Chương 3: Số phận không thể tránh khỏi

Lại nói, Vân Trường ôm tâm tình kích động đi lên tầng ba nhà hàng Lạc Ly. Đứng trước căn phòng ăn quen thuộc, những kỉ niệm mười mấy năm trước lại ùa về, Vân Trường chợt sững sờ, ánh mắt thoáng trống rỗng.


... Ngày đó, mùa hạ, Diệp Ngọc Ly mỉm cười tay nắm bàn tay bé nhỏ của bé gái đáng yêu xinh xắn chờ hắn trong phòng ăn.
Ngày đó, mùa thu, Diệp Ngọc Ly với gương mặt dịu dàng đứng đợi hắn dưới đại sảnh nhà hàng, bé gái thấy hắn đến liền chạy đến ôm lấy hắn, nũng nịu gọi “Ba”


Ngày đó, mùa đông, Diệp Ngọc Ly ôm bé gái mặt tròn tròn đang ngủ ngon lành trong lòng cô, khóe môi cô khẽ cười.
Ngày đó, mùa xuân, hai mẹ con nói chuyện vui vẻ chờ hắn đến, đôi mẳ Diệp Ngọc Ly nhu hòa, chứa đầy yêu thương.
Ngày đó... ngày đó....
......


Từng hình ảnh ngày nào như thủy triều vỡ đê hiện ra trong tâm trí Vân Trường. Tâm can ông như bị ai đó hung hăng bóp chặt, thật đau, thật xót. Đến bây giờ Vân Trường mới nhận ra, từ khi gả cho ông, phần lớn thời gian của Diệp Ngọc Ly là chờ đợi. Dù có khi Vân Trường đi công tác hơn nửa đêm mới trở về, vẫn thấy Diệp Ngọc Ly lặng lẽ ngồi ở đại sảnh rộng lớn đợi ông dùng bữa cơm. Nụ cười của cô dành cho người thân yêu vĩnh viễn ấm áp như ánh mặt trời.


Mà Vân Trường, khi nhìn thấy nụ cười ấy, bao nhiêu phiền muộn dường như bị quét sạch. Trên đời có thể cưới được người vợ như thế còn hạnh phúc nào bằng?
Chỉ tiếc, thời gian vô tình nay ngoảnh đầu lại, cảnh vẫn còn mà người đã ở phương nào?


Nắm tay Vân Trường không tự chủ siết chặt. Kể từ khi Vân Nhàn sang Canada, ông chưa bao giờ tới nơi này. Vì ông sợ, sợ rằng sẽ đau lòng, sợ bản thân không kìm được mà ngay lập tức đuổi "người vợ trên danh nghĩa kia" khỏi nhà. Nhưng, ông còn mẹ, đó là người phụ nữ dùng đôi bàn tay nâng đỡ ông trưởng thành, ông không thể làm bà ấy phiền lòng.


available on google playdownload on app store


Vân Nhàn là đứa con duy nhất của Vân Trường và Diệp Ngọc Ly nên ông vô cùng yêu thương cô. Dù vậy, tình thương của ông vẫn không thể để cô cảm thấy đầy đủ khi mà bà nội chẳng đoái hoài gì đến cô. Trong suốt thời gian Vân Nhàn sống cùng bà, cô chưa từng được bà nội khen ngợi lần nào. Chính vì vậy, Vân Trường luôn cảm thấy Vân Nhàn chịu thiệt thòi nhưng khổ nỗi lực bất tòng tâm, không cách nào vãn hồi cục diện.


Để bù đắp cho Vân Nhàn, Vân Trường cảnh yêu thương cô hơn, hầu như chỉ cần cô mở miệng muốn gì thì ông sẽ đem thứ đó về cho cô. Cũng may là bản tính Vân Nhàn vốn đạm bạc, nếu không với "tình thương vô bờ bến" của Vân Trường, cô không bị dưỡng thành cô gái điêu ngoa kiêu ngạo cũng là kỳ tích.


Bảy năm trước, Vân Nhàn vốn muốn "đi mà không lời từ biệt" nhưng đến phi trường gặp ngay Vân Trường đi công tác đột ngột trở về. Phải chăng đây là "phụ tử liền tâm" trong truyền thuyết? Nếu không, vì cái gì sớm không gặp, muộn không gặp lại gặp ngay lúc Vân Nhàn chuẩn bị lên máy bay?


Vân Trường thấy con gái lặng lẽ ra nước ngoài mà người trong nhà chẳng ai hay biết, kể cả bà nội cô, trong lòng của ông không khỏi nặng nề. Tuy nhiên ông không có ngăn cản Vân Nhàn vì ông biết cô thuộc dạng người một khi đã quyết định chuyện gì sẽ rất khó thay đổi, chỉ đành dặn dò cô chú ý sức khỏe.


Bảy năm qua, định kì mỗi tháng Vân Trường đều gọi điện thoại hỏi thăm tình hình Vân Nhàn, mặc dù chỉ có vài phút ngắn ngủi nhưng cũng đủ chứng minh ông "sủng ái" cô con gái này như thế nào.


Lần này Vân Nhàn trở về thành phố K, nguyên nhân lớn nhất chính là vì ở nơi đây cô còn có một người cha yêu thương cô hết mực. Sống trong hoàn cảnh thiếu thốn tình cảm nên cô càng thêm trân trọng phần thân tình này. Hơn nữa cô cũng muốn giáo dục 2 bảo bối bài học về tình cảm gia đình, cô tin tưởng cha sẽ chấp nhận hai bé.


***
Mạnh mẽ kìm nén cảm xúc trong lòng, Vân Trường hít sâu, đưa tay mở cửa. Ngay khi chứng kiến những người có mặt trong phòng ăn, khuôn mặt vừa mới tỏ ra bình tĩnh của hắn không khỏi hóa đá.


Được gặp con gái yêu thương nhất là chuyện vui cỡ nào. Vân Trường thậm chí đã lên kế hoạch sẵn sàng cho buổi gặp mặt, đầu tiên là nói cái gì, tiếp theo là làm gì,... mọi thứ hầu như đã sắp xếp xong xuôi. Chỉ là, sự có mặt của một, à không, hai "sinh vật lạ" ngồi cạnh Vân Nhàn đã trực tiếp khiến bản kế hoạch của ông ngâm nước nóng.


Ai tới giải thích cho ông đây là chuyện gì a? Ông hẹn ăn trưa với con gái của mình, hai "sinh vật" ở đâu ra? Càng làm Vân Trường kinh ngạc là vẻ mặt của Vân Nhàn vô cùng dịu dàng, ánh mắt nhìn chúng đặc biệt nhu hòa, khóe môi hồng nhuận nở nụ cười cưng chìu.


Trong ấn tượng của Vân Trường, trừ lúc còn nhỏ con gái giữ nét mặt ngây thơ đáng yêu, đôi khi làm nũng với ba mẹ thì kể từ khi mẹ mất, Vân Nhàn đối xử với bất cứ ai đều lạnh nhạt, càng ngày càng giống như đóa hoa tuyết tuy xinh đẹp mĩ lệ nhưng vô cùng khó chạm vào. Chỉ khi đối mặt với hắn hoặc cô bạn thân kia thì mới lộ ra tươi cười.


Vậy mà hiện giờ là tình huống gì? Chẳng lẽ ông đi nhầm phòng? Nhưng dung nhan kia đích xác là con gái ông nha, trên đời làm gì có hai người giống nhau như đúc? Có một điều chắc chắn là Vân Nhàn không hề có chị em sinh đôi nào cả. Ngay cả là song sinh thì thần thái, khí chất đều không thể giống y chang nhau, bởi mỗi người là một cá thể riêng biệt, có suy nghĩ và cách nhìn nhận vấn đề khác nhau. Cũng có trường hợp người này thích làm cái bóng cho người kia thì sẽ giống.


Trông biểu hiện của Vân Nhàn lúc này, Vân Trường không tự chủ nhớ tới Diệp Ngọc Ly. Vợ ông khi đối diện với chồng con cũng lộ ra nét mặt như vậy? Lẽ nào..... Một đáp án chạy vào não khiến không tự chủ giật mình, tiềm thức nhanh chóng xua tan ý nghĩa kia.


Nhưng, Vân Trường đã quên câu nói “Ghét của nào trời trao của đó” hay “Sợ cái gì cái đó xảy ra”. Vậy nên chắc chắn thần kinh của hắn sẽ bị lung lay một trận.


Từ lúc Vân Trường mở cửa, Vân Nhàn cũng không có lập tức đứng lên chào cha mà dùng biểu cảm của mình đối với 2 bé làm tín hiệu gửi cho Vân Trường. Cô không muốn nói ngay mà muốn ch tự đoán ra, như vậy sẽ bớt shock hơn. So ra thì giữa việc Vân Trường không hề biết gì, bị động nghe cô giới thiệu cháu ngoại và việc làm sáng tỏ thắc mắc trong lòng cha thì sự lựa chọn thứ hai sẽ tốt hơn.


Thử tưởng tượng nhé, nếu lựa chọn cái đầu thì đối với Vân Trường mà nói chẳng khác gì ném cho ông một quả boom nguyên tử, khi phát nổ rất có khả năng sẽ ảnh hưởng đến mẹ con Vân Nhàn. Chọn cái thứ hai là cấp cho Vân Trường một thiết bị bảo hộ, đảm bảo ông sẽ không bị chấn thương.


Tuy nhiên, Vân Nhàn đã quên mất không phải ai cũng là dạng người thần kinh thép nguyên chất như ông ngoại cô. Vân Trường về tuổi đời và kinh nghiệm sao có thể so sánh với ông cụ ngài chỉ chớp mắt mấy cái rồi cười như chuyện rất đỗi bình thường?


Vân Nhàn vuốt tóc các con, khẽ nói: “Đến chào ông ngoại đi!”
“Dạ!” Thiên Thiên và Thần Thần nhanh chóng đáp lời.


Thực ra khi có tiếng mở cửa, hai bé đã ngấm ngầm đánh giá người mới đến. Người đàn ông này khá cao, thân hình không ốm không béo, nhìn qua rất có sức lực, mặt bộ vest xám đen. Gương mặt tràn đầy vẻ thân thiết, đôi mắt thoáng có tia hoài niệm lướt qua, môi mỏng, mày đen rậm, sống mũi thẳng tắp. Nói đẹp thì không phải, nhưng lại mang nét gì đó thu hút ánh nhìn của người khác, cho dù đứng trong dàn đàn ông có vẻ ngoài xuất sắc hơn cũng không hề bị lu mờ. Cũng giống như Vân Nhàn, dù đứng trong biển người vẫn hấp dẫn sự chú ý. Từ bề ngoài, vì đây là ông ngoại, hai bé không keo kiệt tặng cho Vân Trường 8 điểm.


Chứng kiến cái nhìn tìm tòi của Vân Trường, rơi trên người mình, hai tiểu bảo bối cũng không có gì là hoảng hốt. Hai bé tuột xuống ghế, đến trước Vân Trường đồng thanh gọi: “Chúng cháu chào ông ngoại! Chúc ông sông lâu trăm tuổi!” [tg: lời chúc hơi quá đà, cái này nên dùng cho ông cố mới đúng a!]


Vừa nghe, ánh mắt chứa đầy phức tạp của Vân Trường lập tức trống rỗng, cả người như bị sét bổ trúng, từ trạng thái hóa đá trực tiếp nứt vỡ.
Răng.. rắc....răng....rắc.....


Ba mẹ con Vân Nhàn nhìn nhau, đều cảm thấy có phải nghe lầm rồi không? Dường như có tiếng bức tường ở đâu đó bị vỡ ra thì phải?
Vù....vù... ùu
Lúc này, từ ngoài cửa sổ có làn gió bay vào đảo một vòng rồi bay ra, mang theo cả bụi bặm rơi ra từ bức tượng!


Mẹ con Vân Nhàn không hẹn mà cùng nghĩ đến một khả năng, có phải Vân Trường bị tin tức này chấn động rồi hóa đá hay không, à, bây giờ thì tượng đá cũng nứt luôn rồi.
Sự thật ba người đoán không sai, Vân Trường chỉ kém chút nữa là tan vỡ thành mây khói!


Thấy Vân Trường cứ bất động, đôi mắt mở to hết cỡ, Vân Nhàn nghĩ nghĩ nên đánh thức cha thì hơn, nếu cứ tình huống này thì chẳng biết cha cô sẽ làm tượng đến khi nào. Vân Nhàn đứng dậy, đi tới bên cạnh hai bé, cười nói: “ Ba, đây là cháu của ba!”
Oành... xẹt..


Thêm một đạo sấm sét nữa bổ xuống Vân Trường. Thân hình cương nghị chao đảo như thuyền đi ngược sóng —— Đây là chuyện gì, con gái mới đi bảy năm, khi về lại có thêm hai đứa con Ta đang nằm mơ à


Vân Trường nỗ lực lắc đầu, nhưng lắc đến chóng mặt thì hai "sinh vật lạ" kia vẫn nằm trong tầm mắt hắn như cũ.


Đừng hỏi vì sao Vân Trường kích động đến mức này, nếu đứa con bạn tâm tâm niệm niệm thương yêu trở về, bạn chưa kịp vui mừng thì nó dẫn theo đứa trẻ nói với bạn đây là con ruột của nó. Là con ruột chứ không phải con nuôi a! Tức là cháu ruột của bạn! Trong người của đứa trẻ đó có huyết thống của bạn! Việc này còn khó chấp nhận hơn cả chuyện cá biết bay nha!


Không phải Vân Trường chưa từng nghĩ Vân Nhàn nói đùa, tuy nhiên ý nghĩ này vừa lóe lên liền bị dập tắt không còn chút tàn than. Hai đứa trẻ kia mặc dù không giống Vân Nhàn lắm [tg: thực tế là giống cha đến 8 phần] nhưng chỉ cần nhìn qua cũng biết họ có mối quan hệ thân thuộc. Nhất là đứa trẻ bên trái Vân Nhàn, ánh mắt của nó hoàn toàn y hệt con gái hắn, đều bình tĩnh, đen thẳm như viên mặc ngọc đẹp nhất thế gian; chính cái nhìn tĩnh lặng như vậy vô hình gây áp lực lên người đối diện. Ngay cả khi không nói gì thì khí thế vẫn áp đảo đối phương. Đó là ngạo khí từ trong xương toát ra, không hề có chút phô trương giả tạo. Loại khí chất này không phải cứ muốn học là được. Cho nên Vân Trường không cần phải hỏi lại cũng tự biết hai đứa trẻ nọ là con của con gái không sai vào đâu được.


Thiên Thiên và Thần Thần lại cảm thấy ông ngoại hết sức thú vị. Đầu tiên là ngây ra như phỗng, sau lại lắc lư như lật đật —— Ô, ông ngoại thật có tiềm năng làm diễn viên kịch câm a! Xem đi, biểu cảm trên gương mặt thật đặc sắc a, còn chuyên nghiệp hơn diễn viên chính thức nữa kìa. Thật không hổ danh là người đứng đầu ngành giải trí nha, kĩ thuật vẫn luôn xuất sắc như vậy.


Nếu để Vân Trường biết những hành động do bị đả kích của mình trong mắt "cháu ngoại" lại bị biến tấu thành kịch câm, chẳng biết sẽ còn thương tâm như thế nào nữa.


Phải nói một câu, muốn trở thành người một nhà với loại người này một là có dây thần kinh thô như dây thừng, hai là "ngây thơ" không biết gì. Nếu không thuộc hai thành phần trên, hãy chuẩn bị tinh thàn chịu đả kích đi là vừa.


Trông thấy Vân Trường chậm chạp không có động tác nào, Vân Nhàn khẽ nhún vai bất đắc dĩ, e rằng cha cô bị dọa không nhẹ rồi, vẫn là kéo ông vào ghế ngồi trước rồi tính. Nghĩ sao làm vậy, Vân Nhàn một tay kéo người đàn ông còn đang "ch.ết lâm sàng", tay còn lại ra hiệu cho hai tiểu thiên thần nhà mình.


Hai bé rất nhanh hiểu ý mẹ, Thiên Thiên đẩy ra một cái ghế cho ông ngọa ngồi, còn Vân Thần thì rót một cốc nước đem đến.


Vân Trường cứ thế mờ mịt bị ấn ngồi xuống, rồi sau khi uống cạn cả cốc nước mới phục hồi tinh thần. Cái đầu tiên hắn chứng kiến là ba vẻ mặt nhìn hắn, biểu tình cực kì phong phú.


Câu đầu tiên Vân Trường nói với con gái sau 7 năm xa cách không phải là hỏi thăm sức khỏe hay những năm qua sống như thế nào, càng không nổi giận chuyện cô bỗng nhiên có con, mà là...
“Nhàn Nhàn, làm sao con sinh con được?”
Vân Nhàn: “......”
Thiên Thiên và Thần Thần: “......”


Quả nhiên đừng bao giờ cho rằng một người im lặng là kẻ ngu, một khi người này đã lên tiếng, có đôi chính là ném cho bạn một quả boom không hẹn giờ. Còn sau đó như thế nào, tùy vào đồ bảo hộ của bạn có chịu đựng được chấn động của vụ nổ hay không!


Ngoại trừ Thủy Thiên Phong, hiếm người có thể khiến cho ba mẹ con Thiên Thần phải á khẩu. Thật chẳng ngờ hôm nay lại lật thuyền trong mương.


Trán Vân Nhàn xuất hiện vài vạch đen to đùng, khóe miệng không ngừng co giật, cô muốn nói gì đó nhưng cuối cùng câu chữ không thốt ra nổi ——Ba, hóa ra bao lâu nay con chưa hiểu hết về người, con gái hổ thẹn a!


Thiên Thiên hai mắt tỏa sáng, nụ cười treo trên môi càng rực rỡ, trông bé càng thêm đáng yêu hút hồn người khác ——Ông ngoại thật cường hãn a! Nhưng bé thích, sau này sẽ đem cho ngài một vài thứ "đồ chơi", hi vọng ông sẽ thích!


Hồ ly, trời sinh đã có khả năng mị hoặc cao nhất trong tất cả các loài, nó sở hữu vẻ đẹp bất khả tư nghị, vẻ đẹp được ông trời ban tặng. Thường nói hồ ly hay mê hoặc tâm trí con người, vì vẻ đẹp của nó có tác động mạnh mẽ đến linh hồn. Có kẻ định lực không đủ bị sắc đẹp của hồ ly dẫn dắt mà tự làm ra những chuyện điên rồ, trong khi hồ ly chẳng hề ra lệnh cho kẻ đó làm gì. Cho nên mới nói, bất kỳ vấn đề nào đều có hai khía cạnh khác nhau, đừng vì số đông mà tin đó là sự thật. Phải chính tai mình nghe,chính mắt mình thấy mới có thể kết luận đúng hay sai.


Thần Thần liếc thấy nụ cười ẩn chứa tà khí của anh trai thì không khỏi thay ai đó mặc niệm 2 giây! Sau đó chính bé cũng cười rất tươi với Vân Trường, trong lòng thầm nghĩ —— Ông ngoại, ngày tháng sau này sẽ làm phiền ông nhiều!


Hai anh em Thiên Thiên đều có chung đặc điểm là người chỉ e thiên hạ không loạn, là dạng ưa thích nháo nhiệt. Vậy nên hai bé không bao giờ sợ phiền toái, chỉ sợ không kẻ nào dám đến gây rối mà thôi.


Vân Nhàn hết sức bất đắc dĩ, cô nghi ngờ có phải cha bị shock quá nên nói năng cũng có vấn đề hay không. Chăm chú nhìn người đàn ông trước mặt, cô cẩn thận hỏi:“Ba, người biết vì sao có con chứ?”


“Đương nhiên ba biết!” Vân Trường cơ hồ ngay lập tức trả lời. Chuyện hắn và vợ làm thế nào mà có Vân Nhàn còn phải hỏi sao? Nếu hắn không biết thì đứa con gái xinh đẹp đối diện hắn từ đâu chui ra a?!
Vân Nhàn nói tiếp:“Vậy tại sao ba còn hỏi làm sao con có con?”


Lần này đến lượt Vân Trường á khẩu. Thực ra ý của ông không phải như vậy, ai quan tâm cái việc quá đơn giản này a, cái ông muốm biết là làm sao con ông lại có thai? Và, ai là cha của bọn trẻ?


Thiên Thiên thầm giơ ngón cái cho mẹ, không uổng công có bạn thân là đại tông sư võ mồm, mỗi lời mẹ nói đều có lực sát thương a!


Vân Trường đơ ra một lúc nhưng rất nhanh hồi phục, dù gì cũng là nhất gia chi chủ, sao có thể bị làm khó cơ chứ? Tầm mắt Vân Trường chuyển sang hai đứa trẻ bên cạnh Vân Nhàn, có ý tìm tòi nghiên cứu.


Thấy Vân Trường rốt cuộc chú ý đến mình, Thiên Thiên ưỡn ngực, tự giới thiệu:“Ông ngoại khỏe, con là Thiên Thiên! Con đã nghe mẹ nói rất nhiều về ông, cho dù năm tháng trôi qua nhưng ông vẫn rất phong độ. Con quyết định sẽ học hỏi bí quyết của ông ạ.”






Truyện liên quan