Chương 80: “Làm quỷ”
Tưởng Quỷ khác với phu canh.
Trước khi đến Dương Gian phu canh, Liên Hề và Liệt Thần không hề có thù oán gì cả. Phu canh có thể đi xuyên qua hai giới để vào nhân gian, ở khía cạnh nào đó còn phải cảm ơn Liên Hề và Liệt Thần, nếu không phải hai người ngoài ý muốn thu được điểm công trạng khổng lồ, vị trí trên bảng xếp hạng tăng điên cuồng khiến các quỷ sai khu vực khác ghen ghét tố cáo, thì phu canh làm gì lên Dương Gian được dễ dàng như thế?
Phu canh bị đánh mềm thây nên khuất phục, quan trọng hơn là trước khi bị đánh ông ta cũng không có gút mắc gì với hai người cả.
Mà Tưởng Quỷ thì khác.
Đầu tiên, Liên Hề và Liệt Thần cướp Hắc Vô Thường Chứng tỉnh Giang Nam của gã; tiếp đó, bọn họ còn hành hung chồng bé người ta. Mạch não mấy tên biến thái nào giống người thường, theo lý thì bọn họ giúp gã bắt gian còn tặng free người xuống Địa Phủ, nhưng Tưởng Quỷ lại cảm thấy đánh chó còn phải ngó mặt chủ! Dù quỷ sai Ôn Châu cắm sừng gã, cũng không đến lượt người ngoài xử lý.
Cửa phòng ngủ cọt kẹt mở ra, Tưởng Quỷ ngồi chồm hỗm dưới đất và phu canh ngồi trên ghế sô pha cùng ngẩng đầu, nhìn về phía Liên Hề và Liệt Thần.
Phu canh đứng phắt dậy: “Đại nhân.”
Tưởng Quỷ ngồi xổm dưới sàn nhà, khuôn mặt đẹp trai gian xảo đã khôi phục lại bình thường. Đôi mắt lạnh lẽo khẽ đảo vòng, gã gọi theo: “Đại nhân.”
Liệt Thần hờ hững ừ một tiếng, sau đó quay sang Tưởng Quỷ: “Anh không đi bắt quỷ à?”
“Bắt quỷ?” Dù trong lòng đã nghĩ ra trăm ngàn cách ứng phó với mọi tình huống, nhưng Tưởng Quỷ không ngờ quỷ sai Tô Thành vừa ra khỏi cửa phòng đã hỏi mình đi bắt quỷ chưa? Tưởng Quỷ đực mặt, nhịn không được đứng dậy hỏi: “Đại nhân, lúc nãy tôi đã nói dưới Địa Phủ còn có Tứ đại Phán Quan, Thập Điện Diêm Vương, mỗi người đều là nhân vật hô mưa gọi gió. Tiểu nhân đồng ý về Địa Phủ hòa giải giúp hai đại nhân, xin Thôi Phán Quan đừng so đo những chuyện nhỏ nhặt này, tội gì hai vị đại nhân cứ nhất quyết phải đối đầu với Địa Phủ?”
Phu canh nổi giận: “Đại nhân tuyệt đối đừng nghe gã, thằng chó này cái bụng thúi rình à, chả phải thứ tốt lành gì đâu!”
Liên Hề thờ ơ liếc Tưởng Quỷ, giọng điệu kiên định: “Anh không cần khuyên nữa.”
Tưởng Quỷ cuống lên, cau mày nói: “Đại nhân…”
Liệt Thần: “Anh đi bắt quỷ đi.”
“Hả?”
Nhìn dáng vẻ sững sờ của Tưởng Quỷ, Liệt Thần quét mắt quan sát gã từ trên xuống dưới, ngạc nhiên hỏi: “Không biết bắt quỷ sao?” Rồi quay sang bảo phu canh: “Ông dạy gã đi.”
Tưởng Quỷ bị hai người làm cho đầu óc choáng váng, còn chưa kịp hồi thần đã bị phu canh kéo đi dạy cách bắt quỷ.
Nghe tới đây Tưởng Quỷ mới vỡ lẽ ra. Không phải chứ, gã đường đường là Hắc Vô Thường tỉnh Giang Nam, làm quỷ sai mấy trăm năm còn cần người dạy bắt quỷ sao, ơ kìa?
Tưởng Quỷ lạnh mặt cười nhạo: “Ông nghĩ tôi cần ông dạy chắc?”
Phu canh sửng sốt: “Ờ hen, hồi đó chú cũng đi lên từ chức vụ quỷ sai cấp thấp mà.”
Tưởng Quỷ: “Hừ!”
Bố đây bắt quỷ còn nhiều hơn ông ăn cơm đó!
Mười phút sau, Tưởng Quỷ cầm Hắc Vô Thường Chứng tỉnh Giang Nam bước xuống tầng, đứng trước cửa khu dân cư.
Nói đến bắt quỷ, dù cộng hết nhóm ba người Liên Hề Liệt Thần, phu canh cũng chả bằng móng tay Tưởng Quỷ. Giở cuốn Hắc Vô Thường Chứng ra, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào trang giấy, vừa định mở miệng hô “Sắc lệnh Hắc Vô Thường tỉnh Giang Nam”, dùng kim quang chỉ đường để xác định phương hướng quỷ hồn thì bỗng nhiên động tác gã dừng lại, giật mình đứng đực ra đó.
Ủa khoan, mắc gì mình phải ngoan ngoãn nghe lời người ta đi bắt quỷ dợ? Hai quỷ sai cấp thấp Tô Thành vừa bảo mình đi bắt quỷ, là mình đi luôn?
Ánh mặt trời ấm áp vào đông chiếu rọi trên người, Tưởng Quỷ từ từ ngẩng đầu lên, hai mắt chạm phải ánh nắng chói lóa không khỏi nheo lại. Bỗng dưng gã nhận ra: “Đây là một cơ hội tốt để chạy trốn!”
Tưởng Quỷ không dám lãng phí thời gian, lập tức mở cuốn Hắc Vô Thường Chứng ra bắt đầu tìm đường về Địa Phủ. Gã không có ý định tiếp tục ở lại Dương Gian, Địa Phủ mới là địa bàn của gã, vốn dĩ được phái lên đây chấp hành công vụ hẳn hoi, bây giờ trở về Địa Phủ thì có thể tìm Thôi Phán Quan báo cáo, không cần lo lắng bị Thôi Phán Quan trách phạt.
Sai quá sai rồi ha! Mấy tên ngu xuẩn quỷ sai Tô Thành và La Chung, dám để gã đi bắt quỷ một mình? Đúng là ngu hết nấc!
Cười lạnh một tiếng, giọng nói độc ác lạnh lẽo vang lên ngay tức khắc: “Sắc lệnh Hắc Vô Thường tỉnh Giang Nam, Cửu U Hoàng Tuyền, Địa Phủ… Áu!”
Một vệt sáng màu vàng từ trong khu nhà cao tầng ở đằng xa, dùng tốc độ sét đánh hung hăng tát vào mặt Tưởng Quỷ. Tưởng Quỷ kêu lên thảm thiết rồi ngã vật xuống đất, khuôn mặt đẹp trai lập tức sưng vù. Tưởng Quỷ ngẩng đầu ngó thứ mới tát mình, thì khiếp sợ trợn trừng mắt, nom như nó chuẩn bị vả mình thêm phát nữa, Tưởng Quỷ vội vàng xin tha: “Đừng đừng đừng, hiểu lầm hiểu lầm! Tôi đang muốn tìm quỷ hồn, tôi muốn bắt quỷ. Đúng, tôi đang bắt quỷ mà!”
Tưởng Quỷ lật đật giở Vô Thường Chứng: “Sắc lệnh Hắc Vô Thường tỉnh Giang Nam, yêu ma quỷ quái, nhanh chóng hiện hình!”
…
Trong căn nhà cách đó không xa, Liệt Thần khẽ nhúc nhích ngón tay, vệt kim quang bay vèo vào lòng bàn tay hắn biến thành cuốn sổ bìa vàng.
Liệt Thần cất cuốn sổ vàng đi.
Tất cả chuyện này xảy ra quá chóng vánh, phu canh còn đang nghe Liên Hề nói chuyện, thình lình đã thấy Liệt Thần móc cuốn sổ vàng ra rồi.
Vèo cái, cuốn sổ vàng bay ra ngoài; vèo cái nữa, nó lại bay trở về.
Sau một chốc ngơ ngác, phu canh ngoảnh đầu hỏi với vẻ ngạc nhiên: “Đại nhân, đừng nói là tên Tưởng Cẩu kia định chạy nha?”
Gương mặt Liệt Thần hơi kinh ngạc nhìn phu canh: “Ông cũng thông minh nhỉ?”
Phu canh lại thêm mắm dặm muối kể: “Hầy, đại nhân thấy chưa, tiểu nhân nói có sai đâu, thằng chó ch.ết Tưởng Quỷ này cái nết bị trệt dưới đường mương mà, làm gì muốn ra sức cho hai vị đại nhân chớ? Theo tiểu nhân thấy, thả gã đi bắt quỷ một mình thế nào cũng bỏ trốn nữa cho coi, không ỷ y được đâu!”
Liệt Thần thờ ơ: “Không sao.”
Phu canh: “?”
Liệt Thần trả lời rất bình tĩnh: “Nếu gã chạy trốn thì tôi sẽ biết ngay, gã pháp lực cao thâm nên không phù hợp với Dương Gian. Ngay khi gã vượt qua hai giới bước vào Tô Thành, tôi đã phát hiện ra rồi.” Tương tự vậy, nếu hơi thở của Tưởng Quỷ bất ngờ biến mất thì hắn cũng có thể cảm giác được.
Phu canh bỗng nhiên hiểu ra: “Cho nên ngay từ đầu đại nhân đã phát hiện tung tích của Tưởng Quỷ, còn kịp thời đuổi tới cứu Bạch Vô Thường đại nhân?” Phu canh coi như hiểu rồi, vì sao trước kia bản thân không có ý định chạy trốn, bởi vì trực giác siêu phàm đã nói cho ông ta biết, bỏ trốn tuyệt đối không có kết cục tốt!
Chuyện này rất dễ hiểu, đây là sự cảm ứng giữa kẻ mạnh với nhau. Tô Thành đột nhiên có thêm một kẻ mạnh, Liệt Thần chớp mắt phát hiện ra ngay. Nếu kẻ mạnh này sắp rời khỏi, hắn cũng có thể cảm ứng.
Phu canh thở dài: “Thực lực của đại nhân đúng thật là sâu không lường được!” Lần này không phải nịnh hót đâu, mà là thật lòng đó.
Chẳng qua phu canh vừa nói dứt câu, trong mắt Liệt Thần đã hiện lên cảm xúc quái lạ. Hắn rũ mắt nhìn biểu cảm của phu canh, dường như đang cân nhắc điều gì đó.
Phu canh vội vàng bày tỏ lòng trung thành: “Hai vị đại nhân yên tâm, tiểu nhân thề là không chạy.”
Sau khoảng thời gian im lặng, Liệt Thần: “Ông chạy cũng không sao.”
“Ớ?”
“Ông quá yếu.”
“?”
“Có chạy tôi cũng không phát hiện.”
Phu canh gật đầu: “À, ra là thế.”
Mấy giây sau.
… Đù?!
Trên mặt phu canh buồn hận đan xen, tự ái và mạng sống đánh nhau chan chát. Cuối cùng vẫn là giữ mạng tốt hơn, phu canh cười gượng hai tiếng: “Đại nhân yên tâm, yếu thì tiểu nhân cũng không chạy đâu…”
Liên Hề hắng giọng, ngăn Liệt Thần đang tạo một mớ nghiệp. Cậu sửa sang vẻ mặt, nghiêm túc nhìn hắn: “Cái tên Tưởng Quỷ đi bắt quỷ thật à?”
Liệt Thần nhắm mắt cảm nhận thử, lúc mở mắt ra nhìn Liên Hề khẽ gật đầu: “Ừm.”
Tạm thời gác chuyện Tưởng Quỷ qua một bên không đề cập, vấn đề cấp bách hiện giờ là phải tăng thực lực của mình lên. Liên Hề không nói với phu canh Liệt Thần là ác quỷ. Loại chuyện này, càng ít người biết càng tốt.
Trên khuôn mặt xinh đẹp nho nhã là sự bình tĩnh lạnh nhạt, cứ như đang nói một chuyện bình thường không thể bình thường hơn, Liên Hề thuận miệng bảo: “Ông đã từng nghe Kim Chân Ngọc Quang Tử Văn chưa?”
Liệt Thần nhếch một bên mày, dòm Liên Hề.
“Kim Chân Ngọc Quang Tử Văn?” Phu canh sửng sốt, cẩn thận nhớ lại: “Đại nhân, tiểu nhân chưa nghe bao giờ.”
Liên Hề thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Đây là pháp bảo của Liệt Thần. Phu canh không biết thì tốt quá, chứng tỏ tiếng xấu của Liệt Thần chưa lan xa, tội trạng không đến nỗi không tha thứ được. Nếu phu canh biết, không chừng tình hình thật sự hỏng bét.
Liên Hề ra vẻ bình tĩnh: “Quỷ thần các người tu luyện thế nào để tăng thực lực lên?”
Trong phút chốc phu canh đã hiểu ý của Liên Hề, hai người này chắc lửa xén tới mông rồi, sợ đánh không lại Thôi Phán Quan và Thập Điện Diêm Vương đây mà! Ngay lập tức phu canh có cảm giác nguy cơ, nếu nói Liên Hề và Liệt Thần bị lửa xén tới mông, mà bây giờ ông ta đang bợ mông hai người này đó. Nếu mông bọn họ cháy mất thì ông ta cũng toang!
Phu canh không dám giấu giếm, kể tất tần tật những gì mình biết.
“Với quỷ thần thì con đường tu luyện cực kỳ đơn giản, tổng cộng chia thành hai loại, thứ nhất là quen thuộc pháp khí của mình, tăng chất lượng pháp khí lên; thứ hai chính là thăng quan.”
Liệt Thần sững sờ, khẽ nhíu mày: “Thăng quan?”
Phu canh: “Dạ đúng, là thăng quan. Dưới Địa Phủ, mỗi quỷ thần chỉ cần thăng quan sẽ có cơ hội đến Vong Xuyên một chuyến. Nước Vong Xuyên chính là nguồn sức mạnh khổng lồ của Sáu Cõi Luân Hồi, leo lên một chiếc thuyền nhỏ để nhận chức quan trên Vong Xuyên, đây là đường tắt duy nhất giúp sinh linh tiếp xúc với nước Hoàng Tuyền mà không bị ăn mòn đến ch.ết…”
Sau khi nghe phu canh giải thích, rốt cuộc hai người Liên Hề cũng hiểu ra, quỷ thần Địa Phủ muốn tăng thực lực thì có hai cách.
Cách thứ nhất là: Muốn làm tốt công việc, trước nhất phải mài dao. Pháp khí của mỗi người từ khi sinh ra đã có, không thể thay đổi, chỉ cần chất lượng của pháp khí được nâng cấp thì thực lực bản thân cũng tăng theo.
Cách thứ hai là thăng quan tiến chức.
Thăng quan có thể tiếp xúc nhiều hơn với thiên đạo Sáu Cõi Luân Hồi! Thăng quan có thể lĩnh ngộ được sức mạnh của quỷ thần Địa Phủ!
Sau khi cân nhắc, Liên Hề hỏi: “Chỉ có hai cách này thôi sao?”
Phu canh: “Dạ, chỉ có hai cách.”
Mặc dù không thể sử dụng cách thứ hai, nhưng Liên Hề vẫn hơi tò mò: “Việc thăng quan của Địa Phủ dựa trên cơ sở nào?”
Lúc trước phu canh từng nói, chỉ xét thực lực thì Tưởng Quỷ đã đạt đến cấp độ Phán Quan. Nhưng gã làm quỷ sai mấy trăm năm, thậm chí còn bị đám người Mạnh Bà thực lực kém xa đè đầu cưỡi cổ, rề rà mãi không thăng quan. Chẳng lẽ là vì chức quan Phán Quan có hạn, danh sách kín rồi nên Tưởng Quỷ không thăng chức được?
Dường như hiểu Liên Hề đang nghĩ gì, phu canh cười hê hê trả lời: “Tiêu chí đầu tiên đương nhiên là thực lực. Nhưng sau thực lực còn phải xem tâm tư của những đại nhân vật kia nữa.”
Liên Hề sửng sốt: “Tâm tư của đại nhân vật?”
Phu canh hả hê: “Dạ. Chuyện như trao chức quan ấy hả, lấy Tưởng Cẩu làm ví dụ nha, cho dù gã không gánh nổi chức Phán Quan thì cũng có Sứ giả Âm Luật, nhưng vì sao cứ bị trói chân ở chức vị Hắc Vô Thường tỉnh Giang Nam mấy trăm năm không thể thăng quan?!”
Nhớ tới những khó khăn của đồng nghiệp, phu canh càng thêm hớn hở.
Dưới ánh nắng ban mai ấm áp rực rỡ, phu canh mập ú nhe răng để lộ một hàm răng trắng bóc, cười đùa tí tửng bảo: “Ai bảo gã không biết làm quỷ chớ?”**HẾT CHƯƠNG THỨ TÁM MƯƠI**