Chương 6
// đối với ta mà nói em ấy rất quan trọng //
Loảng xoảng!
Thanh âm một cái ly thủy tinh rớt bể dẫn tới sự chú ý của mọi người
Trịnh Tưởng nhanh chóng đi tới bên cạnh Phùng Kiến Vũ không để cho cậu nhặt mảnh vỡ trên đất lên
Đem cậu mang tới một bên ngồi xuống
"Thiếu gia... Cậu có khỏe không?" Trịnh Tưởng nhìn biểu tình của cậu có gì đó không đúng
"Không, không có sao a..." Nụ cười miễn cưỡng, cho dù ai cũng nhìn ra
"Không có sao thì tốt..."
Nếu cậu không nói Trịnh Tưởng cũng không còn cái này quyền tiếp tục hỏi, không thể làm gì khác hơn là nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai của cậu xoa dịu kinh hách mới vừa rồi
"Quản gia" một tiểu người hầu tiến tới bên tai Trịnh Tưởng nói mấy câu
Trịnh Tưởng có chút sững sốt, nhưng lập tức lấy lại tinh thần dặn dò người hầu mấy câu, chờ người hầu vừa đi, Trịnh Tưởng nhìn sang Phùng Kiến Vũ
"Cậu... Cẩn thận một chút" lời Trịnh Tưởng làm Phùng Kiến Vũ mặt đầy mờ mịt nhìn Trịnh Tưởng
"Vương Tông thiếu gia! " một hai người hầu đuổi theo, Trịnh Tưởng bảo muốn bọn họ lui xuống
"Vương Tông thiếu gia, ngài trở về lúc nào? Tại sao không gọi chúng tôi đi đón ngài a? " Trịnh Tưởng cung kính nói chuyện với hắn
"Ta trở về cần báo cáo với ngươi sao? Ngươi quản được sao? " Vương Tông trừng mắt liếc Trịnh Tưởng
"Xin lỗi " Trịnh Tương thoáng liếc mắt nhìn Phùng Kiến Vũ bên cạnh
"HI~ mới vừa gặp mặt qua " Vương Tông đứng trước mặt Phùng Kiến Vũ nói
"Chào ngươi... " Phùng Kiến Vũ sắc mặt càng ngày càng kém
"Ta tên Vương Tông, bắt đầu từ ngày hôm nay xin〝 chỉ giáo nhiều hơn 〞" bốn chữ phía sau đặc biệt đè nặng âm lượng, làm người ta cảm giác không tốt
Vương Tông nói xong hừ lạnh một tiếng cũng không quay đầu lại chạy lên lầu
"Thiếu gia... " Trịnh Tưởng lo lắng nhìn cậu
"Không có việc gì... " Phùng Kiến Vũ mỉm cười "Ngài có muốn đi lên nghỉ ngơi hay không? " Trịnh Tưởng gọi Đậu Đậu đang đứng một bên tới muốn hắn cùng cậu lên lầu
Trịnh Tưởng từ phía sau lưng nhìn cậu bước đi xiêu vẹo, trái tim suýt chút nữa sắp rớt ra ngoài, nếu như không có Đậu Đậu dìu cậu, chắc cũng đã sớm ngã rồi, Trịnh Tưởng nặng nề thở dài, cái gì đến sẽ đến, chỉ là không ngờ tới sớm như vậy, chỉ hy vọng... Ai, lại là một tiếng thở dài.
Hơn năm giờ chiều
Đùng!
Một âm thanh cực lớn từ phòng khách vang lên
Đậu Đậu ở trong phòng bồi Phùng Kiến Vũ chạy ra khỏi phòng nhìn xuống, Phùng Kiến Vũ cũng bị thanh âm dọa cho tỉnh, chậm rãi vịn vách tường đi xuống
"Ngươi đây là đang ra lệnh cho ta sao? " Vương Tông lại đem đồ đạc ném xuống sàn
Loảng xoảng loảng xoảng, đĩa trên bàn từng cái rơi xuống sàn nhà, sàn nhà tràn đầy mảnh vỡ
Người hầu gái nhỏ nắm chặc làn váy, cũng không dám hé răng chỉ có thể cúi đầu không ngừng run rẩy
Khi Vương Tông giơ tay lên muốn đánh nàng tay liền bị Phùng Kiến Vũ xông xuống thang lầu bắt lại
"Ngươi nên dừng tay... " Phùng Kiến Vũ buông tay hắn ra đem tiểu người hầu bảo vệ ở sau lưng
Ba!
Một cái tát vang dội đánh vào má trái Phùng Kiến Vũ, tất cả mọi người đều bị dọa sợ há hốc mồm
"Đừng tự xem mình là chủ nhân của nơi này! Ngươi cái gì cũng không phải! Ta cảnh cáo ngươi, Thanh ca là của ta, ngươi muốn tự mình ly khai, hay là muốn ta đem ngươi đuổi ra ngoài? Tự quyết định! " Vương Tông dùng sức đẩy cậu một cái
"A! " tiểu người hầu bị Phùng Kiến Vũ đẩy ra, Phùng Kiến Vũ té mạnh xuống đất
"Thiếu gia! " từ bên ngoài chạy về Trịnh Tưởng vừa vào cửa đã nhìn thấy một màn này, ngay lập tức tiến lên dìu cậu
"Vương Tông thiếu gia! " Trịnh Tưởng không nghĩ tới Vương Tông đã trở nên kinh khủng ngoài dự liệu của mình
"Ngươi cũng giống vậy, làm xong bổn phận của mình ít xen vào việc của người khác! " Vương Tông một chút cũng không có áy náy, cao ngạo xoay người đi lên lầu
"Thiếu gia... máu" tiểu người hầu sắp khóc nhìn tay Phùng Kiến Vũ
"Nhanh! Cầm hòm thuốc cho ta! Liên lạc bác sĩ " Trịnh Tưởng lúc này mới phát hiện tay cậu đang chảy máu, đem cậu đỡ lên ngồi sang một bên
"Thiếu gia, đi bệnh viện kiể tr.a một chút a!, tôi chỉ có thể giúp cậu xử lý khẩn cấp một chút mà thôi "
Trịnh Tưởng nhìn cậu mặt không cảm giác, xem ra là bị kinh hách, chỉ có thể tự ý đưa ra quyết định mời tài xế mang hai người bọn họ đến bệnh viện
"Như vậy là xong rồi, nhớ uống thuốc đúng giờ cũng phải nhớ thay băng..." Bác sĩ tuổi chừng bảy mươi nói với Trịnh Tưởng
"Cám ơn Vương bác sĩ..." Trịnh cám ơn bác sĩ
"Ta có lời muốn nói với ngươi " bác sĩ gọi Trịnh Tưởng lại
" Được..." Đem Phùng Kiến Vũ mang đi ra bên ngoài ngồi sau đó trở lại
"Hắn là?" bác sĩ liếc ra cửa
"Là vợ của tổng tài... Phải nói... vợ thay thế gả qua..." Trịnh Tưởng cũng nhìn theo tầm mắt ông nhìn bên ngoài
"Tại sao lại bị thương?"
"Vương Tông thiếu gia..." Trịnh Tưởng tràn đầy áy náy cúi đầu xuống
"Đứa nhỏ này, thật sự là..." bác sĩ tức giận vỗ bàn
"Lão gia..." Người được Trịnh Tưởng gọi là lão gia, chính là ông nội của Vương Thanh, nhìn lão phật gia trước mắt, xem ra có người lại phải bị mắng một trận
"Ai... chú ý hắn nhiều một chút... Không muốn lại để cho hắn bị thương, còn cái thằng nhóc Vương Thanh kia... Xem ra quá lâu không có bị ta niệm chú " ông nội cầm điện thoại di động lên gọi cho Vương Thanh
"Lão gia... Lão tổng tài mới vừa niệm chú hắn a..." Trịnh Tưởng nhỏ giọng nói, lúc này mới ngăn cản được ông nội
"Vậy xem như hắn không thiếu người niệm chú!" Gương mặt hiền hòa gương mặt làm cho không người nào có thể tin hắn đang tức giận
"Hắn là tôn tử của ngài a..." Trịnh Tưởng dở khóc dở cười
"Nhưng bên ngoài là cháu dâu của ta không sai chứ?" Ông nội lại nhìn ra cửa lần nữa
" Đúng... " Trịnh Tưởng lần này không còn gì để nói, chỉ có thể trong lòng vì tổng tài đại nhân nhà hắn cầu nguyện...
"Nhưng mà, lão nhân gia ngài làm sao nguyện ý thừa nhận người bên ngoài là cháu dâu của ông a? Ông không muốn cháu cố sao?" Trịnh Tưởng hỏi
"Ta lại không phải có mình hắn là cháu trai! Nếu đã gả đến nhà chúng ta thì ta quản hắn là nam hay nữ, đều là người nhà chúng ta!" Lão nhân gia càng nói càng kích động
"Quả nhiên là người một nhà..." Trịnh Tưởng bất đắc dĩ lắc đầu một cái
Buổi tối
Vương Thanh vừa về tới nhà, trực tiếp đi đến phòng, vừa vào cửa, đã nhìn thấy người kia nằm ở trên giường an ổn ngủ
Trong lòng yên tâm không ít, cởi áo khoác xuống, đi vào phòng tắm tắm xong mới đi ra, đã là ba giờ sáng rồi
Mệt mỏi bò lên giường muốn ngủ, đang lúc muốn nằm xuống, bỗng nhiên nhìn thấy tay Phùng Kiến Vũ
Nhẹ nhàng kéo cái tay kia, lại nhìn gương mặt an tĩnh ngủ của cậu
"Em... làm sao vậy?" Vương Thanh nhíu mày, đêm này... Hắn lại mất ngủ..
Sáng hôm sau, Phùng Kiến Vũ bị tiếng cãi vả rất lớn đánh thức , cậu xoa xoa cặp mắt, đi ra cửa phòng liền nhìn thấy Vương Thanh ở phía dưới đang mắng to
"Ngươi đừng tưởng rằng bất kỳ bất cứ chuyện gì ta cũng sẽ không nổi giận với ngươi! Lần này ngươi thật sự đã chọc tới ta!"
"Tại sao là hắn!" Vương Tông khóc rất thảm thiết
"Đối với ta mà nói em ấy rất quan trọng!" Vương Thanh một giây cũng không suy nghĩ liền trả lời
"Quan trọng hơn cả em? Em là em trai anh a!" Vương Tông kích động gào lên
"Đùng! Ngươi là em trai ta! Nhưng ngươi không thể dùng cái lý do này mà đè ép ta!" Vương Thanh rống giận hắn
"Đối với anh mà nói, em chẳng qua chỉ là đứa nhỏ được gia đình anh nhận nuôi mà thôi!" Vương tông bắt đầu tranh cãi vô lý
"Đối với ta mà nói, ngươi cũng chỉ là em trai, bất kể có quan hệ máu mủ hay không, ta cũng không yêu ngươi!"
Vương Thanh những lời này thật hoàn toàn thương tổn tới Vương Tông, Vương Tông cũng không quay đầu lại chạy ra ngoài
"Để cho hắn đi! Không ai được đuổi theo!" Vương Thanh rống kên, tất cả mọi người đều dừng bước chân không ai dám di chuyển
------------------------ ● ta là đường phân cách ● --------------------------