Chương 9: Mình sẽ là Kane Daniel!

Sau khi đọc hết những gì lão Tree cho đọc, Lộc ở lại một chút rồi chán nản trở về, Celina ở nhà cũng đã qua cơn nguy kịch, ít nhất con bé cũng đã hạ sốt, rõ ràng thứ thuốc kì lạ không rõ kia có hiệu quả rất tốt, cậu không nghĩ là Rock có thể nấu ra được loại thuốc tốt như thế, nhưng nghĩ mãi mà không biết ai đã nấu nó.


Không có manh mối nào để thử điều tra, Lộc chỉ đành ghi lại câu chuyện chén thuốc bí ẩn sang một bên, lúc này cậu vẫn rảnh, thế là quyết định tìm một ít xương thú để chế tác lưỡi câu cá, cậu dự định thay đổi thực đơn cho bản thân, không thể cứ ngày hai bữa thịt sống thịt nướng như Kane trước đây vậy, cậu cũng còn tâm hồn ăn uống của con người mà.


Dùng xương thừa của con nai buổi trưa, đập ra rồi lựa mảnh xương nào vừa ý, đi qua nhà lão Tree mượn đỡ cây dao của lão để điêu khắc, dù sao dao kiếm là vũ khí tốt mà Goblin cướp được từ nhân loại, chỉ dành cho chiến binh trưởng thành trong làng, tầm cỡ như Kane thì chỉ có gậy gỗ mà thôi, nhiều khi còn cầm nhầm gỗ mục.


Lưỡi câu đã có, cần câu thì cứ dùng tạm một cái cành cây, nhưng mồi thì không biết ở thế giới này có giun đất hay không nên Lộc cũng ôm lòng thử vận may, và may mắn là có, dù con giun đất ở thế giới này hơi dị một chút, nó có răng, hẵng 4 cái cùng kích thước cũng to vãi, hoặc là do cậu là Goblin nên thấy nó to vãi.


Chuẩn bị xong xuôi, Lộc dựa vào trí nhớ mà tìm đường ra chỗ đầm lầy ngập nước gần làng Goblin chứ không phải con suối tắm buổi sáng, dù sao ao tù nước động cũng dễ có cá hơn mấy con suối nước chảy ào ào, với cả cậu không muốn bị Goblin khác nhìn thấy rồi cho là dị hợm, xong đem hỏa thiêu như mấy ông nói Trái Đất hình tròn thời trung cổ đâu.


Trời chiều tà cũng là thời điểm thích hợp nhất để câu cá, Lộc đang ngồi xếp bằng trên một tảng đá, nhàn nhã ngắm nhìn phao câu nhấp nhô lên xuống, thỉnh thoảng rung rinh nhẹ rồi lại thôi.


available on google playdownload on app store


“Có vấn đề gì rồi, thế đéo nào tới bây giờ vẫn chưa có cá?”. Lộc suy sụp ôm đầu, không ngờ rằng câu cá ở dị giới lại khó đến thế, cậu ngồi chờ 2 tiếng vẫn chưa câu được cái gì, chẳng lẻ chiều nay không có cá ăn sao?


Không cam tâm, cậu nắm chặt nấm đấm thể hiện quyết tâm, ít nhất cũng phải câu được một con cá, không thể tay trắng mà về được, dù sao cậu cũng từng làm cần thủ nửa mùa mà, nếu câu không có cá như thế thì nhục lắm, nhưng trước hết phải tìm rõ lí do tại sao đã.


Điều chỉnh phao câu cạn một chút, lần này cậu cũng nhìn rõ con giun tung tăng dưới làng nước, bỗng có một con cá nhỏ bơi tới gần khiến cậu hồi hộp, sắp rồi, sắp rồi!


Khoảng khắc mà con cá định há miệng ăn giun thì tự nhiên con giun há 4 cái răng nanh sắc nhọn của nó, nhanh như chớp đớp lấy con cá, cắn nó đứt một đoạn rồi nuốt tọt và người.


“Thế đéo nào!!!” Lộc bất ngờ, rồi ôm mặt hét lên đau khổ, ngồi lòi trĩ cả chiều cuối cùng lại bị chơi một vố như thế, thì ra không phải không có cá, mà cá của cậu điều bị mồi câu ăn hết rồi, cái này còn nhân tính không, bảo cá tôi câu điều bị con mồi giun ăn hết thì ai tin được.


Tức giận kéo con giun mồi lên, nhìn bụng căng phình của con giun mà Lộc tức vãi đái, với cả cái tốc độ ăn uống gì đây? Đớp một khúc cá to hơn bản thân rồi tiêu hóa trong mấy giây, đã vậy còn mập lên một vòng ngay lập tức, giun heo à?


Lộc tức giận ném con giun xuống đất, vớ tay cầm cục đá định giết con giun đất cho bỏ tức nhưng còn chưa kịp ra tay thì con giun đất lại bò gấp về chân cậu, leo lên rồi cuộn tròn rung rẩy.


“Đù má cái quần què gì vậy!” Lộc hết hồn nhảy cẫng lên sợ bị cắn, con giun đất bị đá văng ra nhưng vẫn nhanh chóng bò lại chân cậu, tiếp tục cuộn tròn như muốn biểu hiện gì đó.
“Nó làm cái khỉ gì vậy?” cậu tò mò, bốc con giun đất lên tay, con giun liền im im cho cậu nhìn rõ.


“Không có gì khác thường, bộ nó bị gì nhỉ? Không lẽ nó thích mình nên quấn chân mình à?” Lộc lẩm bẩm, vắt óc suy tư tìm kiếm lí do, dù sao một con giun đất hơi bự thì làm sao mà biết suy nghĩ để thích hay không thích cơ chứ, nhưng hành động kì lạ của nó là sao?


Nghĩ nát óc của không ra kết quả, có lẽ do hiểu biết của cậu về thế giới này còn hạn chế nên chưa thể hiểu được, nhưng cậu vẫn muốn thử nghiệm xem nó có hiểu lời cậu nói hay không, liền mở miệng hỏi: “Ngươi hiểu lời ta nói à? Đúng thì bò sang trái, sai thì bò sang phải”.


Rồi dưới ánh mắt bất ngờ của Lộc, con giun bò sang trái thật.
“Đù! Mày hiểu tiếng người!” Lộc lặp lại, vừa nghi vấn vừa khẳng định trong lòng, nhưng lần này con giun đất lại nằm im, xong bò thẳng tới trước, dùng răng cạp da của cậu, từng chút từng chút như gãi ngứa.


Lần nữa bị tát gáo nước lạnh vào mặt, Lộc sôi máu muốn bóp ch.ết con súc vật trên tay mình thì nó lại rung rẩy cuộn tròn như thể cảm nhận được cơn tức giận của cậu.


“Không lẽ nó... Cảm nhận được cảm xúc sao?” Lộc tự hỏi, bỗng cảm thấy đây cũng là đề tài nghiên cứu thú vị, dù sao ở trong làng Goblin chỉ có ăn và ngủ kia cũng không có gì làm, biết đâu nghiên cứu đám này lại có gì hay ho thì sao.


Lộc tự nhủ sẽ đem con giun đất kì lạ này về nuôi rồi từ từ nghiên cứu, sau đó đặt con giun lại trên đá, bản thân thì tìm mồi câu khác, lần này là chọc tổ kiến, dùng trứng kiến đi câu, cũng may là kiến ở thế giới này còn bình thường được chút, trứng kiến cũng khá bắt mồi, rất nhanh đã có cá.


Một con cá da trơn, ngoài hình giống cá trê nhưng lại tròn như lương, kích thước cũng không lớn, hoặc có lẽ loài này kích thước nhỏ sẵn, trong hiểu biết của Kane thì tên này không có nhiều hiểu biết về cá, chỉ ngẫu nhiên vài con cá kì lạ ở suối, còn loại này là lần đầu gặp nên Lộc cũng không biết tên gọi loại cá này là gì, đành gọi cá trê tròn, mà có lẽ cậu câu trúng ổ cá trê tròn rồi nên tới chiều tối, 6 con cá trê tròn bị buột dây rừng treo vắt vẻo bên hong.


Trở về trại thì cũng vừa sập tối, Lộc đốt lửa trại rồi bắt đầu ướp cá đem nướng, gia vị thì cậu đi lấy từ trong kho của làng Goblin, ở gần trung tâm làng sẽ có hai hay ba cái trại để trống dùng để chứa đồ cướp được của con người hay các loài khác, gia vị hoặc vàng bạc điều ở trong đó, đa số Goblin điều không biết dùng nên cũng không thèm đếm xỉa tới, ai muốn lấy thì lấy nên lại tiện lợi cho cậu.


Celina đã đỡ bệnh hẳng, cô bé ăn uống lại bình thường, nhưng vì mới khỏi bệnh nên ăn thịt rừng không nhiều, mùi cá nướng hấp dẫn dụ cô bé ra ngồi kế bên đống lửa nhìn cá nướng thèm thuồng chảy nước miếng.
“Anh Kane anh Kane! Cái này là cá sao?”. Celina ngây thơ hỏi, mắt vẫn không rời mấy con cá.


“Đúng, là cá anh tìm được!” Lộc trả lời, cậu bỏ lỡ buổi ăn chiều nên bây giờ cũng khá đói, cá trê tròn này đem nướng lên mùi vị thiệt mê người khiến bụng cậu cũng sôi ùng ục.
“Anh Kane anh Kane! Khi nào được ăn cá vậy?” Celina hỏi tiếp.


“Khi nào chính thì ăn, Celina vẫn còn bệnh, không được ăn cá sống”.
“Anh Kane anh Kane...”


Celina trong lúc chờ đợi cứ liên tục hỏi khiến Lộc cười khổ không thôi, cứ như một cái đuôi nhỏ luôn theo sau rồi tò mò hỏi về mọi thứ không ngừng, khiến cậu bất giác nhớ về quá khứ, quá khứ tươi đẹp đáng nhớ, bỗng nở nụ cười rạng rỡ.


“Anh Kane...?” Celina thấy Lộc không trả lời mình liền quay sang nhìn, thấy cậu cứ nhìn vào bếp lửa, miệng bất giác cười, rồi bỗng từng giọt nước mắt cứ chảy xuống nơi khóe mắt cậu.


“Anh Kane anh khóc sao? Celina làm anh buồn sao, em xin lỗi anh Kane, Celina không hỏi nữa!” Celina ủ rủ nói, cô bé tới gần ôm lấy Lộc khiến cậu chợt tỉnh, cảm thấy bản thân đã vô tình làm cô bé buồn, cậu cũng hơi tội lỗi, liền ôm lấy cô bé an ủi.


“Ít nhất bây giờ mình có Celina, mình có gia đình ở thế giới này, có lẽ... Trước khi mình tìm được cách trở về Trái Đất, mình nên cho con bé một người anh tốt nhất, một Kane chứ không phải mình, mình là Kane, Lộc không phải ở thế giới này”.


Lộc tự ngẫm, sự trẻ thơ của Celina khiến cậu cảm thấy ấm ám như gia đình, bất giác muốn sống cuộc sống mới ở thế giới này, cậu bế Celina đặt trên đùi, cầm lấy một con cá nướng vừa chính tới.
“Cá chính rồi, Celina ăn cá không?” .


“Có!” Celina gật đầu, cô bé háo hức ăn từng miếng cá mềm ngọt không như thịt thú rừng khô khan, cảm giác ngon lạ lần đầu tiên trong đời, hạnh phúc biểu hiện rõ trên khuông mặt.


Nhìn sự đáng yêu của Celina, mong muốn sống trọn vẹn cuộc sống mới của Lộc càng thêm mãnh liệt, cậu muốn làm Kane, muốn chăm sóc Celina.
“Từ giờ trở đi, mình là Kane Daniel!” Lộc thì thào.
...


Buổi tiệc cá nướng mà Lộc, mà lúc này phải gọi là Kane tổ chức nhanh chóng dọn bàn, kết quả Celina dù bệnh và đã ăn từ trước nhưng vẫn có thể ăn thêm hai con trê tròn nướng khiến cô bé căng bụng lăng ra ngủ làm cậu phải bế cô bé vào trại.


Còn Kane thì chỉ ăn ba con, chừa lại một con cho lão Tree, lí do đơn giản là vì muốn lấy lòng lão, dù sao lão cũng có rất nhiều sách, mà muốn đọc được sách thì phải được lão đồng ý cho đọc.


Những câu chuyện của nhân loại ở thế giới này, những trang sách ghi lại lịch sử bí ẩn xa xưa hoặc biết đâu có cả những quyển sách kỹ năng ma pháp của nhân loại, dù sao Goblin đánh cướp các đoàn đội con người đi qua Lãnh Địa Ma Vật không hề ít, sách cũng nhiều như vậy nữa.


Sau khi làm xong hết thảy, Kane lại cầm con giun đất ra nghịch, thứ côn trùng này thật sự có thể cảm nhận sự thay đổi cảm xúc của cậu, ít nhất nó biết khi nào cậu buồn hay vui, đau thương hay hạnh phúc mà biểu hiện theo, với cả cái thứ vô tri này cũng rất dễ nuôi, bất cứ cái gì cũng đưa vào mồm được, chỉ là thích ăn thịt mà thôi.


Hôm sau...


Cậu vẫn thức dậy bắt đầu ngày mới như hôm qua, nhưng hôm nay lại có sự kiện mới khiến cậu vô cùng chú ý, nhóm Goblin đi săn của con Orc triệu tập lúc trưa hôm qua đã bắt được một nhóm nhân loại khoảng hơn 20 người, nam có nữ có, tất cả điều bị trói lại và áp giải, phía sau còn có 5 xe ngựa chứa hàng hóa, đồ vật thu giữ lại, đem về như chiến lợi phẩm.


Dựa theo hiểu biết của Kane trước đây, nhóm nhân loại này ch.ết chắc rồi, nhưng đó là khi cậu chưa tới thế giới này, còn bây giờ thì cậu phải phân vân giữa hai lựa chọn.
Một là làm ngơ mặc kệ, vẫn sống an ổn như Kane và chăm sóc Celina.


Hay là chấp nhận rủi ro nguy hiểm để giải cứu những người không quen biết.






Truyện liên quan