Chương 009 đuổi theo thi triều hỏa lấy lật! (3)
Sáng sớm, bạn cùng nhà nhỏ lùn của cậu phải đi học.
Đêm qua lăn lộn ở đồn cảnh sát tới tận ba giờ sáng, chờ khi hai người về đến nhà tắm rửa rồi đi ngủ thì đã hơn bốn giờ rồi. Đồng hồ sinh học của Liên Hề cứ đúng 8 giờ là báo thức, nên hôm nay cậu chỉ ngủ được chưa đầy bốn tiếng.
Tô Kiêu: “Liên Hề, tôi đi đây.”
Cậu thanh niên đang nấu mì gói trong phòng bếp, ngước mắt nhìn người bạn cùng nhà đứng ngoài huyền quan, nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Cạch một cái, cửa đóng lại.
Trong căn phòng trống trải chỉ còn lại một người.
Liên Hề nấu xong mì gói rồi tìm cái giá đỡ điện thoại, sau đó lên trang web video tìm một vlogger thuyết minh điện ảnh, vừa ăn mì vừa xem video. Xem xong cái video dài mười phút cũng vừa lúc ăn xong bát mì.
Liên Hề ngáp một cái, đi về phía phòng ngủ.
Sáng nay thức dậy, Tô Kiêu có nhắc lại chuyện của Lưu Lãng một lần nhưng cả hai đều không nói thêm gì. Có lẽ Tô Kiêu cũng nhìn ra, Liên Hề không muốn xen vào chuyện này nên không bàn tới nữa.
Những chuyện đáng thương, đáng buồn trên đời này có nhiều lắm, mỗi một giây trôi qua lại có hàng trăm, hàng ngàn người tử vong. Nếu thật sự muốn quản, ai có thể quản hết được đây?
Liên Hề chưa bao giờ chủ động can thiệp vào mấy chuyện ma quái. Người sống trên đời, đều có số mệnh của riêng mình.
Cậu ở nhà máy quạt điện được một năm thì nửa năm trước hồn ma Trần Kiến Quân đột nhiên xuất hiện ở cách vách, chẳng lẽ cậu lại không biết sao?
Đương nhiên cậu biết chứ. Chỉ là không nghe, không thấy, cũng không hỏi tới mà thôi.
Đâu có liên quan gì đến cậu.
Cậu không nợ Trần Kiến Quân bất cứ thứ gì. Cậu chỉ là một streamer nhỏ bé lăn lộn ở tuyến 18k tầm thường, ngày ngày phải vật lộn với nỗi lo cơm áo gạo tiền mà thôi.
Nếu không phải tối ngày hôm đó Trần Kiến Quân đột nhiên đến nhà cậu rồi xảy ra chuyện như vậy, thì có lẽ cho đến lúc cậu dọn khỏi nhà máy quạt điện, khu nhà tập thể bị phá dỡ, cậu cũng không nói chuyện với Trần Kiến Quân, càng không trời xui đất khiến mà giúp anh ta tìm ra hung thủ giết người trong thảm án 23 năm trước.
Đến giờ vẫn chưa rõ Lưu Lãng sống ch.ết thế nào, nhưng ai biết được, liệu đây có phải là ngày ch.ết đã định sẵn cho hắn hay không?
Liên Hề nghĩ hồi lâu, khẽ thở dài. Có thân thiết gì với người ta đâu. Nếu đổi lại là chú Lý, thì cho dù có báo cảnh sát rồi bị hoài nghi, cậu cũng nhất định phải tìm bằng được một phách kia trở về. Con người luôn ích kỷ, mà cậu với Lưu Lãng chẳng hề thân quen, thậm chí hai người lúc trước qua lại cũng không vui vẻ gì. Cách có thể nghĩ đều đã nghĩ cả rồi, việc đến nước này, Liên Hề cảm thấy bản thân mình cũng đã tận tình tận nghĩa.
Liên Hề vừa nghĩ vừa đi vào phòng ngủ. Nhưng vừa vào đến phòng ngủ thì bỗng nhiên có tiếng gõ cửa vang lên.
Liên Hề sửng sốt, đi ra mở cửa: “Còn quên cái gì sao…”
Giọng nói đột nhiên im bặt.
Quỷ đứng ngoài cửa nhìn cậu, nghiêng đầu cười: “Hê hê, ký hợp đồng không?”
Khóe miệng của người đứng trong cửa giật giật: “…”
…
Mẹ nó, thằng cha này có chịu buông tha cho mình không vậy?!!!
Không sai, đứng ở ngoài cửa chính là hồn ma Lưu Lãng!
Nam quỷ mặc tây trang, sắc mặt tái nhợt, nếu không nhìn thấy vết thương chảy máu đầm đìa ở trên trán của hắn, thì tuyệt đối không thể nhận ra đây là một con quỷ!
Liên Hề không còn cách nào khác, trực tiếp gọi một cuộc điện thoại kêu bạn cùng nhà quay về.
Tô Kiêu vừa về đến nhà: “Đệt?!”
Ánh mắt cậu ta xoay chuyển xung quanh Liên Hề với Lưu Lãng, cuối cùng nhìn về phía Liên Hề, trong mắt đầy hoài nghi: “Cậu rốt cuộc đã nợ hắn bao nhiêu tiền, mà đến ch.ết hắn cũng không buông tha cho cậu vậy?”
Liên Hề: “…”
“Tôi với hắn chả hề quen biết gì nhau!”
Tô Kiêu gật đầu, vẻ mặt kiểu: Ôkêla, cậu nói sao thì là vậy đi.
Liên Hề: “…”
Tô Kiêu nghĩ nghĩ lại hỏi Lưu Lãng: “Bây giờ chúng tôi không giúp anh được. Nhà anh ở đâu, có những ai, anh biết không?”
Lưu Lãng liếc Tô Kiêu một cái, rồi lại nhìn về phía Liên Hề, cười khục khặc: “Ký hợp đồng không?”
Liên Hề: “…”
Tô Kiêu: “Tôi thấy tình huống này của anh tám chín phần mười là không cẩn thận bị thương ở đầu, hồn chấn động khiến cho một phách bị văng ra khỏi thân thể, trôi dạt khắp nơi. Nếu một phách của anh còn không quay về thì nguy lắm.”
Lưu Lãng: “Hê hê, ký hợp đồng không?”
Tô Kiêu: “Sau khi hồn phách rời khỏi thể xác bảy bảy bốn mươi chín canh giờ thì anh sẽ ch.ết thật đó. Bản thể của anh rốt cuộc đang ở đâu? Tự anh có tìm được không?”
Lưu Lãng: “Hê hê hê, ký hợp đồng không?”
Liên Hề: “…”
Tô Kiêu: “…”
Tô Kiêu: “Cậu còn dám nói mình không quen hắn?!”
Liên Hề: “?!!!”
Tôi con mẹ nó thật sự không quen mà!!!
Lần này Liên Hề có nhảy sông Hoàng Hà thật cũng rửa không sạch oan ức của bản thân.
Mặc kệ nói chuyện với Lưu Lãng thế nào, thì hắn ta cũng chỉ biết lặp đi lặp lại câu muốn Liên Hề ký hợp đồng với hắn thôi!
Tô Kiêu hết cách thật rồi.
Mong muốn cứu người của cậu ta còn lớn hơn Liên Hề nhiều, nhưng vấn đề là cậu ta cũng bó tay hết cách thì phải làm sao? Tô Kiêu nhỏ giọng thì thầm: “Nếu sư thúc mà ở đây thì nhất định sẽ không có chuyện gì……”
Liên Hề nhướn mày: “Vậy gọi sư thúc của cậu tới đây đi?”
Vẻ mặt Tô Kiêu suy sụp ngay tắp lự: “Sư thúc của tôi bế quan rồi, không tìm được đâu!”
Liên Hề: “Thiên Sư mấy người không cho nhau phương thức liên lạc à? Tìm thêm mấy người bạn Thiên Sư của cậu tới nữa đi?”
Tô Kiêu cạn lời: “Cậu cho là viết tiểu thuyết chắc, còn Thiên Sư với chả bạn bè. Huyền tu chúng tôi đều là đời ai người nấy sống, thân ai người nấy lo. Từ nhỏ đến lớn tôi chỉ gặp được một huyền tu, đó chính là sư thúc của tôi! À đúng rồi, tính thêm cả cậu nữa, cậu là người thứ hai.” Dừng một chút, cậu ta sờ cằm, “Mà lạ thật, theo lý thuyết nếu Tô Thành có hồn phách ban ngày ban mặt chạy lung tung trên đường, còn là một sinh hồn* thì Hắc Bạch Vô Thường ở đây hẳn là đã phát hiện từ lâu, thậm chí còn đưa một phách này trở về nữa. Nhưng sao vẫn luôn không có động tĩnh gì nhỉ?”
(*hồn phách của người sống)
Liên Hề nghĩ nghĩ: “Nhiều việc quá, lo không hết chăng?”
Tô Kiêu: “Cậu có thấy dạo gần đây Tô Thành xuất hiện rất nhiều quỷ không?”
Liên Hề suy tư một hồi rồi nói: “Vậy có thể là do bọn họ không chú ý chăng?”
Vẻ mặt Tô Kiêu như thể muốn nói ‘cậu đang đùa tôi chắc’: “Ha? Cậu biết Hắc Bạch Vô Thường ở Tô Thành mấy người khủng bố thế nào không?”
Liên Hề: “Ây, khủng bố thế nào?”
Tô Kiêu lộ ra biểu cảm đầy sợ hãi: “Khủng bố lắm luôn! Danh tiếng của Tô Thành các cậu thúi thế nào tự cậu còn không biết chắc? Tô Thành Trung Quốc, thúi không ngửi được!”
Liên Hề: “…”
Anh mới thúi! Cả nhà anh đều thúi!
Tô Kiêu: “Hắc Bạch Vô Thường ở những nơi khác vẫn là người bình thường, nên khi Huyền Tu tới thì mọi người nước sông không phạm nước giếng. Chỉ có Tô Thành mấy người, danh tiếng thúi đ*o chịu nổi! Hai thằng cha kia đúng là kẻ điên! Ai cũng không được vào Tô Thành, nếu vào thì chính là muốn đoạt bát cơm của bọn họ, sẽ gặp đâu thì đánh đó! Quan trọng nhất là thực lực của hai tên này còn mạnh vô cùng, mạnh hơn những Hắc Bạch Vô Thường khác cả một bậc! Sư thúc tôi từng tới Tô Thành du lịch, xe buýt còn chưa kịp lên thì đã bị hai tên này theo sát, suýt chút nữa đã gây ra thảm án ‘tại nạn xe buýt trên cao tốc’ đó?!”
Liên Hề: “Ể, có nghiêm trọng vậy không?”
Tô Kiêu: “Còn nghiêm trọng hơn ấy chứ! Hơn nữa hai thằng cha kia không chỉ tàn nhẫn với mỗi Huyền Tu thôi đâu, mà đối xử với quỷ sai đồng nghiệp cũng rất ác! Huyền Tu không thể vào Tô Thành, Hắc Bạch Vô Thường nơi khác cũng không thể đến, tới là ăn đập ngay.”
Liên Hề câm nín: “Ý thức địa bàn mạnh dữ vậy?”
Tô Kiêu ho khan một tiếng, hết ngó trái lại ngó phải, sau khi xác định Hắc Bạch Vô Thường không có khả năng hiện lên từ chỗ nào đó, thì mới sáp vào lỗ tai Liên Hề khẽ meo meo kể: “Sư thúc tôi nói, bởi vì hai người bọn họ là hai con thỏ ch.ết.”
Liên Hề kinh ngạc: “Thỏ ch.ết cũng có thể làm quỷ sai à?”
Tô Kiêu làm mặt quỷ: “Là con thỏ kia.”
“Con thỏ nào?”
“Thì là cái đấy đấy~”
Liên Hề: “Cái nào cơ?”
Tô kiêu: “Hai tên gay ch.ết tiệt!!!”
Liên Hề: “…”
Lưu Lãng đứng một bên không ngừng cười ngây ngô: “Hê hê hê, ký hợp đồng không?”
….
Đến lúc này, Liên Hề mới bừng tỉnh, câu chuyện ngày hôm qua mới hóng được một nửa rốt cuộc cũng nối tiếp rồi!
Tô Kiêu từng nói, Tô Thành là một nơi quỷ quái, mặc dù cậu ta đã thi đỗ nghiên cứu sinh đại học Tô Thành nhưng lại rất sợ đụng phải “hai tên kia”. Hiện tại xem ra, điều mà cậu ta sợ chính là đến Tô Thành đụng phải Hắc Bạch Vô Thường của Tô Thành nhỉ!
Năm đó sư thúc của Tô Kiêu tới Tô Thành du lịch suýt chút nữa đã bị giết ch.ết. Hiện tại Tô Kiêu lại đến đây học tập, còn phải ở liền tù tì ba năm nên cậu ta sợ hãi cũng là chuyện bình thường.
Chỉ có điều…
Liên Hề: “Nếu thực lực của Hắc Bạch Vô Thương ở Tô thành rất mạnh, mạnh đến… Khụ, uy danh truyền xa thì bọn họ không thể nào không phát hiện, có người hồn phách bị tách khỏi cơ thể được.”
Tô Kiêu: “Cậu nói rất có lý. Cho nên…”
Liên Hề: “Cho nên?”
Tô Kiêu gật đầu, nét mặt nghiêm túc: “Cho nên tôi đoán bọn họ đã ch.ết rồi.”
Liên Hề: “…”
Tô Kiêu chắp tay trước ngực: “Hy vọng hai người bọn họ không có chuyện gì.”
Liếc nhìn gương mặt ngập tràn vui sướng khi người gặp họa của chú lùn cùng phòng, Liên Hề nhàn nhạt trả lời: “Hy vọng mọi người vẫn ổn*.”
(*nguyên văn 老希望工程了, câu này hay được dùng như mẫu câu “chúc vui vẻ/chúc hạnh phúc/… được edit thành ảnh của các bác cao tuổi đi bình luận trên mạng xã hội mặc kệ bài đăng có nội dung gì, đại ý của nó là cầu chúc mọi người bình an.)
Tô Kiêu: “À há!”
Sau một hồi buôn dưa lê bán dưa chuột thì đề tài của hai người trở lại trên người Lưu Lãng.
Tô Kiêu nói thẳng: “Tôi hết cách rồi. Trừ phi tìm được bản thể của hắn thì may ra tôi còn có biện pháp.”
Liên Hề suy tư hồi lâu: “Có lẽ tôi có thể thử một chút.”
“Cái gì? Thử thế nào?”
Cánh tay thoáng đong đưa, Liên Hề nâng tay trái lên để lộ ra sợi dây nhỏ màu đỏ buộc trên cổ tay cùng với chiếc chuông đồng.
“Thử thế này!”
***
Ba giờ chiều, công viên Tô Thành.
Tại tầng cao nhất trong căn hộ Duplex* cao cấp nào đó, streamer trẻ tuổi nhuộm tóc vàng chóe đang thu dọn hành lý, chuẩn bị rời đi.
(*Căn hộ thông tầng, được thiết kế thông tầng giữa hai tầng liền kề trong nhà.)
Trên chiếc cầu vượt đi vào tiểu khu, hai lão cảnh sát vừa nói chuyện vừa lái xe đến khu dân cư mà rạng sáng hôm nay bọn họ đã tới.
Mà ở phía bên kia, là một tiểu khu nào đó được ngăn cách bởi hồ Cảnh Độc. Ánh mặt trời rực rỡ chiếu vào từ cửa sổ phòng khách, chiếu sáng linh hồn đang dần trở nên trong suốt ngồi trên sô pha cùng hai thanh niên trẻ tuổi đứng trước mặt hắn.
Tô Kiêu do dự: “Nhỡ giết ch.ết thì sao?”
Vẻ mặt với giọng điệu của Liên Hề đều cực kỳ bình tĩnh: “Ngựa ch.ết là bác sĩ của ngựa sống*.”
(*Thành ngữ Trung Quốc: Ý chỉ sự việc đã vô phương cứu chữa, nhưng chỉ cần 1 tia hi vọng cuối cùng thì vẫn cố gắng thay đổi.)
Lưu Lãng vẫn ngây ngô cười: “Hê hê hê, ký hợp đồng không?”
Liên Hề liếc mắt nhìn hắn, vươn tay trái ra.
Chỉ thấy trên chiếc cổ tay trắng nõn thon gầy kia đeo một cái chuông đồng cũ kỹ. Nó không chút lay động, thoạt nhìn cũng chẳng có gì thu hút thế nhưng một khi đã chú ý tới thì không có cách nào rời mắt khỏi nó. Chỉ cần nhìn chăm chú thì sẽ có cảm giác tinh thần sảng khoái, tâm hồn và trí tuệ rộng mở, bao nhiêu vướng mắc trong lòng đều vơi đi hết.
Hay nói cách khác, chính là tâm tĩnh.
Tay phải chậm rãi đè vào chiếc chuông. Liên Hề ngước mắt nhìn cái linh hồn lượn lờ ở trước mặt, cậu khẽ gọi tên đối phương: “Lưu Lãng.”
Dứt lời, ngón tay dùng sức lắc chuông!
“Leng keng!”
Giờ khắc này, quỷ hồn hư hư ảo ảo đột nhiên ngừng cười ngây ngô. Bạn lùn cùng phòng đứng bên cạnh hóng hớt bỗng chốc trừng lớn hai mắt, dưới trạng thái không thể tin nổi chậm rãi phun ra một ngụm trọc khí*.
(*năng lượng xấu được tích tụ khi bị bệnh)
Liên Hề lại gọi tên đối phương: “Lưu Lãng!”
Tay lắc chuông.
“Leng keng!”
Quỷ hồn há to miệng, ánh mắt dần dần phát sáng.
Bạn lùn cùng phòng thoáng chấn động, cảnh giới bị kẹt nửa năm trời nay lại có dấu hiệu nới lỏng!
Lúc này, Liên Hề gọi lần thứ ba: “Lưu Lãng!”
Tiếng chuông trầm bổng kéo dài, vang vọng khắp mọi nơi, xuyên qua sóng nước lóng lánh nơi hồ Cảnh Độc, xuyên qua những con đường lớn tấp nập người qua lại, xuyên qua cả những cánh rừng rậm bạt ngàn ngày nay.
Rầm!
Ở tầng Duplex cao nhất trong căn hộ cao cấp kia.
Ánh sáng trong phòng tăm tối, tên streamer tóc vàng đã sắp thu dọn xong, chuẩn bị chạy lấy người.
Người đàn ông mặc tây trang vẻ mặt cứng ngắc ngồi trong phòng làm việc, cổ hắn vặn vẹo một cách cực kỳ quỷ dị, thân thể gian nan thở phì phò, cả khuôn mặt nghẹn đến đỏ tía.
Nữ quỷ tóc tai bù xù cưỡi trên cổ Lưu Lãng, hai tay gắt gao bóp lấy cần cổ như thể sắp vặn gãy cổ hắn. Thế nhưng ngay đúng lúc này! Một tiếng chuông trầm bổng xa xưa leng keng đánh văng nữ quỷ!
“A a a a!” Nữ quỷ bị đánh văng sang một bên, kêu thảm thiết thê lương.
Người đàn ông bị cỗ lực lượng này đẩy ngã ra sau, chiếc ghế dựa cũng đổ xuống mặt đất.
Không Khí đang thu dọn nốt vài món quần áo cuối cùng thì đột nhiên nghe thấy tiếng ầm ầm truyền đến từ phòng làm việc, cậu ta vội vàng chạy ra, vừa chạy vừa kêu: “Anh Lãng, có chuyện gì vậy?”
Chạy được một nửa thì chuông cửa lại đột nhiên vang lên. Vừa lúc cậu ta cũng bước tới phòng khách, nên đi ra mở cửa trước.
Không khí: “Hả? Chú cảnh sát? Còn có chuyện gì sao, đã bắt được tên trộm tối qua chưa?”
Đội phó Ngô với Lão Lý nhìn cậu ta một cái, lại quan sát bên trong nhà: “Từ Lãng đâu?”
Lúc này Không Khí mới nhớ ra: “À đúng rồi, hình như anh Lãng bị ngã trong phòng làm việc.”
Ánh mắt đội phó Ngô trở nên sắc bén: “Đi!”
Ba người cùng nhau đi vào phòng làm việc. Ánh mắt đội phó Ngô tinh nhuệ như mắt ưng, liếc mắt đã thấy Từ Lãng ngã sõng soài trên mặt đất, cũng nhìn thấy những dấu tay đỏ tím hằn trên cổ Từ Lãng. Ông lập tức tiến lên bắt mạch cho Từ Lãng rồi mới nhẹ nhàng thở phào một hơi, quay đầu nói với lão đồng nghiệp: “Gọi 120 đi.”
Không Khí nhìn thấy cảnh tượng này, khiếp sợ hỏi: “Có chuyện gì vậy? Anh Lãng không bị sao chứ?”
Dứt lời, cậu ta muốn bước đến gần nhưng bị đội phó Ngô cản lại: “Trong nhà hiện tại chỉ có hai cậu đúng không?”
Không Khí: “Dạ, đúng vậy.”
Đội phó Ngô cười lạnh: “Vậy mời cậu đi cùng chúng tôi một chuyến!”
Không Khí bị dọa choáng váng tại chỗ: “Hả?”
“Lạch cạch” một tiếng, một chiếc còng số tám đã khóa chặt hai tay cậu ta lại.
Cùng lúc đó, trong cái tiểu khu cách một chiếc hồ.
Liên Hề lắc chuông đồng ba lần.
Tiếng vang đầu tiên, quỷ hồn Lưu Lãng không còn cười ngây ngô.
Tiếng vang thứ hai, quỷ hồn Lưu Lãng đã có thần trí.
Tiếng vang thứ ba, quỷ hồn Lưu Lãng đột nhiên đứng lên, sau đó đi ra cửa!
Ánh mắt Liên Hề căng thẳng: “Đi theo hắn!”
Ba tiếng chuông vang, nguồn sức mạnh thâm sâu vẫn còn chút chấn động mà lan ra xa. Tiếng chuông nặng nề cổ xưa này không chỉ truyền đi khắp thế gian mà còn phá vỡ giới hạn của âm dương, leng keng một tiếng, truyền tới tận Âm phủ. Thế nhưng không ai có thể nghe thấy tiếng chuông này.
Nó vỗ về dòng chảy chậm rãi của Vong Xuyên Hoàng Tuyền. Không một ai nhận ra rằng nước ở Vong Xuyên đã ngừng chảy trong chớp mắt.
Nó xuyên qua Thập Điện Diêm La, lướt qua mười tám tầng địa ngục.
Thẳng tắp một đường chảy xuống dưới.
Cuối cùng rơi vào trong một mảnh hư vô.
Đen tối vô tận bao trùm lên cái không gian vô hình này.
Mọi thứ trống rỗng.
Cái gì cũng không có, cái gì cũng không tồn tại.
Nơi này không nên có bất cứ thứ gì, càng không nên có bất cứ sinh linh nào tồn tại.
Mà giờ khắc này, tiếng chuông vừa truyền tới đây lại khơi dậy một tia gợn sóng vô cùng mỏng manh.
Ở trong khoảng hư vô bất tận này, chậm rãi tiêu tán gần như là không còn sót lại gì.
… Đột nhiên.
Một bàn tay thon dài lạnh như băng bắt lấy tia gợn sóng đó, dường như hóa thành ánh sáng dẫn lối để tiến bước. Chủ nhân của bàn tay kia nắm chặt lấy tia gợn sóng và đi theo nó, từng bước từng bước trèo lên trên. Máu đen ào ạt chảy ra từ xương tay của hắn, nhưng từ đầu đến cuối hắn đều không buông mà còn dùng hết toàn lực nắm lấy ánh sáng kia.
Đuổi theo ánh sáng, phá tan tầng không.
Vào giây phút cuối cùng trước khi gợn sóng kia tan biến, rốt cuộc hắn cũng rời khỏi Địa Phủ mà đi tới Dương gian!
Hai giới âm dương ầm ầm xao động, toàn bộ địa phủ cũng chấn động theo.
Quỷ thần Địa Phủ nháo nhào ra khỏi điện.
“Chuyện gì vậy trời?”
“Làm sao?”
“Xảy ra chuyện gì thế?”
Lúc này, một tên quỷ sai đứng gác trên cầu Nại Hà nhìn về phía Hoàng Tuyền Vong Xuyên từ xưa đến nay chưa bao giờ có biến hóa, bỗng nhiên sợ hãi trợn to mắt.
“Nguy rồi! Vong Xuyên cạn khô rồi!”**HẾT CHƯƠNG THỨ CHÍN**