Chương 8: Sự thật
Nữa tiếng sau, Peter và Doris dắt tay nhau trở về dưới cái nhìn ghen tị của những thành viên khác trong đội.
“Ôi thần linh ơi, đóa hoa Doris của chúng ta cắm phải bãi phân non rồi!” một tên nào đó giả bộ kêu lên than thở khiến mọi người cười ha hả, Peter cũng ngượng ngùng gãi đầu, trở về vị trí để một lát sau trực ca khuya.
“Được rồi mọi người, nhóm hai đổi ca đi, nhóm một vẫn đề cao cảnh giác trước khi ngủ” Tiếng Jena vang lên trong đêm, mọi người bắt đầu đổi ca trực cho nhau.
“Mọi người vất vả rồi, đây là trà đậm dành cho mọi người giúp mọi người tỉnh táo ban đêm, những người nghỉ ngơi có thể ghé quầy lấy nước trái cây để uống” cô hầu gái của lão Ron lần lượt lấy nước tiếp đãi mọi người như mọi hôm, sau đó thu dọn rồi trở về chiếc xe ngựa của lão Ron để nghỉ ngơi.
Trong xe, lão Ron đang nhâm nhi ly trà nóng, bình thản nhấm nháp từng ngụm, ngẫu nhiên nhắm hờ mắt một lát, bỗng cửa xe mở ra, cô hầu gái thứ hai kia bức vào rồi ngồi xuống sà vào lòng lão.
“Xong rồi?” lão Ron hỏi.
“Xong rồi thưa chủ công, không một ai biết cả!” cô ta nháy mắt đắc ý.
“Ừm” lão nghe vậy thì nhắm nghiền mắt, đưa ly trà lên miệng, nhưng chưa chạm môi đã dừng lại, người rung nhẹ rồi mới uống, miệng hơi cong lên.
Peter đứng im lặng một gốc, gần đó là Doris vẫn còn hơi ngượng vì sự việc lúc nãy, bỗng đội viên trong nhóm một vừa rời đi bỗng say sẩm mặt mày rồi ngã bất tỉnh nhân sự.
“Có chuyện! Địch tập! Địch tập!” Peter nhanh chóng phát hiện liền hô lên, tuy nhiên không hề có ai đáp lời cậu cả, mọi thứ xung quanh tĩnh lặng hẳng trong đêm khuya, cậu nhanh chóng nhìn xung quanh, thấy Doris cũng gục ở gần đó liền chạy lại muốn lay cô tỉnh nhưng không thành, Doris vẫn cứ mơ mơ màng màng.
“Ha, không ngờ vẫn có cá lọt lưới” một giọng nói vang lên phá vỡ tĩnh lặng, lão Ron xuất hiện, trên tay còn dìu dắt Jena đang bất tỉnh.
“Ý ngươi là gì?” Peter hỏi lại, nhưng cậu đề phòng lùi lại 1 chút.
“Ta làm gì á? Cô nhìn không biết hay sao mà hỏi?” lão Ron hỏi lại, rồi cười cợt.
“Tên khốn, ta biết thế nào tên khốn nạn nhà ngươi cũng làm điều xấu, mau thả Jena ra!” Peter tức giận quát, tay cầm quyển sách ma pháp giơ lên hướng về lão Ron để đe dọa.
“Ồ, không sợ đánh trúng cô ta sao?” lão Ron không hề hoảng hốt mà hỏi lại, còn đưa tay bóp lấy ngực Jena vài cái để khiêu khích.
“Ngươi!” Peter cứng họng, tay vẫn giơ sách ma pháp nhưng lại không dám vọng động gì, ma pháp không hề phân biệt địch ta, nếu tung ra chắc chắn sẽ làm cho Jena bị thương nặng.
“Cơ mà trước hết, ngươi phải còn sống đã!” lão Ron bồi thêm, từ hai bên của lão, hai chị em sinh đôi hầu gái riêng của lão bỗng xuất hiện, thủ thế như sẵng sàng lao vào Peter để chiến đấu bất cứ lúc nào.
“Cara và Cera điều thuộc con đường chiến sĩ, không những thế, người hầu của ta vẫn còn đang khống chế đồng đội mạo hiểm giả của ngươi, ngươi chạy còn kịp” lão Ron đắc ý nhắc nhở, sau đó cười phá lên như thể chiến thắng đã thuộc về mình, thuận tay thò vào quần của Jena mà sờ soạn không chút che dấu.
“Cứu... Do...ris!” bỗng có tiếng rên rỉ ngắt ngang, Jena cố ngước lên cầu xin Peter bằng tất cả sức lực, cũng khiến lão Ron bất ngờ vì thuốc mê mà lão dùng dù thời gian ngấm khá lâu nhưng hiệu quả lại không tồi, người bình thường uống phải thì ngủ lâu rồi chứ đừng nói là mê mang nhưng vẫn còn nhận thức như Jena.
“Tôi...” Peter lưỡng lự, liên tục liếc nhìn Doris, Jena, nhìn lão Ron, nhìn đồng đội khác bị người hầu khác của lão Ron trói lại, chân thì lùi về phía sau từng bước.
“Haha, cô thấy chưa, cầu xin tên này cũng vô ích, hắn vô cùng ích kỉ, các ngươi biết không, buổi đầu tiên ta nhìn hắn rất quen mắt, nhưng mãi không nhớ ra, cho đến hôm nay mới lờ lợ nhớ ra, thì ra hắn là kẻ đã đem em gái của hắn bán cho ta?” lão Ron dương dương tự đắc quay sang nói với Jena.
“Ngươi câm miệng! Ta không phải loại người như ngươi, ta không giống ngươi! Ngươi không được vu khống ta!” Peter bỗng quát lên, cơ thể rung rẩy trừng mắt như muốn ăn tươi nuốt sống lão, tuy nhiên lại e ngại hai chị em hầu gái Cara và Cera mà không dám tấn công.
“Haha, sao thế? Ngươi đang muốn chối bỏ quá khứ à? Thế thì để ta kể lại quá khứ huy hoàng của ngươi cho đồng đội ngươi nghe nhỉ?” lão chề môi, Cara cũng kiếm ra một cái ghế cho lão ngồi xuống, từ từ nói: “Hơn một năm trước, ta để mắt đến một con bé nông dân kia, cũng là em gái của hắn...”.
“Ngươi câm miệng, câm miệng cho ta!” Peter tức giận quát lên, nhưng mặt kệ hắn, lão Ron vẫn cứ nhởn nhơ kể tiếp.
“Con bé tên gì nhỉ? Amy, đúng! Amy, gần 15 tuổi, rất đẹp, rất xinh, chơi cũng rất sướng, nhưng mà trước đó cũng phải nói, ta vô luận tìm cách nào, ra giá bao nhiêu cũng không thể khiến con bé hầu hạ ta, lúc đó ta rất tiếc, nhưng mà một đứa con gái nông dân mới lớn không thể nào làm ta hứng thú quá lâu, nên ta cũng không cần nữa, cho đến một thời gian sau, có một kẻ đến tìm ta”.
Nói đến đây, lão Ron hơi dừng lại liếc nhìn Peter, tên này trợn mắt nhìn vào khoảng không vô định, hai tay bịt tai lại như không muốn nghe, miệng lẩm bẩm cầu xin: “Dừng lại! Đừng kể nữa, làm ơn, dừng lại, dừng lại đi! Không, không!”.
Thấy Peter đau khổ cầu xin, lão Ron khoái chí kể tiếp: “Người đó là hắn, Peter! Hắn tìm đến ta để bán em gái của hắn là Amy cho ta với một cái giá khá hời, nhưng cũng đủ cho hắn có đủ tiền để trở thành một tông đồ của đền thờ”.
“Ngươi nói dối, hắn đang nói dối, ta không hề làm vậy, Jena, Doris, các người đừng tin hắn, đừng tin... Hắn”. Peter chối bỏ, lộ ra vẻ mặt gấp rút sợ hãi như sợ đồng đội của hắn sẽ nghĩ xấu về hắn, nhưng rồi Peter lặng đi, rồi sợ hãi trầm mặt.
Nhìn vẻ mặt thất bại của Peter, lão Ron cười khoái chí, Cera bên cạnh vạch quần lão ra, lộ ra dương vật ngắn ngủn cương cứng bên dưới, lão muốn cưỡng hϊế͙p͙ Jena ngay trước mặt Peter, như thể...
“Quen không Peter, ta sẽ chơi bọn họ trước mặt ngươi, như thể đã chơi em gái ngươi trước mặt ngươi vậy, hahaha, thằng thất bại!” lão cười khoái chí, sung sướng khi chà đạp người khác khiến lão rung lên bần bật, Cara cũng phối hợp điều chỉnh cho Jena há miệng ngậm lấy dương vật lão.
Peter im lặng, lặng nhìn hết thầy, tất cả cảm xúc nãy giờ của hắn bỗng như biến mất, hắn lại khẽ cười.
“Chắc cũng nên kết thúc rồi!” Peter nói, câu nói khiến lão Ron giật mình, trong lòng dâng lên cảm giác nguy hiểm không rõ nguyên do, bỗng đám người hầu phía xa ngã xuống từng người, rồi đến Cara và Cera bên cạnh lão cũng gục xuống, chính lão cũng cảm thấy mệt mỏi hư thoát không rõ nguyên do, cơ thể không còn cử động nổi.
“Ngươi... Ngươi” lão cố gắn gượng từng chữ.
“Bất ngờ không? Ngươi nghĩ chỉ có mỗi ngươi biết đánh thuốc mê mọi người?”. Peter từ từ bước tới, đạp lên bụng lão Ron, đắc ý hỏi, nhưng vì biết lão không thể trả lời nên hắn nói tiếp.
“Ta đã chờ khoảng khắc này quá lâu rồi, ngươi có biết, từ cái ngày mà ta thấy tờ nhiệm vụ của ngươi, ta đã cầu nguyện với thần linh, cầu mong đội trưởng của ta sẽ nhận nó để ta có cơ hội trả thù ngươi, và thật sự đội trưởng ngốc của ta rất muốn nhận nó, rất đúng ý ta.
Nhưng ta phải diễn, phải làm cho người khác thấy ta không muốn nhận nhiệm vụ này, bước đầu thực hiện kế hoạch báo thù của ta, mà lượng thuốc mê mà ta có quá ít, không đủ để đánh thuốc tất cả, nhưng nếu đồng đội ta tỉnh táo, chắc chắn sẽ ngăn cảng ta báo thù, cho nên ta chờ, chờ ngươi đánh thuốc mê đồng đội ta trước.
Ta đoán được ngươi sẽ hãm hại Jena và Doris. Nên ta âm thầm quan sát ngươi trong suốt chuyến đi để chờ cơ hội, ta phát hiện ngươi rất thích sai hai chị em hầu gái kia làm việc, nên ta chuyển hướng chú ý lên họ, để rồi hôm nay ta đã chờ được.
Lúc các ngươi đánh thuốc mê mọi người, thì ta cũng đánh thuốc mê các ngươi, để ta có thể thoải mái báo thù cho em gái tội nghiệp của ta đã bị ngươi hãm hại”. Peter khoái chí kể lại chiến thắng của mình, hắn vừa kể, vừa rút con dao từ trong người ra, kề vào mặt lão địa chủ Ron, bắt đầu khứa từng miếng thịt trên người lão, hắn cười há miệng vì thõa mãn.
Rồi bỗng hắn dừng cười, cuối nhìn máu chảy khắp bàn tày mình, dính trên người, hắn đảo ngã ra đất, hai tay ôm đầu liên cuồng lắc đầu như đang phủ nhận, khuông mặt vặn vẹo vì đau khổ, mắt trợn ngược lên, bên tai như vang lên tiếng nói của ai đó, thủ thỉ, trách móc hắn, định tội hắn, khiến hắn khóc lóc vang xin: “không! Không phải lỗi tại anh đâu Amy, là hắn! Là hắn gây ra mọi chuyện, là hắn hại ch.ết em Amy, không! Không phải anh, là hắn!”.
Peter như phát điên lên, hắn quay ngoắc đầu ngược ra sau 180 độ nhìn lão địa chỉ Ron, đồng tử co híp lại, miệng cười há rộng cong lên 2 bên, nhanh như chớp đâm dao vào người lão Ron, miệng không ngừng hét lên chói tai: “Tất cả là tại ngươi! Đúng! Tại vì ngươi mà em gái ta ch.ết! Tại vì sự độc ác của ngươi mà ta chỉ có thể trơ mắt nhìn em gái ta ch.ết dần ch.ết mòn trong vòng tay của ta, tại vì ngươi! Ngươi đáng ch.ết! Đáng ch.ết! Đáng ch.ết! Đáng ch.ết! Đáng ch.ết! Đáng ch.ết!”.
Hắn đâm điên cuồng, như điên như dại trong khi cơ thể lão Ron vẫn còn giãy nảy lên trong từng cú đâm chí tử, hơn cả tiếng sau hắn mới chầm chậm dừng lại, thân xác lão Ron bây giờ như một đống thịt bầm dập bung bét vương vãi khắp nơi.
Hắn dừng lại, nhìn chằm chằm thành quả mà hắn ngày đêm mong đợi hiện trước mắt, hắn cười lớn, nụ cười chứa thêm sự bi thống đau khổ, sau đó lại như thõa mãn, vui vẻ.
Rồi nụ cười lại im bặt, từ từ quay sang nhìn Jena, thấy cô đã nhắm mắt ngủ từ lúc nào, hắn cũng thở phào nhẹ nhõm, tuy nhiên khi vừa thở phào một hơi thì bỗng lùm cây phía sau rung rinh khiến hắn giật thót, từ trong rừng, từng con Goblin bắt đầu xuất hiện, không chỉ Goblin mà đến cả Orc cũng xuất hiện trong bầy Goblin, đoàn xe đang bị đánh thuốc mê bất tỉnh nay gặp phải Goblin tập kích.
“Rạc... Grà!” bọn Goblin vung vẩy vũ khí trong tay, tràng lên tấn công.
“Là Goblin, ch.ết tiệt! Tại sao lại là lúc này chứ? Không được, ta không được ch.ết ở đây!” Peter thấy vậy sợ hãi bỏ chạy, hắn không muốn ch.ết, hắn chỉ vừa mới báo thù thành công, hắn vẫn còn tương lai tươi sáng phía sau, hắn sẽ không ở lại chiến đấu rồi ch.ết vì những người đồng đội mới quen không lâu kia đâu, thứ duy nhất hắn tiếc nuối là không thể mang Jena và Doris theo, hắn vẫn luôn thèm muốn bọn họ, chỉ là bây giờ phải vứt lại cho lũ Goblin kia rồi.