Chương 10: Lần đầu ăn thịt người
Kane quyết định từ bỏ, dù sao số lượng người bị bắt quá nhiều, đã vậy việc làm phản bội này còn ẩn chứa nguy hiểm rất lớn, không cẩn thận là cậu và thậm chí Celina, Rock cũng sẽ bị vạ lây, đồng thời đám nhân loại kia không quen không biết gì với cậu, cậu cũng không muốn làm chúa cứu thế.
Cơ mà một đoàn nhân loại hơn 20 người bị Goblin bắt sống, Kane không thể hiểu chuyện gì đã xảy ra với đám người kia, dù nhóm đi săn của Goblin cũng khá đông, nhưng nếu muốn bắt được nhân loại đã là rất khó, bình thường chỉ bắt được vài phụ nữ nhân loại thôi cũng tổn thất khá nhiều khi đối đầu với nhân loại, thậm chí diệt đoàn.
Nhưng lần này không những không có Goblin nào ch.ết, mà còn bắt được những hơn 20 người, nam nữ điều có khiến cậu phải tự hỏi không lẽ đám người kia đầu óc bị lừa đá nên lên cơn rồi đầu hàng cả bọn sao?
Nhìn đám người lần lượt bị dẫn vào hang động tối tăm, cũng là dấu chấm hết cho họ, theo lẽ thường thì nữ sẽ may mắn hơn được làm máy đẻ, bồn chứa tinh hay đại loại gì đó như đồ chơi của ma vật, nếu mang thai sẽ được dưỡng thai, nhưng là nam thì xác định rồi, họ sẽ bị ăn thịt hoặc bị làm nô bộc khổ sai trong hang, đa số thì sẽ bị một số con Goblin hay Orc nào đấy bệnh hoại dày vò sống không được mà ch.ết không xong.
Tạm gác lại số phận của nhóm người kia, Kane cùng các Goblin khác nhảy vào phụ trợ đem hàng hóa của nhân loại bốc dỡ xuống, phân loại thứ nào dùng được thứ nào không rồi cất vào kho.
Thứ Goblin dùng được thường là vải, thịt, lương khô, một ít gia vị bọn chúng thích như muối, đường, còn những thứ gia vị khác, hay vàng bạc châu báu điều bị vứt như rác trên nền đất trong kho, Kane nghĩ nếu đống này ai mà có được chắc chắn sẽ có cuộc sống sung túc đủ đầy, nhưng bao lâu thì cậu không chắc, dù sao cậu cũng không biết tình hình của nhân loại ở thế giới này.
Sau khi phụ giúp một tay xong, Kane chán nản quay trở về trại để nghỉ ngơi, tranh thủ ngủ nướng buổi sáng theo tập tục của Goblin trước khi tập trung tại giữa làng để ăn trưa với các Goblin khác.
Hôm qua là thịt nai rừng, hôm nay không biết sẽ ăn món gì? Kane hơi háo hức, dù sao ăn chung uống chung thì cậu mới hòa nhập trở thành một Goblin chính hiệu, trong lúc chờ đợi, cậu bỗng thấy Rock, lão Tree và những Goblin khác, có cả Orc và Ogre từ trong hang chính đi ra.
Dẫn đầu là một tên Ogre cao to, tuổi già được biểu hiện qua bộ râu dài tới bụng cùng bộ tóc xồm xoàn bạc trắng, khuông mặt bị che lấp phía sau cái mặt nạ lạ mắt đính thêm hai cái sừng như sừng hưu, trên mặt nạ vẽ ra những đồ đằng nguệch ngoạc, bên dưới là cái miệng rộng lộ ra hai răng nanh khá lớn nằm giữa khe môi, cơ thể kình càng mà Kane đoán cũng phải cao hơn ba mét và nặng một đến hai tấn gì đấy.
Là Ogre tù trưởng của làng, một con “quái vật” thật sự với sức mạnh, cấp bậc và kích thước khủng của mình, nếu đặt một con Goblin như Kane bên cạnh Ogre tù trưởng, có lẽ cậu chỉ mới cao hơn đầu gối tên này một chút.
Phía sau Ogre tù trưởng là các thành viên Goblin, Orc đi săn hôm qua, có lẽ họ đã xử lí xong thành quả, trên người bọn họ còn vương ít máu, mặt của Rock vẫn còn ngây ngô như thể chẳng có chuyện gì, còn lão Tree thì hơi đăm chiêu một tí.
Tuy bình thường là thế, nhưng cảm giác bất an bỗng nổi lên trong lòng cậu, cứ như có chuyện gì đó đã xảy ra trong hang.
Kane liếc thấy trong nhóm Goblin có xem theo một cái vạt lớn, không lẽ bọn chúng định nấu canh để ăn sao?
Việc nấu các món canh không phải không thể, dù sao tuy Goblin, Orc khá ngu ngốc nhưng Hobgoblin, Ogre thì lại không, bọn chúng thông minh hơn dù không bằng con người hiện đại, nhưng có lẽ cũng phải hơn với người tiền sử.
Kane vẫn hơi đem lòng mong chờ cho đến khi phía sau cái nồi, một cái xác nhân loại đã ch.ết, bị xiên như thú vật đang được hai Goblin vác đi theo phía sau dần lộ ra trong tầm mắt cậu.
Kane trừng trừng mắt nhìn, bỗng như cậu hiểu mọi chuyện, hiểu được sự bất an đến từ đâu, nó xuất phát từ sâu trong linh hồn con người của cậu, cũng chính là của Lộc, sợ hãi khi đối mặt với đồng loại bị giết và ăn thịt.
Cho đến khi cái vạt được đặt xuống lửa trại, Kane mới nhìn rõ thứ bên trong, một con người bị phanh thây để nấu canh, kế bên vạt canh người là cây xiêng người nướng, cảnh tượng dã mang, tàng bạo và rùng rợn khiến cậu buồn nôn, hơi thở nặng nề như bị đè nén, như có ai bóp chặt cổ khiến cậu thở không nổi, ruột gan như nhào lộn, cuộn trào nơi cổ họng làm cậu không kiềm chế được mà quay đầu ói.
Cùng lúc đó, Rock đến bên Kane, thấy cậu đang ói liền hỏi: “Con bệnh à?”.
“Không” Kane lắc đầu trả lời theo bản năng, nhưng rồi cậu ngay lập tức hối hận, nếu trả lời có, có lẽ cậu sẽ được rời khỏi đây, không phải tham gia bữa ăn này.
“Ừm, không bệnh là tốt rồi, lát con cứ ăn thịt nhiều một chút, thịt nhân loại rất bổ!” Rock nói, lời nói thản nhiên bình thường nhưng lọt vào tai Kane lại như tiếng ma quỷ thì thầm từ địa ngục.
Cậu ớn lạnh sống lưng, thở hỗn hển, mồ hôi mồ kê tứa ra khắp người, nhưng cậu vẫn cố giữ bình tĩnh bên ngoài, tự nhủ với bản thân không còn là con người nữa, cậu là ma vật, cậu ăn thịt người là chuyện bình thường.
Cố trấn an bản thân, Kane như ngồi trên đống lửa cho đến khi món ăn làm từ thịt người kia chín, tỏa ra mùi thơm thu hút đối với các Goblin khác nhưng lại như địa ngục đối với Kane, Rock đưa qua cho cậu một cánh tay người nướng, phần tay từ khụt tay đến cổ tay, còn hắn thì ăn phần bàn tay trong rất ngon lành.
Kane quay đầu nhìn xung quanh, bọn Goblin khác cứ thoải mái thưởng thức mĩ vị thịt người, răng chúng cắn vào từng miếng, mỡ tươi máu tươi ứa ra theo từng phát cắn, như sự hành hạ trực tiếp vào nhận thức của cậu.
Nhìn xuống phần thịt người của mình, Kane chần chừng không dám ăn, nhưng sự chần chừng kéo dài cũng khiến cậu bị chú ý, những ánh mắt hướng tới như thôi thúc, ép buộc cậu phải nhanh chóng ăn nó, trước khi bị nghi ngờ.
Kane hít sâu một hơi, tâm trạng như bão biển bỗng lắng đọng, bình thản đưa phần thịt người kia lên, há miệng cắn một miếng, một ít máu tươi lẫn vào mỡ vàng đi cùng thịt lẫn lộn ngập trong khoang miệng, không quá tanh tưởi, không ghê tởm như tưởng tượng, nhưng nó vẫn kích thích sâu đến linh hồn khiến cậu như đang trên bờ vực của khốn chế, bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống vực sâu đọa lạc.
Kane ăn từng miếng, đồ ăn tanh ngon nhưng trong tâm hồn lại như ghê tởm, sự đối lập cảm nhận khiến cậu khó mà thích ứng được, tuy nhiên Kane có thể cảm thấy chắc chắn cơ thể của cậu không hề bài xích về ăn thịt người này, thậm chí còn hơi hưng phấn.
Đây là phản ứng tự nhiên của cơ thể, dù sao thân xác này là ma vật chứ không phải con người, việc ma vật ăn thịt người cũng như con người ăn ma vật, nó thuộc một phần nào đó của quy luật sinh tồn, Kane cũng như hiểu ra việc này, tâm lí bài xích cũng nới lỏng đôi chút.
Thấy Kane cũng bắt đầu ăn, những Goblin khác cũng không quan tâm cậu nữa, bọn chúng quay trở lại bữa tiệc thịt người của mình, còn Kane khi ăn hết phần ăn của mình, cậu cũng thở ra một hơi như trút hết sức lực sau một cuộc chiến đầy khó khăn gian khổ, cậu lấy lí do đã no mà trở về trại, nằm vật ra đất mệt mỏi ngủ một giấc.
Ngủ dậy cũng là buổi chiều, Kane quyết định lần nữa đi câu cá để ăn, dù thịt người không quá khó ăn, nhưng nếu không cần ăn thì cậu sẽ không ăn, dù sao cậu cũng không muốn làm cho nhận thức nhân loại bên trong cậu sụp đổ thành quái vật.
Lần câu cá này Kane cũng mang con giun đất kia theo, thậm chí còn đặt cho nó cái tên vô cùng hiển hách Apep.
Giun đất Apep ăn nhiều, lớn cũng nhanh, Kane muốn biết kích cỡ giới hạn của nó tới đâu nên đem nó theo để nó tự câu cá tự ăn, một công đôi việc.
Buột apep vào một cái cần câu tạm chế mới, sau đó thả xuống nước, con cá nào muốn ăn nó thì chắc chắn sẽ bị nó ăn, còn con nào bự quá thì coi như hi sinh Apep kiếm cá lớn.
Như hiểu được ý đồ của Kane, Apep cũng vùng vẫy như điên, nhưng đáng tiếc sự phản kháng của nó không có tác dụng, Kane vẫn nhẫn tâm thả nó xuống sông, còn bản thân cậu thì qua tảng đá lần trước để câu, và tất nhiên mồi câu vẫn là trứng kiến, dù sao đi chọc tổ kiến cũng an toàn hơn đi moi ra một con giun con trùng kì lạ nào nữa, một Apep là đủ rồi.
Mồi câu cũ, chỗ câu cũ, Kane nhanh chóng câu được mấy con cá trê tròn, lần này cậu quyết định câu dư giả một chút để dành cho hôm sau, có khi cậu còn đào hố, đổ nước rồi thả cá vào nuôi luôn khỏi đi câu cho mệt, nhưng nghĩ lại như thế thì dễ bị nghi ngờ quá nên thôi, cứ an ổn làm Goblin bình thường trong mắt các Goblin khác là được, chơi trội dễ ch.ết.
Bỗng có tiếng đớp cái đùng bên cần câu của Apep, Kane hoảng hốt bỏ cần chạy sang thì thấy Apep vừa bắn ra khỏi mặt nước, còn dây câu thì đảo liên hồi dưới nước, ngay cả cây cần câu cũng muốn bị kéo rớt xuống nước làm Kane không thể không vội giữ lại.
Cá lớn cắn câu, nhưng dây câu làm bằng dây rừng đập bẹp tuốt mỏng không thể giữ lại, con cá kéo đứt dây trong sự tiếc nuối của Kane.
“Má tiếc quá, con cá đó cũng phải hơn ba kí!” Kane cảm thán, nhưng nhìn qua thì Apep đã sùi bọt mép bất động, cậu cầm lên thì thấy tên này vẫn phản ứng nhưng lại giả bộ bất động tiếp, có lẽ nó đang giả ch.ết để Kane buôn tha nó.
Con giun đất biết giả ch.ết? Kane bất ngờ, rồi vui mừng vì tưởng Apep thật sự có suy nghĩ, nhưng bỗng nhớ ra một số loài côn trùng cũng có những cơ thể tương tự, có một số con còn phun cả nội tạng ra cho kẻ thù ăn để bỏ chạy thì cậu cũng xụi lơ ngay, cái giả ch.ết này không nói lên điều gì cả.
“Haizz, lần khác thử nghiệm sau vậy!” Kane chán nản nói, Apep có lẽ nghe hiểu nên nước mắt lưng tròng, bị Kane bắt lại, tay xách đùm cá tay cầm Apep mà tung tăng đi về, hơn 10 con, đủ cho buổi chiều nay và sáng mai.