Chương 18
Đột nhiên một chàng trai với thân hình cao lớn xông vào lớp học, mặc dù đang mặc đồng phục học sinh nhưng nhìn chẳng giống học sinh một chút nào cả, gương mặt góc cạnh của anh ta đầy vẻ dữ tợn, giống như vừa mới đi cướp ngân hàng về vậy, dù sao cũng chẳng giống người tốt.
Anh ta rõ ràng là nhắm vào Lương Văn mà đến, cũng không biết Lương Văn vốn là một cô gái mềm yếu điềm đạm nho nhã như vậy đã đắc tội gì với anh ta.
Cả lớp im phăng phắc, không một ai dám lên tiếng, sợ rằng sẽ rước họa vào thân, lớp trưởng dẫn theo một vài nam sinh lén lút từ cửa sau chuồn ra ngoài tìm giáo viên.
“Anh có ý gì?”
Sở Trú nhìn La Mục, mắt nhíu lại, sắc mặt dần trở nên lạnh lùng, gằn từng chữ hỏi: “Tôi không biết cô ấy là ai là ý gì?”
“Cái này không phải đã rõ ràng rồi sao.” La Mục hất tay của anh ra, cười nhạt một tiếng, anh ta vô cùng khó chịu khi nghe Lương Dược theo đuổi một người con trai, bây giờ lại thấy một tên công tử bột đang ngồi cạnh cô, càng không kiếm chế được cơn tức giận, lập tức muốn nói ra chân tướng: “Người ngồi bên cạnh cậu vốn không phải…!”
Anh ta vẫn chưa nói hết lời, một cuốn sách dày đã bay vào mặt của anh ta.
“Ai…” La Mục trừng to mắt, vừa mở miệng ra, một quyển sách khác lại ném tới, lần này trực tiếp đập vào chính giữa trán, đập trúng vào đầu của anh ta.
Mọi người sững sờ, chỉ nhìn thấy Lương Dược lạnh lùng ném sách vào người La Mục, cứ cầm một quyển rồi ném một quyển.
Mà người vừa lúc nãy còn oai phong lẫm liệt, nhìn thấy cảnh tượng ném sách của Lương Dược thì đột nhiên liền mất đi vẻ kiêu ngạo, có chút xấu hổ né tránh, bất lực nói: “Bà cô của tôi ơi, đừng ném nữa, không mỏi tay sao? Tôi sai rồi có được chưa.”
Tâm trạng của Lương Dược rất tệ, lạnh lùng liếc anh ta, hất cằm lên chỉ vào cửa, ra lệnh: “Mau cút ra ngoài, đây là trường học! Anh có bị bệnh không mà lại đến đây gây sự?”
Trong lời nói thì một chút thể diện cũng không giữ lại cho đối phương.
Trên đời này cũng chỉ có cô là người duy nhất dám nói chuyện với anh ta như thế, La Mục chịu đựng: "Vậy em…"
“Tôi sẽ ra theo sau.” Lương Dược bực mình xua tay.
Thế là, mọi người đều kinh ngạc nhìn chàng trai đi ra không nói lời nào, bị Lương Dược mắng tới mức ngoan ngoãn tuân theo, không một lời oán trách.
Mọi người đều choáng váng.
Lương Văn cũng thật là giỏi, lại có thể chế phục được kiểu người này!
Lương Dược không rảnh rỗi quan tâm người khác nghĩ như thế nào, phiền não nhíu mày, vỗ vai Sở Trú: “Bạn cùng bàn, nhường chỗ chút, tôi ra ngoài một lát.”
“…”
Sở Trú nhìn cô với vẻ mặt vô cảm, môi mím chặt, hai mắt đen như mực, không cử động dù chỉ một chút.
“Tôi chỉ là ra ngoài một chút, rất nhanh sẽ quay lại, cậu không cần nhìn tôi như thế.” Lương Dược nhạy cảm nhận ra anh đang giận dỗi, nhưng hiện tại không có thời gian để tr.a cứu nguyên nhân, nhẫn nại dỗ dành: “Trú trú, xin cậu đó, làm ơn đứng dậy có được không?”
Trú Trú không động đậy.
Trú Trú không chỉ không động đậy, mà còn cố ý ngã người, đặt lưng xuống chiếc bàn phía sau, chặn hoàn toàn lối đi của cô.
“…” Lương Dược: “Cậu là cố ý đối đầu với tôi đúng không?”
“Bây giờ đang trong tiết học, học sinh không thể tự ý ra khỏi lớp. Cậu quên rằng tôi là ủy viên kỷ luật rồi sao?”
ch.ết tiệt, cái gì mà ủy viên kỷ luật chứ!
Tại sao trước giờ chưa từng thấy cậu quản kỷ luật?
Lương Dược không nhẫn nại được nữa, khom lưng xuống, ghé sát tai anh và uy hϊế͙p͙: “Cậu mà còn không tránh đường nữa, thì tôi sẽ hôn cậu như lần trước đấy!”
Dường như cảm thấy vẫn chưa đủ hung dữ, cô liền nói một cách tàn bạo hơn: “Trước mặt của tất cả mọi người trong lớp, hôn lên môi của cậu!”
Ngược lại với dự đoán của cô, Sở Trú không chỉ không né tránh một cách căm ghét, mà sau khi ngây người ra một hồi, anh nhìn cô bình tĩnh nói: “Nào, tới đây.”
Lương Dược: “”
Nhị Cẩu Tử cậu thay đổi rồi!
Cậu không còn đơn thuần nữa!
Cô thấy Sở Trú kiên quyết không chịu nhượng bộ, không còn cách nào khác, trong lúc bất lực lại sử dụng chiêu thức cũ, bò trên bàn ra ngoài.
Sở Trú thấy cô vội lao ra khỏi lớp, hơi mím môi, ánh mắt đầy u ám.
*
La Mục sốt ruột chờ ở cửa lớp, nhìn thấy Lương Dược cuối cùng cũng đi ra, sắc mặc mới hòa hoãn được một chút, chưa kịp mở lời thì đã bị cô chất vấn: “Anh đến đây làm gì?”
“Đương nhiên là đến tìm em.” La Mục trầm mặt: “Chẳng lẽ tôi có bệnh nên mới chạy đến cái khuôn viên trường xa xôi này để hồi tưởng lại chuyện xưa sao?”
Lương Dược thở dài: “Anh vốn dĩ là có bệnh.”
La Mục hít một hơi thật sâu: “Tôi còn muốn hỏi em, em có biết em bây giờ đang làm gì không?”
Lương Dược trả lời không cần suy nghĩ: “Kiếm tiền.”
La Mục nghẹn lại, cô biểu lộ một cách thẳng thắn, dường như thực sự chỉ vì tiền chứ không phải vì gì khác, giọng điệu anh ta ngừng lại một hồi: “Em thiếu tiền tại sao lại không nói cho tôi biết? Như vậy đi, em muốn bao nhiêu tiền tôi đều cho em, chỉ cần em nhanh chóng thoát thân, đừng theo đuổi thằng kia nữa, ở lại bên cạnh tôi là được.”
Lương Dược bình tĩnh “Ồ” một tiếng: “Anh là đang muốn bao nuôi tôi sao?”
La Mục nhíu mày: “Rõ ràng là chuyện yêu đương bình thường, chỉ cần em muốn, đợi em trưởng thành tôi sẽ dẫn em lên cục đăng kí kết hôn.”
Lương Dược bất lực vỗ trán: “Tôi đã nói rất nhiều lần rồi, tôi không thích anh, hiện tại cũng không có tâm trạng yêu đương, anh có thể nghe hiểu lời của người khác nói gì không?”
La Mục không thể nào hiểu được: “Tôi rốt cuộc có điểm nào không tốt mà khiến em ghét bỏ như vậy?”
Lương Dược buột miệng nói ra: “Bá đạo ấu trĩ, tự cao tự đại, chủ nghĩa đàn ông, vô dụng không làm được gì cả, mỗi lần nhìn thấy anh tôi chỉ muốn bóp ch.ết anh mà thôi! Con mẹ nó! Sắp ba mươi tuổi rồi làm ơn đừng có cái ý nghĩ trâu già gặm cỏ non như thế nữa được không, tôi cũng không thèm một ông chú già!”
“…” La Mục thổ huyết: “Có phải em hàng ngày đều thầm mắng chửi tôi không, nếu không sao có thể trôi chảy như thế chứ? Còn nữa, con mẹ nó tôi mới hai mươi sáu, vẫn chưa đến ba mươi mà?”
“Làm tròn số một chút không phải là chính xác rồi sao?” Lương Dược xua tay: “Được rồi, anh mau trở về đi, sau này đừng bám lấy tôi nữa, nếu không đến bạn bè cũng không thể làm được nữa.”
“Tôi không muốn.” La Mục hét lên một tiếng: “Cái tên công tử bột vừa nãy là người mà em muốn theo đuổi sao?”
“Làm sao?”
“Nếu như tôi nói chân tướng cho cậu ta biết, em nghĩ cậu ta sẽ phản ứng như thế nào?”
Lương Dược nheo mắt: “Anh uy hϊế͙p͙ tôi?”
“Phải thì đã làm sao?” La Mục giở trò đồi bại: “Không muốn tôi nói thì đi cùng tôi.”
“Anh cứ đi nói tùy ý.” Lương Dược cười nhạt; “Nếu như anh làm như vậy, thì kiếp này của tôi sẽ không gặp anh nữa, tôi nói được thì làm được.”
La Mục kinh ngạc, biết rằng cô không phải là đang đùa giỡn, nói về tàn nhẫn, ai cũng không bằng cô.
“Cứ cho là em tàn nhẫn đi!” Sắc mặt anh ta cứ biến hóa không ngừng, cuối cùng nắm lấy một nắm tóc, nghiến răng rời đi.
“Nhưng mà tôi sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy đâu, một tháng, tôi đợi em một tháng, đến lúc đó em hãy đợi mà xem!”
Lương Dược thấy anh ta cuối cùng cũng chịu rời đi, thở phào nhẹ nhõm, quay người và trở về lớp học, mở cửa ra, lập tức hàng chục cặp mắt hướng về phía cô, nhưng cô cũng không quan tâm, vẻ mặt vui vẻ bước đến bên cạnh Sở Trú: “Trú Trú, tôi trở về rồi, có thể cho tôi vào được không?”
Sở Trú đang đọc sách, nghe vậy liền ngẩng đầu nhìn cô, khuôn mặt thanh tuấn anh tú không có chút biểu cảm nào, thậm chí còn lạnh lùng hơn trước.
“Ách...”
Lương Dược vừa nhìn đã biết anh vẫn chưa nguôi ngoai cơn giận, lúc cô lặng lẽ lui về sau, định leo lên bàn lần nữa thì Sở Trú bỗng nhiên đứng dậy không nói một lời nào, lặng lẽ bước sang một bên.
Anh đang nhường đường cho cô.
Lương Dược bất ngờ, nhanh chóng vui trở lại, lập tức bước vào: “Cảm ơn nhé, tôi biết cậu đối với tôi tốt nhất mà!”
Cô vui vẻ cảm ơn anh.
Sở Trú cũng ngồi xuống, im lặng một lúc, rồi hỏi cô: “Người đàn ông lúc nãy là ai?”
“Anh ta là bạn của chị gái tôi, bởi vì không tìm thấy chị tôi nên mới đến đây hỏi tôi tung tích của chị ấy.” Lương Dược nửa thật nửa giả nói, lúc trở về cô đã tìm ra cho bản thân mình lý do này.
Sắc mặt Sở Trú càng trở nên u ám, nhìn cô nói: “Cậu đang nói dối.”
“Hả?”
“Người anh ta tìm là cậu.” Sở Trú khẳng định nói, anh cũng không phải đồ ngốc, ham muốn chiếm hữu Lương Dược của La Mục hiện rõ trên gương mặt của anh ta, ai mà không nhìn ra chứ, anh trầm giọng tr.a hỏi: “Hai người có quan hệ gì?”
“Tôi…” Lương Dược ấp úng, ra sức tìm một cái cớ, Sở Trú thấy tròng mắt của cô cử động rất nhanh, liền nhận ra cô lại muốn nói dối, mặt anh xịu xuống, mím chặt môi, khép chặt hàm dưới, đường nét căng thẳng có chút sắc bén, nhìn cô không chớp mắt, ánh mắt vô cùng thâm thúy.
Lương Dược im lặng một hồi, thành thật nói: “Tôi không muốn cho cậu biết.”
Không biết có phải là ảo giác hay không, Lương Dược cảm thấy sau khi nói ra những lời này, Sở Trú dường như càng giận dữ hơn, vẻ mặt căng cứng, nhìn chằm chằm cô một lúc, sau đó thì quay người không thèm đếm xỉa đến cô nữa.
Lương Dược: “?”
Chẳng phải cậu nói rằng tôi có thể từ chối trả lời sao? Vậy tại sao vẫn giận dữ như thế chứ, đúng là lòng dạ đàn ông thật khó đoán giống như mò kim đáy biển vậy.
“Không đếm xỉa thì không đếm xỉa, cậu có bản lĩnh thì kiếp này đừng có nhìn tôi nữa nhé!”
Lương Dược có tính khí nóng nảy, dỗ dành không được liền bỏ cuộc, quay đầu không thèm nhìn anh, thật sự đã quen rồi, ch.ết tiệt phải chăng cô đối với bạn trai của mình trước giờ cũng chưa từng hạ giọng khép nép như thế?
Mãi đến khi buổi học kết thúc, cả hai đều im lặng không nói một lời nào, bắt đầu cuộc chiến tranh lạnh thực sự.
Dường như bầu không khí chiến tranh lạnh giữa họ đang lan truyền đi, khiến lớp học cũng trở nên yên tĩnh khác thường, điều này rất hiếm khi xảy ra với các lớp tự học không có quản lý của giáo viên như thế này.
Đằng sau họ, Tào Bác lo lắng nhìn Sở Trú, sau đó nhìn Lương Dược, khẽ hỏi Triệu Ức Hào: "Này, cậu nghĩ thế nào?"
“Có thể nghĩ thế nào nữa chứ.” Triệu Ức Hào không để tâm, cúi đầu chơi game, miệng không ngừng nói: “Đôi vợ chồng trẻ cãi nhau, đầu giường cãi nhau, cuối giường hòa, cãi càng thì tình cảm càng tăng, cứ mặc kệ bọn họ đi.”
“…”
Tiết sau là môn toán, Trình Nhất Phàm cầm theo giáo án bước vào lớp học, thấy lớp học lại yên ắng như thế thì rất hài lòng, trong lòng thầm khen giáo viên chủ nhiệm của lớp quả là uy nghiêm.
“Trước khi bắt đầu học bài mới, chúng ta ôn tập lại một chút nội dung của tiết học trước nhé, tôi sẽ ra ba câu hỏi trên bảng, sau đó mời ba bạn lên giải bài.”
Trình Nhất Phàm vừa nói vừa viết đề bài lên bảng, một chuỗi dài các con số và kí hiệu chữ cái. Có vẻ là rất khó.
Tất cả mọi người đều cúi đầu xuống, thở dài một hơi để giảm đi cảm giác tồn tại.
Nhưng Lương Dược không hề ngẩng đầu lên, còn đem những tập sách trong hộc xếp trên bàn, để giảm thiểu đi cảm giác tồn tại.
Sở Trú lườm cô một cái, không nói gì cả.
Trình Nhất Phàm rất nhanh đã viết xong câu hỏi đầu tiên, sau đó nhìn dưới lớp một vòng, đống sách cao trên bàn của Lương Dược rất dễ nhìn thấy.
“Bài này hơi khó, Lương Văn, em lên giải đi.”
Lương Dược: “…”
Cô thầm than trong lòng, miễn cưỡng đứng lên, cô muốn nhờ Sở Trú giúp đỡ, nhưng nghĩ đến bọn họ vẫn đang chiến tranh lạnh nên đành thôi.
Cô không những có tính khí nóng nảy, mà còn có tôn nghiêm nữa!
Lương Dược từ từ đi lên.
Sở Trú ngẩng đầu, nhìn bóng lưng thê thảm của cô.
Lương Dược cầm phấn đứng trước bảng, thờ ơ nhìn đề bài, có thể cảm nhận được dưới bục giảng có vô số ánh mắt đang chăm chú nhìn vào cô, may mắn là cô không sợ xấu hổ, có thể xem nhẹ tất cả, cô đang dự tính khi nào thì nên nói với thầy giáo rằng bản thân không biết làm.
Bên cạnh, Trình Nhất Phàm đã viết xong câu hỏi thứ hai: "Tôi sẽ mời một bạn khác, câu hỏi thứ hai sẽ do… Ồ, Sở Trú, em có thể chủ động đứng lên thật là hiếm, như vậy thì em sẽ người giải câu hỏi thứ hai."
Lương Dược ngây người, một cơn gió mát lạnh thổi qua, Sở Trú đứng cạnh cô, tay cũng đang cầm phấn, bắt đầu giải câu hỏi thứ hai, anh nhìn thẳng vào bảng, dần dần mở miệng, thốt ra hai từ: “Không biết?”
Giọng nói vừa trầm ấm vừa nhẹ nhàng, cũng chỉ có hai người họ mới có thể nghe thấy mà thôi.
Anh đặc biệt vì cô mà lên đây!
Lương Dược rất cảm động, đúng là một người cao cả vĩ đại, trong lúc bọn họ vẫn đang cãi nhau như thế, nhưng anh lại không so đo hiềm khích trước đây mà còn không ngại gian khó mà muốn giúp đỡ cô, cô đã trách lầm anh rồi, cô không nên bụng dạ hẹp hòi như thế, là cô có lỗi với anh!
“Ừm, không biết.” Lương Dược tiến gần lại anh hơn một chút, thành thật mà thừa nhận, cũng vì quá cảm động, mà giọng của cô đã trở nên mềm yếu hơn rất nhiều.
Sở Trú vẫn đang giải câu hỏi thứ hai, giọng nhỏ nhẹ nói: "Tôi biết."
Lương Dược kích động khẽ nói: "Ừ! tôi biết cậu chắc chắn là biết giải mà!"
Mau lên, cho tôi biết đáp án nào!
Sở Trú giải xong câu hỏi thứ hai, ném viên phấn đi: “Nhưng tôi chính là không muốn cho cậu biết đấy.”
Lương Dược: “”
Những lời này nghe thật quen tai làm sao.
Cách đây không lâu cô đã từng nói những lời giống như vậy.
Sau đó cô nhìn thấy Sở Trú bước đi một cách tự nhiên, không hề có một chút do dự nào cả.
Lương Dược chợt nhận ra, vừa nãy anh chính là muốn trả đũa cô! Lên đây cũng chỉ vì làm cho cô bẽ mặt!
Sao lại có loại người như thế chứ?
Cô thật sự nổi giận rồi.
Trình Nhất Phàm viết xong câu hỏi thứ ba, quay đầu lại thấy cô một chữ cũng không viết ra được, khó hiểu hỏi: “Lương Văn, em không biết làm sao?”
Lương Dược thẫn thờ nói: “Vâng, em không biết ạ.”
“Nhưng dạng câu hỏi như này đã từng xuất hiện trong đề thi trước đây, vậy mà em cũng không thể làm được.”
Lương Dược mím môi: “Con người một khi già đi, trí nhớ cũng trở nên không tốt.”
“…”
*
Lương Dược không quên được chuyện vừa xảy ra, cảm thấy không nên tính toán với Sở Trú, không dễ gì mới tích lũy được một chút thiện cảm, chỉ cần chút nữa thôi là đạt được mục đích rồi, nhất định phải nắm bắt cơ hội hạ gục anh.
Sau khi tan học, cô lại mặt dày bám theo sau anh: "Sở Trú, cậu hôm nay thật kì lạ, đang yên đang lành sao lại giận dỗi như thế chứ, tôi rốt cuộc đã đắc tội gì với cậu vậy?"
Lương Dược nghiêng đầu nhìn vẻ mặt vô cảm của anh, chớp mắt cười và nói: "Này, cậu không phải là đang ghen đó chứ?"
Cô chỉ là đoán bừa, trong lòng lại cảm thấy mối quan hệ giữa họ chưa đủ để khiến anh phải ghen tức, nhưng vừa nói ra câu này, cô liền thấy vẻ mặt Sở Trú hơi cứng lại, mất đi dáng vẻ tự nhiên.
Lương Dược mở to mắt: “Cậu thật sự là đang ghen sao?”
Sau đó lại phấn khích hỏi: “Cậu thật sự đã thích tôi rồi sao?”
Sở Trú liếc mắt sang một bên, giọng ấp úng: “Không.”
“Thích thì thích, có gì xấu hổ đâu mà không dám thừa nhận chứ?” Lương Dược phấn khích đến nỗi quên hết mọi thứ, cảm thấy trêu chọc thêm chút nữa thì sẽ thành công rồi.
“Thích tôi cũng không có gì phải mất mặt cả, tôi xinh đẹp như này, có chỗ nào mà không xứng với cậu chứ? Cậu mà cứ không chịu chấp nhận tôi nữa, tôi sẽ theo đuổi người khác đó!”
Vừa ngắt lời, bước chân của Sở Trú bỗng nhiên dừng lại.
Lương Dược không để ý nên đột ngột va vào lưng của anh: “A, sao cậu lại dừng lại đột ngột như vậy chứ?”
Sở Trú xoay người, mắt hơi nheo lại, nhìn cô với ánh mắt đầy nguy hiểm.
“Những lời vừa rồi, cậu thử nói lại lần nữa thử xem.”
“Nói thì nói!” Lương Dược nhíu mày, không chút sợ hãi: “Tôi cũng có người theo đuổi đó, được chưa? Đừng cho rằng kiếp này của tôi sẽ mãi bên cạnh cậu, cậu mà không đồng ý nữa, thì tôi sẽ tìm người khác thật đấy…”
Cô chưa nói xong đã bị anh véo má, giọng nói trầm thấp khó chịu của anh vang lên bên tai cô.
“Cậu dám thích người khác thử xem?”