Chương 38: Thừa dịp say muốn lợi dụng em?
“A Dư, từ nay về sau em chỉ có anh thôi, anh còn cần em không?”
Mặc dù Tạ Điệt biết người trước mặt đang say nhưng lòng cô vẫn thấp thỏm khi hỏi câu này, rốt cuộc năm đó lúc chia tay, cô không lưu lại cho anh nửa điểm thể diện nào.
Anh đã từng nói trong năm năm qua, anh vẫn hận cô, nhưng anh không có cách nào chỉ hận mà thôi. Những chiếc túi chất đầy tủ trong nhà, vượt nửa vòng trái đất đi theo cô, ánh mắt dịu dàng của anh cho cô biết anh vẫn còn tình cảm đối với cô, nhưng cô vẫn không chắc giữa tình cảm và oán hận thì cái nào sâu hơn.
Tiếc là Giang Trạch Dư đã không trả lời câu hỏi này của cô, hoặc là nói, anh đã không dùng những từ ngữ nhạt nhẽo để trả lời cô — Anh đẩy cô ra sau cánh cửa, nhẹ nhàng di chuyển bàn tay đang ấn sau lưng cô ra sau đầu, những ngón tay mảnh khảnh dịu dàng luồn vào mái tóc lạnh giá của cô.
Cùng lúc đó, anh nâng lên khuôn mặt đang vùi trên vai cô, tìm chính xác đôi môi đang lải nhải của cô trong bóng tối, hôn lên một cách mãnh liệt và nồng cháy. Đôi môi anh mang theo vị cay của dòng rượu vang đỏ thượng hạng, cùng với một ít hương vị của những nguyên liệu hoàn toàn tách biệt rõ ràng khỏi vị cồn kia, nhưng vẫn khiến người say mê.
Râu trên cằm anh làm cô hơi đau, bờ môi của anh ấm áp lại khô khốc, cọ xát thật mạnh vào răng cô nhưng anh không quan tâm mà vẫn tiến tới.
Năm năm sau, người đàn ông sắp ngoài ba mươi tuổi không còn là chàng trai ngây ngô với đôi mắt u sầu nữa. Nhưng kỹ năng hôn môi của anh vẫn không tiến không lùi, nói trắng ra là như đấu đá lung tung trên môi cô, sự va chạm giữa môi và răng không hề dịu dàng nhẹ nhàng như giữa hai người yêu nhau, mà giống như đánh nhau hơn.
Nhưng Tạ Điệt không có thời gian nghĩ về việc này, trong lòng cô chỉ cảm thấy mềm mại như mặt hồ băng Great Slave đang tan chảy vào mùa hè. Cô nâng lên đôi tay ôm lấy cổ anh không chút rụt rè, đi theo tiết tấu vụng về của anh, cam tâm tình nguyện cùng anh trầm luân.
Tạ Điệt nhớ đến nụ hôn say đắm và nhẹ nhàng của hai người bên bờ hồ trường đại học S, nhớ đến nụ hôn tạm biệt hằng đêm dưới tầng chung cư nhà cô, nhớ đến một buổi chiều nào đó cô nằm trên đùi anh, nhắm mắt lại mặc anh cúi đầu nhẹ nhàng hôn vào khoé môi cô — từ nhiều năm trước cô đã không thể kháng cự lại nụ hôn của anh, mặc kệ đang giận dỗi bao nhiêu, chỉ cần anh chủ động hôn cô, cô sẽ thoát khỏi sự kiêu ngạo của mình mà ngoan ngoãn chìm đắm.
Lúc trước, bọn họ rõ ràng đã yêu nhau nhiều như vậy.
Nhưng 5 năm nay, ngày nào cô cũng thức trắng đêm trong căn chung cư cao tầng ở LA. Những người Ý ở căn hộ bên cạnh thường mở tiệc vào những ngày nghỉ đến tận khuya, lúc đó cô sẽ đứng trên ban công, cảm nhận làn gió đêm nhẹ nhàng và khô ráo ở Los Angeles, lắng nghe tiếng ồn ào điên cuồng của căn hộ bên cạnh cùng bản nhạc rock n roll trầm nặng muốn chấn động trái tim, nhìn về chân trời biển phía xa. Từ ban công nhìn ra, ở cách đó 10.100km có người cô yêu nhất.
Tạ Điệt không biết anh đã trải qua gần hai ngàn ngày và đêm như thế nào, nhưng đối với cô mà nói, cô chưa từng ngừng theo dõi tin tức của anh. Cô biết công ty anh được đưa ra thị trường ở New York, cô cũng biết anh nằm trong danh sách những người trẻ tuổi giàu nhất Trung Quốc, Cô thậm chí còn lần theo từng thân ảnh của anh trong các video đưa tin về những bữa tiệc doanh nghiệp, có đôi khi mơ hồ đến mức chỉ một sườn mặt cũng làm cô nhớ đến mấy ngày.
Cô chứng kiến anh tốt lên từng chút một, và nhìn anh biến đổi từ một cậu bé nghèo vô danh trở thành một thanh niên hô mưa gọi gió trong giới kinh doanh, nhưng cô không bao giờ nghĩ rằng có một ngày lại có được anh một lần nữa.
Hai mắt Tạ Điệt mông lung đẫm lệ, ngoan ngoãn ngậm lấy môi dưới của Giang Trạch Dư nhẹ nhè cắn, trong lòng vừa dịu dàng vừa cảm thấy may mắn, may là anh và cô, không bỏ lỡ nhau cả đời.
—
Không giống như nụ hôn vội vàng trên hành lang trong bữa tiệc tối hôm đó, nụ hôn lần này kéo dài rất lâu, từ sự lỗ mãng thô sơ lúc ban đầu dần dần tìm về tiết tấu quen thuộc, môi và răng gắn bó với nhau trở nên ăn ý hơn.
Màn đêm bên ngoài cửa sổ như một bức tranh vẽ với cực quang sắc xanh lưu luyến nhẹ nhàng, Tạ Điệt từ cảm xúc hỗn loạn dần lấy lại được tinh thần, bỗng nhiên cảm nhận được lồng ngực rắn chắc và nơi nào đó trên thân thể của người đàn ông biến hoá một cách không kiểm soát được. Cô đột nhiên đỏ mặt, lúc này mới nhận ra sự khác biệt do năm tháng mang lại — đã từng có lúc anh kiềm chế và nhút nhát hơn nhiều so với hiện tại, nào có chuyện ở trước mắt cô lại thể hiện dục vọng nguyên thuỷ và trần trụi như vậy.
Tạ Điệt giận dữ đẩy anh ra một chút, tìm được một khoảng trống giữa nụ hôn dày đặc của người đàn ông, lí nhí nói: “Anh…..lưu manh, thừa dịp say muốn lợi dụng em?”
Nghe vậy, Giang Trạch Dư miễn cưỡng dừng lại. Sau 5 năm, anh như tân binh mới nhập môn khi hôn nhau, vừa nãy thời gian lâu như vậy lại quên cách điều chỉnh hô hấp. Lúc này đầu óc thiếu oxy không tự chủ được mà hoa mắt chóng mặt, hầu kết nhẹ nhàng lên xuống, sau đó mới hiểu được ý tứ trong lời nói của cô.
Giang Trạch Dư thật sự có một chút xấu hổ.
Anh so với Tạ Điệt lớn hơn 3 tuổi, lúc trước luôn biết giữ kiềm chế, lại cưng chiều cô như công chúa, luôn nâng niu trong lòng bàn tay không dám vượt mặt. Trong 3 năm họ ở bên nhau, anh lại đang ở tuổi tinh lực tràn đầy, làm sao lại không có ham muốn, nhưng anh trước nay đều khắc chế rất tốt vì sợ làm doạ đến cô.
Mà trong tình huống vừa rồi, anh thật sự không có thời gian nghĩ tới những chuyện đó —
Thân thể cô gái mềm mại và ngọt ngào hiện ra sống động sau mỗi giấc mơ khiến anh đẫm mồ hôi trong năm năm qua, hoàn toàn câu mất hồn anh, làm sao khắc chế được nữa chứ?
Sau đó Giang Trạch Dư cách cô ra một chút, duy trì một khoảng cách đàng hoàng giữa nam và nữ trưởng thành, nhưng vẫn không nhịn được dựa vào cổ cô cười khúc khích, có một chút tâm tư muốn biện giải hiềm nghi cho mình: “Điệt Điệt, sang năm là anh ngoài 30 rồi”.
Nói xong còn bồi thêm một câu đầy ẩn ý: “Bạn học cấp 3 của anh nhiều người đã có con rồi.”
Tạ Điệt cảm thấy rõ ràng anh đang ám chỉ điều gì đó, chỉ là người đàn ông này không còn bóng dáng của mối tình đầu đơn sơ và nhút nhát của cô. Nhưng sau khi cô giận dữ trừng mắt liếc nhìn anh, không biết vì sao lòng cô lại chua xót.
Giang Trạch Dư hơn cô ba tuổi, cũng không còn quá trẻ, một người đàn ông 30 tuổi đã lập nghiệp nhưng vẫn chưa kết hôn.
Anh cố chấp đợi cô nhiều năm như vậy.
Cô đột nhiên cảm thấy anh so với cô còn vất vả hơn nhiều, ít nhất cô cũng biết nguyên nhân chia tay năm năm qua và còn có động lực để duy trì, nhưng anh đợi cô quay lại với tâm trạng thế nào? Những người xung quanh anh đã kết hôn và sinh con, ngay cả bạn thân nhất của anh Kỷ Du Chi cũng đã kết hôn, còn anh không nghĩ đến việc tìm một người khác sao?
Tạ Điệt nghĩ vậy liền thốt lên: “A Dư, 5 năm nay, anh không có ý định tìm hiểu người khác sao? Hẳn là mấy năm nay không phải chỉ có một Meggie thôi, anh không nhìn trúng ai àh?”
Người đàn ông vẫn cúi xuống vùi đầu vào cổ cô, hai tay nhẹ nhàng ôm lấy lưng cô: “Có”.
Tạ Điệt đúng là mâu thuẫn, rõ ràng đau lòng vì thấy anh cô đơn một mình, nhưng nghe thấy lời này vẫn nhướng mi hung dữ, làm bộ muốn véo cổ anh, lại mở miệng chua xót: “…..Ai hả? Em cũng không tin chỉ có mình em đẹp”.
Giang Trạch Dư cực kì thìch dáng vẻ ghen tuông này của cô, muốn trêu chọc cô nên dùng trán cọ cọ gương mặt cô: “Cũng không hẳn là như vậy, nhưng các cô ấy cũng rất đẹp”.
Sau khi nói xong, anh cảm nhận được nhịp thở gấp gáp của cô gái khi nghe những lời đó, biết rằng những câu nói đùa không thể quá lố nên anh mỉm cười: “ — anh nói, là Điệt Điệt 23 tuổi, Điệt Điệt 24 tuổi, 25 tuổi, 26 tuổi, còn có 27 tuổi…..”
Anh vừa nói xong Tạ Điệt liền che miệng anh lại, chỉ cảm thấy vẻ xấu hổ đột nhiên nổi lên trên mặt cô còn nóng hơn cả lò sưởi điện trong phòng, người đàn ông vô liêm sỉ này thật sự bắt chước cô!!!
Tạ Điệt nghiến răng che miệng anh lại, xấu hổ đến mức muốn giậm chân: “Anh quả nhiên là xem được đoạn video kia, anh đã đồng ý với em là không nhắc lại chuyện tối hôm đó”.
Khi nghe thấy tiếng cười thâm thúy của người đàn ông, Tạ Điệt càng tức giận, cau mày vặn vẹo cánh tay, đột nhiên cô nhớ tới nhiệm vụ tối nay.
Sự kiêu ngạo tức giận của cô đồng loạt biến mất.
Một lúc sau, Tạ Điệt đẩy đẩy bả vai Giang Trạch Dư: “A Dư, anh có nhớ lần trước em hỏi anh, có nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau ở đâu không?”
“Nhớ rõ”
Nghe giọng nói khàn khàn của anh, Tạ Điệt lại với tay đến bức tường cạnh cửa, cố gắng bật đèn.
Sau vài lần mò mẫm, cuối cùng cô cũng chạm được ngón tay vào công tắc trên tường, “cạch” một tiếng, chiếc đèn chùm pha lê lộng lẫy trong phòng khách bỗng sáng lên.
Tạ Điệt cuối đầu đẩy người đàn ông đang dựa vào vai cô để bắt đầu kể câu chuyện xưa dài dòng kia, nhưng chợt nhìn thấy hai mắt của người từ trước đến nay đều biết bình tĩnh khắc chế cảm xúc đang sưng đỏ.
Tim Tạ Điệt nhảy dựng lên, thầm nghĩ chẳng trách vừa rồi anh không cho cô bật đèn. Người đàn ông này, sao uống rượu xong còn đa sầu đa cảm như vậy, thời điểm chia tay cũng đâu thấy anh rơi nước mắt.
Ngón tay đang dừng ở công tắc kia nhẹ nhàng di chuyển lên, tắt đèn một lần nữa, như thể ánh sáng phảng phất vừa rồi chỉ là ảo giác của hai người. Cô thầm cảm thấy mình đúng là một cô gái tốt, biết đồng cảm và biết không làm người khác xấu hổ, nhưng cô không thể giải thích được nỗi đau đớn và xót xa chợt hiện lên trong tim cô.
Tạ Điệt không vạch trần anh, chỉ là nâng tay ôm bờ vai anh, hồi lâu cũng không lên tiếng.
Thật sự cô cũng không biết phải mở lời thế nào nữa, lúc trước cô không hề nghĩ đến suy nghĩ và cảm xúc của anh, cô thay anh ra quyết định, làm anh canh cánh trong lòng suốt 5 năm, còn bị thương cả đôi mắt. Hiện tại còn chưa nghe kể về chuyện năm xưa mà tâm trạng anh đã không tốt như vậy, nghe xong không chừng một bên vừa mắng cô một bên lại ôm cô gào hét.
Nhưng thế nào Tạ Điệt cũng không dự đoán được câu trả lời tiếp theo của Giang Trạch Dư, anh nói “Nhớ rõ”, nhưng không phải nhớ rõ những gì cô nói, mà là —
Giang Trạch Dư ôm chặt Tạ Điệt, vừa trân trọng vừa hôn lên môi cô từng chút một, giọng anh khô khốc như gió thổi trong rừng thông: “Anh nhớ rõ, 12 năm trước, trong nhà máy bỏ hoang ở phía đông Bắc Kinh, em nấp sau đống đổ nát mỉm cười với anh. Lúc ấy anh tốt nghiệp cấp 3, còn em chỉ mới 15 tuổi”.
“Điệt Điệt, hoá ra chúng ta biết nhau đã 12 năm. Anh chưa bao giờ nghĩ rằng cô gái mà anh nắm tay chạy qua 4 con phố lúc trước, lớn lên lại xinh đẹp như vậy”.
Tác giả có lời muốn nói: Cả một chương toàn đường, bỏng miệng không?