Chương 11: Vậy mà mộng tinh?

Kane sau khi trở về cũng bắt đầu nấu nướng, vì Celina đã hoàn toàn khỏi bệnh vào lúc trưa nên cũng ăn uống được một chút, Rock cũng đem một phần thịt người về cho cô bé.


Có lẽ Celina ăn rất ngon lành, Kane cũng không phản đối hay muốn ngăn cấm cô bé ăn thịt người, dù sao em ấy cũng chỉ là Goblin thuần túy, ăn thịt loài khác là bản năng ham muốn tự nhiên của loài Goblin, chỉ có cậu mới là Goblin mang linh hồn con người nên mới không chấp nhận nổi thôi.


Đã ăn no nên Celina cũng biết điều, cô bé không đòi hỏi Kane phải nướng cá cho em ấy, nhưng cậu vẫn nướng dư một con để phần cho Celina khiến cô bé vui vẻ tươi cười, lần này Rock cũng may mắn có mặt để ăn ké, cộng thêm chừa một con cho lão Tree khiến số cá mà Kane câu được chỉ còn lại hai con, cậu đành sơ chế rồi phơi khô để dành, còn sáng mai thì phải đi câu sớm rồi.


Kane đem cá nướng cho lão Tree, thuận tiện muốn mượn lão vài cuốn sách để đọc, nhưng lần này lão chỉ hỏi ngược lại cậu: “Có biết đọc chữ nhân loại không?”.


Kane lắc đầu, dù sao cũng là ngôn ngữ của thế giới khác, cậu chỉ mới nhìn qua được vài lần thì sao mà hiểu được, có khi phải học dài dài, còn tại sao cậu giao tiếp được với các Goblin khác thì do đó là kí ức đến từ Kane mà cậu có được, trong kí ức có ngôn ngữ của Goblin và Orc, thậm chí là một loại ngôn ngữ khác mà cậu cũng không biết là ngôn ngữ loài gì.


“Cơ mà Goblin Kane giỏi vãi!” Kane thầm cảm thán, nó biết tận ba ngôn ngữ khi chỉ chưa đầy hai năm tuổi, là chưa đủ hai tuổi đó, cậu kiếp trước cũng phải 20 cái nồi bánh chưng mới biết được ba thứ tiếng như Kane.


available on google playdownload on app store


“Ta hết sách tranh vẽ rồi, chỉ còn sách ngôn ngữ của loài người thôi” lão Tree nói, sau đó chỉ tay về chồng sách tranh vẽ mà Kane đọc hôm qua như thể ám chỉ những cuốn đó cậu có thể đọc và nên đọc chỉ nhiêu đó.


“Con muốn học tiếng nhân loại!” Kane vội nói, chỉ tay về cuốn sách toàn chữ nhân loại.


“Ngươi sẽ nhanh chóng chán nản thôi, đừng suy nghĩ vớ vẩn” lão Tree nghiêm túc nói với Kane, nhưng những lời nói ra lại như đang nói với bản thân nhiều hơn, một Goblin khác sẽ chú ý đến những thứ lão đang nghiên cứu sao? Trừ Goblin duy nhất là lão, sẽ không có Goblin thứ hai nào đâu, tất cả chỉ đơn giản là tò mò nhất thời thôi!


Lão Tree tự an ủi bản thân, lão dành cả một cuộc đời của mình, những mười mấy năm để nghiên cứu ngôn ngữ nhân loại, ma pháp nhân loại, ngôn ngữ cổ nhân loại, ma pháp cổ nhân loại.


Ngay từ bé, lão luôn thích thú với những thứ tiếng nói huyền diệu của nhân loại, rồi dành cả đời theo đuổi nó, luôn có những Goblin khác cũng tò mò thứ lão đang làm, lão cũng háo hức chia sẽ nó, nhưng đáng tiếc những Goblin khác điều là tò mò nhất thời rồi nhanh chóng bỏ cuộc, và trong mắt lão, Kane cũng là thằng nhóc Goblin như thế, tranh vẽ màu sắc có lẽ sẽ thu hút nó, nhưng chữ viết khô khan sẽ làm nó từ bỏ.


Cố gắn truyền đạt cho một Goblin khác thứ họ không thích, phí công vô ích!
“Nhưng con thật sự muốn biết!” Kane vỗ ngực.
“Ta bảo rồi, ngươi sẽ nhanh chóng từ bỏ, chỉ phí công mà thôi!” lão Tree nói, sau đó quay lưng đi về cái bàn đang chứa đầy sách, lưng hơi còng xuống như mang nhiều tâm sự.


“Không phải nó rất diệu kì sao?” Kane chợt nói, câu nói khiến lão Tree giật thót một cái, nhưng lão vẫn không quay lại.


“Dù nhân loại không gặp mặt nhau, nhưng chỉ cần chữ viết, họ lại có thể giao tiếp với nhau, hay dù là kiến thức của một nhân loại khi đã già, vẫn có thể truyền lại cho người trẻ mà không cần chỉ dạy trực tiếp, biết bao nhiêu điều thần kì từ ngôn ngữ, nó vô cùng kì diệu và hấp dẫn, không phải sao?”.


Kane chầm chậm nói, từng câu từng chữ như nói hết nỗi lòng chôn giấu bấy lâu của lão, cho dù Kane đã dừng nói, lão Tree cũng đứng bất động rất lâu mới thở dài một hơi, như thể trút hết nỗi lòng, tâm trạng cũng thoải mái một chút.


“Được rồi, nếu ngươi thật sự muốn học chữ viết của nhân loại, ta chỉ đành dạy cho ngươi biết!” lão Tree nói, giọng miễn cưỡng nhưng ánh mắt mong đợi đã bán đứng ông.
Cũng tối hôm đó, lão Tree dạy cho Kane đến nửa đêm mới dừng lại, lão chưa từng làm như thế này bao giờ, chưa từng!


Trăng tròn mới về trại, Kane hơi mệt vì học ngôn ngữ mới nên vừa về tới là lăng đùng ra ngủ, nhưng môi vẫn nở nụ cười, trong lòng hưng phấn vì cuối cùng cậu cũng được tiếp xúc lần đầu tiên với văn hóa nhân loại ở thế giới này, thứ công trình vĩ đại của bất cứ giống loài trí tuệ bậc cao nào tồn tại trong vũ trụ bao la mang tên “Ngôn Ngữ và Chữ Viết!”.


...
Ở một nơi nào đó...


Trong căn nhà nhỏ cũ kĩ ộp ẹp, một cô gái vô cùng xinh đẹp đang vá lại chiếc áo đã rách dưới ánh đèn lẻ loi, bỗng phía sau một đôi tay choàng tới ôm lấy cô, lộ ra dáng người một cụ bà tuổi già sức yếu, đầu tóc bạc phơ, những nếp nhăn trên khuông mặt teo tốp khắc khổ, đôi môi đã móm lại vì răng đã rụng hết, bà ta nói:


“Elizabeth, hôm nay cũng khuya rồi, nghỉ ngơi đi con, những công việc này hãy để ngày mai rồi làm tiếp”.


“Vâng, để con vá xong chỗ này rồi con sẽ ngủ!” cô gái quay lại nắm tay bà lão ân cần nói, gương mặt xinh đẹp như tranh vẽ, nụ cười tỏa nắng cùng mái tóc vàng tươi sáng, làng da trắng hồng mịn màng dù bị che lấp bởi bộ đồ cũ kĩ rách rưới nhưng vẫn rất hút mắt.


Bà lão nghe vậy cũng an lòng mà quay về phòng ngủ, cô gái sau khi vá xong vết rách cũng đi ngủ như đã hứa, cô rất nhanh chìm vào giấc mộng.


Trong giấc mơ, cô nhìn thấy bản thân đang ở giữa cánh rừng, dưới ánh bình minh mà nằm tựa đầu trong lòng của ai đó, khi cô nhận ra liền hơi hoảng hốt, không biết đối phương là ai, cô bèn ngước nhìn, nhưng đối phương cứ như ẩn khuất dưới làng sương mờ, khuông mặt mơ màng không nhìn rõ.


Nhưng dù không thấy được mặt đối phương, cô vẫn cảm thấy vô cùng quen thuộc, như thể bản thân và người này là một cặp, một đôi tình nhân đang lẳng lặng cùng nhau dưới ánh hoàng hôn, lãng mạn và ngọt ngào không dứt.


“Chàng tên gì?” Elizabeth mở miệng hỏi, cô mong chờ một câu nói của đối phương, muốn biết được giọng thật của người đàn ông này.


Nhưng hắn không trả lời nàng, chỉ cuối mặt xuống nhìn nàng khiến Elizabeth hơi hoảng hốt e thẹn, cô cũng hơi tiếc nuối khi mặt đối mặt nhưng vẫn không thể nhìn rõ dung mạo của đối phương, trong lúc hụt hẫn bỗng người đàn ông cuối sát đầu hôn lấy cô khiến Elizabeth không kịp phản ứng, cô như hóa đá tạm thời trước đòn tấn công bất ngờ kia, cho đến khi cảm thấy có gì đó đang tách hàm răng ngọc ngà mà xuyên phá vào miệng cô, lúc này Elizabeth mới chợt tỉnh.


Nàng e thẹn đẩy đối phương ra, quay mặt tránh né, lại như hờn dỗi đối phương không trả lời mình trước, nhưng nàng lại cảm thấy ánh mắt săm soi khắp người mình, từng tất da tất thịt, từng vị trí, từng ngóc ngách cơ thể như phơi bài ra.


Nàng phồng má biểu thị phản đối, nhưng đối phương nào cho nàng có quyền phản đối, hắn lơ đi nàng, cuối đầu xuống hôn lên nhũ hoa của nàng, nhẹ nhàn nâng niu rồi há miệng mú lấy.


Elizabeth rên lên một tiếng, nàng không cảng hắn lại, thật ra là lòng nàng không muốn ngăn cảng, mà giống như chờ đợi hơn, cảm giác nhột nhột sướng khoái khiến nàng che miệng, đôi mắt nhìn người đàn ông ẩn khuất trong sương mù kia càng nhu hòa hơn.


Hắn ʍút̼, rồi lại bú, hàm răng hắn cạ lấy đầu ti, rồi lưỡi chà vào nó, bên kia cũng bị một bàn tay nhào nắng, đây gọi là nghệ thuật kích thích.


Cho đến khi Elizabeth quằn quại vì sung sướng, hắn lại rời môi, cơn sướng khoái bị ngắt ngang khiến nàng hơi tiếc nuối, rồi nàng chợt nhận ra nàng đã sai, hắn bắt đầu hôn khắp người nàng, cảm giác như một báu vật quý giá được nâng niu trân trọng khiến nàng thích thú trong lòng, đôi môi khẽ cười chúm chím.


Hắn hôn từ ngực, hôn từ từ theo những đường con cơ thể nàng, cho đến nơi thần thánh, nàng rụt rè khép chân, nhưng hắn vẫn hôn, hôn cả lên đôi chân, rồi nhìn nàng, như chờ đợi nàng cho phép hắn hôn nơi còn thiếu cuối cùng.
Đây là sự tôn trọng!


Hắn đã luôn không tôn trọng phản ứng từ nàng, hắn hôn nàng khi nàng chưa cho phép, hắn tự ý kích thích nàng, nhưng lần này, hắn dừng lại như đợi nàng cho phép, đợi nàng chủ động.


Cảm giác được tôn trọng khiến Elizabeth xiêu lòng, đôi chân ngọc ngà chầm chậm hé mở, để lộ ra âm đạo hồng hào xinh đẹp đang rỉ thứ nước long lanh, để hắn cuối xuống hôn lên nụ hôn còn thiếu cuối cùng.


Nụ hôn chấm dứt cũng là lúc Elizabeth cảm nhận được một con quái thú mạnh mẽ cũng tỉnh giấc, nó đang hướng thẳng về phía nàng mà thị uy, ánh mắt cô liếc nhìn xuống hong của hắn.
“To... To quá!” Elizabeth thầm nói, lòng thầm mong đợi, kì vọng bị chinh phục bởi con thú hoang dã mạnh mẽ kia.


Hắn kê dương vật vào trước cửa âm đạo nàng, trược lên xuống như khiêu khích, cũng cho nàng chuẩn bị tâm lí đón nhận, để rồi từ từ đâm vào, chầm chậm, to lớn và nóng hổi.


Cơ thể Elizabeth khẽ rung lên, cho đến khi nàng cảm nhận được thứ đó chạm đến tử cung của nàng, khiến nàng hơi đau mà ưỡng người chịu đựng, hai tay ôm chặt lấy cơ thể đối phương.


Hắn cũng không tiếp tục, cho nàng một chút giải lao ngắn ngủi, để nàng từ từ thích ứng, cho đến khi nàng thả lỏng, hắn mới chầm chậm tiếp tục.
Rút ra, đâm vào, dịu dàng từ tốn khiến Elizabeth thoáng chốc say mê, đôi mắt lim dim híp hờ, cổ họng không kiềm chế mà rên rỉ theo từng nhịp dập của đối phương.


Hai cơ thể như hòa làm một, dây dưa không dứt, ý thức lu mờ như trong cơn men nồng say xưa, chìm đắm vào đối phương.


“Ưm... Sướng... Ưm... Ưm... Ư... Đúng rồi!... Ưm... Sướng lắm! Đúng chỗ đó... Mạnh thêm chút nữa... Ưm... Đúng rồi!” Elizabeth đê mê, cô không nhớ đối phương là ai, không biết gì về hắn, nhưng cô hiểu rõ tình yêu của mình dành cho hắn là chân thật, là khát vọng dâng hiến.


Nàng hạnh phúc! Elizabeth hạnh phúc!


Nhịp điệu tăng dần, cả hai như đang chạy nước rút, như cùng nắm tay bước lên đỉnh cao cực lạc, nàng oằn người trước những cú nhấp mãnh liệt của hắn, nàng cảm nhận rõ thứ đó đang bắt đầu phình to ra trong nàng, trong khi chính nàng cũng cảm thấy bản thân có gì đó sắp tuông trào.


Tiếng bành bạch vang vọng trong không gian rộng lớn, hắn nhấp những cú nhấp mãnh liệt cuối cùng khiến nàng dở dốc từng hơi, hắn như muốn thúc đến nơi sâu nhất trong nàng, làm cơ thể nàng rung lên co giật.


Rồi hắn dừng lại, rùng mình từng cơn, Elizabeth cảm thấy có gì đó nóng hỏi đậm đặc tuông ra khắp nơi trong nàng, nàng cũng cảm nhận rõ bản thân dâng trào như thủy triều, thứ nước thần thánh như trộn lẫn vào nó, lấp đầy âm đạo còn đang co giật vì sướng.


Kết thúc rồi, nàng thở từng hơi mệt nhọc, như kiệt sức sau một trận chiến vô cùng khó khăn kịch tính, nhưng nàng vẫn hạnh phúc nhắm mắt lại, nụ cười thõa mãn trên môi, gò má ửng hồng, nàng chờ đợi thứ nghi thức cuối cùng kết thúc cuộc giao hoan mỹ mãn này, và hắn không làm nàng thất vọng, cuối xuống hôn lên đôi môi nàng.


Môi chạm môi, lưỡi quấn lấy lưỡi, nước bọt như hòa làm một, nụ hôn kéo dài liên miên không dứt khiến nàng quên đi nhận thức.


Cho đến khi Elizabeth mở mắt thức dậy, nhớ lại giấc mơ đêm qua mà ngại đỏ mặt, lòng thầm trấn tỉnh bản thân đó chỉ là giấc mơ, nàng không được mơ như thế nữa, không được dễ dãi như thế, lần sau phải hỏi được tên của hắn, phải ép hắn mở miệng mới được! Với lại... Phải thêm một hiệp nữa!


Elizabeth ngượng chín mặt, tay giơ lên nắm chặt như hạ quyết tâm, nhưng cô cảm thấy gì đó, vội giở mền nhìn xuống, ướt đẫm.
Cô ra ướt cả giường dù chỉ là giấc mơ.
Ở một nơi khác, cùng lúc đó...


Kane cũng chợt tỉnh từ giấc mơ, nhớ lại những chuyện đêm qua mà sững người, rồi cảm nhận được gì đó mà đưa mắt nhìn xuống, cậu ăn ba tô cơm tùm lum hết rồi, đọng thành một vũng.


“Mình... Mộng tinh?” Kane ngơ ngác, Goblin còn có thể mộng tinh? Và điều đặc biệt nhất, cô gái trong giấc mơ của cậu là ai, vô cùng quen thuộc lại vô cùng xa lạ khiến Kane tò mò không thôi.


Nhưng mà trước hết, phải thu dọn chiến trường đã, sáng hôm đó, có hai người phải dọn giường buổi sáng mà vẫn vui vẻ.






Truyện liên quan