Chương 17

Lương Dược xem tin nhắn mà bên kia gửi đến, hồi lâu không có phản ứng gì, cái gì mà vừa rồi cô gọi anh ta là Nhị Cẩu Tử chứ? Nhị Cẩu Tử rõ ràng là tên cô đặt cho con trai của mình cơ mà.
Đợi một chút! Lương Dược mở to mắt nghĩ một chút về khả năng đó.


Bên kia… đừng nói là Sở Trú đấy nhé?
Tiếp đó, cô nhận ra tên WeChat [CZ] của anh ta hiện giờ lại tình cờ chính là chữ viết tắt của tên Sở Trú.
Cả người Lương Dược trong phút chốc trở nên bất ổn, cô nuốt nước bọt, ngập ngừng hỏi: “Trú Trú?”


[CZ] chẳng chút kích động nào: “Không phải con trai sao?”
Lương Dược: “…”
Mẹ nó đây là thế giới khốn khiếp gì vậy?
Xác suất 1/100.000 cũng bị cô đụng phải, có cần phải xui xẻo như vậy không?


Ở phía đối diện, Sở Trú sau khi gửi đoạn tin ngắn kia liền ngưng tay, anh tựa vào đầu giường, lẳng lặng nhìn điện thoại di động, kiên nhẫn chờ câu trả lời của Lương Dược, anh cũng muốn xem thử lần này cô sẽ nói như thế nào.


Nhưng Lương Dược không biết là quá bối rối hay sợ hãi, năm phút trôi qua vẫn không có động tĩnh gì.
Trên Wechat trời yên biển lặng.
Sở Trú khẽ cau mày, không thể đợi thêm được nữa bèn gửi một tin nhắn qua: "Nói đi." 
Hệ thống tự động hiện ra một cái khung.


[Người này đã bật chế độ xác minh bạn bè và bạn chưa phải là bạn của anh ấy/cô ấy, trước tiên hãy gửi yêu cầu xác minh bạn bè, bạn chỉ có thể trò chuyện sau khi đối phương đã xác minh.]
Sở Trú hiếm khi có chút bối rối.


available on google playdownload on app store


Lần đầu tiên trong đời anh bị người ta xóa kết bạn, cứ thế đến một lời chào hỏi cũng không nói, cũng chẳng để lại chữ nào mà phủi mông rời đi, xoá rất gọn gàng dứt khoát.
Giống như một tên cặn bã mặc quần vào là không thèm nhìn mặt con gái người ta nữa.
*


Khi Lương Dược phát hiện ra người bên kia là Sở Trú thì ngay lập tức xóa anh đi.
Đùa cô à? Số này là số riêng và duy nhất của cô, có rất nhiều thông tin cá nhân, bạn bè và một vài tấm ảnh chung với Lương Văn.


Nếu như Sở Trú nhàn rỗi lật xem một cái thôi thì đến cả nội y của cô cũng sẽ bị lột sạch hết.
Sợ muốn ch.ết.
Lương Dược bị sốc còn chưa hoàn hồn, vội vàng hút vài ngụm sữa đè nén sự kinh hãi.


Bây giờ thì hay rồi, anh không chỉ biết cô là học sinh lười biếng, mà còn phát hiện cô có thể vẽ tranh, là streamer, nói không chừng ngay cả video mà cô quay trước đó cũng đã xem, là video cô quay lại lúc trang điểm.


Nghĩ đến đây, Lương Dương lập tức mở máy tính, miễn cưỡng xóa hết video làm đẹp đã đăng tải trước đó, nhất quyết không để lại bất cứ thông tin hình ảnh nào.
Tuy rằng mất bò mới lo làm chuồng, nhưng cô vẫn âm thầm cầu nguyện anh vẫn chưa nhìn thấy.


Lương Dược thở dài, cảm thấy mình giả vờ không nổi nữa, hiện tại đã có nhiều thông tin bị lộ ra, chỉ chờ Sở Trú một ngày nào đó biết Lương Văn có một người chị gái song sinh thì rất có khả năng sẽ bị phơi bày thân phận.
Anh cũng không phải kẻ ngốc.


Không những thế còn là một học bá, người luôn đạt điểm cực cao trong các môn toán, vật lý và hóa học!
Sở hữu chỉ số IQ cao gấp hàng chục lần người bình thường.
…Vừa nghe đã cảm thấy muốn choáng váng.
Phải thật tích cực cứu cục diện về!


Lương Dược lấy điện thoại và đăng nhập tài khoản WeChat của Lương Văn, lúc trước Lương Văn đã đưa WeChat cho cô để lúc nào cũng có thể thêm được tài khoản WeChat của Sở Trú.


Cô lại gửi cho anh một yêu cầu kết bạn: [Vừa rồi là tài khoản phụ của tôi, đây là tài khoản chính, vui lòng chấp nhận nhé] Hai giây sau, hệ thống nhắc: [Bên kia đã từ chối]
“…”


Lương Dược sắp xếp lại ngôn ngữ và gửi lần nữa: [Trú Trú, tôi đã làm sai rồi QAQ, tôi không bao giờ dám lộn xộn nữa đâu, cậu là Baba của tôi, đứa con hư này xin dập đầu nhận sai với cậu.]
Ngay lúc cô đang vắt óc dỗ Sở Trú, cửa phòng bị ai đó gõ nhẹ: “Chị ơi, chị ngủ rồi à?”


Lương Dược sửng sốt, đứng dậy mở cửa thì thấy Lương Văn đứng ở cửa ôm gối, đôi mắt to long lanh nhìn chằm chằm cô, cảm giác có chút oan ức khiến người ta muốn yêu thương.
Nhưng Lương Dược hoàn toàn không cảm thấy thế, chỉ nhìn cô ấy tựa như đang nhìn vào gương, thương xót đến kỳ lạ.


Lương Dược: “Có chuyện gì?”
Lương Văn bĩu môi: "Đêm nay em muốn ngủ với chị, chúng ta đã lâu không ngủ chung với nhau."
“Đừng.” Lương Dược lắc đầu: “Chị thường đi ngủ muộn, sẽ quấy rầy em nghỉ ngơi, nghe lời, mau chóng trở về phòng đi.”


“Nhưng em có rất nhiều chuyện để nói với chị!” Lương Văn nhíu mày: “Chị à, chị không nghĩ từ khi vào cấp ba thì quan hệ của chúng ta càng ngày càng xa cách sao? Trước kia quan hệ của chúng ta rất tốt nhưng sau này chị lại không chịu để ý tới em!”


“Đó là chuyện bình thường.” Lương Dược nhẹ nhàng nói: “Chúng ta học khác trường, gặp gỡ những người khác nhau, sống trong những vòng tròn và cuộc đời hoàn toàn trái ngược nhau vốn đâu có bất kì chủ đề chung nào để nói.”
“Nhưng mà…”


“Em không cần phải suy nghĩ nhiều như vậy.” Lương Dược cười nhẹ trước mặt cô: “Chỉ cần nghe lời ba mẹ, đừng để bụng chuyện này nữa, nhiệm vụ của em bây giờ là chăm chỉ học tập, đừng có lo lắng về những thứ khác nữa.”


“Mọi người cứ luôn coi em như một đứa trẻ.” Lương Văn nhíu mày, tỏ vẻ không phục.
“Được rồi được rồi, mau về đi.” Lương Dược xua tay đuổi người, chợt cô nghĩ tới điều gì đó liền nói: “Tiện thể, chị phải báo với em một chút về Sở Trú.”
“Báo gì?”


“Chị đã vô tình khiến em trông như một kẻ lười học và lỡ để cậu ta biết về khả năng hội họa của mình.” Lương Dược cười ngượng ngùng: “Có thời gian thì nên luyện vẽ, sau này đừng để bị bại lộ.”
Lương Văn: "..."
*


Lương Văn buồn bực không vui trở về phòng, không phải vì phải học vẽ, dù sao cô ấy ít nhiều cũng biết vẽ một chút.
Khi còn nhỏ, mẹ Lương đã quản họ rất nghiêm ngặt, đăng ký cho họ vào vô số lớp học năng khiếu bao gồm thư pháp, hội họa, piano và taekwondo.


Lương Văn rất ngoan ngoãn, luôn là một cô gái vâng lời, môn nào từng học qua cũng đều biết chút ít, nhưng học không chuyên sâu, Lương Dược thì lại khác, từ nhỏ cô đã rất quyết đoán rồi. Cô chỉ quan tâm đến hội họa và taekwondo, cô đã bỏ qua các lớp học khác để tham gia hai lớp này vì vậy cô chăm vẽ hơn.


Thế nên bây giờ mặc dù có vẻ như họ trông giống nhau, nhưng tính cách của họ lại trái ngược nhau.
Không biết bắt đầu từ khi nào, khoảng cách giữa bọn họ càng ngày càng lớn. Lương Văn có chút buồn bực, ném cái gối lại trên giường, ngồi vào bàn học bắt đầu học.


Bây giờ, mỗi ngày cô ấy phải làm bài tập về nhà của cả hai trường, Lương Dược ở Cửu Trung chưa bao giờ giao bài tập về nhà, nhưng Lương Văn không táo bạo như vậy, mỗi ngày đều giúp cô viết.


Độ khó của bài tập ở Cửu Trung ít hơn nhiều so với bài tập ở Nhất Trung. Lương Văn đã hoàn thành nó trong vòng chưa đầy nửa giờ, bài tập về nhà của Nhất Trung, Lương Dược hiếm khi giúp cô ấy viết cho nên nhất thời không có việc gì để làm.


Mẹ Lương quản thúc rất nghiêm khắc, không mua cho cô ấy điện thoại di động hay để cô ấy chạm vào nó.
Lương Văn xem lại sách giáo khoa một lúc nhưng xem xong thật sự rất nhàm chán, cô ấy ngồi xổm xuống lấy từ dưới giường ra một cái hộp, trong đó có bài tập sách giáo khoa hồi cấp hai của bọn họ.


Khi đó họ học cùng một lớp, ăn mặc giống hệt nhau, giáo viên cũng không phân biệt rõ ai là ai.
Lương Văn rất quan tâm đến câu nói “Thi vào cũng không đi học được” của Lương Dược.
Chị ấy đang nói về kỳ thi tuyển sinh trung học phổ thông sao?


Nhưng rõ ràng cô ấy đã nghe mẹ Lương nói rằng chị gái vào trường Cửu Trung vì chị ấy thi trượt.
Chuyện này đã để lại một ký ức buồn trong lòng cô ấy, khiến cô ấy không thể phấn chấn trong một thời gian dài vì phải chia xa Lương Dược.


Lương Văn lục trong hộp rất lâu, tuy không thấy phiếu điểm thi vào trường trung học của Lương Dược nhưng tìm thấy một bài thơ do Lương Dược viết trong tiết Ngữ văn - [Em gái ngốc của tôi]
Tôi có một cô em gái ngốc nghếch, một cô em gái khờ khạo.
Em ấy thông minh và xinh đẹp, nhưng em ấy cũng thật ngốc nghếch.


Em ấy có thành tích cao trong học tập, nhưng em ấy vẫn ngốc.
Cả nhà chiều chuộng em ấy nhất, may mà em ấy ngốc.
“…”
Sau khi đọc nó, Lương Văn rơi vào trầm mặc, rồi lại vô hồn cất mọi thứ vào hộp.
Mình mà còn quan tâm đến chị ấy nữa thì sẽ tự đi tìm ch.ết.
*


Lương Văn nói dối Lương Dược, thật ra cuộc sống của cô ấy ở trường Cửu Trung không hề dễ dàng, mặc dù không ai dám bắt nạt cô ấy nhưng cách trang trí lớp học, không khí lớp học và chất lượng giảng dạy của giáo viên so với trường Nhất Trung quả là một trời một vực.


Mỗi ngày đi học đều là không khí ngột ngạt. Học sinh cúi đầu nghịch điện thoại di động, chỉ ngủ và ngủ, ngủ xong thì trò chuyện và tán gẫu. Giáo viên cũng nói cho có lệ. Hầu như họ chỉ làm theo quy trình để hoàn thành nhiệm vụ, hoàn toàn mặc kệ học sinh sống hay ch.ết.


Trong một bài kiểm tr.a toán học, Lương Văn đã vô tình đứng nhất lớp, cô ấy sẽ không bao giờ quên được vẻ mặt kinh hãi của những người xung quanh khi nhìn cô ấy, như thể nhìn thấy một con ma.


Vương Cẩn Cẩn hận rèn sắt không thành thép: "Chị không phải đã nói hết rồi sao, em đừng coi trọng kỳ thi! Chị gái em chưa bao giờ đạt được ba mươi điểm môn toán!"
Lương Văn cực kỳ tủi thân: “Nhưng em chỉ làm có mấy câu trắc nghiệm thôi!”


Cô ấy thật sự không ngờ rằng mình có thể đứng đầu.
Vương Cẩn Cẩn: “Em Có biết Cửu Trung là trường học tồi tệ nhất trong thành phố không.”
“Em biết.”
“Vậy em có biết lớp chúng ta là lớp tệ nhất trong trường không.”
“…”


Từ nay về sau Lương Văn gác bỏ phẩm cách học sinh giỏi nhất của mình mà nơm nớp lo sợ sống qua ngày, cô ấy tin rằng hoạn nạn chỉ là nhất thời, kiên trì một chút, cánh cửa hạnh phúc sẽ mở ra cho mình!
Một tháng, kiên trì một tháng là đủ rồi!


Nhưng chưa được một tuần, một ngày nọ, trong lúc trên đường trở về lớp sau khi đi vệ sinh thì có hai nam sinh bất ngờ xuất hiện bên cạnh cô, một trong số họ nắm lấy tay và kéo cô đi.
“Hai người là ai?” Lương Văn sợ tới mức sắc mặt tái mét: “Hai người muốn làm gì? Cứu tôi với!”


“Kêu cái gì mà kêu, lão đại của chúng tôi đang tìm cô!” Một trong hai người con trai có vẻ hơi sợ cô, cố ý dùng ánh mắt hằn học nhìn cô.
"Hả?"


Lương Văn nhanh chóng phản ứng với mớ hỗn độn do Lương Dược để lại, đột nhiên cô ấy cảm giác mình bó tay không làm gì được, có khổ mà không nói được.
Chị Cẩn Cẩn mau đến cứu em đi QAQ.
Hai chàng trai kéo cô ấy lên sân thượng, nói mấy câu như xã hội đen.


"Lão đại, người đã mang đến rồi đây."


Lương Văn rụt rè ngẩng đầu lên, nhìn thấy một thiếu niên cao gầy đang hút thuốc, anh ta mặc áo choàng đầu lâu màu đen và nhuộm tóc bạch kim trông đặc biệt khác người, nhưng khuôn mặt đó không ngờ rằng chẳng hề xấu xí, lông mày lưỡi mác và đôi mắt tinh anh, dáng vẻ rất anh tuấn.


Ngoài anh ta ra, còn có một vài nam sinh ăn mặc khác lạ, có vẻ đều là đàn em của anh ta.
Lương Văn ngây ngốc nhìn chàng trai xa lạ kia, nhất thời không biết nói gì.


Nếu Lương Dược ở đây, nhìn thoáng qua thì nhất định sẽ nhận ra thiếu niên đó chính là Lâm Hàn Hi, lão đại lớp năm của khối mười một. Anh ta là một kẻ chuyên bắt nạt học đường. Lần trước cô gái trong lớp anh ta có xảy ra chút ân oán với Lương Dược, anh ta cho người đi tìm nhưng lại bị Lương Dược đuổi ra khỏi phòng học, cũng từ đó mà hai người quen biết.


Còn Lương Văn thì chưa nghe Lương Dược nói về những điều này nên đương nhiên cô ấy không biết Lâm Hàn Hi, cô ấy vừa nghĩ cách trốn khỏi đây, vừa cố gắng mỉm cười với anh ta.
“Này, cậu tìm tôi có chuyện gì không? Nếu không có chuyện gì thì tôi về đây.”


"Về ư? Cậu dám đi thử xem." Lâm Hàn Hi ngẩng đầu nhìn cô ấy, hất nhẹ tàn thuốc rồi cà lơ phất phơ đi tới, nở nụ cười lưu manh: "Lương Dược, hôm nay cuối cùng tôi cũng bắt được cậu, tôi đã nói với cậu rất lâu rồi, chuyện lần trước chúng ta chưa xong đâu, tôi chắc chắn sẽ lấy lại tất cả từ cậu."


Lương Văn nhìn anh ta tới gần, nhanh chóng lùi lại: "Cậu, cậu muốn làm gì?"
“Đương nhiên là đánh nhau.” Lâm Hàn Hi vẫn ngậm điếu thuốc, siết chặt nắm đấm, cười như không cười nhìn cô ấy, trông ý cười không chạm đến đáy mắt.


Anh ta vốn sẽ không so đo với một cô gái, nhưng Lương Dược ở trong mắt anh ta hoàn toàn không phải con gái, có đứa con gái nào mà không những đá người mà còn thích dùng gậy sắt làm vũ khí đánh người không?


Nghĩ đến sự sỉ nhục mà mình phải chịu, vẻ mặt Lâm Hàn Hi trở nên u ám, anh ta từ từ xắn tay áo và đi về phía cô gái.
Thấy anh ta dường như sắp tới thật, Lương Văn kinh hãi đến nói lắp ba lắp bắp: "Cậu, cậu đừng qua đây, tôi sẽ không đánh nhau..."


Cô ấy không ngừng lùi lại thì đột nhiên chân bị trượt, cảm giác như dẫm phải vật gì vừa cứng vừa mềm, cô ấy cúi mặt nhìn.
Có một con chuột đen xám đang bẹp dí dưới chân cô ấy!


“A!” Sắc mặt Lương Văn lập tức tái nhợt, cô ấy hét lên một tiếng chói tai kinh thiên động địa, tuyệt vọng bất chấp lao về phía trước nhào vào vòng tay của Lâm Hàn Hi, ôm lấy anh ta hoảng sợ nói: “Chuột! Có chuột!"
Những người có mặt đều câm nín.


Mấy anh em kinh ngạc nhìn cô gái nhỏ lọt thỏm trong vòng tay lão đại, hai mắt đều muốn lồi ra.
Nữ ma đầu đã đánh bại lão đại của trường lại sợ một con chuột?


Lâm Hàn Hi cũng ngây ngẩn cả người, lúc đầu anh ta thấy cô ấy xông tới còn tưởng rằng cô ấy muốn đánh anh ta, kết quả nữ sinh này hoàn toàn không hề ra đòn, thân thể mềm mại ôm chặt lấy anh ta, đôi tay mảnh khảnh ấy vòng qua eo anh ta, khiến anh ta hoàn toàn choáng váng.
Đây có phải là mỹ nhân kế không?


Nếu nhìn ở góc độ khác thì đòn này hiệu quả hơn cú đá lúc trước.
Lâm Hàn Hi nhìn con chuột mà cô ấy đang nói đến, nó đã nằm bất động trên mặt đất, cái thân đen kịt bị ép cho khô khô dẹp dẹp, chính thức đi bán muối.


Lương Văn thoáng bình tĩnh lại, phát hiện mình đang ôm một người con trai thì vội vàng buông ra: "Thực sự xin lỗi, tôi không cố ý, bởi vì con chuột đáng sợ quá."
Lâm Hàn Hi lạnh nhạt nói: “Nó đã ch.ết rồi.”
Lương Văn: “Vậy cũng đáng sợ.”
“…”


Lương Văn thấy anh ta tò mò nhìn mình giống như không định để cô ấy đi, đành cắn răng nói kể hết mọi chuyện: “Này, tôi không phải Lương Dược, tôi là em gái của chị ấy, Lương Văn, chúng tôi là chị em sinh đôi, cậu đã tìm nhầm người rồi."


Lương Văn không nói cho anh ta biết lý do thực sự của cuộc trao đổi, chỉ nói rằng đó là để trải nghiệm cuộc sống của nhau, một tháng sau họ sẽ trao đổi lại.
"Chính là như vậy, cậu phải đợi một tháng sau mới có thể tìm chị ấy."


Lương Văn giải thích xong định xoay người rời đi, nhưng lại bị người kia ngăn lại: "Chờ một chút."
“Gì nữa?”
Lâm Hàn Hi liếc mắt một cái, hỏi: "Cậu ở trường Nhất Trung ư?”
“Đúng thế.”
“Vậy chắc cậu học rất giỏi?”
“…Cũng được thôi.”


Lâm Hàn Hi cười cong môi: "Đã thế thì, bài tập về nhà sau này của tôi đều giao cho cậu rồi.”
“Tại sao tôi phải giúp cậu làm bài tập?” Lương Văn trợn to hai mắt, cô ấy chưa từng gặp qua một người con trai vô lý như vậy: “Tôi đã nói tôi không phải chị ấy!”


Lâm Hàn Hi với vẻ mặt vô lại: “Cậu tuỳ tiện nói thế rồi bắt tôi phải tin sao? Phải có bằng chứng chứ, nếu cậu có thể làm đúng tất cả bài tập về nhà của tôi thì tôi sẽ tin cậu.”
Anh ta cũng đặc biệt nhấn mạnh: "Là bài tập về nhà hàng ngày.”


Lương Văn tức giận nói: "Nếu tôi không làm thì sao?"
Lâm Hàn Hi cười: "Vậy thì tôi sẽ công bố với mọi người rằng cậu không phải là Lương Dược."
Lương Văn thành công bị nắm được nhược điểm: "..." Sao mà lại có người xấu xa như vậy chứ QAQ.


Bằng cách ấy, cuộc sống nước sôi lửa bỏng của Lương Văn chính thức bắt đầu. Có một ngày nọ cô ấy không thể nhịn nổi nữa, tối đến đi tìm Lương Dược: "Chị ơi, nếu có một đứa con trai bắt nạt chị thì chị sẽ làm gì?"


Lương Dược nhướng mày: "Đương nhiên là bắt nạt lại rồi, có người bắt nạt em à?"
"Không, em chỉ hỏi..." Lương Văn không dám nói thật với cô vì sợ rằng Lâm Hàn Hi sẽ thật sự nói ra.
"Làm sao để bắt nạt con trai, chị có thể dạy em một hai chiêu không?"


"Để chị nghĩ xem." Lương Dược suy nghĩ một chút, tìm lấy một con búp bê thỏ lớn: "Nếu con thỏ này là đàn ông, đôi tai chính là tóc của anh ta..."
Cô nhanh chóng cầm lấy đôi tai của con thỏ và đập đầu nó vào tường.


“Nhìn thấy rõ không?” Lương Dược vừa trình diễn vừa nói: “Trước tiên để anh ta tiếp xúc gần tường, sau đó đá vào bụng anh ta một cái.”
“…”
Lương Văn trầm mặc nhìn con thỏ bị chà đạp vô cùng thê thảm.
“Coi như em chưa hỏi gì.”
*


Không chỉ Lương Văn mà cuộc sống của Lương Dược cũng như nước sôi lửa bỏng, gần đây Sở Trú lại phớt lờ cô.
Có vẻ như Nhị Cẩu Tử mà cô vẽ đã mang đến cho anh những tổn thương tâm lý nghiêm trọng.
“Xin lỗi, tôi đã sai rồi.”


Trong giờ học tự học buổi chiều, Lương Dược lôi kéo chàng thiếu niên đang làm bài tập về nhà năn nỉ và nhẹ nhàng dỗ dành: "Tôi thực sự không cố ý gọi cậu là Nhị..."
Ngòi bút của Sở Trú dừng lại.


"Cái, cái đó." Lương Dược kịp thời thay lời: "Đây thực sự chỉ là thói quen cá nhân của tôi, con trai của tôi cũng bị gọi là Nhị Ngốc!"


“…Tôi không tức giận.” Sở Trú quay đầu lại, cuối cùng cũng để ý tới cô, mím môi mỏng nhìn cô bằng đôi mắt đen láy: “Tôi chỉ là không thích người khác nói dối tôi.”
“Tôi nói dối cậu cái gì?” Mi mắt Lương Dược khẽ giật, sau đó tự tin hỏi.


Sở Trú không trả lời được, quả thật, cô dường như không nói dối anh, cho dù đó là bức tranh hay streamer, cô chỉ không thèm nói cho anh biết mà thôi.
Nhưng mà…
Sở Trú nhìn thẳng cô, chậm rãi nói: "Tôi luôn có cảm giác, mỗi lời cậu nói đều là nói dối tôi."
Lương Dược: "..."


Trực giác đúng là khủng khiếp và nhạy bén.
Không hổ danh là học thần.
"Cậu hẳn là đang suy nghĩ quá nhiều rồi." Lương Dược giả vờ bình tĩnh: "Chắc là vì cậu không có cảm tình với phụ nữ cho nên cậu vô tình mất lòng tin với họ."


“Có thể là vậy.” Sở Trú thản nhiên nói, không vướng bận việc này nữa.
“Vậy chúng ta vẫn có thể thêm lại WeChat chứ?” Lương Dược vui vẻ gửi yêu cầu kết bạn.
"Ừ." Sở Trú lấy điện thoại di động ra: “Nhưng tôi chỉ thêm tài khoản phụ của cậu.”


Lương Dược cười cứng nhắc: “Tài khoản phụ?”
Sở Trú chậm rãi nói: "Là tài khoản mà cậu xóa tôi đó."
Lương Dược dập tắt nụ cười: "Bạn học Sở Trú, tôi nghĩ giữa bạn cùng bàn với nhau nên có thêm sự tin tưởng."
Sở Trú: "Cậu là nữ."


Lương Dược giận không chịu được: "Hôm qua cậu nói tôi là nam mà!"
Sở Trú: “Hôm qua là hôm qua, hôm nay là hôm nay.”
“…”
Lương Dược giận nói không nên lời.
Sở Trú hơi nhướng mày: “Vậy thêm không?”


“Không thêm nữa!” Lương Dược dứt khoát một tiếng, bĩu môi chơi điện thoại di động: “Làm như cần lắm ấy.”
Sở Trú cũng không ép buộc, cất điện thoại lại trong ngăn kéo, thản nhiên nói: "Xem ra giữa bạn cùng bàn với nhau cũng không có sự tín nhiệm."
“…”


Lương Dược thầm hờn dỗi, điện thoại rung lên, Vương Cẩn Cẩn gửi tin nhắn WeChat: "Có đó không? Tớ có chút việc không biết nên nói hay không nói. Tớ cảm thấy cậu nghe xong sẽ rất tức giận."
Lương Dược nằm trên bàn, thờ ơ trả lời: "Cái gì?" 


Vương Cẩn Cẩn: “Chủ quán bar La Mục, người điên cuồng theo đuổi cậu đã đến tìm tớ."
Lương Dược đột nhiên có dự cảm không lành.
Vương Cẩn Cẩn: “Anh ta hỏi tớ cậu đang ở đâu.”
“…”


Vương Cẩn Cẩn: "Tớ không muốn nói cho anh ta biết, nhưng anh ta thực sự rất phiền phức… Tớ vô tình tiết lộ cho anh ta rồi, anh ta hiện đang trên đường đến trường Nhất Trung.”
“Cái gì?” Lương Dược kinh ngạc từ bàn bật lên: “Anh ta đi bao lâu rồi?”
“Khoảng nửa giờ rồi.”


Lương Dược nghiến răng: “Sao giờ mới nói với tớ!”
Vương Cẩn Cẩn: “Tớ đang hệ thống lại từ ngữ.”


"Cậu..." Lương Dược vừa muốn hỏi cậu có cố ý làm vậy không thì đột nhiên cửa phòng học bị đạp tung, La Mục xuất hiện ở cửa với vẻ mặt u ám, trên người khoác một bộ đồng phục trung học lộn xộn, xem ra là tùy tiện mặc để trà trộn vào.


“Lương Văn có ở lớp này không?” Anh ta lạnh lùng hỏi.
"Soạt!" Cả lớp đồng loạt nhìn Lương Dược.
Sở Trú ngẩng đầu liếc nhìn anh ta, cau mày.
Lương Dược im lặng che mặt.


La Mục hướng theo ánh mắt của mọi người, hiển nhiên nhìn thấy Lương Dược, anh ta thoạt nhìn có chút kinh ngạc vì chưa từng thấy Lương Dược tẩy trang, không ngờ lại thuần khiết động lòng người như vậy.
Anh ta rất nhanh phản ứng lại, vẻ mặt lạnh lùng đi tới, ra lệnh cho Lương Dược: "Đi theo tôi."


“Anh là ai, tôi không biết anh.” Lương Dược chớp chớp mắt giả bộ vô tội, trên mặt lộ ra vẻ kỳ quái.
“Đừng giả bộ, mau ra ngoài, Vương Cẩn Cẩn nói em theo đuổi một chàng trai ở đây, chuyện này là như thế nào!” Sắc mặt La Mục rất khó coi, đưa tay muốn kéo cô ra.


Đúng lúc Lương Dược định né tránh, một bàn tay đẹp đẽ sạch sẽ vươn ra siết chặt cổ tay La Mục.
“Dám động vào cô ấy thử xem?”
Sở Trú nhìn La Mục ánh mắt tối tăm và lạnh băng, giọng nói trầm thấp vài phần ảm đạm.


La Mục sửng sốt, lạnh lùng nhìn Sở Trú: "Thằng nhóc, chuyện của tao và cô ấy, mày quản được à?"
Sở Trú thản nhiên nói: "Cô ấy là bạn cùng bàn của tôi."
"Còn bạn cùng bàn..." La Mục cảm thấy cực kỳ buồn cười: "Mày có biết cô ấy là ai không, còn nói là bạn cùng bàn?"






Truyện liên quan