Chương 76:
Mao mao lớn lên rất nhanh, mỗi ngày bé đều sẽ bay đến trên cây sinh mệnh thụ hái rất nhiều tự nhiên chi quả ăn.
"Anh nói Mao Mao cũng thật là ăn khỏe, một trái lớn như vậy, y vậy có thể nuốt vào? Còn có thể trực tiếp nuốt vài quả."
"Em không có việc gì thì ít nói vài lời, đợi chút nữa chọc đến Mao Mao,anh cũng sẽ không giúp em ngăn cản." An Dật nói, Mao Mao tựa hồ mỗi ngày đều bị đánh An Lạc, vài ngày không đốt tóc An Lạc thì bé sẽ không thoải mái.
Thực lực của Mao Mao rất mạnh, đây là chuyện An Hoa đều biết, bởi có một ngày An Hoa nắm lấy cái đuôi của nó, y chỉ nghĩ muốn xem xét cẩn thận, cái gọi là thần long cuối cùng là có dạng gì, vốn dĩ cũng không có việc gì, chỉ là lúc An Hoa hỏi An Lạc Vũ, Mao Mao cuối cùng là đực hay là cái, còn dùng tay đem Mao Mao lật qua xem, động tác này đã hoàn toàn chọc giận Mao Mao, tuy rằng An Hoa không có bị đốt tóc, nhưng mà tay y vẫn là bị đốt thành vết bỏng khá lớn, nếu không phải Khắc Lạc Duy quát lớn, thì rất có khả năng Mao Mao đã đem ngón tay của An Hoa nướng chín.
"Hoàng, có manh mối, có manh mối!" trưởng lão lam tinh linh hưng phấn chạy tới tìm tinh linh hoàng.
"manh mối gì?." An Hoa hỏi, cho tới hiện tại, bọn họ vẫn chưa thể nào vào được nơi kia.
"Máu, máu của tộc chúng ta, có thể làm trận pháp kia xuất hiện dao động, hiện tại yêu cầu nhất chính là máu thuần Tinh Linh tộc." Lam tinh linh nói.
"Ta cùng các ngươi đi xem." An Hoa nói.
"Thái hoàng gia gia, chúng ta cũng phải đi." An Dật cùng An Lạc kêu lên.
"Con có thể đi không? Nếu là chuyện về người C quốc, con cũng muốn đi xem." An Lạc Vũ nói, có lẽ trước kia y sẽ đối với những việc này hoàn toàn không để bụng, nhưng mà từ lúc sinh Mao Mao ra, thì An Lạc Vũ cuối cùng cũng đối với những chuyện thần thoại cảm thấy tò mò, ít nhất thì y muốn biết rõ, vì sao y sẽ sinh ra một con rồng? Tuy rằng là một con rất nhỏ.
Lúc này An Lạc Vũ, Khắc Lạc Duy, An Dật, An Lạc,Mao Mao,một nhà năm người đi theo An Hoa đến C quốc.
"Này không phải là quê quán của con sao?" An Lạc Vũ đứng ở trên núi Thần Nông Giá nói.
"Xác thật là chỗ này, cũng là nơi trước kia các con phát hiện ra lam tinh linh cùng nấm lam, ngọn nguồn đều ở chỗ này." An Hoa đáp.
"Chẳng lẽ nơi này có quan hệ đến Tinh Linh tộc ?" An Lạc Vũ hỏi.
An Hoa nhìn An Lạc Vũ, lúc trước y đã cảm thấy kỳ quái, nếu như không có sinh mệnh thụ thì làm sao có thể sinh ra thuần huyết tiểu tinh linh? Lại còn có thể sống sót? Nhất định hết thảy đều có nguyên nhân, có lẽ rất nhanh sẽ có đáp án, mà Tinh Linh tộc cũng sẽ tìm lại vinh quang như trước kia.
"Hai đứa nhỏ kia có thể tồn tại, hơn nữa còn được sinh ra, khẳng định là có liên quan đến nơi này, hơn nữa ta còn hoài nghi, lúc trước là vì con rời khỏi nơi đây, sau đó,hai đứa nhỏ kia mới gặp chuyện, mấu chốt tuyệt đối là ở chỗ này." An Hoa nói.
An Hoa cắt cổ tay của bản thân, máu màu vàng chậm rãi nhiễu lên vách đá, những giọt máu chậm rãi theo một hoa văn nhất định chảy xuôi.
Bọn họ có thể cảm nhận được năng lượng của trận pháp, vào lúc gặp máu chậm rãi chấn động lên, đáng tiếc cố tình lại mở không ra, cũng không hề xuất hiện bất kỳ biến hóa nào, cho dù năng lượng có hơi hơi chấn động.
"Làm sao bây giờ? Hoàn toàn không có gì cả." Trưởng lão lam tinh linh sốt ruột nói, trận pháp này cùng với trận pháp của tinh linh tộc hoàn toàn bất đồng, ngoại trừ đối với máu tinh linh tộc có chút phản ứng, còn những cái khác điều hoàn toàn vô dụng.
"Mao Mao em làm gì ?" An Lạc kêu lên, vốn dĩ Mao Mao đang được đặt ở trên cổ, lại chạy về phía trận pháp.
Thân thể vốn chỉ dài hơn hai mươi centimet, nháy mắt đã biến lớn, từ một mét thành hai mét, rồi mười mét, trăm mét, đứng ở nơi đó, tất cả người đều há hốc miệng, An Lạc Vũ nghĩ đây mới là thần long, ấu long chỉ dài hai mươi centimet, nào có sức lực mạnh như Mao Mao của hiện tại.
"Mở cửa, mở cửa."Cái đuôi của Mao Mao vỗ vào trận pháp, trong động truyền đến tiếng phanh phanh phanh.
"Như vậy là được?!" An Lạc hỏi,em trai Mao Mao của bé là đang gõ cửa nhà người khác sao?
"Không biết,không phải Mao Mao rất thần bí sao? Có lẽ nơi này sẽ cho ta đáp án." An Dật nói.
Trận pháp chậm rãi được mở ra, người đứng ở ngoài cửa động nháy mắt đều bị cuốn vào đến choáng váng.
"Đây là nơi nào? Trời! Hoàng mau nhìn xem, đó là sinh mệnh thụ, so với sinh mệnh thụ của tinh linh chi tâm của chúng ta còn lớn hơn, ở trên còn có rất nhiều trái cây." Trưởng lão lam tinh linh lớn tiếng la lên.
"Cái kia... Dưới gốc cây là cái gì vậy? ánh vàng rực rỡ." An Lạc thét.
Mà Mao Mao đã không đợi mọi người nói chuyện, thì đã bay nhanh đến hướng vật thể ánh vàng rực rỡ, vào lúc An Lạc Vũ trông thấy Mao Mao đang hung hăng cắn lên vật thể ánh vàng rực rỡ kia, thì khiếp sợ không thôi, đó nhất định là thần long sắc vàng, nhìn cái vảy thật lớn kia thì biết, nhưng mà nơi này vì sao lại có một con thần long lớn như vậy? Còn có Mao Mao vì sao lại muốn cắn hắn? Quan trọng nhất chính là con thần long khổng lồ kia, sẽ cắn Mao Mao không? Thân thể nhỏ bé hiện tại của Mao Mao, cũng không đủ để cái tên kia cắn một ngụm.
"Mao Mao, Mao Mao, mau trở lại, con tại sao cái gì cũng dám cắn! Mau trở lại!" An Lạc Vũ liều mạng hét lớn, y thật sự là sợ Mao Mao bị một ngụm cắn mất.
An Dật cùng An Lạc cũng nhanh chóng vọt lên, lúc bọn họ cho rằng thần long kia đã ch.ết, bởi một con thần long bị cắn đến chảy máu mà còn nằm bất động, tổng cũng không phải là ngủ phải không?
An Lạc cùng An Dật đến gần, nháy mắt đã bị một cái đuôi rồng thật lớn đánh bay ra ngoài.
Không biết hai đứa nhỏ lộn nhào bao nhiêu vòng, dưới sự trợ giúp của An Hoa mới có thể ngừng lại.
"Ba ba, con cảm thấy chúng ta lo lắng dư thừa, ba nhìn Mao Mao cắn hắn không có chuyện gì, chúng ta thế nhưng bị hắn đánh bay ra." An Dật nói, đến bây giờ cái đầu của An Lạc vẫn là vô số vòng xoay, bé thật sự bị xoay đến hôn mê.
"Ta cũng thấy đúng, hình như Mao Mao uống máu của hắn, khẳng định hắn không hề tức giận, bằng không kết quả cũng so với bọn nhỏ An Dật thảm hơn." An Hoa nói, có lẽ lúc trước An Lạc Vũ có thể mang thai hai đứa nhỏ này, nguyên nhân cũng là vì sinh mệnh thụ ở đây, ngọn nguồn những lam tinh linh bay múa cũng đã tìm được, nấm lam cũng tìm được rồi, bởi cách đó không xa ở trên không trung tất cả đều là lam tinh linh, hơn nữa chúng nó vẫn luôn di chuyển, một chút một chút hướng về phía bọn họ.
Tựa hồ Mao Mao đã được ăn no, bé buông con thần long sắc vàng bị bé cắn muốn bay trở về, chỉ là không nghĩ đến Mao Mao muốn ra ngoài, thì lại bị cái đuôi thần long tát một cái ngã trên mặt đất, như thế vài lần, Mao Mao cũng bị chọc giận, bé lại một lần nữa nhào lên hung hăng cắn con thần long kia.
"Làm sao bây giờ? Mao Mao bị nhốt." An Lạc la lên.
"Hẳn là không có việc gì, các ngươi không thấy lúc Mao Mao bị chụp lên trên mặt đất, kỳ thật thần long cũng không dùng bao nhiêu sức lực." An Hoa nói, tạm thời Mao Mao sẽ không xảy ra chuyện gì.
An Lạc Vũ không trấn định được như vậy, đó là con y, tuy rằng không có nguy hiểm thì cũng không thể để cho người khác chế trụ, cho dù thần long cũng không được!
An Lạc Vũ chạy về sinh mệnh thụ, y muốn mang con mình về, vào lúc An Lạc Vũ chạy ra,mọi người cũng đi lên, tinh linh tộc đối với nơi này xuất hiện một sinh mệnh thụ, khẳng định là muốn biết nguyên nhân.
Chỉ là chạy được vài bước, An Lạc Vũ ngừng lại, cách y không xa có một đứa nhỏ mập mạp trắng trẻo xuất hiện, đứa bé kia ở trên vuốt của thần long, ở rất xa y đều có thể nhìn ra đứa nhỏ vô cùng phẫn nộ, cặp mắt đen nhánh mở to tựa hồ là nghĩ muốn đem thần long trừng ra một cái lỗ.
"Mao Mao, con là Mao Mao đúng hay không?" An Lạc Vũ đứng ở nơi xa kêu lên, thì ra sớm đã không thấy tiểu hắc long.
An Lạc nhìn thấy bộ dáng Mao Mao, cuối cùng cũng biết em trai mình vì sao tình nguyện làm một nhãi con đen thui lui, cũng không muốn biến thành người, thật sự là quá đáng yêu, đó là một đứa bé trắng trẻo mập mạp thật nhiều thịt, phấn nộn, thật là muốn véo một cái, cắn một ngụm, thật quá mức ngoài dự kiến của bé. Không ngờ đứa nhỏ đen tuyền kia thế nhưng lại đáng yêu như vậy, An Lạc đã từng nghĩ, em trai của bé chính là màu đen, chờ đến khi biến thành người, cũng là màu đen tản ra ánh đen, tựa như hình dạng ấu long của Mao Mao vậy, cái vảy màu đen một cái một cái sáng bóng, chẳng qua là có màu đen, còn có thể phản xạ ánh nắng.