Chương 10

“Khỏa Văn, nghe nói chiều thứ năm tuần trước Đào Hạo Vũ đến tìm cậu gây rắc rối phải không?” Thứ hai, Lâm Khỏa Văn vừa ngồi xuống, Đàm Tinh phía sau đã khều vào vai cô hỏi. Không cần hỏi, nhất định là Trương Sùng Huyền nói.


Lâm Khỏa Văn cười cười: “Cũng không hẳn là tìm tớ gây rắc rối, cậu ấy chỉ muốn biết rõ chuyện gì đã xảy ra thôi.”


Đàm Tinh hơi ân hận nói: “Cũng vì tớ cả, cậu nói có phải tớ rất xấu xa, rất không chung tình không? Tớ đã cho rằng mình sẽ luôn thích cậu ấy, nhưng không ngờ chỉ mới một năm.”


Lâm Khỏa Văn trầm tư, cô cũng cho rằng cô sẽ mãi thích Trương Sùng Huyền, thế nhưng cô có thể kiên trì đến khi nào, có thể không bao lâu sau cô cũng sẽ đứng núi này trông núi nọ, cô vỗ nhẹ vào tay của Đàm Tinh, nói: “Đừng tự trách mình, những người kết hôn rồi ly hôn còn nhiều hơn gấp bội, hơn nữa, không phải cậu ta có điểm không đúng sao?”


Đàm Tinh gật đầu: “Tớ cũng có điểm không đúng, thứ năm tuần trước, lúc tớ nói chia tay lại quá tuyệt tình.”
Lâm Khỏa Văn than khẽ một tiếng: “Nên tuyệt tình mới đúng, để tránh sau này dây dưa mãi không dứt. Cậu và Cao Á Uy ở cùng nhau có vui không?”
Đàm Tinh gật đầu.


Lâm Khỏa Văn chân thành nói: “Dù như thế nào, cậu hạnh phúc là tốt rồi, nếu như ở cùng với một người lại không vui, vậy còn ở cùng người đó để làm gì?” Sau khi nói xong, chính mình lại cảm thấy buồn cười, cô thì biết cái gì, ngay cả yêu đương cũng chưa yêu đương qua, còn ra vẻ đạo mạo, nói những đạo lý tự cho là đúng này.


available on google playdownload on app store


Vẻ mặt Đàm Tinh lại tưởng thật: “Ừ”.
Lúc này Thẩm Khiết Hề đi tới, giống như bố thí nói với Đàm Tinh: “Đàm Tinh, thứ hai tuần này đến nhà tớ ăn tiệc, Trương Sùng Huyền cũng đi, để đưa tiễn tớ.”


Đàm Tinh lười nhác nâng mắt lên: “Bệnh thần kinh, tiễn cái gì?” Cô biết Thẩm Khiết Hề từng phát sinh chuyện gì với Cao Á Uy, vốn không có hảo cảm với Thẩm Khiết Hề, bây giờ cô và Cao Á Uy đang tốt đẹp, nên càng chướng mắt Thẩm Khiết Hề.


Thẩm Khiết Hề cũng không quan tâm, hai người vốn đã bất hòa: “Tớ muốn đến thành phố H học Cao Hộ.”
“Cao đẳng Hộ Lý?” Đàm Tinh nhếch miệng nói, “Chỉ với tài nghệ của cậu, có thể thi đậu ư?”


Thẩm Khiết Hề đập vào bàn cô: “Tài nghệ của tớ thì thế nào. Nói chung bảy giờ tối mai, nhà của tớ cậu cũng biết ở đâu rồi, nhớ cùng Trương Sùng Huyền đến đấy.” Nói xong liền rời đi.


“Này, chờ một chút.” Đàm Tinh gọi cô lại, “Không phải cậu nói Sùng Huyền cũng đi sao, tớ và cậu ấy đến riêng là được, vì sao phải đi cùng nhau?”


Thẩm Khiết Hề có chút bối rối: “Để hai người đi chung cho có bạn không tốt sao? Nếu như không đi cùng cậu ấy, cậu ấy có thể sẽ không đến.” Cô khẽ cắn vào vành môi dưới trơn bóng, có lẽ đã bôi chút son nhạt màu, nói chung môi của cô rất đẹp, Lâm Khỏa Văn đột nhiên cảm thấy Thẩm Khiết Hề cũng có chút đáng thương, nếu như tính cách của cô không quá kém, với một cô gái vừa xinh đẹp lại vừa si tình như vậy, cậu con trai nào cũng không có lý do để cự tuyệt.


Đàm Tinh hứng thú nói: “Không biết đêm mai tớ có rãnh không nữa, có lẽ Cao Á Uy sẽ hẹn tớ.” Cô lại lôi Cao Á Uy ra, Lâm Khỏa Văn cảm thấy hơi buồn cười, không biết Đàm Tinh đã ăn phải loại dấm gì.


Thẩm Khiết Hề chưa từ bỏ ý định nói: “Sao cũng được, cậu chỉ cần nhớ đến cùng cậu ấy là được rồi.”
Đàm Tinh không để ý đến cô nữa, sau khi Thẩm Khiết Hề đi xa, Lâm Khỏa Văn nói: “Cậu ấy nhìn cũng rất đáng thương, đừng lãnh đạm với cậu ấy như vậy.”


Vẻ mặt Đàm Tinh bất đắc dĩ: “Khỏa Văn ngốc, cậu không hiểu, loại con gái kia, ngoài miệng thông báo cô ta và Sùng Huyền là một đôi, cũng bởi vì Sùng Huyền không quan tâm cô ta, nếu như Sùng Huyền cũng như các nam sinh khác lẻo đẻo theo cô, cô ta đã sớm vứt bỏ Sùng Huyền rồi.”


Lâm Khỏa Văn không hiểu: “Nhưng hồi năm nhất, tớ còn nhớ cậu nói cho Vương Vỹ nghe, Trương Sùng Huyền rất thích Thẩm Khiết Hề mà.”
Đàm Tinh bại trận: “Vương Vỹ nói mà cậu cũng dám tin? Cô ấy luôn thích đổi trắng thay đen!”
“A?” Lâm Khỏa Văn vô cùng hoảng sợ, “Không thể tin được.”


Đàm Tinh buồn cười: “Khỏa Văn, cậu thật đơn giản. Quên đi, không nói đến nữa, nếu như Đào Hạo Vũ đến tìm cậu gây rắc rối, cậu cứ bảo hắn trực tiếp đến tìm tớ.”
Lâm Khỏa Văn gật đầu.


Trên thực tế, Đào Hạo Vũ cũng không đến tìm cô gây rắc rối, có lẽ tình cảm của cậu còn chưa đủ sâu sắc, hoặc có lẽ cậu cho rằng mình đã không còn sức để chuyển bại thành thắng. Có người nói Đàm Tinh và Trương Sùng Huyền cũng không đến bữa tiệc tối tiễn biệt Thẩm Khiết Hề, việc này khiến Thẩm Khiết Hề phát hỏa một trận. Trương Sùng Huyền cũng không làm những động tác khiến cô mặt đỏ tim đập nữa, khi gặp nhau cũng chỉ nhàn nhạt gật đầu, thậm chí có lúc cũng không gật đầu, chỉ lướt qua người, điều này càng khiến Lâm Khỏa Văn đoán không ra, ngày đó người búng trán và vò tóc cô có phải là Trương Sùng Huyền này không. Nhưng mà cũng tốt, hết thẩy có thể khiến cô dằn lòng để học hành cho giỏi.


Vào thời gian dự thi, Lâm Khỏa Văn chưa từng nghĩ đến việc đăng kí vào trường trung học Đệ Nhất, Trương Sùng Huyền, Đàm Tinh và hơn mười bạn trong lớp đều đăng kí thi trường trung học này, ngay cả Cao Á Uy cũng báo danh vào trung học Đệ Nhất, Đàm Tinh không nhịn được chê cười hắn: “Chỉ bằng thành tích của anh sao? Em còn tưởng anh sẽ cùng Thẩm Khiết Hề đăng kí trường Cao Hộ.”


Cao Á Uy rít sâu một hơi thuốc lá, từ phía sau ôm cô: “Em là người vợ không có lương tâm, anh đăng kí vào trường này không phải vì em sao?”


Trong lòng Đàm Tinh vui vẻ, lại vào lúc này Đào Hạo Vũ đi qua trước mặt bọn họ, gương mặt lạnh lùng, cũng không liếc mắt nhìn cô một cái, sự xuất hiện của cậu đã đem tâm tình của cô đuổi đi hết.


Lâm Khỏa Văn nhìn bóng lưng của cậu, vu vơ nói: “Nghe nói cậu ấy đăng kí trung học Đệ Nhị, thật ra thành tích của cậu ấy cũng không kém.”


“Một tên đàn ông chỉ biết trốn tránh, không có tiền đồ.” Cao Á Uy hừ lạnh một tiếng, phun ra một vòng khói thuốc, nhìn Lâm Khỏa Văn, cười ranh mãnh nói: “Đại ca, người bạn thân kia của tôi còn chưa hết hi vọng đâu, cậu thật sự không muốn suy nghĩ một chút sao?”


Tha cho cô đi, Lâm Khỏa Văn mệt mỏi phất tay: “Xin anh cho tôi sống lâu thêm vài ngày.” Cô không tranh chấp với hắn nữa, đi thẳng về chỗ ngồi của mình, cô mới không cần người khác mai mối, hơn nữa cảm giác đứng ở đó làm bóng đèn cũng không tốt lắm.


Cao Á Uy buồn bực cười, nói với Đàm Tinh: “Có phải con bé kia thích ai rồi không?”
Đàm Tinh ngẩn ra: “Cậu ấy chỉ biết học thôi, đối với tình cảm lại rất chậm chạp, không như em, luôn đa tình thế này.”
Cao Á Uy dùng sức bóp cổ cô: “Từ nay về sau, em chỉ được chung tình, không được đa tình.”


Đàm Tinh cười giãy khỏi hắn, từ chối cho ý kiến, trong lòng lại nở hoa, bây giờ cô thật sự rất hạnh phúc.


Kì thi trung khảo đã bắt đầu, cũng coi như là cuộc thi quan trọng đầu tiên trong đời người, có người sẽ tiếp tục học lên trung học, có người sẽ chọn trường kỹ thuật để học nghề, có người lại ở nhà học dạy trẻ…


Đối với thành phố X, khí trời trong buổi thi trung khảo cũng không quá nóng bức, cuộc thi diễn ra cùng lúc ở các trường thi, rất nhiều phụ huynh đứng bên ngoài chờ bọn họ đi ra, đưa một chai nước uống, quan tâm một chút về kết quả kì thi.


Môn thi cuối cùng là môn vật lý, Lâm Khỏa Văn làm rất suôn sẻ, đối với vật lý, từ trước đến nay cô luôn làm rất tốt, hầu như không có đề bài nào phải khiến cô phí sức suy nghĩ. Lúc nộp bài thi, cô thở phào khe khẽ, cuối cùng cũng đã thi xong, cô thu dọn hộp bút, lúc ra khỏi phòng thi lại thấy mẹ đang cùng một người đàn ông trung niên cao lớn trò chuyện, những vị phụ huynh xung quanh đều đang nhìn họ chỉ trỏ.


Lâm Khỏa Văn hơi cau mày, đi đến gọi một tiếng: “Mẹ, về nhà thôi.”
Mẹ Lâm thấy con gái, vội đưa bình nước chanh cô thích uống nhất, một mặt nhìn người đàn ông trung niên nói: “Trương thị trưởng, đây là con gái của tôi, Lâm Khỏa Văn, gọi chú Trương đi con.”


Thị trưởng? Thảo nào các vị phụ huynh xung quanh đều nhìn về phía bên này. Trong ấn tượng của cô, thị trưởng hình như là cha của một bạn gái trong lớp tiểu học, Lâm Khỏa Văn thầm than mình kiến thức hạn hẹp, ngay cả thị trưởng nhiệm kì mới cũng không biết, cô mỉm cười nói: “Chú Trương.”


“Ha ha, tốt, tốt, một đứa trẻ rất lanh lợi, không giống thằng con trời đánh ở nhà tôi, lúc nào cũng khiến người ta chán ghét.” Trương thị trưởng cười rất đôn hậu.


Đang nói, đứa con luôn khiến người ta chán ghét trong miệng của Trương thị trưởng kia đã đi đến: “Ba, ban ngày ban mặt nha, sao lại đến đây?” Lâm Khỏa Văn nhìn nam sinh điển trai như cười như không kia, trái tim đập thình thịch liên tục, rung động đến mức đầu cô có chút ong ong.


“Thằng con nghịch ngợm, cái gì gọi là ban ngày ban mặt, sao ba không thể đến chứ.” Gương mặt Trương thị trưởng không nén được giận.
Nam sinh nghịch ngợm khẽ cười nói: “Do con học ngữ văn không tốt, dùng từ không chính xác, ba quả thật chịu bỏ chút thời gian để đến xem con thi cử sao?”


Trương thị trưởng dùng tay vỗ vào gáy cậu: “Bớt lắm mồm, đây là dì Trình, là bạn học cao trung với ba mày, còn đây là con gái của dì Trình, Lâm Khỏa Văn.”
Nam sinh nghịch ngợm vừa cười vừa nói: “Dì Trình mạnh khỏe.”


Gương mặt mẹ Lâm vui vẻ: “Một đứa bé thật đẹp trai, nhìn lại nhà chúng tôi, chính là một tiểu Trư Bát Giới.”


Lâm Khỏa Văn than khẽ trong lòng, từ đầu đến chân cô cũng đâu có giống Trư Bát Giới, gương mặt nam sinh nghịch ngợm kia bị nghẹn đỏ, cười trêu ghẹo nói: “Dì Trình, lớp của chúng con có rất nhiều Trư Bát Giới, Lâm Khỏa Văn còn chưa được xếp vào đội ngũ ấy đâu ạ, hơn nữa, cũng không có Trư Bát Giới nào thông minh như cô ấy đâu.”


Mặt Lâm Khỏa Văn hơi nóng lên, cô yếu ớt lên tiếng: “Trương Sùng Huyền, cậu thật thích nói giỡn.”






Truyện liên quan