Chương 7: Câu chuyện của Peter

“Ngôn ngữ cổ đại?” Lộc lặp lại, cậu hơi tò mò không biết lịch sử của thế giới này là như thế nào, dị giới có sinh vật giả tưởng, ma pháp, cấp bậc, thần linh thì lịch sử sẽ phát triển như ra sao?


Dù không phải là nhà lịch sử học, nhưng tất cả đề tài nào của dị giới thật sự rất hấp dẫn với kẻ ngoại lai như Lộc, nếu có cơ hội cậu thật sự muốn khám phá hết tất cả về thế giới này.
...


Thị trấn Obon là thị trấn vùng biên của vương quốc Leon tiếp giáp với đế quốc Rune và Lãnh Địa Ma Vật với quy mô trung bình, dân số rơi vào khoảng bảy ngàn người với nghề nghiệp chính là nuôi trồng nhờ vào địa lí đồng bằng phù sa sông Leon trải dài khắp phía nam vương quốc Leon, phía đông nam Rune và phía bắc Lãnh Địa Ma Vật.


Bên trong thị trấn Obon, Hiệp Hội Mạo Hiểm Leon chi nhánh Obon, đang có một cuộc tranh cãi nảy lửa của các thành viên trong một đội mạo hiểm giả với nhau.


“Tôi bảo là hộ tống! Hộ tống nhiều tiền hơn!”. Giữa đại sảnh, cô gái tóc ngắn với khuông mặt thanh tú, mặc bộ đồ phong cách hơi giống cổ phục phương đông, bên hong vắt một thanh kiếm sắt đã cũ, tay đập vào bảng nhiệm vụ, mặt giận dữ hét lên với thanh niên đối diện, cô tên là Jena, một nữ mạo hiểm giả con đường Chiến Sĩ.


“Nhưng tôi ghét tên địa chủ đó! Chúng ta đi săn ma sói đi, không phải cũng nhiều tiền sao?” Thanh niên giận dữ nói, cậu tên Peter, thiếu niên mạo hiểm giả con đường Tông Đồ mới chỉ 16 tuổi, mặt hơi nám, cắt tóc đầu nấm, dáng người hơi gầy trông yếu đuối hoàn toàn so với Jena, mặc áo viên lĩnh nam, một tay nắm quyển sách một tay chỉ thẳng vào một tờ nhiệm vụ khác trên bảng nhiệm vụ, mạnh mẽ tranh cãi với Jena.


available on google playdownload on app store


“Thôi thôi, cả 2 bình tĩnh cái coi!” một cô gái khác vội chạy lại cang ngăn, cô tên là Doris, một tu nữ của nhà thờ Thần Đất Mẹ Gaia, tóc dài thắt bính đuôi tôm, khuông mặt thanh khiết, tuổi ngoài 30 nhưng dáng người hơi thấp, chỉ cao hơn mét rưỡi.


“Tôi là đội trưởng, tôi có quyền quyết định đội nhận nhiệm vụ gì, cậu mặc kệ cái tên địa chủ không được à!” Jena cương quyết nói, cô cũng biết câu chuyện của Peter, nhưng săn giết ma vật luôn ẩn chứa rất nhiều nguy hiểm, huống chi là ma sói, chủng ma vật khát máu có bản tính bầy đàn và thực lực cũng rất cao này, tính mạng của các thành viên yếu hơn sẽ gặp nguy hiểm, cô là đội trưởng và luôn phải chú ý đến an toàn của các thành viên khác.


Người được hộ tống trong nhiệm vụ lần này là địa chủ Ron và hàng hóa của ông ta, một tên địa chủ ác độc có tiếng thường hay ức hϊế͙p͙ người khác, lão đang có chuyến làm ăn cần đi qua Rune nên muốn thuê đội mạo hiểm giả để bảo vệ lão với tiền công ngất ngưỡng khiến Jena không thể không động tâm.


“Hắn ta là súc vật, đéo phải con người đâu, hắn không xứng cho chúng ta hộ tống!” Peter tức giận nói, ngực thở phập phồng, mặt đỏ lên, gia đình cậu chính là một trong rất nhiều nạn nhân bị tên địa chủ đó bức hại.


“Em gái tôi... Em ấy...” Peter sục sùi như nhớ lại chuyện gì đó, nước mắt không kìm được trào dâng, gục đầu vào vai Doris để che giấu nước mắt, Doris cũng nhẹ nhàn vỗ vai an ủi Peter: “Ổn thôi Peter, chị biết đây là việc cậu khó chấp nhận, nhưng đừng quan tâm quá nhiều về nó, có chị ở đây rồi, hít thở đi”.


Sau một hồi, thanh niên Peter rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, lúc này Doris mới nhẹ nhàn khuyên nhủ: “Peter, chị biết là rất khó khăn cho cậu, chị hiểu điều đó mà. Nhưng đội chúng ta vẫn còn đang mắc nợ Hiệp Hội Mạo Hiểm, nếu nhiệm vụ này xong xuôi, chúng ta sẽ dứt hết nợ nần, sau này sẽ không dính líu đến tên địa chủ Ron đó nữa, được không Peter?”.


“Em...” Peter hơi lưỡng lự giữa kẻ thù và đồng đội, nhưng Doris biết cô đã thuyết phục được cậu ta, liền chầm chậm ôm lấy đầu Peter vào ngực, thủ thỉ: “Cảm ơn cậu đã hiểu, Peter!”.
Mùi hương phụ nữ phả vào mũi khiến Peter mới lớn xiêu lòng, nhắm mắt gật đầu.


Rất nhanh nhiệm vụ được tiếp tân của Hiệp Hội Mạo Hiểm Leon chi nhánh Obon giao cho đội của Jena, cả nhóm di chuyển tới chỗ ước hẹn trước, nghỉ ngơi 1 đêm chờ địa chủ Ron chủ bị.


Sáng hôm sau, ngay tại cổng trấn, một đoàn xe ngựa tấp nập chở đầy hàng hóa được phù vải xanh lục để che lại, dẫn đầu là chiếc xe ngựa uy nga bề thế của lão địa chủ Ron, chiếc xe ngựa dừng lại, lão Ron được hai hầu gái giống nhau như đúc dìu từ trên xe bước xuống, đối mặt với Jena, cao giọng hỏi: “Cô là dũng sĩ tiếp nhận ủy thác?”.


“Đúng, đội của tôi đã nhận ủy thác hộ tống của ông” Jena gật đầu nói, hơi quan sát kĩ lão địa chủ Ron một chút, một thân béo phì núc ních đầy mỡ, mặc bộ đồ lụa thường thấy của các quý tộc Loen, chậc chội bó siết từng đoạn nút áo khiến hắn trong như cục thịt đòn, mặt ɖâʍ dê, hai bên phá phình mỡ chảy ngược xuống.


Mặc dù trong thời đại này cũng không thiếu ăn lắm, nhưng để dưỡng ra một thân mập hơn heo như kia, đủ thấy thân thế giàu sụ cùng hoang lạc hưởng thụ như thế nào.


Còn tên địa chủ Ron cũng có cơ hội ngắm nghía Jena và các thành viên của đội cô ta một lượt, sau đó cười cười gật đầu chào từng người.


“Được rồi, vậy bây giờ chúng ta xuất phát chứ nhỉ? Xe ngựa của mọi người ngay phía sau xe ngựa của ta”. Ron nói, tay chỉ về chiếc xe ngựa phía sau, rồi quay lên lại chiếc xe ngựa của hắn.


Đội của Jena cũng lần lượt lên xe, riêng một người ở lại, nhìn chằm chằm lão Ron rất lâu, cho đến khi có tiếng gọi vọng ra: “Peter lên xe, cậu còn đứng đực đó làm gì?”.
“Được, tôi tới ngay đây!”.


“Hửm?” Lão Ron trên xe vô tình nhìn xuống thấy Peter, hơi cảm thấy quen mắt nhưng không nhớ đã gặp ở đâu, định nhớ lại nhưng cảm giác đụng chạm dưới đũng quần khiến lão chợt quên ngang, tức giận vỗ mông hầu gái bên cạnh một cái chát vang vọng, khiến cô ả rên lên một tiếng rồi bị lão nhấn đầu xuống háng.


Xe ngựa dẫn đầu nhịp bất thường nhưng cũng nhanh chóng dừng lại, lão Ron phê pha thõa mãn ngửa mặt lên trần xe, cô hầu gái còn lại nhanh chóng đưa qua tẩu thuốc phiện, món ăn chơi phổ biến của người giàu cho lão Ron hút rẹt rẹt từng hơi.


“Phù!... Không nghĩ tới đám mạo hiểm giả được cử tới lần này vậy mà cũng đĩ đượi đến thế, nhìn nứng thật!” lão Ron cảm thán.
“Chủ công, ngài đang muốn bọn họ hầu hạ ngài sao?” cô hầu gái kia liền hỏi, giọng nũng na nũng nịu dựa sát vào người lão.


“Ha, được thì tốt, nhất là con tu nữ kia, ta muốn nó nhất, không biết nó nó vạch đít ra cầu xin ta chơi sẽ là cảnh tượng gì?” lão Ron cười khoái chí nói, sao đó liếc nhìn cô hầu gái đang dựa sát vào người mình, nở nụ cười ɖâʍ dê, tay thuồng vào quần cô ta, cô ả cũng không hề mặt qυầи ɭót, rất nhanh bị ngón tay của lão móc thẳng vào người, rên rỉ dụ hoặc, chiếc xe ngựa là nhấp nhô nhịp nhàn.


“Ủa đường cũng đâu có xấu đâu mà xe ông chủ nhấp nhô ghê thế nhỉ?” một thành viên trong đội của Jena tò mò.


“Xì, chắc chắn là đang làm chuyện không tốt đẹp gì rồi, chúng ta cứ mặc kệ, hôm nay nghỉ ngơi đi, ngày mai sẽ rời khỏi địa phận Obon, lúc đó cần đề cao cảnh giới, dù là tuyến đường an toàn nhưng cũng mới khai phá không lâu, ma vật có thể tập kích bất cứ lúc nào” Jena chỉ đạo, sau đó bắt đầu sắp xếp vị trí, bàn giao nhiệm vụ của từng thành viên, về phần Peter, cậu ta cứ im lặng cho đến hết ngày, Jena cũng không yên tâm lắm nên chỉ cho cậu ta bọc hậu phía sau đoàn.


Hai ngày sau, chuyến hành trình vẫn khá ổn định sau khi rời khỏi địa phận Thị Trấn Obon, ngẫu nhiên đoàn đội vẫn bị số lẻ ma vật tập kích, nhưng không hề có tổn thất gì đáng kể, Peter vẫn im lặng như tàng hình khỏi đội khiến Doris vô cùng lo lắng, Jena đánh phải sắp xếp cho Doris ở phía sau chung với tên này tránh tên này bị lên cơn khùng gì đó thì rất rắc rối.


Đêm thứ hai, cả đoàn dừng lại, chia nhau ra cắm đuốc dựng liều nghỉ ngơi sau một ngày di chuyển, nô bộc của lão Ron thì chuẩn bị bữa tối, còn đội của Jena cũng bắt đầu thay phiên nhau trực đêm, nhưng Peter thì vẫn mất hút khiến Doris phải đi tìm.


“Có vấn đề gì với em à? Mấy nay em lạ lắm, kể với chị đi!” Doris ngồi xuống bên cạnh Peter, nhẹ nhàn hỏi, cậu ta vẫn ngẩn đầu nhìn trăng tròn trên trời, lòng như chứa nhiều tăm sự, phải mất một lát mới mở miệng, kể.


“Hai năm trước, lúc em 14 tuổi, lúc đó em vẫn chỉ là một tên nhóc nhà nông nghèo làm thuê cho tên Ron để kiếm sống và nuôi đứa em gái 13 tuổi, cho đến một ngày, hắn ta nhìn trúng em gái em.


Hắn tìm tới em, mong muốn nhận nuôi Amy, nhưng em biết rõ bản chất của hắn, những cô gái xinh đẹp trong làng điều bị hắn vũ nhục qua rồi vứt bỏ như món đồ chơi không hơn không kém, hắn muốn tiếp cận Amy chắc chắn có ý đồ, nên em kiên quyết từ chối, dù cho hắn có ra giá thế nào đi nữa.


Nhưng khi hắn không mua được Amy, hắn lại bắt đầu nhắm vào em để làm khó dễ, tăng thu thuế, sai người chặn đánh, yêu cầu mọi người xa lánh hai anh em em, hắn còn tiếp cận Amy dụ dỗ con bé, nhưng luôn không thành công, rồi bỗng lão không đếm xỉa đến bọn em, em mừng lắm, cứ ngỡ đã thoát được hắn.


Thì một năm sau, khi em đi về nhà, bỗng Amy biến mất, con bé mất tích hai tháng trời rồi được nô bộc của tên Ron đó đưa trở về nhà với thân thể tàn tạ, khắp nơi bằm dập, im lặng, sợ hãi, suốt ngày trốn trong gốc nhà, không ăn uống được gì, em biết tên Ron đó đã bắt cóc rồi cưỡng bức con bé, nhưng em không có bằng chứng, đã vậy nhiều người trong làng còn đứng ra chứng minh cho hắn vô tội.


Em đã cố đấu tranh, muốn hắn phải trả giá, nhưng không thể, mọi sự cố gắn của em điều vô nghĩa, hắn vẫn nhởn nhơ với những tội ác mà hắn gây ra.


Hai tháng sau, con bé ốm nghén, khi biết mình mang thai, nó tìm đến hắn để cầu xin giúp đỡ, nhưng bị đuổi trở về, ngày hôm sau thì Amy, con bé... Nó nghĩ quẩn”. Peter kể, rất tự nhiên, và cũng rất ngạc nhiên, vì lần này cậu không rơi lệ, chỉ đơn thuần như về kể một câu chuyện không liên quan đến mình.


“Chị chia buồn cùng em, Peter, xin đừng quá đau buồn, Amy trong vòng tay của Mẫu Thần chắc chắn sẽ mong em có một cuộc sống tốt đẹp hơn, xin hãy cùng chị cầu nguyện cho Amy, để con bé được yên nghỉ nơi vòng tay của Mẫu Thần!” Doris an ủi,


“Cảm ơn chị, Doris” Peter quay sang nói, ánh mắt nhìn thẳng vào Doris, nồng thấm, cả 2 nhìn nhau rất lâu, rồi từ từ sát lại, mặt kề mặt, môi kề môi, dứt ra, hơi thở phả vào nhau, cô ấy muốn từ chối, nhưng hắn vội van xin, rồi lần nữa sát lại gần nhau, quấn lấy nhau, cánh tay tò mò khám phá khiến cô ấy rạo rực trong đêm.


Rông xiềng cơ thể bị rũ bỏ, nàng nằm xuống, hắn nằm trên, dây dưa không dứt dưới ánh trăng mờ.
(Chỗ này bị cắt 10 vạn 8 ngày chữ).






Truyện liên quan