Chương 41: Đã là con người, ắt hẳn sẽ có tính toán
Nơi ở của Hàn Diễm được bày trí dựa theo Ly gia vốn có, đơn giản, mộc mạc, thanh nhã, ngoài vườn đặc biệt có nhiều cây hơn so với hoa nhỏ, lại cố tình mắc lên một chiếc xích đu bằng gỗ đang khẽ đung đưa trông rất đnags yêu. Nhưng đối với nàng, vừa nhìn thấy qua thì trong lòng liền không khỏi sét đánh liên hồi_[Cây đó, có người thắt cổ rồi sao? Nơi này cái gì nhìn cũng mới, đừng nói trước đây vốn không có ai ở, hiện tại sửa sang lại toàn bộ đi. Xem, ngay cả vết nứt dưới nền đá cỏ còn không mọc dư qua nổi một phần nhỏ nữa mà!!! Xem chừng trước khi bị hại ch.ết thì cũng có thể bị ám tới ch.ết cũng nên]
"Tiểu Hiên hoàng muội trong có vẻ rất thích nơi này?"_hắn vui vẻ đi trước, bày ra bộ dạng hài lòng nhìn quanh
[Xem, rõ ràng đây là chỗ mới sửa chửa. Cái vẻ mặt đó! Chắc chắn. Ta không thích nó nhé. Về sau, đừng để ta điều tr.a ra đưuọc ngươi đã làm gì ở nơi đây, nếu không, ta sẽ đập nát để nó như lúc đầu rồi nhét ngươi vào]_dù trong lòng đang bạo liệt mắng chửi nhưng bên ngoài vẫn vẻ mặt ngây ngô, đối với sự im lặng của hai nha hoàn cạnh mình cũng không quá khó hiểu hay không đồng tình
"T...th....thi...thic...thích....th...t"_khuôn miệng nói ngọng, vẻ mặt ngơ ngác, mắt luôn đảo vòng nhìn quanh, hai tay luôn xoắn quẩy, nắm bắt lẫn nhau như nai nhỏ ngơ ngác, nhưng đối với tên nham hiểm trước mắt, Hàn Diễm lại một lần ít ỏi đồng tình với hắn_[Nói chuyện một mình không ổn đâu]
Trịnh Lương vẻ mặt ngạc nhiên quay đầu nhìn thật cẩn thận ngay từ lúc tiểu tân hoàng muội của hắn bắt đầu bập bẹ từ ngữ, lại không kiềm được bật cười_"Thích là tốt, thích là tốt, không hổ là đứa nhỏ phụ hoàng đã chọn. Có tư chất"
[Tư chất cả nhà ngươi!]
Bỗng nhiên hắn nheo mắt, bước đến trước mặt nàng, từ trên cao nhìn xuống, trực tiếp đưa ra ánh mắt giám thị sắc lạnh không ngại ngùng. Hàn Diễm theo động tác của hắn cũng tròn mắt ngẩng đầu nhìn lên, sau đó dường như bị hoảng sợ, vội nhìn sang nơi khác, nhưng ngay lúc Trịnh Lương đang âm thầm gieo lên nghi ngờ thì lại bắt gặp ánh mắt của nàng đang liếc nhìn về phía hắn, cũng không hề né tránh như ban nãy. Hắn đưa tay nâng cằm nàng_"Nghe nói ngốc tử vốn không biết sợ. Nhưng mà nếu lão thiên đã biến nó thành đứa ngốc thì chắc chắn sẽ cho nó thứ khác đặc biệt hơn...thỏ con dù ngốc cũng biết nguy hiểm bên cạnh, đúng không tiểu Hiên hoàng muội?"
Nàng trực tiếp mắt đối mắt với hắn, nhưng lại không kiềm được mà nhìn trái nhìn phải, đầu cũng khó khăn nhúc nhích theo, ghìm lưỡi xuống hàm dưới, ngọng nghịu lên tiếng_"h...h...hỏ...thỏ"
Hắn buông tay, lại chuyển đến xoa đầu nàng, xoay người đối diện với cánh cửa vẫn được đóng im lìm phía trước_"Ta không biết ngươi có rõ hay không, nhưng đồ đạt, vật dụng của ngươi, còn có một phần lễ vật trong đó có cả người của ta, này ý tứ của Ly gia có nghĩa là ta nên cẩn trọng hay là không cần lo lắng đến Ly gia về sự trung thành của họ với ta trong tương lai? Tiểu ngốc qua, nói nghe xem"
Nàng cứng nhắc quay đầu nhìn hắn, chập chững đi tới, kéo lấy ống tay áo hắn, vẻ mặt hứng thú nhưng ngây dại chờ cho Trịnh Lương quay qua nhìn nàng_"A....an....âm...tâm...a...a..a"_sau khi cố gắng nói ra từng từ một, lại dùng ánh mắt chờ mong, chớp động vài cái nhìn hắn, nhưng bên trong lại ác liệt tuyên bố_[Chọc tức ngươi đó não đặc! Ngươi có thật là biết tính kế gian manh như Ly Bách tả không? Hay là tên đó cũng mù văn tả hả Căn bản các người đều não đặc có đúng không!!!!]
Trịnh Lương nhướn mày hạ mắt, nhìn đến gương mặt non nớt cùng biểu tình ngơ ngác hơi nhẹ chau mày liền của người trước mắt này_"Vậy hiện tại nghe theo ngươi"_sau đó hắn thở dài, tay kia bắt lấy cánh tay nàng, kéo ra, sau đó xoay người, mỉm cười cưng chiều nhìn nàng, đưa tay lại vuốt tóc_"Hiên nhi hoàng muội ngoan, hiện tại chắc cũng đã mệt, như vậy đi, cứ nghĩ ngơi, sáng mai lại cùng ta vào cung, được chứ?"
Hàn Diễm nghe vậy lại khờ khạo lắc đầu từ chối, hai tay thu ra trước ngực bắt đầu co lại không yên, chân cũng lùi bước, lo lắng nhìn hắn_"K...ông...không...đi...."
Trịnh Lương không ngại ngùng dùng ánh mắt giám sát của mình, một lần nữa công khai đánh giá Hàn Diễm, giọng nói nhỏ nhẹ, mềm mại hướng đến đứa nhỏ đang tỏ vẻ sợ sệt trước mặt nàng_"Ngoan, phụ hoàng có nói qua, việc tả thừa tướng mãi chần chừ không đưa muội vào cung theo chỉ thị của phụ hoàng là chuyện không đáng lo ngại, tránh cho muội sợ hãi. Người chỉ là muốn gặp muội mà thôi, sẽ không có việc gì đâu"
Mặc kệ cho Trịnh Lương nhỏ giọng như vậy, Hàn Diễm lại lắc đầu càng mạnh mẽ hơn, lắp bắp nói, nước mắt cũng ậng ra_"Đ...đau...phụ thân....Bách....Bách...Hiên...A Hiên....đ...đ...đều...đ..đau"
Hai tì nữ phía sau thấy Trịnh Lương bước đến, cũng vội đồng loạt bước tới, một người đỡ phía sau ánh mắt lo lắng lén lút nhìn hắn, một người xuất khăn tay, cúi đầu tiến lên, nghiêng người che chắn, lau đi nước mắt của nàng, lại còn nhỏ giọng an ủi_"Tiểu thư, không sao đâu, không sao đâu, lão gia và thiếu gia đều sẽ ổn, không có chuyện gì xảy ra đâu, nha, ngoan, mau nín, không cần sợ hãi"
Hàn Diễm trong đầu liền tạo ra một khoảng không thời gian dành cho sự ngơ ngác trước thay đổi bất ngờ của hai thị nữ theo bên cạnh mình vỏn vẹn chỉ vài canh giờ ngày hơm nay, mà hiện tại lại hành động như đã ở cạnh nhau, cùng gắn bó hơn mười năm, lắp bắp trả lời_"K...không...có"
Trịnh Lương bởi vì hành động của hai a hoàn mà dừng chân, nhanh chóng suy nghĩ có lẽ nên bỏ qua truy hỏi, dù sao chăng nữa, về sau, nếu muốn hỏi thì chẳng lẽ lại không đủ thời gian để hắn điều tr.a sao?_[Xem ra vẫn không nên vội vàng]
"Các người nhớ chăm sóc công chúa cẩn thận một chút, cần việc cứ đến tìm ta"
Hai nha hoàn đồng loạt khụy gối, cúi đầu hướng Trịnh Lương hành lễ, nhưng tay vẫn kiền trì ở lại trên người của Hàn Diễm, trông như vẫn còn lo lắng cho chủ tử của mình_"Đa tạ vương gia"
Trịnh Lương rời đi, lúc hắn vượt qua Hàn Diễm, kiềm không được ánh mắt vẫn hướng nhìn về phía nàng lần cuối. Kì thật từ lúc người này bước chân vào phủ, trong lòng của hắn lại càng đề phòng, càng nghi ngại nhân đôi.
Trịnh Lương cũng đã rời đi, hai thị nữ bên cạnh cũng vẫn giữ nguyên bộ dáng ban đầu, chu toàn chăm sóc cho chủ tử, một người vẫn luôn kề cạnh, người kia lại hướng cửa phòng mở ra để nàng đi vào. Vừa vào đến phòng, cửa cũng đóng lại, hai a hoàn liền đi lên trước mặt nàng, quỳ gối bắt đầu bái phỏng
"Tiểu nữ là A Lan"
"Tiểu nữ A Đào"
Cúi đầu hành lễ, sau đó ngẩng đầu nhìn nhưng Hàn Diễm vẫn bộ dạng ngơ ngác, hai người vẫn tiếp tục quỳ, lại hướng nàng bình tỉnh lên tiếng_"Thưa, không có người ở xung quanh ạ"
Hàn Diễm nghe được thông báo, đầu thôi nghiêng qua một bên, mắt cũng nhắm lại rồi mở ra, trở lại trạng thái của người bình thường, hạ mắt nhìn hai a hoàn lúc nãy đều là bộ dáng của thiếu nữ mười sáu, mười bảy nhưng hiện tại, trên mặt đều lộ rõ sự thành thục cùng nét trưởng thành mờ nhạt_"Các người, cũng là ám vệ sao?"
"Vâng, là thiếu gia lo lắng cho người, cũng sợ nếu bọn ta chỉ ẩn nấp chờ thời điểm thích hợp bảo hộ người là sơ xuất, cho nên hiện tại liền trở thành a hoàn"_người lên tiếng thông báo, cũng là người trả lời nàng lúc này chính là A Lan_"Chủ tử cũng không cần quá lo lắng, trước đó đã được thiếu gia nhắc nhở cẩn thận, còn về việc châm trên mạch của người, A Đào có thể chu tất việc đó"
Nàng kiềm không được đã chau mày khi nghe đến từ "châm" nhưng ngay lập tức liễn dãn ra bởi vì trước khi đi, Ly Bách chính là ghim trở lại vào người nàng bảy cây chăm, đảm bảo hoàn toàn nếu có người bắt mạch đều không thể đoán ra được. Tuy là khó khăn, cũng có đau nhức triền miên nhưng so với ba châm đều găm vào điểm trọng yếu, lại còn có hậu quả nếu để quá lâu thì bảy cây vẫn là tốt hơn_[Xem ra hiện tại so với người rơm bị gắn châm thì bản thân cũng không khác gì mấy, trên người chỉ cần nhắm mắt thì đã có ba châm, tỉnh dậy liền thành mười châm. Rất tốt]_mắt lại lơ đãng nhìn hai ám vệ giả a hoàn, kiềm không được bật cười, phất tay_"Đứng lên đi"
Cả hai đều chần chừ nhìn nhau, sau đó mới chậm rãi đứng dậy. Hàn Diễm nhìn hai người, cười lại càng lớn hơn, tay đưa qua quẹt nước mắt_"Không ngờ, quả thật không ngờ hahaha. Các người nếu đã rảnh rỗi thì giúp ta thu xếp đồ đạt này nọ đi"_sau đó nàng ngắt ngứ ôm một bên hông quay đi, vừa cười lại nhăn mặt vì cơn đau truyền tới, cười đến vai cũng run rẩy, một tay che lấy nữa mặt
Trong lúc Hàn Diễm trở vào cùng hai a hoàn của mình sắp xếp lại đồ vật này nọ thì bên này, Trịnh Lương chỉ vừa bước chân ra khỏi nơi của nàng không bao lâu thì đã có gia nhân đến báo với hắn Liêu Tĩnh đã đến, đang chờ hắn ở đình viện phía Nam
Vừa nghe tiếng bước chân người đến, Liêu Tĩnh cũng không vội ra tiếp, bình thản xoay người, bắt tay ra phía trước, hướng phía Trịnh Lương vẫn đang bước tới cúi chào. Hắn vừa bước vào định liền một tay nâng lấy tay của Liêu Tĩnh, tay kia lại hướng đệm ngồi trên bục gỗ_"Liêu Tĩnh, đừng ngại, mau ngồi"
"Đa tạ vương gia"
"Ngươi hôm nay, tại sao lại bất ngờ đến đây?"
"Thứ lỗi cho tiểu sinh, cũng chỉ là hôm nay ta vừa tìm được vài thứ"_hắn chậm rãi hạ xuống chung trà, nhìn đến biểu cảm vẫn như bao lần không quá hứng thú, cũng không quá mức lạnh nhạt không quan tâm của Trịnh Lương mà thở dài_"Người mới đến, bổn mạng của nàng có điểm lạ. Ta nhìn nàng, nhưng không thể tìm ra bát tự"
"Ý của ngươi?"
"Hiện tại không thể nói rõ, nhưng nhìn qua, số mạng của người này quá mức lạ lùng, hoàn toàn không thể dự đoán được chuyện gì sẽ xảy ra"
Trịnh Lương chau mày, ánh mắt có thể thấy rõ sự chán ghét bên trong_"Nàng ta là một đứa ngốc"
Liêu Tĩnh đối với Trịnh Lương luôn ở trạng thái đề phòng mọi thứ xung quanh mà hiện tại lại thờ ơ còn có khinh thường lộ rõ liền khiến cho hắn không khỏi ngạc nhiên, cũng cảm thấy có điểm lạ_[Hắn như vậy lại có thể dễ dàng tin tưởng sao? Ta không tin một người đối với bản tính đã nghi ngại mọi thứ như hắn lại có thể để yên như vậy]
"Bát tự của nàng ta, ta sẽ sai người đưa đến tối nay"
Liêu Tĩnh nhếch lên khóe môi nhạt sắc của hắn, nhìn đến biểu tình vô thường vô phạt cùng nhàm chán lộ rõ bên ngoài của Trịnh Lương mà nói_"Học trò chỉ có thể nói, hiện tại có nhiều sự kiện cùng lúc xảy ra, ngài tốt nhất là nên chuẩn bị"
Trịnh Lương nhướn mày_"Ngươi tìm ra được gì sao?"
"Thứ cho học trò không thể nói"
[Đừng tưởng ta không thấy được tâm cơ của ngươi]_Trịnh Lương ánh mắt lạnh lẽo nhìn đến Liêu Tĩnh_"Ly Bách hắn hiện tại đang ở đâu?"
"Đã ra được bên ngoài an toàn"
Trịnh Lương mày lại chau, rồi lại nhướn, vẻ mặt liền hiện lên sự hứng thú của dã thú tìm được con mồi_"Ngươi nói đến việc hôm nay Ly Bách mới ra thành sao!?"
"Vương gia anh minh"
"Nếu đã vậy, hiện tại cũng không cần gấp. Ly Thành cũng đã làm đến như vậy, chắc chắn trong giả có thật, trong thật có giả, hướng đi của hắn ta cũng không cần phải bận tâm, nhưng hiện tại, cũng vừa lúc ta muốn ngươi biết một chuyện"
"Vương gia cứ nói"
"Theo ta, đến cho ngươi xem một thứ"_Trịnh Lương đứng dậy, cũng không chờ đợi, phất áo bước đi trước, để lại phía sau, Liêu Tĩnh chậm chạp đứng dậy, đông tây phủi phủi áo rồi mới rì rì đi theo sau, ánh mắt sắc bén được hắn cẩn thận bảo bọc bên dưới sự thờ ơ, đạm mạc, ít quan tâm thế sự bên ngoài
Trịnh Lương đưa hắn đến một nơi không quá xa đình viện ban nãy, lại không khác gì viện của tì thiếp bên dưới nhưng lại khác biệt ở điễm nữa bóng nữ nhân cũng chưa thấy qua, mà lính gác lại có vài người. Đẩy cửa vào bên trong thì cũng vẫn với cách bày bố đơn giản gian phòng của nữ tử nhưng Trịnh Lương vẫn chưa dừng lại, hắn rẽ qua nơi để thư sách, thêm bức thêu dang dở cặp uyên ương trên khung căng. Trịnh Lương đến trước giá sách, nắm lấy kéo qua một chút sau đó cửa liền tự động mở ra, mật thất u tối chỉ với một cây đuốc đủ thắp sáng bậc thang bên dưới dần dần lộ ra
"Mau vào"
Liêu Tĩnh khẽ chau mày khi nghe thấy nho nhỏ âm thanh rên rỉ, hắn bước theo xuống bên dưới, xem ra có vẻ hắn tiến đến nơi cần đến ngày một gần, tiếng rên ban nãy chính là bởi vì cơn đau thống khổ, dày xéo con người mà ra. Trước mặt hắn mở ra một hành lanh dài rộng, tăm tối lạnh lẽo chỉ có lấy ánh đuốc là nguồn sáng duy nhất. Mười nhà giam, nhưng hiện tại cũng chỉ dùng hai, bên trong mỗi phòng giam đều có năm đến bảy người vẻ mặt thống khổ đau đớn, có người không ngừng nôn ra máu, còn có người mắt đã trợn trắng, bị những người khác đạp ra một góc, xem có vẻ hắn cũng đã ch.ết. Còn mấy người kia, vừa thấy hai người bọn họ, cũng không như người thừng vội vàng nhào đến níu kéo, cầu xin mạng sống của mình mà hiện tại lại như chuột nhỏ, bị dọa đến khiếp sợ lui vào một đoàn trong góc, ngay cả ngoái nhìn cũng không dám. Có thể nói là đã đạt đến cực điểm sợ hãi, muốn bất tỉnh cũng không thể.
Trịnh Lương vẻ mặt không mấy biểu tình, lạnh nhạt lên tiếng nhưng lại bởi vì sự u ám của ngục giam ngầm bên dưới này mà trong hắn lại càng âm tàn_"Tất cả bọn chúng đều là người của ta mang vào Ly gia, mà hiện tại, hắn chính là gởi lại quà đáp lễ"
Trịnh Lương hướng tên lính gác duy nhất ở gần lối đi phía cuối lao phòng_"Gọi hắn ra đây"
"Vâng"
Rất nhanh,một tên gia nhân vội chạy đến, quỳ xuống, run rẩy hành lễ, cúi người bẩm báo_"Dạ, lúc đến đây đều nhìn không có điểm khác lạ. Nhưng lúc mang bọn chúng vào trong phủ thì đột nhiên một vài người lại lăn ra bất tỉnh, có người bắt đầu la hét hoảng sợ, thậm chí có người còn tự tông đầu vào tường, vài người nôn ra máu, trước khi vào đây, cũng đã ch.ết đến năm người"
[Haha Ly Thành, xem ra ông đã sống đủ lâu rồi chăng? Không ngờ ông lại dám làm đến bước này. Ly gia này, đang giấu diếm điều gì đây, lại còn tên Ly Bách kia...cảm giác ấy...đúng là cảm giác này...haaha bọn chúng chắc chắn sẽ đưa ta đến gần người ta cần tìm]_Liêu Tĩnh trong đầu linh hoạt suy nghĩ, mắt lại nhìn đến đám người co rút trng lao phòng, không chút cảm xúc, quay sang Trịnh Lương, hướng hắn chắp tay_"Thứ cho học trò nói thẳng, Ly Thành vốn là thiên sư, điều này cũng không khó giải, thậm chí, tiểu sinh lại càng khâm phục năng lực tính toán chính xác mọi thứ của ông ta. Người cũng chỉ cần vào bên trong phủ liền phát điên, mà bản tính của Ly gia cũng không hề muốn động chạm đến người khác, này chỉ có thẻ lý giải, hắn chính là nắm bắt rõ điểm nghi kị trong phong thủy phủ trạch nơi đây, đều tính toán mọi thứ rất tỉ mỉ"_Liêu Tĩnh bình tĩnh đưa r a đáp án, lại khẽ rùng mình vì cảm nhận được mạch máu bên dưới da dường như đang nhảy múa. Thứ hắn tìm kiếm bấy lâu, không ngờ lại tự tìm đến_" Lại nói chúng ta chỉ có thể im lặng gánh chịu lần này, hoàn toàn không thể xoay hướng làm bất cứ việc gì?"
"…."_Trịnh Lương qua khóe mắt liếc nhìn Liêu Tĩnh vẫn một mực hành lễ cúi đầu cung kính bên cạnh_"Vốn hiện tại cũng chẳng thể manh động, chờ Trịnh Doanh trở về liền tính tiếp"
[Ngươi có thể ở yên được sao?]_Liêu Tĩnh trong lòng không khỏi mỉa mai suy nghĩ, nhân tiện cũng khơi gợi chuyện quan trọng_"À vương gia, người mới đến..."
"…."
"Ngài, có thể cho ta bát tự không?"_hắn vẫn kiên nhẫn, thái độ mười phần cung kính lặp lại yêu cầu
"Lý do?"_Trịnh Lương đối với sự cố chấp lạ lùng của Liêu Tĩnh, khẽ nhếch môi cười
"Có lẽ vương gia đã quên, ta ở lần nàng bị hành thích đến hôn mê đã dùng trận pháp xé hai nữa linh hồn nhưng mà người này cư nhiên lại có thể bình an trở về. Điều đó chứng mình hoặc là nữ nhân này có quan hề với một nhận vật lớn khác hoặc là đây là đồng minh của Ly gia, tin chắc họ cực kì mạnh mẽ"_Bởi vì Liêu Tĩnh cúi đầu, tay cũng chắp ra phía trước khiến cho Trịnh Lương vô pháp xem đến biểu tình mỉm cười cùng đôi mắt ánh lên tia xảo quyệt của hắn_"Trong họa có phúc, trong phúc có họa. Tiểu sinh vẫn không chắc, nhưng lại nghĩ, ngày thu về một đứa ngốc, nhưng nếu đứa ngốc này lại là chìa khóa giúp ngài đạt được nguyện vọng thì còn gì bằng"
Trịnh Lương chau mày, hắn ngay từ đầu cũng là bởi lý do lần trước Liêu Tĩnh đến cho hắn biết việc hạ sát thất bại, vốn đối với yêu cầu của hắn hiện tại không nghĩ đáp ứng. Nhưng bởi vì hắn đã trực tiếp khơi gợi, Trịnh Lương cũng chỉ có thể nhắm mắt hỏi_"Có thể sao?"
"Có thể, chỉ cần vương gia đưa ta bát tự của nàng, ngày sau liền cho người đáp án rõ ràng"
Tiễn Liêu Tĩnh nữa đường, Trịnh Lương xoay người, không chủ ý lại bước đến nơi ở của Hàn Diễm, sau đó lại hướng về phía đình viện ban này, ngồi lại vào chỗ của mình, vươn tay cầm lên chung trà lạnh, chăm chú nhìn chạm trỗ trên thành ly, tầm mắt không kiềm được lại đưa ra xa, nhìn xung quanh một mảnh yên tĩnh, tiếng cá quẩy nước ở hồ nhỏ cành hòn non bộ lớn gần đó liền có thể nghe được rõ ràng. Đặt lại chung trà lên bàn, ngón tay chẫm rãi gõ lên mặt bàn năm nhịp hai tiếng nhẹ ba tiếng nặng, ngay lập tức liền có ám vệ ở phía sau hắn quỳ gối, cúi đầu chờ lệnh_"Sai người đến phía Tây, nhất là vùng gần biên giới, nếu ở đó bất ngờ mọc lên thêm thứ gì, hay gần đây có nguồn hàng chuyển đến, hoặc bỗng nhiên có mối làm ăn liền trở về thông báo cho ta"
"Vâng"
"Đông cung gần đây như thế nào?"
"Thưa, gần đây cũng không có động tĩnh gì, nhưng hôm trước thái tử điện hạ là cung của Liễu quý phi, ở lại một lúc khá lâu, nghe nói quý phi nổi giận, ném đồ đến điện hạ, khiến người bị thương"
[Đứa trẻ ngoan cũng có ngày chống lại sắp đặt của phụ mẫu sao? Xem ra hắn đã chuẩn bị sẵn sàng rồi]_Trịnh Lương ánh nhìn tràn ngập mưu toan_"Bọn chúng sẽ động, quan sát cẩn thận một chút. Vài ngày nữa sẽ tuyển đợt cung nhân mới, ngươi cũng nên chuẩn bị đi, không cần đặt về phía Đông cung nữa, chuyển qua Liễu quý phi kia đi"
"Tuân lệnh"
~~~~~
Tại trong trấn nhỏ một góc của kinh thành, một hiệu thuốc, Liêu Tĩnh một bên chăm chú đọc sách, mà bên cạnh hắn, hiện tại lại có thêm một chồng sách cũ kĩ khác.
Tiếng bước chân hướng đến hắn ngày một gần, cửa mở, người thay mặt hắn trong coi cửa hàng cũng xuất hiện, chính là một lão ông vẻ mặt hiền hòa_"Tĩnh nhi, có người đến muốn tìm con, bảo là tặng quà cho phu tử"
"Nga, đến liền"_Liêu Tĩnh hạ sách, mỉm cười nhìn lão ông, sau đó nhanh chóng theo ra bên ngoài. Gió nhẹ khẽ thổi vào từ khe cửa khép hờ, trang giấy của quyển sách hắn đọc dỡ dang được chuyển đến trang tiếp theo_"Qủy mệnh"
Bên ngoài, một đại thẩm cùng một bé con kháo khỉnh vẻ mặt háo hức, vừa thấy người trở lại, còn có phu tử bọn họ muốn gặp theo cùng liền vui vẻ, nhiệt tình tiếng tới. Đại thẩm hướng lão ông đưa qua một giỏ rau củ sạch sẽ, mà đứa nhỏ, lại hướng phu tử của nhóc là Liêu Tĩnh một xâu hồ lô nho nhỏ_"Phu tử, con khỏe lại rồi, ngày mai nhất định sẽ đi học lại"
Liêu Tĩnh vẻ mặt hòa ái, vươn tay xoa đầu, rồi lại vuốt má đứa nhỏ_"Đinh nhi ngoan, ngày mai gặp lại con, Đinh thẩm, cảm ơn người, đi đường cần thận"
"Phu tử, đừng khách sáo, mạng của Đinh nhi cũng là người cùng lão bá cứu giúp, ơn này chúng ta mãi mãi ghi nhớ. Nếu có việc cần, cứ đến tìm ta"
"Đa tạ Đinh thẩm đã quan tâm"
~~~~~
Hàn Diễm chậm chạp mặc lại áo, có chút khó khăn ngồi dậy
"Tiểu thư, trong lúc người tắm, bọn ta sẽ làm sạch châm, cho nên người không cần lo lắng"
Nàng gật đầu, nhìn đến A Lan cùng A Đào lần lượt rời đi, tay không nhịn được run rẩy chạm đến hông phải, thở dài
P/S: tôi bắt đầu cảm thấy sợ hãi mỗi khi bắt đầu mẫu đối thoại có sự tham gia của nữ chính lúc giả ngốc rồi. Thật sự rất đáng sợ luôn đó.