Chương 42: Có một điểm, được gọi là đã bắt đầu
Bạch Vận phường vốn đã có từ trước, nhưng lại với cái mác thanh Lâu cùng người sở hữu ngầm là Ly Bách. Hiện tại Hàn Diễm lại một lần nữa sử dụng cái tên Bạch Vận, điều này cũng có điểm thông minh, lại khiến Ly Bách lúc đó nghe tin bởi vì ngạc nhiên cùng với kinh hỉ mà cả ngày không ngừng suy nghĩ, đôi lúc lại bất ngờ phá lên cười. Nếu nói người kinh doanh thanh lâu, mở ra phường trang sức liền không có nghi ngờ, lại có thể đảm bảo độ an toàn, cùng mượn danh uy tín từ Ly bách, mặc khác chính là âm thầm bắt hắn phải quản lý, chăm sóc tất cả nhưng những gì nàng từng đề nghị.
Hắn lấy Nhạc Toái cũng là điểm này trước kia cũng không quan trọng tên gọi, người muốn mua tin liền sẽ được hướng dẫn đến địa điểm cần thiết, hiện tại triển khai mở ra hẳn một tiền trang trá hình nên liền bắt buộc phải có tên. Nếu thật sự mở ra thêm một tiền trang chuyên buôn bán tin tức với tên Bạch Vận, e là sẽ gặp chuyện không nên. Hàn Diễm chính là giúp hắn giải quyết mối bận tâm, tiện thể cũng đạp lên xác hắn mà đi, còn mang xác hắn ra làm khiên chắn, cho nên hắn phải tùy theo nàng đi Đông múa Tây mà thôi.
Buồn cười ở điểm, vốn luận về gốc rễ bên dưới, hai chủ tử của bọn họ là huynh muội hiện tại, nhưng người ở cả ba nơi đều không biết gì về nhau. Về chuyện này, cũng chỉ có thể một mình Ly Bách hắn đứng ra giải quyết. Một mặt câu thông thanh lâu của hắn cùng cửa hiệu trang sức của Hàn Diễm hiện tại giúp đỡ nhau, xem như người một nhà, mặt khác, phải hướng đến Nhạc Toái hỗ trợ Bạch Vận nếu họ cần bởi mối làm ăn tiềm năng hai nơi kia có thể mang lại cho Nhạc Toái. Hắn không thể để cả ba hợp thành một, hoặc là biết đến chủ tử của họ rõ ràng là ai, quan hệ ra sao, gồm bao nhiêu người, như vậy là quá mức nguy hiểm.
Vốn chỉ có Mộc Thanh biết Ly Bách có qua lại thân thiết với thanh lâu Bạch Vận, nhưng trước đó hắn cũng đã ngỏ lời hướng y nhờ giúp đỡ còn tự nhận là cửa hiệu của mình nên chắc chắn dù Mộc Thanh chỉ là quan võ không thích dùng não, luôn đơn giản nghĩ rằng hành động này là sự ưu ái của Ly Bách dành cho những thứ hắn yêu thích cùng một chút cậy mạnh mà tác quái, nhưng nếu một khi Mộc Thanh đã nghĩ sâu, sẽ không thể tránh khỏi nghi ngờ với vị sư huynh vài năm gần đây chỉ thích la cà của y. Bởi vì sự trung thành đến mù quán của võ tướng đến thống lĩnh của bọn họ là không thể bàn cãi, gây hại cho tướng lĩnh cũng đồng nghĩ với khiêu chiến chó canh, mà Mộc gia lại là trung thần bao đời thờ phụng đức tin của bề trên, cho nên Ly Bách chỉ mong đây chỉ là do hắn nghĩ nhiều, hoàn toàn không mong muốn sẽ có ngày Mộc Thanh dùng mối nghi ngờ của y lật lên gốc rễ mà bẩm cáo lên bên trên, kết quả sẽ rất phiền phức.
Về điểm Mộc Thanh có biết hay không Bạch Vận còn có địa điểm ở mấy nơi khác ngoài thành, hắn tin chắc y không hề biết, cho nên có lẽ vẫn là do Ly Bách quá đa tâm. Mà hiện tại, điều hắn bận tâm vẫn là việc trang chủ Vận Trang lại vào thành, còn đến Thuần Tiêu của Mạch Kha kia. Đối với tình hình hiện tại, Ly gia chính là một bước chuyển biến lớn, hai chủ tử tương lai đều đồng thời rời đi, một người ôm cừu hận với triều đình rời thành thực hiện du ngoạn, một ngốc tử thì bị giữ lại, liên hệ không rõ ràng với cấm cung, nếu vọng động sơ xuất liền có thể mang họa vào thân. Ngồi trong xe, càng nghĩ tâm tình của Ly Bách càng xấu, hắn đi bước này theo Hàn Diễm liền như dã thú bị gông xiềng vây quanh, toàn bộ thông tin dù cho lấy được đến đâu cũng không được chạm vào, chỉ có thể phó thác mọi thứ cho Hàn Diễm. Hắn xiết chặt tay, quyết định nhắm lại mắt, cố bình tĩnh lại tâm tình đang rối loạn bởi khó chịu của mình, sau đó cố hít thật sâu, thở hắt ra một hơi, không chần chừ vén rèm, đi ra ngoài, ngồi bên cạnh phu xe, thở dài một hơi, mang ra gương mặt vui vẻ đã mang diện cụ của mình qua nhìn phu xe, nhưng biểu cảm liền cứng đờ
"Công tử, trông người không được khỏe"_lão phu xe giọng nói nghe thật bình thản, nhưng vào tai của Ly Bách thì lại như đang mỉa mai. Hắn nghĩ, vẫn là nên bảo trì trầm mặt, nhưng vẫn còn đang phân vân là nên tiếp tục ngồi đây hay lại phải bò vào trong tiếp tục nghĩ ngợi
"Công tử đừng lo, trong thành, sẽ có người che chở cho tiểu thư"
"…."_Ly Bách bên này mím môi, nhắm mắt, lại thở dài một hơi, quay qua phu xe_"Lão Lý à, rốt cục vì sao người lại ở đây!! HẢ?!"
Người phu xe được gọi tên bật cười haha sảng khoái, rất vui vẻ trả lời_"Lão gia, phu nhân là sợ khuyển tử của bọn họ rong chơi quên ngày về, cho nên lão nô chỉ có thể tận lực theo hầu người mà thôi"
Gạt qua nhát dao đang tâm vào con tim rỉ máu bởi hai từ "khuyển tử" kia, Ly Bách mặt dày, tráo trở_"Bị đuổi à?"
Lão Lý vẻ mặt rất nghiêm túc, cực kì đáng tin cậy mà nhìn qua hướng hài tử ngày nào chỉ biết chạy lòng vòng bập bẹ gọi vài tiếng mà hiện tại lại thanh một thanh niên như vậy, chắc nịch khẳng định_"Là được nhờ cậy chăm sóc khuyển tử ạ"
Ly Bách gân trán khẽ giật, nở nụ cười_"Thì ra là bị đuổi"
"Đúng vậy, cũng là bởi vì người cho nên lão nô hiện tại có nhà mà không thể về. Ô ô, ta là lão già đã ngũ tuần, vì cớ gì không cho ta ở lại mà đẩy đi tên Phúc Bá ấy, thật không cam tâm a..."_lão cúi đầu thở dài, bộ dáng trông cực kì tuổi thân_"Đầu năm nay, sao chủ tử các người lại khó hầu như vậy a, có biết lão đây có bao nhiêu khổ não, không thân, khổ tâm a....ôi cuộc đời"
"…."_Ly Bách mím môi, bất lực thở dài, quay đầu định lui lại vào trong
"Lão không nghĩ, người sẽ đi bước đường này, còn có tiểu thư, không biết là nên vui hay buồn"
Hắn cũng không quay đầu, nhưng mắt vẫn nhìn về phía sau, lại nhìn vào bên trong kiệu_"Đã gọi là nhân sinh, chắc chắn có kết quả, không cần lo lắng quá nhiều"
"Ngày đó biết tin, lão đầu tiên cảm thấy khó hiểu, nhưng là gia nhân Ly gia bao năm, bao nhiêu chuyện kì dị cũng đã thấy qua. Nhưng vẫn không kiềm được cảm thấy ngạc nhiên khi tiểu thư lại có thể thông minh sắc sảo còn hơn cả thiếu gia"
"…."
"Lão vui lắm"
[Mặc kệ lão!]
"Nhưng mà, mỗi ngày đều nhìn thấy thiếu gia cố gắng lừa gạt tiểu thư bao nhiêu, dù lão có thể khẳng định năng lực của người nhất định đủ để giúp thiếu gia giải quyết chuyện người mong muốn, nhưng mà thiếu gia a...."_lão thở dài, mà bên trong kiệu, Ly Bách một tay đang vén lên màn che cửa sổ cũng dừng lại, mắt nhìn xuyên qua màn lớn chính là lão Lý bên ngoài. Lão Lý suy nghĩ một chút, lại nói_"Lại càng bất ngờ hơn cuối cùng tiểu thư lại chấp thuận theo thiếu gia. Lão hiện tại chính là chờ, chờ xem người dùng cách gì, mất bao lâu để đưa tiểu thư ra ngoài"
[Ta sẽ sớm đưa muội ấy ra ngoài]
"Chứng minh cho đám người đó thấy, khuyển tử của Ly gia không dễ dàng bị bắt nạt!"_Lão Lý vẻ mặt tràn đầy hy vọng như mầm non nhỏ nhìn lên trời
"…."
~~~~~~~
Đào Hoa cốc, cánh hoa đào cùng những đợt gió lớn bất ngờ thổi đến hòa vào nhau rồi khi gió tan biến, cánh hoa lại nhẹ nhàng rơi khiến cho vẻ đẹp nơi đây dường như trở thành không thực, mà ở một góc trong phòng, Đào Hoa lại không ngừng nhảy mũi_"ch.ết tiệt, chặt, chặt hết đi, chặt hết cây cho ta!!!"_người phẫn nộ rống to nhưng mặc nhiên, bên ngoài phòng, nữa bóng người hầu cũng không có, 1mà hiện tại người duy nhất trong phòng cùng người cũng chẳng màng quan tâm, ở một bên chăm chú tr.a xét vỏ kiếm
Trở lại với sự tức giận không ngừng gia tăng, Đào Hoa cố gắng tập trung vào tấm ván gỗ lục giác nho nhỏ vẽ đầy hình thù quái dị nằm trên mặt đất, cùng những khe nứt dẫn vào phần trung tâm là một lỗ trũng nhỏ, được Đào Hoa xe lại tờ bùa màu vàng nhét vào, xung quanh lỗ trũng lại là bốn viên đá nhỏ màu sắc khác nhau nằm lọt vào khe nứt. Người bắt đầu lầm bầm niệm chú. Không bao lâu sau, viên đá tròn màu đỏ chậm rãi di chuyển theo khe nứt đi thẳng lên phía trên. Đào Hoa nhướn mày, bỏ xuống bàn tay vẫn giữ ở tư thế niệm chú, duỗi thẳng, lướt qua mặt gỗ, viên đá liền trở về lại vùng trũng, ngay lập tức liền nâng lên ván gỗ chăm chú, tỉ mỉ quan sát nó_"Hắn bắt đầu rồi. Diêu Ngạn, phóng thư đến phía của Hoàng Hoắc bên ngoài, lộ trình hướng Bắc của tên kia, tốt nhất phải bảo vệ hắn"
Diêu Ngạn đối với chủ tử vẫn còn đang ngồi xăm soi vật kia cũng không vội vàng rời đi, đứng dậy, hướng đến phía Đào Hoa_"Người không lo cho tên Ly Bách kia sao?"
"Hắn không phải còn Ly Thành sao? Ta cần gì phải quản nhiều chuyện. Hiện tại đang nghĩ xem có hay không cũng nên chạy vào cung ở một thời gian nga"_Đào Hoa hấp mũi một cái thật mạnh, đưa lên ván gỗ cho Diêu Ngạo_"Nữ nhân kia là tự nộp mình vào miệng cọp nha, biết sao được, cũng không thể trốn chạy"
[Không phải là do tính toán của người mà ra đi?!]_Hắn nhận qua ván gỗ nhưng mắt vẫn không rời khỏi Đào Hoa, sau đó thả lại một câu rồi rời đi_"Cốc chủ đang tìm người"
"Nga, đã biết"_Đào Hoa dụi mũi, tìm lấy một khăn lụa dài quấn ngang cổ, quàng qua đầu, che lấp mũi, thậm chí mắt cũng chỉ chừa ra khe hở nhỏ, xua tay về phía Diêu Ngạn_"Mau đi, đồ trộm, trả lại sớm chừng nào tốt chừng nấy"
"…."
Diêu Ngạn đi, Đào Hoa cũng rời đi ngay sau đó, thẳng hướng đến phòng dược của lão Cốc chủ đi tới, một đường cũng không quên ghé vào bếp cố ăn vài món, lại chạy qua phòng điều phối dược trong cốc nơi mọi người vẫn còn đang làm việc, chọn đại bình rỗng nhỏ, sau đó tùy ý đến hướng mỗi cối nghiền bắt người đang lăn cán lấy ra đổ vào bình cho mình, sau đó mới thỏa mãn đi vào đường chính.
Đào Hoa không thích dược, cũng không thích dụng độc. Nàng có thể hiểu nhưng nhất quyết không học, lần đó còn can đảm tuyên bố_"Lão dám dạy ta, ta nhất định không cần lý do độc ch.ết cả thiên hạ này!"
Lần này trở lại đây, người khẽ rùng mình, vươn tay đẩy cửa. Đối với người, hình phạt tr.a tấn nhất chính là bị bắt nhốt một mình ở đây. Khướu giác cùng thính giác chưa được nữa canh giờ sẽ bị phòng điều dược của lão cốc chủ giết ch.ết. Rỉ máu đến ch.ết. Vào trong, vẫn như trong trí nhớ nhiều năm trước, lão đầu một bên tay nâng lên thành quả, ngồi tự mình cười khúc khích...chỉ là người không dại dột như năm xưa nữa, bước chân chỉ dừng lại ở ngưỡng cửa, nhìn vào trong_"Lão đầu, ta tới"
"Vào đây"
"Không vào"
"Con không vào, chúng ta cũng không cần bàn chuyện"
"…."_Đào Hoa cảm thấy đúng, nhấc chân bước vào, được hai bước như nhớ ra điều gì, quay qua nhìn lão đầu, chau mày_"Hình như là lão tìm ta mới đúng"
Người vừa nói xong, quay đầu định bỏ chạy thì cũng là lúc cửa đóng lại, Đào Hoa vẻ mặt thất thần, lầm bầm_"Trả thù sao?"
Lão cốc chủ thu vào mắt hình ảnh của tiểu đồ, lắc đầu cười nhẹ. Biểu tình này của ông không khỏi khiến cho Đào Hoa giật mình, cảm thấy kinh hãi
"Ta chấp nhận để cho con đương nhiệm, không những vậy, còn có thể lập tức công khai đứng đầu nơi này với sự chấp thuận của ta. Ta già rồi, không muốn đánh mất thứ gì nữa, kể cả con"
Trước sự chân thành của lão cốc chủ, Đào Hoa bình thản dùng ngón út tay trái ngoái mũi, thờ ơ đáp_"Gỉa dối"
Lão nhân nhướn mày, thở dài_"Lần này không giả, ta nói thật, đến, uống viên thuốc này vào"_vươn tay cầm lên viên thuốc đen kịt, cùng biểu cảm " đây là kẹo ngọt, con mau đến ăn" mà hướng đến biểu tình khinh bỉ tột độ của tiểu đồ. Sau một lúc ta thân thương đối với ngươi khinh bỉ, lão đầu cũng thu tay về, thở dài tiếc nuổi nhìn viên thuốc_"Con không uống, sau này nữ tử kia có gặp chuyện, cũng đừng nhớ đến ta"
Đào Hoa lười biếng nhìn đi nơi khác, không muốn đối với lão đầu tranh chấp, không nghĩ tới lại nghe vào tai tiếng cười khúc khích, người ngay lập tức quay mặt, trừng mắt nhìn lão nhân
"Đào nhi, ta thật sự tìm con, là chuyện liên quan đến người con cố chấp muốn sửa mạng"
"LÃO ĐẦU, ông biết chuyện gì đúng không!!!"_Đào Hoa tức giận đến nắm cổ áo của lão gia tử xách lên, xả thẳng mặt lão
[Cuối cùng con cũng chịu để ý đến ta]_lão đầu thích ngược bên trong nội tâm đã bắt đầu nhảy múa, nhưng bên ngoài vẫn vẻ mặt bỡn cợt đùa giỡn tiểu đồ nhi_"Chuyện gì?"
"Người đó, người đó, vừa vài canh giờ trước, bổn mệnh ta không bắt được, đều bị che mờ, linh cảm không tốt"
Lão đầu nhìn đứa nhỏ một tay ông chăm non, hiện tại lại có biểu cảm vừa khó chịu lại bất lực như vậy trên mặt, cũng khiến lão nhân như ông chịu không nổi. Ai bảo Đào Hoa là bảo bối của ông làm gì._"Thậm chí đến con còn nhìn không thấu thì chỉ có thể là hắn"
Chỉ là đối với tâm trạng "ta là cây cao bóng cả" của lão nhân, Đào Hoa hiện tại một bụng tức giận, vừa nghe lão nhân đề cập đến thứ không rõ ràng liền gằn giọng, tay vẫn giữa cổ áo lão đầu_"HẮN NÀO HẢ NGOÀI TÔI RA ÔNG CÒN CHIM CHUỘT Ở NGOÀI NỮA HẢ?"
Lão đầu thích ngược cũng không quở trách, lại hướng Đào Hoa nháy mắt_"Trách con luôn không nghe chuyện ta kể mà thôi"
"Mau lên, ta cầu ông, người đó là sinh mạng của ta, phải sống, nữ tử đó nhất định phải sống!!!"
[Con cầu xin ta, lần đầu cầu xin ta....]_lão đầu trong lòng hiện tại nổi lên một trận cuồng phong, ngoài mặt vẫn biểu cảm hời hợt, bỡn cợt lên tiếng_"Không phải vài hôm trước đã sai người đi bảo vệ rồi sao?"
"CÒN HỎI NỮA HẢ"
"Được rồi, ta cũng đã suy nghĩ, nếu đã cản con không được thì ta phải giúp con. Nhưng ta có một điều kiện"
"Nói"_Đào Hoa lúc này mới thả tay, lùi về sau ba bước, khoang tay, dùng bộ dạng nghiêm túc nhất của mình nhìn đến lão nhân, chờ đợi một đáp án không quá đáng hận
"Đánh đổi vật giá, mọi thứ đều phải cân bằng. Ta sẽ giúp con bảo toàn tính mạng của người con muốn. Nhưng đến lúc cuối cùng, khi gúc mắt của con đã được mở, chuyện về sau, không còn liên quan đến con, dù cho là mạng sống của người đó"
"Được!"
Lão đầu trong tâm ngạc nhiên đối với sự đồng ý nhanh chóng này của tiểu đồ, âm thầm vạch ra vài kế sách, nheo mắt mỉm cười với nếp nhăn thật nhiều trên gương mặt ông. Lão nhân đứng dậy, bước đến trước mặt của Đào Hoa đưa lên ngón cái điểm nhẹ lên trán của Đào Hoa, nhắm lại mắt, người cũng làm theo, nhắm lại mắt, đến lúc mở mắt đã thấy lão đầu khuôn mặt già nua đẫm nước mắt_"Ta sẽ cho con biết, tuổi thọ của con, đã thật sự mất một nữa, ta đã không thể vãn hồi nhưng cũng sẽ không để con tiếp tục gặp nguy hiểm"
"Không can hệ"_lời này nối ra, bỗng nhiên khuôn miệng lại chát đắng không ngờ_"Không hối hận"
"Tốt"_lão thu tay, vội vã lau đi nước mắt, xoay người_"Theo ta, ta sẽ cho con biết thứ này"
Cả hai đi đến phòng của Hoàng Hoắc, người đã bị Đào Hoa từ sớm đuổi ra ngoài cốc cùng nương tử hắn. Theo sau lão đầu, không kiềm được ngạc nhiên khi phía sau kệ sách toàn bày kế kiếm tiền bỉ ổi, thậm chí còn có cả "kiếm tiền chi bút" của hắn mà mở ra cửa hầm, cả hai một đường đều im lặng, bắt đầu bước xuống đường hầm bên dưới. Đào Hoa nữa điểm cũng không muốn nhìn đến hình khắc bên hai vách tường, cũng không nghĩ muốn lướt qua. Suy cho cùng, thiên sư và người bói mệnh như họ chỉ khác nhau ở người tiếp dẫn, thiên sư cũng dụng bùa nhiều hơn nhưng phần lớn nếu suy xét kĩ, cũng không khác biệt nhiều lắm, cũng như việc làm sai, hậu quả đều khó tưởng được
Lão đầu ở phía trước cầm đuốc, bước chân nhẹ nhàng, giọng nói trầm thấp, không tìm ra được tia vui vẻ thường ngày_"Ta vốn không muốn, nhưng việc này, phong thủy của nơi tiểu tử yêu tiền kia trụ lai là phù hợp nhất với mọi thứ, nhất là người kia. Nếu nói ở Đào Hoa cốc này nơi nào có giết ta cũng không đến chính là gian phòng của hai phu phụ này"
Đào Hoa nhướn mày, vẻ mặt không mấy cảm xúc_"Đúng vậy, thật kinh dị, nhưng ít ra có thể kiếm ra vài thứ hay ho"
Lão nhân bật cười_"Đào nhi a, con không nên làm khó hắn như vậy"
"Lão đầu, ta làm vậy với ông, không giận ta sao?"
"Nếu con đến hôn má ta một cái, ta liền xóa hết"
"Cứ giữ trong lòng đi, có nội thương cũng đừng có tìm ta!"
"Hahahaha, hảo đáng yêu"
"…."_như bình thường, Đào Hoa nghĩ nơi này sẽ dẫn ra một phần đất phong cảnh đặc biệt nào đó, nhưng mà hiện tại mở ra trước mắt lại là một hang động thẳng đứng, bên trên là bầu trời, trên mặt đất là bốn mạch nước nhỏ chảy vào, theo vết nức tạo thành hình bát quái. Nhưng ở đây, mọi thứ đều đầy đủ, thậm chí còn có đợt gió nhỏ thổi qua nhưng mặc nhiên một bóng cây hay ít nhất là ngọn cỏ cũng không có
"Ta và con đều đã ở dưới tận cùng của Đào Hoa cốc. Nơi đây được trấn bởi bốn bác quái tựa như bốn phương, còn có tám hướng, sau này sẽ cho con biết sau. Hiện tại ta sẽ cho con biết một loại thuật pháp đứng giữa ranh giới của thiên sư và những kẻ tự xưng là thần toán như chúng ta. Viết mệnh che mắt"_lão đầu vừa nói, hướng đến một cánh cửa củ kỉ bên cạnh cửa hang không xa, chậm chạm mở nó, tìm kiếm gì đó, trong lúc đó, Đào Hoa bắt đầu dạo quanh xem xét tình hình
"Hắn đang muốn xem mệnh của người kia, cũng đừng hỏi ta hắn là ai. Như con từng nói, nữ tử đó không có can hệ đến nơi đây nhưng không như con, ta tạo cho con số mệnh định sẵn. Còn người kia, tùy theo chọn lựa mà đường sinh mệnh sẽ tự đi theo con đường của nó..cũng không hẳn là đường sinh mệnh. Cho nên, chỉ cần có người phát hiện ra điều này, người đó chắc chắn sẽ gặp chuyện. Con lúc đó cũng vậy, đều là những người trái mệnh trời mà sống lại, đều sẽ bị trừng phạt. Cho nên thứ này là dùng để che mắt. Ta mất năm năm để giữ mạng con. Còn người kia, chúng ta sẽ chỉ làm tạm thời"
"Vậy, sự phụ vốn không biết bát tự của nàng ta?"
"Ta có thể, nhưng nguyện ý không muốn. Bởi vì che mắt, cho nên chỉ che mắt người muốn xem mệnh. Mà kế đến, quá trình đều do con làm, ta cũng không cần biết đến"_Lão đầu xoay người, ôm ra một bình lớn dán thẻ đen
Đào Hoa im lặng, quay đầu nhìn lão nhân cũng đang nhìn mình, gật đầu_"Đã hiểu"
"Thật hiếm khi con lại ít tò mò"
Lão đầu thở dài, lại trở vào trong, tiếp tục tìm kiếm, mà Đào Hoa lúc này đi qua, thì thấy được lão nhân trong tay là nến nhỏ, soi từng giá, từng giá một trong ba kệ lớn bên trong phòng kia, chau mày lại, không tự giác bước đến gần liền cảm nhận được một mùi đặc trưng thoảng thoảng. Những mảnh giấy đen được dán lên lọ, không đơn thuần chỉ là giấy đen. Trên mỗi tấm, lại được viết ra dòng chữ, cùng vài kí tự bằng máu, hiện tại đều đã cô đặc, xỉn màu nhưng đối với Đào Hoa do được tôi luyện cho nên khướu giác cùng thính giác so với bình thường nhạy hơn rất nhiều, liền có thể nhận biết_"Bởi vì ban đầu đã nói muốn nữ nhân đó sống, người lại nói tạm thời. Ta cũng đã hiểu người trong chuyện này thấu suốt hơn bất kì ai. Không cần nhiều lời, Đào nhi của ngươi chỉ luôn muốn thấy kết quả nó mong muốn"
"Bảo bối của ta luôn là nhất"_Lão đầu quay lại mỉm cười nhìn tiểu đồ, đặt đến trên bàn tròn nhỏ giữa căn phòng, trở lại ôm ra bình_"Tro người, máu của họ, tự tay con vẽ đi"
"…."_Đào Hoa không nói hai lời, xoắn lên tay áo, khoanh chân ngồi xuống đất, nhận qua bát to lão nhân đưa cho, hướng đến lọ tro cốt lấy ra, sau đó lại đến lọ máu vẫn còn là chất lỏng đổ vào. Trong lúc lão nhân vừa trộn lại vừa lầm bầm gì đó thì Đào Hoa bắt đầu viết bùa chú cùng bát tự của Hàn Diễm lên bằng máu trong lọ, kế đến thả bùa vào bát, lá bùa liền tan ra, biến mất, dùng hai tay cầm bát, đi đến phần đầu của nhánh suối nhỏ phía Bắc, mày khẽ chau khi thấy nước không còn lưu động như lúc người xem qua lúc nãy mà dòng nước rất nhanh liền biến đỏ nhưng rất nhạt, chạy vào cả bát quái. Kế đến là Đông, Nam, sau đó là Tây. Thứ hỗn hợp đó vừa hết cũng là lúc dòng nước trong suốt nhuốm lên màu đỏ đặc của máu người.
"Bát quái, được trấn bởi thi thể một nam một nữa đối nghịch hai bên, như con thấy, nơi này không có sự sống, một phần cũng là do lý do đó"_lão đầu trong suốt quá trình chỉ yên lặng một bên nhìn vẻ mặt chuyên chú của tiểu đồ, không kiềm được lòng lại thở dài. Bảo bối của lão, đối với nhưng chuyện này, ngay cả kinh hỉ nhỏ nhất cho giống nữ tử, nàng cũng không có_"Đào nhi, ta có điều muốn cho con biết rõ, nếu như con đã viết, người kia tốt nhất nên đi theo, nếu không đến khi hắn phát hiện được sơ hở bên trong sinh mạng này, không những người đó mà ngay cả con cũng sẽ bị luyên lụy, đến lúc đó, cũng đừng trách ta đã không nói rõ"
Đào Hoa nhìn lão nhân, lại ngẩng đầu nhìn trời, hai tay chống hông, nhắm lại mắt, tự thưởng cho mình một nụ cười, sau đó trở lại, hạ mắt nhìn trận pháp đã hoàn thành_"Vậy là phải cố bẻ cong sinh mệnh rồi"