Chương 37: Anh còn cần em không?
Giang Trạch Dư nhớ lại nhà máy bỏ hoang ở phía đông thành phố 12 năm trước, cái đêm mà anh cố sức kéo ra từ dòng sông ký ức.
Khu vực phía đông thành phố lúc đó đang được mở rộng, nhiều xưởng dệt cũ và nhà máy hạt được xây dựng trong vài thập kỷ qua đã trở thành chướng ngại vật cho quá trình hiện đại hóa. Trong những năm đó, rất nhiều xưởng và nhà cũ gần nhà anh bị san bằng và được quy hoạch thành khu dân cư và khu thương mại thời đại mới.
Vì thế mảnh đất kia cũng trở thành nơi hoang vu nhất, u ám nhất, nhưng đó là con đường duy nhất để anh về nhà.
Anh nhận làm gia sư vào tháng đầu tiên sau kỳ thi tuyển sinh đại học, ngày hôm đó anh rời lớp và về nhà như thường lệ, nhưng lại nghe thấy vài tiếng chửi thề cùng những tiếng sợ hãi kinh hoàng phát ra từ một khu nhà xưởng bỏ hoang gần đó, giọng nói có vẻ hung ác nghe ra được là đang trong thời kỳ vỡ giọng, có lẽ là 1 tên côn đồ không lo học hành nào đó ở trường trung học cơ sở bên cạnh.
“Mẹ kiếp, không được để người chạy mất, nếu không một lát nữa chúng ta sẽ không lấy được lòng anh Chu”.
“Mẹ kiếp trốn đi cũng nhanh thật, tụi mày qua bên trái tìm đi, tao tìm bên kia. Anh Chu nhìn trúng con nhỏ này lâu rồi, đã cho chút mặt mũi còn không biết nể mặt”.
Giang Trạch Dư gần như ngay lập tức biết bọn chúng đang tìm ai – trong nhà máy bỏ hoang, dưới bức tường đổ nát chỉ còn lại đống phế tích, có một cô gái còn rất nhỏ đang ẩn náu, cơ thể đặc biệt gầy yếu, quần áo xốc xếch, một khuôn mặt lấm lem bùn đất, nhưng lại có ánh mắt bình tĩnh không giống một đứa trẻ ở tuổi đó nên có.
Cùng lúc đó cô gái cũng thấy được anh, cả hai nhìn nhau trong vài giây qua một đống đổ nát của tòa nhà để lộ những thanh sắt gỉ sét. Sau đó, cô cong lên một bên khóe môi về phía anh, chậm rãi đưa ngón trỏ lên giữa môi.
Đáng tiếc là đã quá muộn, một tên khốn với vết sẹo trên mặt tìm qua hướng này đã thấy được họ, và sự sung sướng khi tìm thấy con mồi ngay lập tức lộ ra trong mắt hắn.
“Thằng nhóc, mày mẹ nó đừng xen vào chuyện người khác, anh em tao đỡ phải ra tay với mày”
Hắn vừa nói vừa chạy đến chỗ cô gái đang trốn dưới đống đổ nát.
Giang Trạch Dư lập tức nhíu mày, anh không phải là người thích xen vào chuyện người khác, nhưng nếu không phải anh cũng có chuẩn mực làm người của mình thì anh đã không nhìn tới cô bé kia. Hơn nữa, tên đối diện chỉ là một nhóc con chưa lớn còn đang học cấp 2, thấp hơn anh một cái đầu, nhìn thế nào cũng không phải là dạng uy hϊế͙p͙ được anh.
Anh lập tức đưa ra phán đoán, nhấc chân băng qua tàn tích của bức tường, cầm lên một viên gạch, và quay lại nhìn tên du côn.
Tên mặt sẹo sững sờ trong giây lát, lợi dụng lúc này, Giang Trạch Dư đã kéo cô gái đang thu mình lại dưới đống đổ nát, nhanh chóng chạy nhanh ra khỏi nhà xưởng – hai người không nói lời nào, đã từng trong một đêm hè dịu dàng chạy qua mấy con phố ở Bắc Kinh.
Anh đưa cô gái đến trước cửa một đồn cảnh sát gần đó, một câu cũng chưa từng nói với cô liền xoay người rời đi. Giang Trạch Dư từng nghe ba mình nói qua, có mấy trường trung học cơ sở ở phía đông thành phố, ngư long hỗn tạp, bên trong có rất nhiều những kẻ lưu manh không lo học hành. Cô gái trông có vẻ còn nhỏ, nhưng đôi mắt bình đạm không gợn sóng kia nói cho anh biết rằng đây có thể là chuyện thường ngày đối với cô ấy, nói không chừng trong lòng còn đang nhắc mãi chuyện anh xen vào việc người khác.
Anh lười nhúng tay vào sự thù hận ấu trĩ của những đứa trẻ nhỏ này, tự giác tiễn Phật tiễn đến tây phương là đã tận tình tận nghĩa, cũng chưa bao giờ đem chuyện nhỏ bé không đáng kể như vậy đặt ở trong lòng.
Nhưng mười hai năm sau, trong một căn phòng khách sạn, người đàn ông đôi mắt đỏ bừng nhớ lại, cảm thấy vô cùng may mắn lại vạn phần hối hận.
May mắn chính là người đã từng luôn luôn lãnh đạm là anh đã không làm ngơ vào lúc đó; hối hận chính là anh khi đó lại không thể nhìn thấu vẻ ngoài kiêu ngạo và kiên cường của cô chỉ là sự kìm nén nỗi sợ hãi và yếu ớt mà thôi.
Điệt Điệt của anh lúc ấy chỉ mới 15 tuổi, cô bị người ta bắt cóc, hơn nữa tên cầm thú kia lại còn có ý đồ xâm hại cô. Cô dùng hết sức lực để trốn thoát, biết rằng bọn chúng chắc chắn sẽ đuổi theo, liền ngoan ngoãn trốn vào một góc run rẩy, trong lòng chỉ biết cầu nguyện bọn chúng đừng nhìn thấy mình.
Lúc ấy cô đã phải sợ hãi đến thế nào chứ?
Tại sao anh lại không chú ý khi anh kéo cô chạy, tay cô cứ run lên, tại sao anh lại không chú ý khi cô đưa ngón trỏ về phía anh, trong đôi mắt cười ẩn chứa sự sợ hãi và mong đợi.
Cái gì anh cũng không chú ý nên tưởng đã làm được chuyện tốt đẹp, đưa cô đến cửa đồn cảnh sát, tự cho là đúng liền xoay người rời đi.
Khi đó, ít nhất anh cũng nên ôm cô một cái, nên khen ngợi sự dũng cảm và bình tĩnh của cô, nên nói cho cô biết, về sau cô không cần phải sợ hãi nữa.
—
Gió mạnh gào thét trên hồ Great Slave, mặt băng nổi lên những đám sương mù. Trước sức tàn phá khủng khiếp này của thiên nhiên, ngay cả ngỗng Canada vốn là một nền văn minh chịu được gió lạnh và rét cũng gầy đi trông thấy – dường như nó khẳng định sự mong manh về công nghệ của con người trước thiên nhiên.
Sau khi nói những lời đó, Tạ Điệt đi về phía sau một cây tuyết tùng rộng hai trượng để trốn gió, tâm trạng của cô chắc chắn là lo lắng thấp thỏm, nhưng cô biết rõ rằng bản thân cô đã quyết định rồi, gọi cho Tạ Xuyên bất quá chỉ là để cho ông một lời giải thích.
Nhưng cô vẫn mong nhận được sự đồng ý của ông, hay nói cách khác là một lời chúc phúc. Lời chúc của một người cha dành cho con gái mình, về tình yêu.
Bên kia điện thoại, Tạ Xuyên thật lâu không nói gì, âm thanh lật tài liệu rất trầm ổn, hết trang này đến trang khác, giống như tiếng mài dao trước khi lăng trì.
Tạ Điệt cắn môi lặp lại một lần nữa, nhưng lần này cứng rắn hơn nhiều: “Ba, con muốn cùng anh ấy một lần nữa ở bên nhau”.
Gió thổi qua cây tuyết tùng phủ đầy băng tuyết, một vài lát tuyết dày đặc rơi từ cành cây uốn cong, khoảnh khắc rơi xuống đất liền tạo nên âm vang “Phanh”, vỡ tan thành nhiều mảnh. Tiếng lật hồ sơ cuối cùng cũng dừng lại.
Giọng điệu của ông không thay đổi và ông vẫn giống như người cha nghiêm khắc trong ký ức của Tạ Điệt: “Tôi đã khuyên cô một lần, lười phải khuyên thêm lần nữa. Cứ làm bất cứ điều gì cô thích. Dù sao cô từ nhỏ cũng không nghe lời, những chuyện tuỳ hứng bướng bỉnh cô làm còn ít sao?”
Tạ Điệt trong lòng có chút thất vọng, nhưng cô không nhìn thấy được bên kia điện thoại, một người đàn ông lớn tuổi với tóc mai hoa râm mơ hồ có thể đoán được khi còn trẻ ông rất anh tuấn, biểu tình trên mặt so với ngữ khí nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Thật ra 5 năm trước ông đã đoán được sớm muộn sẽ có ngày này, suy cho cùng, trên đời này có lẽ chỉ có một người có thể khiến cô con gái bướng bỉnh và cứng đầu của ông nguyện cho đi nhiều như vậy.
— cũng may người thanh niên đó là thật lòng với cô, anh ta sẽ đối với cô tốt hơn ông.
Tạ Xuyên tháo kính đặt lên bàn, cầm lên giấy tờ di dân vừa điền xong, trầm giọng nói: “Tạ Điệt, tôi và dì Chu của cô dự định di dân sang Úc, sau này cơ hội gặp mặt không còn nhiều.
Ông hiếm khi nói này kia với cô, không phải để biện minh, chỉ là nghĩ ít nhất phải có một lời giải thích: “Cô từ nhỏ đã thông minh, chắc cũng biết dì Chu của cô đối với chuyện xảy ra năm đó vẫn canh cánh trong lòng, sau khi em gái cô qua đời, cô ấy bị trầm cảm nặng, tôi phải chăm sóc cô ấy, không thể làm hài lòng cả hai bên. Nhà ở Bích Hải Phương Chu, còn có các bất động sản và các tài sản khác trong nước đều để lại cho cô, sau này tương lai cô có như thế nào tôi đều không quản được”.
Tạ Điệt căng thẳng giữ chặt điện thoại.
Trong những năm qua, Tạ gia giống như một địa ngục, Tạ Xuyên, Chu Uyển Linh và cô, ba người họ đều phải vật lộn trong địa ngục này, không ai trong số họ có cuộc sống tốt hơn. Tạ Điệt đã hiểu, nhiều năm như vậy, Tạ Xuyên đứng giữa 2 bên đã nghiêm khắc giáo dục cô thành người, lại gánh vác gánh nặng lớn như vậy cho cô, cuối cùng ông cũng muốn đưa ra lựa chọn.
Cô không có lập trường để đi trách cứ ông, Chu Uyên Linh là người chung chăn gối với ông, và chỉ có bà ấy mới là người có thể cùng ông đến già.
Tạ Điệt nhẹ nhàng “Dạ” một tiếng, cũng không đưa ra lời bình luận nào về việc họ sắp di dân, nhưng trước khi cúp điện thoại, cô cố chấp hỏi một câu đã khiến cô bối rối rất nhiều năm: “Ba, năm đó sau khi con quay về Tạ gia, ba….ba vì sao phải đổi tên cho con?”
Trước năm 11 tuổi, tên cô không phải là Tạ Điệt, là sau khi Tạ Thu Ý qua đời mới đổi lại tên. Lúc đó Tạ Điệt cũng không biết nguyên nhân, bởi vì tên mới của cô là một chữ đa âm xa xôi, lâu lắm mới có, cho đến một ngày cô nghe được người làm ở nhà bàn tán sôi nổi sau lưng cô.
“Ôi, ông chủ sao lại đổi tên cô cả thành như vậy, Điệt Điệt, Ý Ý, đọc lên cứ thấy giống tên của cô hai. Thật tội nghiệp cô hai của chúng ta, tuổi còn nhỏ…..lại là một cô bé rất ngoan ngoãn, y như mặt trời nhỏ, lúc nào cũng tươi cười, không hề kiêu ngạo. Không giống như cô cả, lúc nào cũng lạnh lùng, nhìn sợ thật”.
“Đúng vậy, chắc là ông chủ còn thương nhớ cô hai nên mới đổi lại tên của cô cả.”
Kể từ lúc ấy Tạ Điệt càng thêm phản nghịch, chán ghét gia đình, chán ghét Tạ Xuyên, thậm chí còn cảm thấy ghê tởm cái tên của mình — loại cảm xúc giận chó mắng mèo này kéo dài đến khi học đại học, lúc cô gặp được một chàng trai trẻ cũng sống một cuộc sống gian nan như mình, lúc anh từng nét viết lên tên cô một cách trân trọng ở mặt sau tờ giấy nháp, cô mới cảm thấy nhẹ nhõm và như được cứu rỗi.
“Lúc trước vì sao ba lại đổi tên cho con? Là bởi vì……….”, Tạ Điệt cắn chặt răng, tất cả những điều khó nói trong suốt thời niên thiếu của cô giờ đây cuối cùng cũng có thể kiên cường và tỏ ra thoải mái để mở lời: “Là bởi vì Tạ Thu Ý sao?”
Đầu dây điện thoại bên kia, Tạ Xuyên nghe vậy trầm mặc thật lâu, sau đó nhàn nhạt đưa ra câu trả lời ngoài dự kiến của Tạ Điệt.
Dù sao ông cũng đã lớn tuổi, tốc độ nói cũng không nhanh như nhiều năm trước như những lúc giáo huấn cô, thay vào đó là vẻ dịu dàng của một người già lúc nói chuyện: “Nó liên quan gì đến em gái cô. Năm đó cả 2 đứa đều bị cúm, con bé không qua khỏi, cô cũng ở lại ICU nhiều ngày. Tôi đi tìm người xem mệnh cho cô, thầy bói nói ngũ hành của cô thiếu hoả, rất dễ ch.ết trẻ. Quả nhiên, sau khi đổi tên vài ngày, cô liền ra khỏi ICU.”
“Tạ Điệt, tôi là thương nhân, làm việc gì chắc chắn cũng có mục đích, trên đời này em gái cô chỉ có một, và cô cũng vậy. Năm đó Tạ gia chúng ta gặp xui xẻo, tôi không thể cùng lúc mất đi hai đứa con gái.”
Ông nói xong, dặn dò cô từng chữ từng chữ một, giống như lúc nghiêm túc dạy cô nguyên tắc sống và đạo lý làm người ở trong thư phòng năm cô 12-13 tuổi: “Tạ Điệt, từ nay về sau, cô hãy sống tốt với người cô cho là đúng, làm những gì cô cho là đúng, tự giải quyết cho tốt đi”.
Cúp điện thoại, Tạ Điệt đứng dưới tán cây tuyết tùng kiêu hãnh kia, không nhúc nhích cho đến khi trợ lý đến gọi cô lên xe.
Cô im lặng lên xe, nhìn chằm chằm màn đêm sâu thẳm bên ngoài cửa kính xe, không nói lời nào.
Thật ra đã có nhiều người nói, so với Tạ Thu Ý thì cô giống Tạ Xuyên hơn, lạnh nhạt, cao ngạo, tính tình quái dị, đối với người khác thì tàn nhẫn, đối với chính mình lại càng tàn nhẫn hơn, nhưng đến cuối cùng lại không cách nào thờ ơ được. Người của Tạ gia, máu chảy trong tim trước nay chưa bao giờ ấm áp, bọn họ không phân phát lòng yêu thương rộng rãi hoặc gánh vác trách nhiệm với mọi người trên thế giới này, nhưng họ luôn tận lực gắng sức bảo vệ người mà họ quan tâm.
Từ trước, cô đã là một trong số những người đó, nhưng bây giờ, ông muốn cô tự giải quyết cho tốt.
—
Xe rất nhanh đã về đến khách sạn Castle, mọi người trong đoàn phim cuối cùng cũng được giải thoát, tâm trạng thoải mái, vui đùa cười giỡn cùng nhau trở về phòng.
Trên tầng năm, cuối hành lang được lát tấm thảm màu đỏ sẫm, so với các phòng thường, phòng tổng thống có cửa đôi chạm khắc bằng gỗ nguyên khối.
Bức tranh thiên sứ đang dịu dàng khóc với chất liệu sơn dầu thời Trung cổ được treo ở trên tường, cực quang bên ngoài cửa sổ vẫn chiếu sáng. Tạ Điệt lấy thẻ phòng ra mở cửa với tâm trạng phức tạp.
Phòng khách không bật đèn, cực quang xanh lục huyền bí chiếu sáng một phần ban công, cô có chút nghi hoặc, đã trễ thế này không lẽ Giang Trạch Dư còn ra ngoài? Cô nghĩ đến đây thì có chút lo lắng, mắt anh không tốt, tối như thế này anh có thể đi đâu?
Tạ Điệt lấy điện thoại ra muốn gọi cho anh, nhưng lại nghe thấy trên ghế sô pha có động tĩnh nhẹ, cô ngẩng đầu nhìn và cẩn thận phân biệt nhờ vào một chút ánh sáng của cực quang — người đàn ông tưởng như không có trong phòng đang ngồi trên ghế sô pha, hai khuỷ tay chống ở đầu gối, lòng bàn đặt tay lên trán.
Im lặng như một bức tượng.
Tạ Điệt trong lòng buồn cười, trước khi đến đoàn phim cô có cho anh mượn máy tính, sao lại trở nên buồn chán như vậy. Cô lắc lắc đầu, cởi bỏ đôi ủng đi tuyết dày cộp và áo khoác ngoài. Cô xỏ dép, định nhấc chân đi về phía anh nhưng bị người đàn ông ngăn lại.
“Điệt Điệt, em hãy đứng đó đừng nhúc nhích”, giọng nói của người đàn ông trầm khàn hơn bình thường, giống như đi trong băng tuyết nhiều ngày và cổ họng đã bị đông cứng. Tuy rằng Tạ Điệt không hiểu ý định của anh nhưng vẫn nhướng mày ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ.
Người đàn ông nói xong thì đứng dậy, từ trong bóng tối yên tĩnh đi về phía cô, anh đi rất chậm, mỗi một bước đều phải đánh giá xem có chướng ngại vật phía trước hay không, nhưng bước chân lại kiên định và chắc chắn.
Cô chỉ cần vài bước là có thể rút ngắn khoảnh cách, còn anh phải mất một lúc lâu mới đến được chỗ cô. Tạ Điệt lúc này mới ngửi được mùi rượu nhàn nhạt trên người anh.
Tạ Điệt cười lắc lắc anh, giơ tay lên muốn bật đèn: “Anh uống rượu? Chẳng trách uống say đến phát điên rồi, đừng quậy, em đi pha chút nước nóng cho anh, anh đi ngâm mình —“
Cô còn chưa nói hết câu, rõ ràng người trước mặt đã say đến phát điên, không chút do dự đẩy cô ra sau cửa, nắm lấy bàn tay muốn bật đèn của cô, cúi đầu gác lên vai cô, duỗi tay ôm cô vào lòng.
Dường như bước đi của anh rất khó khăn mới đến được phía cô, chỉ để ôm chặt cô trong bóng tối xanh mờ ảo này, mang theo nhiệt độ cơ thể nóng bỏng cùng lồng ngực rắn chắc, giống như một người yêu thâm tình, cũng giống một người bạn rộng lượng.
Tạ Điệt trở về từ cuồng phong bão tuyết, tay chân cùng gương mặt đều lạnh cóng, lúc đầu cô không có cảm giác gì, vốn nghĩ tất cả hẳn là đều theo lẽ thường, nhưng sau khi nhận được hơi ấm nồng cháy đột ngột, cô đột nhiên bật khóc.
Cô ngẩng đầu ghé vào tai anh, nhẹ giọng hỏi anh: “Ba em sắp di dân. Chuyện giữa em và Chu Uyển Linh, ông ấy đã chọn từ bỏ em rồi. A Dư, từ nay về sau em chỉ có anh thôi, anh còn cần em không?”
Tác giả có lời muốn nói: Làm nũng lăn lộn cầu bình luận nha!!!