Chương 11

Trương thị trưởng phản ứng lại: “Hai con cùng một lớp sao! Thật khéo.”
Mẹ Lâm cũng rất hưng phấn: “Hai con là bạn học cùng lớp? Thật tốt quá, tôi nhớ, tôi nhớ…”


“Tôi nhớ” là câu cửa miệng của mẹ Lâm, khi bà có vài lời muốn nói nhưng không biết nói ra khỏi miệng thế nào, sẽ nói “Tôi nhớ”. Trương thị trưởng cười đạm, hiển nhiên ông cũng biết thói quen này của bà.


“Mẹ, đừng suy nghĩ nữa, về nhà thôi, ba đang chờ đấy.” Lâm Khỏa Văn cũng không muốn mẹ lại tự gây phiền toái cho mình, cô đã rất mất mặt rồi, đâu có người mẹ nào lại nói với người khác con mình là Trư Bát Giới chứ.


“A, phải, lão Lâm còn đang làm cơm chờ tôi ở nhà. Trương thị trưởng, anh thấy đấy, hôm nào chúng ta lại trò chuyện tiếp nhé?” Mẹ Lâm có tính cách rất thoải mái.
Trương thị trưởng cười nói: “Xe của tôi để ở cổng, nếu thuận đường, có thể cùng đi về không?”


Lâm Khỏa Văn là người hiểu rõ nhất, nhà của hai người bọn họ thật sự rất thuận đường, Trương thị trưởng có thể đưa mẹ con cô về tận nhà, một lần tan học, cô có lén đạp xe đi phía sau Trương Sùng Huyền, phát hiện đường đi của bọn cô lại giống nhau như đúc, hơn nữa cô về đến nhà, cậu còn chưa tới, nhưng mà lần kia, cô cũng không đi theo đến cùng, đến nhà mình liền bước vào trong.


Mẹ Lâm suy nghĩ một chút, nói: “Chúng tôi ở số 58 đường Thanh Niên, đối diện quân khu vũ trang, có thuận đường không?”
Trương thị trưởng cười, gật đầu nói: “Rất thuận.”


available on google playdownload on app store


Cứ như vậy, bốn người chen chúc trên chiếc xe thân dài có rèm che của Trương thị trưởng, Lâm Khỏa Văn cười nhạt, là thành viên cục thuế vụ, ăn cơm của Đảng Cộng Sản, quả thật nên tích cực ủng hộ hàng nội.


Cô và Trương Sùng Huyền ngồi ở phía sau, người của cô chiếm chưa đến một phần ba ghế ngồi, Trương Sùng Huyền lại dang rộng chân, lấn sang khoảng trống của cô, mặc quần mùa hè, cô thậm chí có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Trương Sùng Huyền truyền đến chân cô, vẻ mặt cô thản nhiên khẽ dời xa một chút, nhưng cả người Trương Sùng Huyền lại nghiêng đến, Lâm Khỏa Văn vô lực nhắm mắt lại, cậu cũng trúng tà rồi sao.


Đương nhiên Trương Sùng Huyền không trúng tà, cậu nghiêng người tựa lưng vào ghế ngồi, nói: “Lâm Khỏa Văn, câu cuối trong đề vật lý là câu khó, cậu giải quyết thế nào, kết quả được bao nhiêu?”


Lâm Khỏa Văn từ sự căng thẳng của bản thân bò ra ngoài, cô lại thích tự mình đa tình, căn bản người ta chỉ vô ý, cô thầm điều chỉnh suy nghĩ, nói ra cách giải của mình.
Vẻ mặt Trương Sùng Huyền nghiêm túc, gật đầu, mắt nhìn thẳng phía trước, dường như đang nhớ lại đề bài kia.


Hai cô chú trung niên trò chuyện về bạn học cũ của bọn họ, hai người trẻ tuổi lại trò chuyện về cuộc thi của mình, trong bầu không khí hài hòa, con đường ngắn ngủi thoáng chốc đã đi qua.


Đưa tiễn hai mẹ con nhà họ Lâm, cha con Trương Sùng Huyền đợi hai người đi vào nhà một lúc lâu, mới mở máy xoay đầu xe, đi ngược lại con đường vừa rồi.
Trương Sùng Huyền duỗi người, cười nhìn ông ba nhà mình: “Ba, hóa ra lúc ba nói dối, quả thật là mặt không đỏ tim không đập nha.”


Trương thị trưởng khẽ hừ một tiếng: “Tiễn nhà người ta một đoạn đường, nói dối hay không nói dối gì chứ. Lúc tao nói thuận đường, cũng đâu thấy mày có ý kiến, bây giờ lại dám kể lể ba mày nói dối hả.”


Trương Sùng Huyền cười bí hiểm: “Con? Đương nhiên con có nguyên nhân, ba phải làm người tốt, tất nhiên con sẽ ủng hộ rồi, không thể hủy thanh danh của ba, có đúng không?”


Sau kì thi chuyển cấp nửa tháng chính là kì thi tốt nghiệp, thời gian để cả lớp sum họp cũng chỉ có nửa tháng này mà thôi, nếu so với đề thi chuyển cấp, đề thi tốt nghiệp lại dễ hơn rất nhiều, nhóm học sinh cũng không quá chú tâm, có ai lại lo lắng mình không tốt nghiệp được chứ.


Ngày hôm đó, vẻ mặt của thầy Nghiêm chủ nhiệm rất kích động, đứng trước lớp nói: “Lớp chúng ta có một học sinh thi vật lý đứng nhất toàn tỉnh, 97 điểm, ha ha, chúc mừng trò Lâm Khỏa Văn.” Lão Nghiêm là giáo viên vật lý, tất nhiên ông sẽ quan tâm đến môn vật lý nhất.


Cả lớp vang lên tiếng vỗ tay, Lâm Khỏa Văn thật sự như ngồi trên đống than, cảm giác số đông không bình thường này, cô vẫn không thể quen được.


Lão Nghiêm còn nói: “Thành tích thi chuyển cấp đã có hết rồi, thầy trò chúng ta cứ yên tầm chờ thư thông báo là được. Ngày mốt là ngày thi tốt nghiệp, nên hôm nay chúng ta tan học sớm, dù được nghỉ ngơi cả ngày, nhưng cũng phải nhỡ kỹ buổi thi vào ngày mốt nhé.”


“Dạ” cả lớp bắt đầu ồn ào, có vài học sinh lớn gan mang vở bài học cho lão Nghiêm ký tên viết lưu bút, lão Nghiêm thường chủ nghiệm những lớp cuối cấp, đối với chuyện này cũng đã nhìn quen nên không trách, ông còn lấy con ấn đóng dấu cho từng người, mỗi cuốn vở mang cho ông ký tên đều được đóng một con dấu màu đỏ, vừa tiện lợi lại vừa rõ ràng.


Có rất nhiều bạn học mang vở cho Lâm Khỏa Văn viết lưu bút, cô cảm thấy rất 囧, bởi vì trong nhóm học sinh kia có rất nhiều người cô không nhớ tên, thế nhưng cô cũng nghiêm túc viết, viết chúc mừng, viết rằng cô đối với bọn họ rất tán thưởng, chỉ là không gọi tên mà thôi.


Một bộ giấy nhắn nho nhỏ được đưa đến trước mặt cô, cô nhìn theo bàn tay đang cầm mẫu giấy kia, Trương Sùng Huyền cười nhìn cô, ánh mắt của cậu khẽ lướt qua mẫu giấy nhắn mỏng manh, hỏi nhỏ một tiếng: “Viết không?”


Lâm Khỏa Văn nở nụ cười, giấy viết nhỏ nhắn lại mỏng như vậy quả thật không thích hợp với cậu, cô suy nghĩ một chút, cuối cùng dùng kiểu chữ thanh tú lại không mất đi khí thế viết: “Thử thời vô thanh thắng hữu thanh*!” Gấp lại tờ giấy mỏng đưa cho cậu.
Cậu chau mày: “Viết xong rồi sao?”


Lâm Khỏa Văn cười gật đầu.
Cậu chỉ bỉu môi một cái: “Rất nhanh!” Cũng không để bụng, cầm giấy nhắn bỏ túi tiếp tục tìm người khác kí tên, viết lời nhắn.


Đột nhiên Lâm Khỏa Văn có chút hối hận, sao cô không nghĩ đến việc chuẩn bị một bộ giấy nhắn nhỏ, như vậy cô cũng có thể đưa cho cậu, xem cậu sẽ viết cho mình những lời nhắn gì.


Các học sinh dần giải tán, phòng học trở nên có chút trống trải, Đàm Tinh chạy đến gặp người vẫn đang chăm chỉ quét lớp: “Tổ trực nhật của cậu đâu? Sao chỉ còn một mình cậu thế?”
Lâm Khỏa Văn nói: “Bọn họ đi trước rồi, tớ cũng đi đây, cất chổi xong tớ sẽ đi ngay.”


“Cũng gần tốt nghiệp rồi, không phải là học sinh của lớp này nữa, cậu còn nghiêm túc như vậy làm gì chứ?” Đàm Tinh chịu thua cô, “Bọn tớ đang chờ cậu đấy, hôm nay tan học sớm, chúng tớ đã hẹn nhau trượt patin!”


“A? Tớ không trượt đâu, hơn nữa… tớ sợ té!” Gương mặt của Lâm Khỏa Văn nhăn lại.


Đàm Tinh cười nói: “Sợ gì chứ, tớ cũng không trượt, Á Uy nói ở đó có rất nhiều người trượt tốt, để bọn họ dạy cậu. Sân trượt này vừa khai trương, Á Uy nói là của anh em anh ấy, cho chúng ta rất nhiều đồ bảo hộ, nếu không bọn tớ cũng không đến đó trượt đâu, đi nhanh thôi.” Cô vừa nói vừa thu dọn túi xách cho Lâm Khỏa Văn.


Cứ như vậy, Lâm Khỏa Văn bất đắc dĩ bị lôi đến sân trượt patin, đáng lẽ ra cô nên sớm đoán Trương Sùng Huyền cũng sẽ đi, tuy cậu và Đàm Tinh không phải là chị em sinh đôi, nhưng có trò chơi gì, đến bây giờ đều không vắng bóng cậu.


Các anh em của Cao Á Uy đều dẫn bạn gái đi mang giày trượt có bốn bánh xe tròn, sau đó bay vào trong sân, Cao Á Uy cầm hai đôi giày số nhỏ đi về phía Lâm Khỏa Văn và Đàm Tinh, nói: “Hai vị, trong nhóm nữ sinh ngày hôm nay, chỉ có hai người là không chịu trượt thôi đấy, tôi phụ trách Đàm Tinh, đại ca, cậu cứ chỉ một người để dạy cậu đi.”


Lâm Khỏa Văn cảm thấy đau đầu, từ trước đến nay cô không thích làm phiền người khác, huống chi trong này phần lớn đều là người lạ, cô cười khan nói: “Tôi có thể tự…”
“Tôi dạy cậu ấy!” Giọng nói trầm thấp từ đỉnh đầu truyền đến.


Lâm Khỏa Văn khó khăn nhắm mắt lại, để người này dạy, còn không khiến cô mất tự nhiên mà ch.ết sao, cô ngẩng đầu đối diện với gương mặt chứa ý trêu chọc của cậu, ở cùng một chỗ với cậu ấy, cô hồi hộp cũng không kịp, còn trượt patin cái gì chứ.


Trương Sùng Huyền ngồi bên cạnh cô nhanh chóng mang xong giày, nghiêm túc nói: “Buộc chặt giày một chút, nếu không sẽ rất dễ trẹo chân. Cỡ giày có vừa không?”
Lâm Khỏa Văn gật đầu, mang giày, ngồi trên băng ghế, hai chân trượt trước sau vài cái, cảm giác trơn nhẵn không bám vào mặt đất.


Trương Sùng Huyền nói: “Trượt như cậu vĩnh viễn cũng không học được đâu.” Nói xong lại nắm một tay cô, kéo cô đứng lên.


Bàn chân của Lâm Khỏa Văn không có cảm giác, trọng tâm không ổn định, loạng choạng ngã ra phía trước, may là kịp lúc bắt được tay vịn lan can, cô quay đầu trừng mắt với Trương Sùng Huyền: “Tớ đang chuẩn bị tư tưởng.”


Tay kia của cô còn trong tay cậu, cậu dùng lực kéo, dắt cô chạy ra giữa sân, cười nói: “Còn muốn chuẩn bị tư tưởng gì nữa, phải tìm cảm giác tiết tấu theo bước chân của tớ, từ từ cậu sẽ giữ thăng bằng được thôi.”


Tốc độ của cậu không nhanh, hơn nữa một tay của cậu còn nắm tay cô rất chặt, dần dần cô cũng tìm được loại cảm giác đó, cứ như vậy hai người chậm rãi trượt hai vòng, Lâm Khỏa Văn nhỏ giọng nói: “Hình như tớ tìm được cảm giác rồi, cậu buông tay ra thử xem.”


Trương Sùng Huyền buông lỏng tay ra, cô trượt lên phía trước, cậu cũng trượt bên cạnh cô, vẻ mặt hài lòng, Lâm Khỏa Văn thầm than, dáng vẻ kia thật sự rất điển trai, kết quả trong một thoáng thất thần không tìm được cảm giác, cô mất thăng bằng ngã tới phía trước, tay vịn! Tay vịn ở đâu rồi? Ôi, tay vịn cách cô rất xa. Trương Sùng Huyền kịp lúc trượt về phía cô, cứ như vậy, cô nhào vào ngực cậu.


Mùi thơm quần áo nhàn nhạt xông vào mũi Lâm Khỏa Văn, hai tay cô cầm lấy vạt áo sơmi bên hông cậu, chống đỡ hai bên giữ thăng bằng, để mặt mình khẽ dời khỏi lồng ngực của cậu, Trương Sùng Huyền đỡ hai cánh tay của cô, Lâm Khỏa Văn cảm thấy mình xấu hổ sắp ch.ết, cầu mong người trước mặt đừng nhúc nhích, cậu bất động cô cũng không dám lộn xộn, cảm giác thăng bằng của cô không tốt lắm, hai người cũng không thể giữ tư thế này mãi được.


Cô cúi đầu buồn bực nói: “Tớ phải làm thế nào, hình như tớ không chuyển động được.”
Trương Sùng Huyền cười ha ha, buông cánh tay cô ra, nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang đặt trên hông của cậu, dắt cô trượt lại từ đầu: “Không phải cậu nói đã tìm được cảm giác rồi sao?”


Lâm Khỏa Văn hít sâu một hơi: “Dẫn tớ đi thêm hai vòng, tớ sẽ có cảm giác.”
Trương Sùng Huyền cười lưu manh: “Không cần cố ép mình, cứ để tớ kéo cậu đi, tớ không ngại đâu.” Cậu nói xong lại xoay người, tay kia nắm bàn tay còn lại của cô, đối mặt kéo cô đi.


Lâm Khỏa Văn nào dám nhìn mặt cậu, tập trung nhìn chằm chằm giày của mình, nghiêm túc tìm cảm giác.
Trương Sùng Huyền cười trêu chọc cô: “Cậu không nhìn phía trước, không sợ tớ dắt cậu vào trong rãnh, hoặc đụng phải người khác sao?”
Lâm Khỏa Văn thầm cắn răng, không để ý tới cậu!


Trương Sùng Huyền cười vui vẻ: “Đà điểu nhỏ!” Nói xong liền tăng tốc độ.
Lâm Khỏa Văn theo bản năng nắm chặt hai tay của cậu, kiềm chế kích động muốn thét chói tai, tuy cô không phải là loại nữ sinh thích la hét, nhưng lúc này cô thật sự muốn hét thật to, cảm giác rất thoải mái!


Trương Sùng Huyền lại chạy nhanh hơn, đột nhiên buông một tay ra, cùng cô trượt song song, Lâm Khỏa Văn thậm chí có thể nghe tiếng gió thổi vù vù bên tai, xung quanh vang lên tiếng huýt sáo và tiếng tán thưởng. Đàm Tinh và Cao Á Uy cũng dừng lại nhìn bọn họ.


Đàm Tinh nói: “Trương Sùng Huyền điên rồi, cậu ấy muốn lấy mạng nhỏ của Lâm Khỏa Văn sao.”
Cao Á Uy sờ cằm: “Có vẻ rất vui đấy, Tiểu Tinh, chúng ta cũng trượt như vậy đi, anh dắt em, chúng ta quyết đấu với bọn họ!”
Đàm Tinh kêu to: “Không muốn.”


Cao Á Uy đã kéo tay cô trượt lên trước, tốc độ vô cùng nhanh, khiến Đàm Tinh liên tục kêu sợ hãi.


Lâm Khỏa Văn hoảng sợ tột độ bị Trương Sùng Huyền kéo chạy, nhiều lần bọn họ suýt tẽ ngã, nhưng đều có cậu kịp thời ôm lấy, sau khi giữ thăng bằng lại chạy như bay, từ đầu đến cuối, cô không dám buông tay cậu ra một chút, tốc độ nhanh như vậy, cô không dám đâu.






Truyện liên quan