
Gả Cho Bệnh Kiều, Ta Sống Đời Cá Mặn
✍ Ô Hợp Chi Yến
Hoàn thành
Ngôn TìnhSủngCổ Đại
139 chương
3,401 lượt xem
4 ✩
✎
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
/2
Bạn đang đọc truyện Gả Cho Bệnh Kiều, Ta Sống Đời Cá Mặn của tác giả Ô Hợp Chi Yến. Triệu Hi Hằng là công chúa hòa thân, số phận bi thảm, là nữ nhi duy nhất của huynh trưởng Hoàng đế, thế nhưng mang tiếng vì vương triều, vì bá tánh, phải gả đến Cao Ly, làm thê tử một ông lão 60 tuổi...
Nàng vốn cũng đã chấp nhận số phận, thầm nghĩ cứ quá ngày nào hay ngày ấy, thương xuân thu buồn được ích gì.
Ai mà ngờ, lại có người tới cướp dâu...
Hôm nay đã là 1 năm tròn từ khi Vệ Lễ cầm tù nàng.
Đêm đến, Vệ Lễ ôm ghì lấy nàng, hôn đến mức khiến nàng đỏ mặt khó thở mới chịu buông tay
Bên tai là giọng nói trầm thấp khàn khàn: "A Đam, trước khi ta chết, nhất định phải giết nàng chôn cùng."
Mắt thấy triều đình binh loạn nguy cấp, Vệ Lễ đại thế đã mất, khả năng ngày mai phải phơi thây nơi cửa thành. Triệu Hi Hằng trầm mặc nhìn về hướng phía trước, trong mắt dần dần dày đặc sát ý, ý thức được cái kiếp cá mặn này nàng không sống nổi nữa rồi.
Vỗ vỗ cái bụng vẫn chưa nhô cao: "Nhãi con, chúng ta không còn được chơi đùa với a gia của con nữa rồi."
Kết quả khi bò qua bờ tường, vô ý té vỡ đầu, khi tỉnh lại, ánh mắt đầu tiên liền nhìn thấy Vệ Lễ mắt đỏ ngầu, không đợi nàng nói chuyện, hắn run rẩy vươn tay, xoa xoa trán nàng, ngữ khí thật cẩn thận: "A Đam, đừng đi, ta không bao giờ dọa nàng nữa......"
Triệu Hi Hằng nghẹn lời.
Thật cũng không cần, ngươi cũng đâu doạ được ta......
Nàng vốn cũng đã chấp nhận số phận, thầm nghĩ cứ quá ngày nào hay ngày ấy, thương xuân thu buồn được ích gì.
Ai mà ngờ, lại có người tới cướp dâu...
Hôm nay đã là 1 năm tròn từ khi Vệ Lễ cầm tù nàng.
Đêm đến, Vệ Lễ ôm ghì lấy nàng, hôn đến mức khiến nàng đỏ mặt khó thở mới chịu buông tay
Bên tai là giọng nói trầm thấp khàn khàn: "A Đam, trước khi ta chết, nhất định phải giết nàng chôn cùng."
Mắt thấy triều đình binh loạn nguy cấp, Vệ Lễ đại thế đã mất, khả năng ngày mai phải phơi thây nơi cửa thành. Triệu Hi Hằng trầm mặc nhìn về hướng phía trước, trong mắt dần dần dày đặc sát ý, ý thức được cái kiếp cá mặn này nàng không sống nổi nữa rồi.
Vỗ vỗ cái bụng vẫn chưa nhô cao: "Nhãi con, chúng ta không còn được chơi đùa với a gia của con nữa rồi."
Kết quả khi bò qua bờ tường, vô ý té vỡ đầu, khi tỉnh lại, ánh mắt đầu tiên liền nhìn thấy Vệ Lễ mắt đỏ ngầu, không đợi nàng nói chuyện, hắn run rẩy vươn tay, xoa xoa trán nàng, ngữ khí thật cẩn thận: "A Đam, đừng đi, ta không bao giờ dọa nàng nữa......"
Triệu Hi Hằng nghẹn lời.
Thật cũng không cần, ngươi cũng đâu doạ được ta......