- Chương 1: Kiếp Người
- Chương 2: Kiếp hồn
- Chương 3: Xuyên không tuyên án tử
- Chương 4: Huynh trưởng
- Chương 5: Dự Tính
- Chương 6: Tính toán
- Chương 7: Giả ngây
- Chương 8: Ngạc nhiên
- Chương 9: Hoàng Cung
- Chương 10: Tâm tư mỗi người
- Chương 11: Tiến hành
- Chương 12: Mỗi người một việc
- Chương 13: Ngọc vỡ áo rách
- Chương 14: Huynh muội
- Chương 15: Tiền khởi động
- Chương 16: Hành động
- Chương 17: Góc nhỏ
- Chương 18: Ý tứ
- Chương 19: Hy vọng
- Chương 20: Chìa khóa ảo
- Chương 21: Bước đệm
- Chương 22: Mạch thiếu
- Chương 23: Hòm ảo
- Chương 24: Hai trăm bốn mươi bảy
- Chương 25: Hoa đăng hội bắt đầu
- Chương 26: Cược một mạng người
- Chương 27: Giả mạo
- Chương 28: Sơn mới phủ vết nứt
- Chương 29: Ngủ hay không ngủ
- Chương 30: Lỗi của ai?
- Chương 31: Ranh giới của người ngây thơ
- Chương 32: Có vài thứ là ngoài ý muốn
- Chương 33: Chiếu của người bị nạn
- Chương 34: Mọi thứ trông thật chậm rãi
- Chương 35: Mèo béo*
- Chương 36: Đêm cuối
- Chương 37: Trước khi đi, chuẩn bị là tất yếu
- Chương 38: Rời đi - Mở
- Chương 39: Rời đi - kết
- Chương 40: Thay đổi
- Chương 41: Đã là con người, ắt hẳn sẽ có tính toán
- Chương 42: Có một điểm, được gọi là đã bắt đầu
- Chương 43: Đánh đổi
- Chương 44: Cố sự chưa sáng tỏ và cuộc sống ngày thường đã thay đổi
- Chương 45: Sự tình
- Chương 46: Thật tâm hay không
- Chương 47: Cho nhiều, nhận bao nhiêu?
- Chương 48: Sóng chưa từng yên, biển chưa từng lặng
Thể loại: Xuyên không, hài hước, ngược văn. Cường tinh thần, ác khẩu, nhược thể nữ.
Tình trạng: Đang sáng tác
Giới thiệu:
Bởi vì nhàm chán hay vì cuộc sống buồn cười mà Hàn Diễm quyết định hoà mình cùng sông nước đi tìm chốn thần tiên.
Qủa thật, ước mơ của cô được toại nguyện.
Nhưng mà cái vấn đề thật lớn ở đây là tại sao chuyện của quá khứ hôm qua và mấy chục năm trước cô vẫn còn nhớ như in??
Không phải bảo chết là quên hết sao?? Đã vậy cái thân thể bán trong suốt này là sao??
Hàn Diễm tức tối giơ tay thưởng vài bạt tay vào xác của mình.
Được rồi, nàng quyết định sẽ đến ám cái tên nam nhân đã nhúng tay vào việc tự tử của mình để trút giận.
Nhưng mà, nhưng mà cái gì đây? Sao lại có sức hấp dẫn như vậy? Vong mà nhìn cũng ngon miệng đến mức khiến Hàn Diễm chảy dãi trong tư tưởng là sao?
Không muốn đâu, Hàn Diễm không muốn ăn vong của người khác.
Nhưng mà...
"Âu đệch, lỡ ăn mẹ rồi!!!"