Chương 5
// hắn là ai? //
Bầu không khí trong phòng Tổng tài cơ hồ sắp đông lại, năm người thỉnh thoảng nhìn nhau
Chính xác mà nói, ba vị đang thảo luận lại công việc kia thỉnh thoảng quay đầu liếc trộm Phùng Kiến Vũ cùng Nặc Ngôn ngồi ở một bên
"Trước cứ như vậy đi, xem như thế nào rồi nói sau" Vương Thanh đóng tài liệu lại đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi
"Ta sẽ gọi thư ký xử lý" Mộ Nhiên cũng đứng lên theo
"Ngươi thì sao?" Vương Thanh nhìn một người khác
"Tùy ý "
"Lại lại lại lại! Lại là tùy ý! Thật hoài nghi công ty ngươi khi nào sập tiệm!" Mộ Nhiên nhạo báng hắn
"So với ngươi mỗi ngày chỉ biết ôm vợ, ta mới hoài nghi công ty ngươi lúc nào sẽ sụp đổ " không nghĩ tới đối phương so với hắn còn lợi hại hơn...
"Mộ Tĩnh!" Mộ Nhiên nhìn anh ruột mình chằm chằm
"Các ngươi muốn ồn ào thì cút ra ngoài ồn ào" Vương Thanh lãnh đạm nói
"Oa ~ hạ lệnh trục khách ~ chạy mau a ~~" Mộ Nhiên cầm hợp đồng của mình lên thảnh thơi đi ra ngoài
Mộ Tĩnh từ trên ghế bò dậy, cầm hợp đồng cũng muốn đi ra ngoài
" Chờ một chút!" Mộ Tĩnh quay đầu nhìn Vương Thanh gọi mình lại
"Ngươi có rất vội trở về công ty không?" Vương Thanh hỏi hắn
"Không có, công ty thiếu tổng tài không thể nhanh sụp đổ như vậy" Mộ Tĩnh nhìn điện thoại di động
"Vậy ngươi tiện thể đem con kia bắt đi" Vương Thanh chỉ Nặc Ngôn ngồi ở bên cạnh Phùng Kiến Vũ
"Nha! Ta có tên có tuổi! Cái gì gọi là con kia?" Nặc Ngôn giống như con khỉ kích động gào lên
"Xử lý hắn? Đơn giản" Mộ Tĩnh tiến lên bắt lấy tay hắn đi ra ngoài
"Nha!!!! Buông ta ra a ~~~~" Nặc Ngôn giống như vật nhỏ vậy bị xách đi ra ngoài
"Nặc... Nặc Ngôn a..." tiếng kêu của Phùng Kiến Vũ càng ngày càng nhỏ...
Cảm giác được cách đó không xa có một tầm mắt nhìn mình chằm chằm, nhìn đến mức cậu không thể không cúi đầu xuống
"Tại sao lại chạy đến nơi này tìm tôi?"
"Ách..." Phùng Kiến Vũ bất ngờ bị hỏi liền quên mất mình tại sao phải tới nơi này...
"Ngẩn đầu lên,tôi không muốn mỗi lần nói chuyện với tôi em đều cúi đầu" Vương Thanh chuyển bút trong tay, tầm mắt nhìn cậu chằm chằm
Phùng Kiến Vũ không dám vi phạm bất kỳ mệnh lệnh nào của hắn, chỉ có thể giống như một con rối vậy ngoan ngoãn làm theo,
Chậm rãi ngẩng đầu lên, chống với tầm mắt của hắn, lại lúng túng đem tầm mắt dời sang hướng khác
"Đến đây"
Theo tiếng gọi của Vương Thanh, đứng lên đi tới
Ngừng ở một chỗ cách hắn không xa, cũng không tiến về trước thêm bước nào
"Tôi có kinh khủng như vậy không?" Phùng Kiến Vũ không trả lời chẳng qua là hơi gật đầu một cái
"Ở công ty mọi người nói tôi kinh khủng, tôi có thể hiểu được, em... rốt cuộc nơi nào cảm thấy tôi kinh khủng?"
Vương Thanh tự tay kéo hai tay đặt phía trước của cậu, đem cậu kéo lại gần mình
"Ách... thì...." Phùng Kiến Vũ cảm giác mình sắp nghẹt thở... Hô hấp có chút khó khăn
"Nói đi, tôi sẽ không hung dữ với em..." Vương Thanh đem tay cậu cầm trong bàn tay
"Thì... Bởi vì.. trước..." Phùng Kiến Vũ ấp a ấp úng nói, nhưng vẫn là nói không ra nguyên cớ
"Bởi vì ngày hôm trước?" Phảng phất như là thần giao cách cảm, lập tức có thể hiểu được lời của cậu, gương mặt cậu dần dần hồng lên
"Vậy tôi nói xin lỗi, như vậy... Có được không?" Vương Thanh ngoẹo đầu nhìn biểu tình của cậu, Phùng Kiến Vũ vẫn như cũ gật đầu
"Ách!"
Phùng Kiến Vũ theo hắn dùng sức kéo tiến về phía trước, mùi nước hoa trên người Vương Thanh lập tức chui vào khứu giác của cậu
Lập tức nhớ tới ngày hôm trước những chuyện kia, nhẹ nhàng đẩy hắn, muốn cách hắn xa một chút, lại bị hắn ôm thật chặc
"Buông... Buông tôi ra..." Phùng Kiến Vũ không ngừng giãy giụa
"Em.." Vương Thanh tựa vào bên tai cậu thấp giọng nỉ non
"Em... Nhớ tới cái gì?"
"Không, không có..." Phùng Kiến Vũ khẩn trương trốn tránh khí tức bên tai
"Không có? Vậy em khẩn trương cái gì?" Càng cố ý đến gần bên tai cậu thổi khí
"Không phải... Không nên như vậy a.... " Phùng Kiến Vũ rúc cổ, liều mạng né tránh
"Nguyên lai, em nhạy cảm như vậy a..." Vương Thanh đùa giỡn trêu chọc cậu
"A!!!" Rốt cuộc tránh thoát trói buộc của hắn, lập tức trốn một bên
Vương Thanh mỉm cười nhìn cậu,
"Anh không được đến gần tôi nữa... Tôi dị ứng nước hoa..." Phùng Kiến Vũ bối rối nhìn xuống đất
"Là dị ứng nước hoa... Hay là đối với mùi nước hoa này có cảm giác?" Vương Thanh từng bước một ép tới gần
Hắn càng tới gần càng làm cho Phùng Kiến Vũ cả kinh lui về sau hết mấy bước
"Em làm sao cứ mãi trốn trong góc vậy a?" Vương Thanh hai tay chống một cái, lập tức đem cậu vây giữa vách tường cùng mình
"Không nên làm bậy! Nơi này là công ty!" Phùng Kiến Vũ suy nghĩ rất lâu nói nói ra lý do hợp lý
"Nhưng mà, không có sự cho phép của tôi, không người nào dám đi vào nơi này... " Vương Thanh lại ép tới gần cậu
Vương Thanh mới tiến tới một bước nhỏ mà thôi, Phùng Kiến Vũ lập tức dùng hai tay để ở trước ngực của hắn
"Liền như em nói, nơi này là công ty... Tôi là sẽ không làm gì em..." Vương Thanh thả tay xuống, xoay người trở về chỗ ngồi
Phùng Kiến Vũ thở ra một hơi, nhưng là trong lòng thật giống như trống rỗng...
Là, thất vọng? Khó chịu... Mong đợi?
"Thanh ca ~~~ "
Một cái thanh âm ngọt ngào theo cửa đẩy ra đi vào bên trong
Cậu trai kia hoàn toàn bỏ qua Phùng Kiến Vũ chạy đến bên cạnh Vương Thanh đặt mông ngồi trên bắp đùi của hắn
"Thanh ca ~~ anh có nhớ em hay không a ~~~ " hai tay vòng trên bả vai Vương Thanh
"Vương Tông... " Vương Thanh liếc nhìn Phùng Kiến Vũ
"Có hay không có a ~~~" Vương Tông hướng về phía hắn làm nũng
"Tôi có khách! " những lời này là Vương Thanh dành cho Vương Tông
"Tôi, tôi đi trước " Phùng Kiến Vũ cho là hắn nói với cậu nên liền xoay người đi ra ngoài
"Phùng Kiến Vũ! " Vương Thanh lên tiếng gọi cậu nhưng đã không còn kịp rồi
"Vương Tông! " Vương Thanh rống to hơn
"Làm gì mà hung dữ với em... "Vương Tông bất mãn bĩu môi nhảy xuống chân hắn
"Em ấy là vợ của tôi, ngươi đang cố ý a!!" Vương Thanh đúng là có một chút hỏa khí
"Em biết a ~ em cũng là cố ý a ~ thế nào? " Vương Tông hai tay vòng trước ngực nhìn hắn
"Ngươi đi ra ngoài! " Vương Thanh hạ lệnh đuổi khách
"Hừ! Em đã nói rồi! Anh là của em! Em không có được, người khác cũng đừng nghĩ sẽ có được! " Vương Tông tức giận đi ra ngoài
------------------------ ● tôi là đường phân cách ● --------------------------