vy là vì thường được Mạc Nhi nhắc đến với cô, chỉcó điều cả hai có lần gặp đếm trên đầu ngón tay.


“Các người còn có mặt mũi gọi tên tôi nữa sao? Tại sao không biến đi cho đời yên tĩnh” Lệ Vy bực bội nhìn John, cũng không quên đánh mắt sang Trương Gia Mẫn.
“Lệ Vy, chuyện của Mạc Nhi, là hiểu lầm, hiểu lầm thôi!”


“Đúng vậy, hiểu lầm, hiểu lầm của anh chính là những cái đoạn phim bốn phút, nhân vật chính là anh và cô ta chứ gì? Hiểu lầm đấy, loại người như các người sống đến bây giờ, xem ra ông trời không có mắt rồi” Lệ Vy cười khinh bỉ, nhữngđoạn phim đó Lệ Vy từng được Mạc Nhi cho cô xem trong điện thoại, không chỉ riêng Mạc Nhi cảm thấy kinh tởm, cả cô cũng kinh tởm.


“Phim? Đoạn phim nào? Em đang nói gì vậy? Anh không hiểu?” John nắm chặt tay lại, mắt không nhìn thẳng vào Lệ Vy.
“Anh không hiểu hay giả vờ không hiểu? Hừ, đúng là đôi gian phu ɖâʍ phụ mà” Lệ Vy khinh bỉ nhìn hai người họ.


“Em mắng anh thế nào cũng được, nhưng xin em nói với Mạc Nhi cho anh một cơ hội, nhất định anh sẽ bù đắp lại cho cô ấy” John nghẹn ngào nắm tay Lệ Vy, nhưng lại bị cô hất ra.


“John, anh lầm rồi! Nếu anh thật lòng với Mạc Nhi, đáng ra anh phải hiểu tính cách của cô ấy, Mạc Nhi nói một là một, không có lần hai. Thế nên Mạc Nhi đã kiên quyết không quay lại với anh tức là cô ấy không bao giờ cho anh cơ hội thứ hai, bất kể là anh day động tình cảm cô ấy thế nào cũng không có là không có” Lệ Vy giải thích rành mạch.


“Đối với Mạc Nhi, không bao giờ cô ấy cho ai cơ hội lần thứ hai cả, trừ phi, đó là một người rất quan trọng đối với cuộc sống của cô ấy. Bị bạn trai bỏ theo mụ đàn bà ɖâʍ ô, cô ấy vẫn kiên quyết không rơi một giọt nước mắt, bạn “thân” chơi khâm cướp đàn ông của mình, cô ấy cũng vượt qua, vậy tôi hỏi anh, cơ hội thứ hai lấy đâu ra nữa đây?” LệVy nhìn sang Trương Gia Mẫn cúi gầm mặt không dám đối diện với cô.


LệVy quay sang nhìn cô ta với ánh mắt khó chịu, lời nói cũng phần nào lơn hơn “Hừ, câu nói của cô nói với Mạc Nhi rằng cô ấy chỉ là tép riu thì cô sai hoàn toàn rồi, kẻ tép riu mới chính là cô, Mạc Nhi đã phát hiện ra hành vi bất thường của hai người từ lâu rồi, thế nên với một người như Mạc Nhi, cô ấy sẽ không bỏ qua. Cô nhớ đến những gì cô đã làm chứ? Đi may vá lại màng trinh tiết, để dụ dỗ John lên giường, biết bao nhiêu lần cô đã dang rộng chân mời gọi đàn ông rồi?” LệVy hỏi Trương Gia Mẫn, Lệ Vy thỏa mãn với vẻ mặt xanh xao của cô ta, đôi mắt trợntròn lên Trương Gia Mẫ chỉ tay vào mặt Lệ Vy.


“Cô... cô nói bậy gì đó? Cô bị điên, đúng là điên!” Trương Gia Mẫn kích động hét lớn, rồi quay sang nắm lấy tay John, một màn hét lớn thế này, thu hút không ít ánh nhìn hiếu kỳ của mọi người.


“John, đừng nghe cô ta nói, cô ta bị điên, em không có may vá màng trinh gì cả, lần đầu của em là dành cho anh rồi, anh phải tin em, John” Cô ta mặc sức kéo tay John, kích động nước mắt giàn giụa.


“Đúng là giỏi diễn kịch, nhưng cô diễn vai này tệ kinh khủng. Nếu không có bằng chứng tôi nói ra làm gì? Tôi không như cô, Gia Mẫn. Nói gì phải có nấy, tôi không bị điên, chính cô mới là người điên, lúc cô và John ân ái bên nhau, Mạc Nhi đã không biết làm được bao nhiêu chuyện, lúc cô và người đàn ông khác “yêu” nhau, John và Mạc Nhi đang ở cùng nhau, đúng không? Nhưng thật xin lỗi, tôi không thể tiết lộ thêm bất cứ thứ gì nữa, loại kỹ nữ như cô, nên biết mình đã làm những gì” Lệ Vy nói xong liền đi về phía xe.


Cô lên xe rồi đóng cửa, choxe chạy thẳng lên dốc ra khỏi hầm xe, mọi việc chỉ trong tích tắc. Để lại hai con người, một người phụ nữ đang khóc bù lu bù loa, một người đàn ông xanh mặt.
“John, nghe em nói, đừng tin cô ta, em không...”


“Tiếc chuyện đó làm gì? Nếu cô ta muốn chơi chúng ta, vậy thì chúng ta cùng chơi, thuận nước đẩy thuyền với cô ta, cũng tốt, còn em, chỉ cần ngoan ngoãn về nhà nằm lên giường là được” Những lời nói ɖâʍ ô của John bỗng chốc lớn dần khiến Trương Gia Mẫn đỏ mặt ngượng ngùng.


“Anh không giận em chứ? Thật ra em không làm” Trương Gia Mẫn cố chối bỏ những lời nói của Lệ Vy.
“Hay là em muốn tôi muốn em tại đây?” John mất kiên nhẫn bóp cằm Trương Gia Mẫn.
“À... vậy mình về thôi!” Trương Gia Mẫn cũng không nhiều lời nữa, cô biết không nên chọc giận John lúc này.


Ở tại nơi nào đó, khi cả hai đôi tình nhân vừa về nhà lại vang lên những tiếng rên rỉ đau đớn và sung sướng của người phụ nữ, kèm theo là tiếng hét chói tai kinh hoàng, gọi tên “John” mãi đến khi ngất lịm trên ngực người đàn ông.


Đang ngồi làm việc chăm chú thì cửa phòng vang lên, Mạc Nhi gọi vào, liền đó là một gương mặt tươi cười bước vào phòng làm việc.
“Chị à, buổi diễn thời trang tuần tới, họ muốn chị đến đó” Lâm Uyên đưa tập tài liệu cho Mạc Nhi, cất lên giọng nói trong trẻo của mình báo cáo lại mọi việc.


“Nhưng tuần sau những mẫu thiết kế đó đâu phải chuyên về chị?” Mạc Nhi ngạc nhiên hỏi.


“Vâng, đúng là vậy, nhưng nhà thiết kế Michael Kors muốn gặp chị, ông ấy nói rằng rất khâm phục những thiết kế thể thao mà chị tung ra thị trường mặc dù rằng không được như những bộ váy dạ hội, bên cạnh đó, tuần lễ thời trang tuần sau được tổ chức bên New York, ông ấy rất hi vọng sẽ gặp chị ở đó” Lâm Uyên tường thuật lại những gì Michael Kors nói với cô.


“Ồ, vậy giúp chị thu xếp thời gian và đưa chị bản nội dung của tuần lễ đó, có thể chị sẽ đi” Mạc Nhi gật đầu.






Truyện liên quan