Chương 4: Vận mệnh
Bé vừa nói xong, Thần Thần không chút khách khí cho bé ánh mắt xem thường —— Cái gì mà học hỏi chứ, rõ ràng là đang vỗ mông ngựa mà.
Vân Nhàn khóe miệng giật giật –– Cho xin, con mới bao nhiêu tuổi thôi, cần gì học cái này a?
Không thể không nói, Thiên Thiên nịnh nọt rất đúng chỗ. Ánh mắt Vân Trường nhìn bé lập tức biến đổi, có ngạc nhiên, có hiếu kỳ, có lạ lẫm,... nhưng nhiều hơn là hài lòng.
Thiên Thiên hướng mẹ và em trai cười đắc ý, bé vỗ mông ngựa thì đã sao, chỉ có người nhà mới được hưởng quyền lợi này của bé thôi.
Thần Thần bĩu môi, tuy bé không có thói quen trắng trợn nịnh bợ như vậy nhưng cũng không chịu thua kém. Bé dùng vẻ mặt chân thành nhất nói:“Ông ngoại, rất vui được gặp ông! Cháu là Thần Thần. Khi còn ở Canada, mẹ đã nói về ông rất nhiều, còn nói người quan tâm mẹ nhất hiện nay ở thành phố này chỉ có ông ngoại, vì vậy khi ông gặp chúng cháu sẽ thương yêu chúng cháu như với mẹ. Con và Thiên Thiên luôn mong muốn được gặp và gọi ngài một tiếng "ông ngoại" ạ!”
Với khuôn mặt đáng yêu như thiên sứ, đôi mắt đen linh động nhìn Vân Trường không chớp mắt, cộng thêm giọng nói non nớt nhưng rõ ràng, bất kỳ ai đều nghe ra sự mong chờ của bé. Bằng sự thông minh của Thần Thần, lời nói của bé dù ngắn ngủi đã bộc lộ khá nhiều điều. Thứ nhất là để chào hỏi Vân Trường. Thứ hai chỉ rõ tình cảm cha con của Vân Nhàn rất tốt, như vậy ông không có lý do gì không nhận cháu, cũng triệt luôn đường lui của Vân Trường. Thứ ba cho thấy sự khát khao tình thương từ ông ngoại. Kết hợp với những lời vuốt mông ngựa vừa rồi của Thiên Thiên, hai bé đã kín đáo đẩy Vân Trường vào thế không thể từ chối hai bé, chỉ có thể mỉm cười tiếp nhận.
Quả nhiên là anh em sinh đôi, hợp tác vô cùng ăn ý. Ở tương lai không xa, chính nhờ vào điều này đã giúp các bé thoát vài kiếp nạn.
Vân Trường chuyển sang quan sát Thần Thần,không biết có phải vì thần thái của bé trông giống Vân Nhàn hay không mà thái độ của hắn đối với bé ôn hòa hơn hẳn. Lúc này Vân Trường chưa biết hai đứa cháu "từ trên trời rơi xuống" này có bao nhiêu thiên tài, vì thế ông không hề nghĩ câu nói của Thần Thần có bao nhiêu sâu xa, chỉ xem đó là biểu hiện bình thường của đứa trẻ mong ước tình thân mà thôi.
Vân Trường bất chợt nhớ đến ngày Vân Nhàn khoảng 5- tuổi, mỗi khi thấy bà nội An Tố Tố, cô luôn lộ ra ánh mắt này. Đó là ánh nhìn ẩn chứa sự khao khát, sự mong mỏi được nhìn nhận, được chú ý. Nghĩ đến đây, tâm ông không khỏi nhói lên. Là cha mẹ, làm sao không hiểu lòng con cái? Chỉ là đối với chuyện hòa hợp gia đình, ông thật sự bất lực. Hơn hai mươi năm qua, Vân Trường luôn cố gắng kéo gần quan hệ bà-cháu của Vân Nhàn và An Tố Tố, nhưng tất cả đều uổng công, đấy là chưa kể ở giữa họ còn tồn tại ba mẹ con Lâm Nhược Như làm cho chuyện đã khó như đi lên bầu trời, nay càng khó hơn việc ra ngoài không gian vũ trụ mà không có bất kì thiết bị hỗ trợ nào.
Mặc dù không biết vì sao Vân Nhàn lại sinh hai đứa trẻ này, tuy nhiên chúng thật sự là cháu ngoại của mình, Vân Trường không nỡ để hai bé lập lại hoàn cảnh của Vân Nhàn năm xưa. Trên đời này chẳng ai có thể tự lựa chọn nơi mình sinh ra, chào đời ở gia đình khá giả hay nghèo khổ hoàn toàn tùy vào duyên số. Điều đó sẽ chẳng thay đổi dù cho bạn có kêu ca như thế nào. Muốn sống theo ý mình, bạn nên bắt đầu từ đôi tay của chính bạn, đừng nên trông cậy quá nhiều vào người khác, bởi họ còn có cuộc sống của họ.
Bảo Vân Trường cự tuyệt nhìn nhận hai bé, ông thật sự không thể nhẫn tâm cho con gái thêm một vết thương chồng lên vết sẹo quá khứ. Ông đã không bảo vệ được người vợ ông yêu thương nhất kiếp này, ông không muốn mất cả đứa con duy nhất của họ. Huống chi, hai đứa trẻ kia đáng yêu như vậy, ông vừa thấy đã ưa thích rồi.
Thường nói, ‘yêu ai yêu cả đường đi’, Vân Trường đã thương yêu Vân Nhàn như bảo bối, tất nhiên cũng yêu thương luôn cả con của cô. Vân Trường thở nhẹ một hơi, cất giọng đầy từ ái.
“Hai đứa đến đây, để ông nhìn kĩ các cháu!”
Thiên Thiên cười càng rực rỡ, bé nhào đến ôm lấy Vân Trường như đã từng ôm ông cố, thanh âm nũng nịu vang lên làm xương cốt Vân Trường như nhũn ra:“Ông ngoại, ông ngoại..”
Thần Thần dù không có biểu hiện khoa trương như anh trai nhưng cánh tay bé nhỏ của bé ôm lấy Vân Trường chặt chẽ. Cả hai đều là trẻ con, có thông minh đến đâu thì vẫn hi vọng được nghời lớn quan tâm chăm sóc.
Một mầm non, cần có không gian trưởng thành. Nhưng trước khi đủ cứng cáp, nó cần một cây đại thụ che chở.
Nhìn cảnh tượng ông cháu ôm nhau, khóe mắt Vân Nhàn cay cay, cô cố kìm dòng nước ấm dâng lên hai mắt. Khi quyết định trở về giới thiệu tiểu bảo bối với ba, nói cô không căng thẳng là giả. Viễn cảnh bà-cháu ngày xưa trong lòng Vân Nhàn thật quá mức u ám, cô không muốn con của mình lập lại. Cho nên cô rất sợ Vân Trường sẽ không chào đón Thiên Thần, sợ tuổi thơ các con bị phủ một phần màu xám u tối.
Khi biết tin bản thân đang mang thai, Vân Nhàn có chút hốt hoảng. Đầu tiên cô chưa chuẩn bị tâm lý làm mẹ, đặc biệt là một người mẹ đúng mực. Làm mẹ, nghe rất nhẹ nhàng nhưng ai đã từng sinh con mới biết muốn trở thành từ mẫu là chuyện khó khăn và gian nan cỡ nào. Bạn phải nuôi dưỡng đứa bé chín tháng mười ngày trong thân thể, cho uống từng ngụm sữa, vỗ về từng giấc ngủ, dạy nói những tiếng vỡ lòng, tập bé bước những bước chân đầu tiên chập chững mà kiên định, thức trăng đêm khi bé bị bệnh, tìm hiểu suy nghĩ của bé, cưng chìu quá bé sẽ khó nghe lời bạn còn nghiêm khắc quá bé sẽ sinh ra tâm lý sợ hãi bạn.... đấy mới chỉ là giai điệu đầu tiên, sau đó còn hàng hà sa số việc mà bạn phải làm cho bé con. Tuy rất bận rộn, đôi khi gian nan, nhưng tình cảm thiêng liêng mẫu tử sẽ chiến thắng tất cả. Trừ phi tâm can lạnh hơn băng mới không thương con, còn lại tất cả các bà mẹ trên thế giới đều yêu con hơn bản thân mình.
Vân Nhàn đạm mạc chứ không phải loại người vô cảm, cô chưa bao giờ có ý định bỏ đi đứa bé đang hoài thai. Điều thứ hai làm Vân Nhàn hoảng hốt là cô sợ với hoàn cảnh của cô, đứa bé có thể không được trưởng bối yêu quý và tự ti vì bé "có mẹ sinh nhưng không có cha dưỡng", bị người đời khinh miệt là con riêng bị vứt bỏ. Cuộc đời cô không phải chịu cái danh kia nhưng cũng hiểu được nỗi xót xa đó. Tuy cô là con gái gái lớn nhưng ai mắt sáng đều biết cô không được bà nội ưa thích, cho nên vị trí của cô chẳng khác cái bình to mà rỗng. Như thế có khác bị xem là con riêng là bao?
Cũng bởi vì vậy nên Vân Nhàn mới lo lắng cho đứa con mới hình thành của cô. Khi sang Canada, nhiều người đã khuyên cô nên bỏ cái thai vì nó sẽ ảnh hưởng đến tương lai của cô nhưng đều bị Vân Nhàn bỏ ngoài tai. Đúng như Thủy Thiên Phong nói:“Đứa trẻ là vô tội, chẳng ai có quyền quyết định cha mẹ, hoàn cảnh chào đời cả. Mỗi người đều có quyền được sống, truy cầu sự sống. Đứa bé này chỉ vì còn quá nhỏ nên chưa thể tự lên tiếng bảo vệ quyền lợi của mình. Hơn nữa, phải để lại chứng cứ để sau này còn tóm được cha nó, rồi sau đấy cứ để tớ tận tình "chiêu đãi" hắn! Đảm bảo sẽ là trải nghiệm vĩnh viễn khó quên!”
Nhìn thấy nụ cười bay mùi âm mưu nồng nặc của Thủy Thiên Phong, Vân Nhàn thầm chúc phúc cho kẻ nào đó. Chuyện cô mang thai là ngoài ý muốn, cô không hoàn toàn trách hắn ta, một phần cũng vì cô quá chủ quan mới bị người hãm hại. Cái cô quan tâm nhất chính là hắn có bị dị tật gì hay không, lỡ đâu đứa trẻ sinh ra không thừa kế sự xinh đẹp của cô mà xấu giống cha nó thì có lẽ ý định về thành phố K của cô sẽ còn hoãn dài dài. Rất may người nào đó có bộ dạng tuấn mỹ, không thì e rằng phải còn lâu lắm hắn mới gặp lại vợ con.
Vào một ngày đẹp trời trong tương lai, Vân Nhàn kể lại cho Cung Cảnh Hàn nghe những gì Thủy Thiên Phong đã nói, lúc đó hắn mới hiểu nguyên do vì sao cô bạn thân của Vân Nhàn mới đầu luôn gây khó dễ cho hắn mà hắn chỉ có thể nhịn, ai bảo đó là người dạy dỗ con hắn a! Cung Cảnh Hàn cảm thấy may mắn, may là người con gái hắn yêu nhất không có hận hắn, nếu không con đường đi tới mục tiêu "gia đình hoàn hảo" của hắn chẳng biết phải đến năm nào tháng nào mới thực hiện được.
Với Vân Nhàn, sự thừa nhận của Vân Trường có ý nghĩa vô cùng hệ trọng. Có thể nói ở nơi thành phố này, cô chỉ có ba là nguồn ấm duy nhất. Nếu thái độ của Vân Trường y như An Tố Tố đối xử với cô thì chắc chắn sẽ là một đả kích nghiêm trọng, thậm chí là vết thương khó lành. Còn gì thất vọng hơn việc bạn đặt toàn bộ trông chờ vào ai đó, đổi lại là một bóng lưng lạnh lẽo?
Thấy ba ông cháu ôm chặt lấy nhau, Vân Nhàn biết, cô đã đặt niềm tin vào đúng chỗ. Ba cô vẫn luôn yêu thương cô.
“Ba, Thiên Thần, ba người định để con đói xanh da luôn à?” Vân Nhàn mở miệng trêu đùa.
Vân Trường bật cười, xoa đầu hai đứa cháu ngoại đáng yêu:“Chắc các con đã đói lắm rồi, mau gọi món ăn đi!”
Thiên Thiên và Thần Thần híp mắt hưởng thụ độ ấm từ bàn tay ông ngoại, tâm nói —— Mở đầu buổi gặp mặt thật tốt a!
***
Chiếc xe sang trọng theo lịch trình đưa Cung Cảnh Hàn đến nhà hàng Lạc Ly tham dự buổi họp mặt thường kì của Cung gia. Nếu cho anh phát biểu ý kiến về việc này thì chỉ cần dùng hai chữ “nhàm chán” đã đủ diễn tả.
Từ khi mới sinh ra, Cung Cảnh Hàn đã được cậu đón sang Mỹ nuôi dưỡng nên anh không có tình cảm cha con "tha thiết" gì với Cung Cẩn Đường, càng khỏi nói đến anh với toàn thể gia tộc có bao nhiêu nhạt nhẽo. Thêm nữa, cái ch.ết của mẹ anh ít nhiều cũng liên can không nhỏ đến cái nhà này, muốn anh toàn tâm toàn ý "phục vụ" cho Cung gia, trừ phi vài người nào đó biến mất như chưa từng có mặt trên thế gian.
Cung Cảnh Hàn hoàn toàn đủ khả năng tự lập nghiệp và thành công tại Mỹ, tuy nhiên anh lại trở về thành phố K. Cũng đừng cho là anh nhớ cội nhớ nguồn mà quay về, còn vì nguyên nhân gì thì... cứ theo dõi tiếp sẽ rõ.
Chiếc xe chậm rãi chuyển hướng vào tầng ngầm nhà hàng, đậu vào đúng nơi quy định. Lúc này Lý Hà mới cẩn thận hỏi: “Tổng giám đốc, đã đến nơi.”
Cung Cảnh Hàn tháo mắt kính xuống, “Ừm” một tiếng rồi tự mở cửa bước xuống. Anh không có thói quen “tiền hô hậu ủng” như các quý công tử nhà giàu khác, trừ vài trường hợp đặc biệt thì anh đều tự mở cửa xe. Đây cũng là thói quen của anh từ lúc còn ở Mỹ.
Cung Cảnh Hàn vừa bước xuống xe thì cánh cửa một chiếc Aston Martin Vanquish màu xanh biển bật mở, một đôi chân thon dài bước ra, tiếp theo là thân hình quyến rũ nhân sinh xuất hiện. Mái tóc xoăn dài màu đỏ xõa trước ngực, bộ váy liền cùng màu ôm lấy vóc người hoàn hảo đủ khiến bao người đàn ông mê mẩn. Gương mặt xinh đẹp mỹ lệ, đôi môi đỏ tươi như bông hồng đang nở rộ, khóe mắt kiều diễm đưa tình.
Thấy Cung Cảnh Hàn, Dương Tĩnh Lan trong lòng vui vẻ, nhanh chóng đi lại gần hắn.
“Cảnh Hàn, anh đợi em đi cùng!” Dương Tĩnh Lan nhỏ giọng hô.
Cung Cảnh Hàn mắt điếc tai ngơ ung dung rẽ sang một lối đi ít người biết lên tầng ba nhà hàng Lạc Ly. Còn về phần Lý Hà thì tận lực khiến bản thân trở nên vô hình, dù sao kế tiếp cũng không liên quan đến hắn.
Chứng kiến Cung Cảnh Hàn chẳng có phản ứng gì, Dương Tĩnh Lan hơi vểnh môi bất mãn nhưng đã quá quen thuộc với điều này, cô ta chỉ có thể nhanh chân đi theo. Ít ra người khác nhìn vào sẽ nghĩ hai người họ đi cùng nhau.
Cung Cảnh Hàn mặt không đổi sắc tiếp tục đi, mặc kệ mỹ nhân phía sau ra sức "kêu gọi thắm thiết" cũng không lay chuyển được anh. Nói đùa, mỗi ngày có biết bao cô gái đuổi theo anh, chẳng lẽ mỗi lần đều phải quay lại, mỉm cười và nói: “Cô không lọt vào tầm mắt tuyển vợ của tôi, hãy tự động rút lui để tránh khỏi tình trạng vì quá thất vọng hay cực độ đau lòng mà làm liều, tôi sẽ không chịu bất kì trách nhiệm gì!”
Sau này, khi Vân Nhàn nghe Cùng Cảnh Hàn nói về suy nghĩ trên của anh, đáng lẽ phản ứng của một người bình thường nên có là xem thường "mèo khen mèo dài đuôi", thế nhưng Vân đại tiểu thư nhà ta rất không khách khí ném cho Cung thiếu gia một câu: “Cần gì phải nói cho thừa hơi tốn sức, chỉ cần dán tờ giấy sau lưng, nếu bọn họ không bị mù chữ chắc chắn sẽ đọc được. Như vậy chẳng phải tiện lợi hơn sao?” Nói xong còn tặng miễn phí cho Cung Cảnh Hàn ánh nhìn như thể đang nói "thật ngốc mà".
Thiên Thiên và Thần Thần vô cùng cảm thông với Cung Cảnh Hàn, mẹ các bé quả nhiên không phải dạng phụ nữ tầm thường, đừng bao giờ áp dụng tư tưởng thông thường đối với mẹ, nhất định sẽ bị đả kích a!
Hai anh em nghĩ thế nhưng quên mất tính cả phần các bé vào nữa. Hai tiểu thiếu gia này thừa hưởng gen từ cha mẹ biến thái nên mức độ biến thái của hai bé không thể nào kém hai vị phụ huynh được, một chồng thêm một không đơn giản chỉ là hai thôi đâu.
Dương Tĩnh Lan thật sự rất có kiên nhẫn. Kể từ khi gặp Cung Cảnh Hàn lần đầu ở buổi tiệc thành phố K, cô luôn tìm mọi cơ hội tiếp xúc với anh. Khác hẳn những cô gái chuyên trồng hoa si với Cung Cảnh Hàn, Dương Tĩnh Lan bị thu hút bởi vẻ lạnh lẽo ẩn hàm dưới nụ cười rực rỡ của anh-điều mà rất ít người có thể nhận ra. Tất nhiên Cung Cảnh Hàn cũng nhận ra được ánh nhìn của Dương Tĩnh Lan đối với hắn bất đồng mọi người, nếu không với tính cách của anh thì làm sao có chuyện mỗi ngày đều bị phụ nữ đi tìm? Tất nhiên trong này thân phận của Dương Tĩnh Lan cũng không thể bỏ qua.
............
Vân Nhàn làm khán giả chứng kiến cảnh ông cháu hòa thuận mà có chút dở khóc dở cười. Dường như bọn họ đã quên mất nhân vật chính là cô thì phải. Ngậm đầu đũa, Vân Nhàn chợt nhận ra cô đã quá xem thường hai tiểu bảo bối nhà mình rồi.
“Ông ngoại, ăn món này đi, rất tốt cho sức khỏe của ông nha, trong đó có chứa nhiều chất dinh dưỡng có lợi cho hệ thần kinh...” Thiên Thiên vừa gắp thức ăn cho Vân Trường vừa không quên khoe khoang thành tích tìm hiểu của bé.
Thần Thần khá im lặng hơn nhiều so với anh trai, tuy nhiên không ai có thể bỏ quên sự tồn tại của bé. Bởi vì mỗi khi người nào trong bàn cần thứ gì đó, bé đều có thể nhanh chóng lấy thứ đó đưa cho người ấy. Khả năng quan sát và lĩnh hội của bé thật sự rất cao, về khoản này, Thiên Thiên thậm chí không bằng Thần Thần.
Đến lúc Vân Nhàn cảm thấy cô nên lên tiếng để chứng minh bản thân còn đang ngồi sờ sờ ở đây thì chuông điện thoại của cô bỗng reo lên. Nhìn dãy số hiện trên màn hình, Vân Nhàn khẽ nhướng mày. Cô đứng lên, mở miệng nói: “ Ba, con xin phép ra ngoài một lát!”
Vân Trường đang bị nhét đầy miệng thức ăn nghe tiếng ngẩng lên gật gật đầu với cô, ý bảo cô cứ đi. Anh em Thiên Thần đồng thanh nói:“Mẹ đi ạ!”
Nghe vậy, Vân Trường khẽ gật đầu hài lòng ––Tốt lắm! Rất có lễ phép!
Vân Nhàn mỉm cười, ưu nhã xoay người ra khỏi phòng. Hơi ngẫm lại kí ức trước đây, Vân Nhàn chọn một hướng bước đi. Đó là con đường ngắn nhất nối liền cả ba tầng nhà hàng Lạc Ly, tuy nhiên rất ít người biết đến. Vân Nhàn biết đến là do ngày còn nhỏ vô ý phát hiện ra.
Vì tránh nhiều người để ý mà Vân Nhàn chọn con đường này, không ngờ đã xảy ra một chuyện mà sau này nghĩ lại lúc đó thà cô đi đường vòng cũng không bao giờ chọn đường tắt.
Và, chắc mọi người đã đoán ra chuyện gì sắp diễn ra rồi chứ? Hãy cùng đón xem nào.