Chương 62: “Không biết xấu hổ!”
Phu canh từng nói canh Mạnh Bà chỉ có tác dụng an ủi tâm lý, là một loại nghi thức. Thứ thật sự khiến quỷ hồn quên đi quá khứ chính là con đường luân hồi. Ngay khoảnh khắc quỷ hồn bước chân vào đường luân hồi, họ cũng đã bắt đầu dần quên đi kiếp này.
Mà một ngày ở Dương gian bằng một năm dưới Địa Phủ.
Nửa tiếng trước, Liên Hề và Liệt Thần vừa tiễn nữ quỷ này đi đầu thai, đối với bọn họ mà nói ba mươi phút chỉ là một quãng thời gian ngắn ngủi. Nhưng đối với nữ quỷ, cô ấy đã ngây ngốc xếp hàng suốt bảy ngày dưới Địa Phủ rồi.
Nữ quỷ vừa trở lại Dương gian nên có hơi mờ mịt. Mất một lúc lâu, cô mới có thể lấy lại những ký ức đã mất đi trên đường luân hồi, nhớ ra mình đang ở đâu và hai người đàn ông trẻ tuổi bên cạnh là ai.
Khuôn mặt nữ quỷ lộ vẻ bối rối, cô vừa thấp thỏm vừa khẩn trương nhìn hai người: “Hai vị quỷ sai, tôi không thể đi đầu thai sao?”
Một quỷ hồn đang xếp hàng, khẽ ngâm nga câu hát vui vẻ đi đầu thai. Chớp mắt một cái đã bị bắt trở về!
Rốt cuộc chuyện này là sao vậy? Nữ quỷ hoang mang.
Liên Hề cũng không ngờ, đồng nghiệp chỉ vì muốn chứng minh câu “Ước nguyện thực sự của cô ấy là được gặp lại mẹ”, mà thẳng tay lôi người ta từ dưới Địa Phủ lên đây!
Liên Hề cực kỳ khó xử, cậu nhìn vẻ mặt hoảng sợ của nữ quỷ, đành nói: “Thật ra không có chuyện gì cả.”
Nữ quỷ ngơ ngác: “?” Không có việc gì thì ngài bắt tôi lên đây chi?
Liên Hề ho nhẹ: “Ừm, vừa nãy tôi có giúp cô hoàn thành chấp niệm muốn nghe giọng nói của mẹ cô. Nhưng tôi lại nghe đồng nghiệp tôi nói, ước nguyện thực sự của cô không phải chỉ như thế, mà là được gặp lại bà?”
Chỉ vậy thôi? Nữ quỷ càng mờ mịt. Chỉ vì chuyện này mà ngài túm tôi về Dương gian sao?
Nữ quỷ hơi gật đầu: “Đúng thế, tôi rất muốn gặp mẹ lần cuối. Đến cả ngày nghỉ lễ Quốc khánh đầu tháng, tôi cũng ở lại công ty tăng ca không về nhà, Tết năm nay tôi cũng vậy, lần cuối cùng về nhà đã là chuyện của Tết năm ngoái. Tôi ra đi đột ngột quá, còn chưa kịp nói lời tạm biệt tử tế với mẹ, tôi rất muốn gặp lại bà ấy một lần, nhìn xem cuộc sống của bà có ổn không.”
Liên Hề gật đầu hiểu rõ.
Liệt Thần nhướng mày với cậu: Tôi nói không sai đúng không?
Liên Hề không thèm để ý hắn.
Liên Hề nghĩ ngợi một chút rồi nói: “Thật ra cũng không khó, tài khoản Wechat của mẹ cô là gì, gọi video gặp bà là được rồi.”
Rất nhiều người không thích add người lạ trên Wechat, nhưng lần này thì khác. Liên Hề chỉ cần nói mình là bạn của nữ quỷ, chắc hẳn mẹ cô nàng sẽ đồng ý, sau đó bấm vào nút video call, xong bảo với bà là bấm nhầm, thế cũng coi là thỏa mãn nguyện vọng của nữ quỷ, giúp cô ấy gặp mẹ lần cuối rồi.
Nhưng nữ quỷ lại tỏ vẻ bất đắc dĩ, thở dài nói với hai người: “Mẹ tôi tuổi đã cao, mắt cũng kém. Từ trước đến nay bà không thích và không dùng những sản phẩm điện tử, đến chiếc di động của bà còn là loại dành cho người già.”
Hiện tại Liên Hề đã hoàn toàn sáng tỏ, lý do vì sao lúc trước nữ quỷ này rõ ràng muốn gặp mẹ, nhưng lại chỉ nói muốn nghe giọng thôi. Bởi vì cô ấy biết, vốn dĩ điều đó không thể thực hiện được. Quê cô cách nơi này cả ngàn cây số, mẹ cô lại không dùng điện thoại thông minh. Có thể nghe được giọng mẹ đã đủ khiến cô hài lòng rồi, không dám đòi hỏi gì hơn.
Nhưng khi mọi chuyện đã rõ ràng, Liên Hề lại không có cách nào giải quyết. Cậu lén lút nhìn người đàn ông bên cạnh.
Sau khi túm nữ quỷ về từ Địa Phủ, Liệt Thần chỉ kiêu ngạo đứng một bên, hai tay đút vào túi, trên mặt treo bốn chữ to đùng “Không màng tình cảm”. Nhưng không biết tại sao, Liên Hề vẫn luôn cảm thấy hắn sẽ làm gì đó.
Nhận ra ánh mắt cậu thanh niên, Liệt Thần nhìn sang: “Hửm?”
Liên Hề: “Cô ấy muốn gặp mẹ mình.”
Liệt Thần nhìn Liên Hề không chớp mắt, ánh mắt dần thâm thúy.
Muốn gặp mẹ mình một lần là chuyện cực kỳ đơn giản. Nhưng mà chuyện này có liên quan gì với hắn đâu, tại sao hắn phải giúp cô ta?
Có gặp cũng đâu thể ch.ết đi sống lại, có gặp cũng đâu thể thay đổi bất cứ điều gì.
Đó là một chuyện cực kỳ tẻ nhạt.
Nguyện vọng của cô hồn dã quỷ luôn kỳ lạ như thế, lại chẳng có tác dụng gì. Nhìn ở một góc độ nào đó, thậm chí Liệt Thần cảm thấy nguyện vọng “Trở thành người giàu nhất thế giới” còn có giá trị hơn “Gặp mẹ lần cuối”. Ít nhất thì nó còn thỏa mãn một trong sáu ham muốn của con người, đó là tham tiền và danh lợi, mặc dù không tính là lớn lao nhưng cũng hợp tình hợp lý.
Trong lòng Liệt Thần khinh thường, cũng không tính làm gì, nhưng khi thấy ánh mắt Liên Hề, trong đầu hắn bỗng dưng hiện ra một câu …
[Anh nghĩ lại xem, anh thích chơi game bao nhiêu thì những người này cũng tha thiết hoàn thành nguyện vọng như vậy… Phải đặt mình vào vị trí của người khác để hiểu họ nghĩ gì.]
Tôi thích chơi game bao nhiêu…
Ánh mắt Liệt Thần hơi dao động, nhàn nhạt nói: “Cũng không khó.”
Lần này, Liệt Thần cũng không sử dụng cuốn sổ vàng hay con dấu bạch ngọc nữa. Hắn trực tiếp giơ tay vẽ một vòng tròn lên không trung. Vòng tròn có viền mỏng màu vàng như chiếc gương đồng, trên không trung từ từ hiện ra một cảnh tượng rõ nét. Trong gương, một người phụ nữ trung niên đang ngồi cạnh bàn, chà lau khung ảnh hình chữ nhật. Trong khung ảnh là một cô gái trẻ cột tóc đuôi ngựa mặc đồng phục màu xanh trắng, lờ mờ có thể nhận ra đây chính là dáng vẻ của nữ quỷ. Đó là ảnh chụp thời cô còn đi học.
Nữ quỷ nhìn thấy mẹ thì vội vàng xông tới, nước mắt rơi tí tách: “Mẹ, mẹ ơi!”
Cái gương này chỉ là màn ảnh phản chiếu, giọng nói của nữ quỷ cũng không thể truyền qua bên kia tấm gương.
Liên Hề biết Liệt Thần chắc chắn có cách để người sống có thể nhìn thấy quỷ, thậm chí để hai mẹ con này trực tiếp nói chuyện với nhau. Dù sao đến cả chuyện bắt quỷ dưới Địa Phủ lên đây đồng nghiệp nhà cậu còn làm ngon ơ, càng không cần phải nói những chuyện vặt vãnh kiểu này. Không hiểu sao, Liên Hề rất có lòng tin với vị đồng nghiệp ác quỷ siêu xịn xò của mình.
Trong đêm thu lạnh lẽo vắng vẻ, Hắc Vô Thường chợt bình tĩnh nói một câu: “Người quỷ khác nhau, Âm Dương cách biệt.”
Liên Hề thoáng sững sờ.
Nữ quỷ đang ghé vào gương đồng gào khóc, nghe thế cũng cứng đờ. Mấy giây sau, cô lau khô nước mắt rồi xoay người, hơi khom lưng với Liệt Thần và Liên Hề. Cô gái nở nụ cười nhợt nhạt mà ấm áp: “Thật sự rất cảm ơn các anh, lần này tôi đã thỏa mãn rồi, cảm ơn các anh, các anh là những quỷ sai tốt bụng. Trước khi ch.ết tôi chưa từng nghĩ Âm Tào Địa Phủ thật sự tồn tại, cũng không ngờ sẽ có quỷ sai như các anh.”
Liệt Thần nhìn nụ cười xán lạn của nữ quỷ, hắn khẽ mấp máy môi nhưng vẫn không nói gì.
Hắc Bạch Vô Thường Tô Thành cùng nhìn theo nữ quỷ vừa cười vừa phất tay với họ, giống như cô bé vừa được chơi một ván Vương Giả Vinh Quang, cuối cùng cũng vui vẻ xuống Địa Phủ đầu thai, cô rất hạnh phúc không hề có cảm giác đau buồn vì cái ch.ết.
Có quỷ hồn lúc được đưa đi đầu thai thì suy sụp hét toáng lên, ngoan cố chống lại đến cùng; nhưng cũng có quỷ hồn sẵn sàng tự bước chân vào vòng luân hồi.
Sau khi nữ quỷ đi đầu thai lần thứ hai, trên người cô không có kim quang bay ra. Xem ra hoàn thành tâm nguyện lần hai cho cô, không thể nhận thêm kim quang.
Liên Hề cũng không thấy có gì đáng tiếc. Bây giờ cách kiếm kim quang của cậu rất đơn giản, chỉ cần chơi hai ván game với Liệt Tổng là kim quang sẽ bay tới ào ào. Mặc dù có vẻ những kim quang này chẳng mang đến vận may gì cho cam, trừ việc thu nhập mỗi tháng lên trăm vạn… Ừm, không tính thu nhập một tháng trăm vạn. Ngoài chừng đó thì không còn gì cả.
Huống chi…
Một vệt kim quang? Cho ăn mày hay gì? Liên Hề bị đồng nghiệp nhà mình chiều hư luôn rồi, chướng mắt nha!
Liên Hề đang mải nghĩ ngợi, bỗng nhiên có mấy đốm kim quang bay xuyên qua màn đêm đen kịt, lao vào lòng bàn tay cậu. Liên Hề ngạc nhiên nhìn đồng nghiệp nhà mình, chỉ thấy Liệt Thần đang dõi đôi mắt thâm thúy nhìn nơi nữ quỷ biến mất, thì phát hiện Liên Hề đang ngó mình…
Liệt Thần: Hửm, có chuyện gì?
Liên Hề thôi không ngó nữa: Không có gì.
Càng ngày lý do vui vẻ của đồng nghiệp nhà tui càng kỳ lạ!
…
Sau khi Liên Hề và Liệt Thần giúp nữ quỷ hoàn thành tâm nguyện lần thứ hai, thì giờ đã là 11h50 phút khuya.
Còn lại mười phút nữa.
Lúc trước khi hai người chia nhóm bắt quỷ đã nói với phu canh, chờ đến mười hai giờ thì mọi người sẽ quay lại chỗ hẹn cùng kiểm tr.a bảng xếp hạng hàng tháng.
Quả nhiên gần đến thời gian hẹn, phu canh lập tức xuất hiện.
Phu canh chạy hồng hộc tới từ bên kia đường, vẻ mặt ông ta có hơi thấp thỏm lo âu, nhìn thấy Liệt Thần và Liên Hề, mới thở phào nhẹ nhõm. Phu canh do dự chốc lát nhưng vẫn nói: “Hai vị đại nhân, vừa rồi hai vị có nhìn thấy một chùm kim quang vắt ngang chân trời không?”
Kim quang? À, cái đó. Liên Hề gật đầu: “Có thấy.”
Phút canh hít sâu: “Quá đáng sợ! Nhất định đó là một huyền tu đẳng cấp cường đại, hoặc là một ác quỷ cực kỳ khủng bố! Hai vị đại nhân phải cẩn thận nhé. Sức mạnh đó cường đại đến mức tôi cũng phải run rẩy, có cảm giác áp lực rất lớn.” Tay sai cũng cần thể diện, phu canh cảm thấy không cần nói chuyện mình bị luồng sức mạnh kia nện cho quỳ gối tại chỗ, không quan trọng.
Ác quỷ cực kỳ khủng bố? Liên Hề thầm căng thẳng, cậu lộ ra vẻ kỳ quái nói: “Kim quang đó là do Liệt Thần tạo ra.”
Phu canh: “À thế à, thì ra là Liệt Thần đại nhân…”
Á đù!
Giọng nói bất ngờ ngưng bặt, phu canh trợn mắt hoảng sợ nhìn Hắc Vô Thường.
Liệt Thần hờ hững hỏi: “Không thể?”
Mồ hôi phu canh rơi như mưa, nói liên mồm: “Có thể có thể, thì ra là đại nhân sử dụng pháp thuật. Tiểu nhân đã nói rồi mà, Tô Thành này sao có thể có quỷ thần mạnh như thế, thì ra là đại nhân đây. Đại nhân quả thật pháp lực vô biên, tiểu nhân thực sự bội phục. Được làm việc dưới trướng đại nhân, đúng là may mắn tích góp ba đời của tiểu nhân!” Phu canh vừa nói vừa nâng tay áo lau nước mắt.
Diễn gì ta nói nó giả trân, đừng nói Liệt Thần, đến Liên Hề cũng thấy diễn sượng quá thể.
Trước kia kỹ năng nịnh nọt của phu canh rất tốt, không biết hôm nay có phải bị dọa hay không mà phát huy thất thường thế này, đơn giản là hăng quá hóa dở.
Nhưng bọn họ không biết, dáng vẻ giả trân cực kỳ không khớp với hình tượng nhân viên chân chó nịnh hót của phu canh bây giờ, cũng là cố ý. Bởi vì hiện tại ông ta đang dùng ống tay áo để che đi biểu cảm khiếp sợ trên mặt mình, trong lòng phu canh như có sóng to gió lớn giật đì đùng.
Đệt đệt đệt, rốt cuộc đây là đức quỷ thần nào thế? Chưa bao giờ nghe Địa Phủ có người mạnh đến trình độ này!
Phu canh là Bạch Vô Thường tỉnh Giang Nam, mặc dù chỉ là một trong mười tám quỷ sai đẳng cấp thấp nhất chín cõi Âm Ti, nhưng ít nhất ông ta cũng là quan chức chính quy. Dưới trướng có cả nhóm các loại quan nhỏ không chức vị, cũng không mạnh bằng ông.
Cấp trên trực tiếp của phu canh chính là Bát đại Âm Luật Sử, và cao hơn nữa là Tứ đại Phán Quan.
(*Tứ đại Phán Quan trứ danh là: Thưởng thiện ti Ngụy Chinh, Phạt ác ti Chung Quỳ, Sát tr.a ti Lục Chi Đạo, m luật ti quản lý sổ sinh tử Thôi Giác/Thôi Phủ Quân.)
Đời này, vị quan lớn nhất mà phu canh từng gặp chính là Lục Phán Quan tổ điều tra. Đây chính là nhân vật lớn nổi tiếng khắp Địa Phủ, uy danh vang xa, pháp lực cao siêu. Thế nhưng cũng không thấy Lục Phán Quan mạnh như vậy.
Chẳng lẽ Hắc Vô Thường Tô Thành còn lợi hại hơn cả Phán Quan?
Phía trên Phán Quan, với kiến thức ếch ngồi đáy giếng của ông mà nói, mạnh hơn nữa chính là Thập Điện Diêm Vương. Hoặc chính là vị Thôi Phán Quan – Thôi Phủ Quân đứng đầu Tứ đại Phán Quan. Thôi Phán Quan chắc chắn còn mạnh hơn Lục Phán Quan một chút.
Thập Điện Diêm Vương, Thôi Phán Quan?
Vẻ mặt người gõ mõ thay đổi liên tục. Chuyện này sao có thể…
Liên Hề từng cho rằng, Liệt Thần có thể là ác quỷ tuyệt thế trốn ra từ Địa Phủ, nhưng phu canh lại không nghĩ theo hướng này. Bởi vì dù là những ác quỷ dưới mười tám tầng Địa Ngục có mạnh thì chúng cũng là quỷ, là thế lực âm tà. Mà thế lực âm tà thì không thể sử dụng Quỷ Sai Chứng, Quỷ Sai Chứng là pháp khí thà làm ngọc vỡ hơn ngói lành, tuyệt đối sẽ không nhận ác quỷ làm chủ, phục vụ ác quỷ.
Trong phút chốc, trong đầu ba người đều có suy nghĩ của riêng mình, đều có ý nghĩ riêng cần cân nhắc.
Đúng lúc này, thời gian trôi đi từng phút giây, đã đến phút cuối cùng.
Vẻ mặt Liên Hề và Liệt Thần nghiêm trọng thấy rõ, giở cuốn Vô Thường Chứng ra, nhìn chằm chằm không chớp mắt.
Chỉ thấy dòng chữ trên cuốn Quỷ Sai Chứng…
*Vị trí thứ nhất: quỷ sai Tô Thành tỉnh Giang Tô, thành tích: 245487 điểm.*
*Vị trí thứ hai: quỷ sai Ôn Châu tỉnh Chiết Giang, thành tích: 193215 điểm.*
…
Liên Hề và Liệt Thần cùng nín thở tập trung, chăm chú theo dõi.
Phu canh lại không để ý lắm, ông ta cười nói: “Hai vị đại nhân yên tâm. Quỷ Sai Chứng của tiểu tướng công Ôn Châu có thể thâu tóm một nửa điểm tích lũy của tất cả quỷ sai tỉnh Giang Nam, thì Quỷ Sai Chứng của tiểu nhân cũng làm được! Dưới tình huống ngang nhau, sao tiểu nhân có thể thua cuộc dưới tay tên nhóc quỷ còn non như thế?”
Tuy nói thì nói thế, nhưng Liên Hề và Liệt Thần đã có bóng ma tâm lý nên chẳng thèm để ý ông ta.
Phu canh cạn lời, thầm nghĩ: Nói các cậu mạnh thì đúng là mạnh bằng cha tui luôn, trực tiếp biến tui từ quỷ sai thành đồ chân chó nịnh hót; nói các cậu không mạnh, thì đi chú ý vào bảng xếp hạng thành tích nhỏ vặt kia làm chi? Chẳng phải chỉ là một ít canh Mạnh Bà, nước Vong Xuyên, rồi mấy trăm lượng tiền vàng tào lao thôi sao, quan trọng thế à?
Phu canh giấu kín cảm xúc ghét bỏ trong lòng, không tiếng động lắc đầu một cái.
Liên Hề: “Chỉ còn ba giây nữa!”
Bị sự tập trung của hai vị quỷ sai bên cạnh lây nhiễm, phu canh cũng tự dưng bắt đầu chú ý lên bảng xếp hạng công trạng quỷ sai.
Còn hai giây đếm ngược.
Không có gì thay đổi.
Còn một giây đếm ngược.
Vẫn không có gì thay đổi.
Được rồi, chốt bảng, chắc cú vị trí thứ nhất rồi, chuẩn bị lên bảng xếp hạng quy mô quốc gia thôi…
Thoắt cái đôi mắt nhỏ trợn tròn lên, phu canh hoảng sợ há to miệng.
“Bọn họ gian lận!” Liên Hề hốt hoảng nói.
“Ha, khinh người quá đáng!” Liệt Thần không nói nhiều, tóc đen không gió cũng tung bay, hai tay lật một cái. Trong lòng bàn tay trái, cuốn sổ vàng gào thét bay lên; trên ngón tay phải, con dấu bạch ngọc giận sôi sùng sục đang nhăm nhe vụt đi.
Đến cả người gõ mõ cũng bị cảm xúc của hai người lây nhiễm, tức sùi bọt mép: “Một giây mà tăng hơn 50.000 điểm thành tích? Đồ không biết xấu hổ, thực sự trơ tráo hết chỗ nói!”
Thành tích mà ông ta khổ cực lao động nửa tháng để kiếm! Thành tích mà ông ta phải vất vả góp nhặt suốt nửa tháng!
Ha!
240.000 điểm thành tích mà ngày nào ông cũng chăm chỉ cần cù, không ăn không uống, không ngủ không nghỉ, vất vả ngược xuôi mới tích lũy được!
Chuyện này mà nhịn được à?
Ba vị quỷ sai Tô Thành cùng ngoảnh đầu nhìn về phía Nam…
Nơi đó, chính là hướng Ôn Châu.
___________________**HẾT CHƯƠNG THỨ SÁU MƯƠI HAI**