Chương 97
Dọc đường đi Tiểu Thuận Tử và Hoan Nhi đều nói biểu hiện vừa rồi của tôi thật đáng sợ, tôi như vậy thật sao? Có phải tôi dần dần trở nên tàn nhẫn rồi chăng? Tận đáy lòng tôi lại tự giễu mình, nhắm mắt rồi ngủ.
Trở lại trong cung tôi dựa theo lão ni nói, đem chiếc túi tinh xảo kia để trên đầu giường. Vừa bước ra cửa bóng thon cao của Long Kỳ đã bước nhanh tới, ôm tôi luôn vào lòng, yêu thương ôm ấp, “Nàng đi một ngày, ta lại lo lắng tới mức này, thực sự chẳng giống ta chút nào!”
Tôi ngẩng đầu từ trong lòng chàng lên nhìn, chàng hôn xuống tôi, đem chặn mọi lời nói của tôi lại, nhắm mắt lại, nhận tình yêu chàng truyền cho tôi, ôi, phu quân của tôi, mặc kệ chàng có mạnh mẽ tới mức nào, đời này kiếp này chúng ta quyết không xa rời. Kiếp này của tôi là nước, còn kiếp trước là kiếp trà của chàng, dùng kiếp bọt nước này thành một ly kiếp trà, trong suốt trong chén, lắng đọng lại là kiếp tình trước, sôi trào là kiếp này yêu, chúng ta nhất định sẽ cùng vĩnh viễn một chỗ với nhau.
Long Kỳ lưu luyến rời môi tôi, bóng đêm dần tối, tôi nằm trong lòng Long Kỳ bình yên đi vào giấc ngủ. Tỉnh lại thì mặt trời đã lên, thân mình vừa hơi nhúc nhích đã nghe tiếng ôn nhu của Long Kỳ, “Tỉnh rồi ư?”
Ngước mắt đón nhận ánh mắt chàng, mặt tôi đỏ hồng, “Chàng nên vào triều rồi, em nằm trên giường một lát”
“Ta thích cùng nàng!” Long Kỳ hôn nhẹ lên trán tôi, tôi đẩy nhẹ chàng, “Đừng, nếu lầm triều chính, Hoàng Thượng nhất định trị cái tội em là một kẻ mê hoặc quân chủ, tội ảnh hưởng tới triều chính, em chịu không nổi đâu”
Long Kỳ nhịn không được, gõ nhẹ lên trán tôi một cái, “Nghịch ngợm!”
Náo loạn một hồi, Long Kỳ về cung của chàng thay quần áo, Hoan Nhi bưng nước rửa mặt tiến vào, đặt lên trên kệ, đưa tới gần tôi, tôi thản nhiên hỏi, “Hoan nhi à, gần đây người trong cung có phải rất im hơi lặng tiếng, hình như mọi người bớt đi đâu rồi hả?”
Hoan Nhi nói tiếp lời, “Đúng vậy đó! Nương nương, Lan phi nương ngương cũng thực lắm trò ghê, nghe nói các nàng ấy đều ở trong cung không có hành động gì cả!”
Mình mang thai tới nay, trong cung này quả thật im ắng đi rất nhiều, cái loại im lặng này mới đáng sợ làm sao, làm cho tôi thấy bất an, tựa như bão táp đến trước rồi yên tĩnh, vì sao vậy chứ? Vì sao lại im lặng như vậy chứ? Đột nhiên tôi cảm thấy có liên quan đến tôi, rốt cục tôi có chỗ nào sai rồi?
Không biết Long Kỳ xử lý chính sự thế nào rồi? Chàng lại không chịu chia sẻ với tôi, sợ tôi lo lắng, hay là….? Tôi lắc đầu, bảo Tiểu Thuận Tử gọi Hà công công tới. Một lát sau, có tiếng chân bước vội vàng truyền đến, Hà công công mặt mũi đầy mồ hôi, quỳ xuống trước măt tôi, “Nô tài xin thỉnh an nương nương!”
“Được rồi! Đứng lên đi! Ông là thái giám bên cạnh Hoàng thượng, hôm nay ta gọi ông tới có mấy chuyện muốn hỏi chút!”
“Nương nương cứ việc hỏi, lão nô biết gì sẽ nói, không biết thì sẽ không nói gì!”Hà công công nhìn tôi, tôi chống má trầm tư, nghĩ ngợi, nhìn ông, “Gần đây việc triều chính của Hoàng Thượng đỡ bận hơn không? Có chuyện lớn nào xảy ra hay không?”
Sắc mặt Hà công công hơi nhăn lại, ho khẽ một tiếng, “Gần đây hoàng triều đúng thực là có chút chuyện, nói vậy chính nương nương cũng cảm giác được, việc này ít nhiều cũng có liên quan tới nương nương. Gần nhất là Lâm Tể tướng vài lần tranh chấp với Hoàng thượng trên triều, hơn nữa còn kích động quần thần cùng tranh công. Theo lão nô thấy thì ít nhiều cũng có liên quan tới việc Lan phi nương nương thất sủng, là chuyện biên quan kia thôi ạ! Tuy kẻ thù bên ngoài đánh bất ngờ thường xuyên, nhưng đều giữ nghiêm không phá! Mọi việc khác thì đều là chuyện nhỏ cả!”
Tôi thoáng nhíu mày, Lâm tể tướng này xem ra muốn đem quyền lực bên ngoài để uy tiếp Long Kỳ đây, nhìn rõ ràng là lấy việc triều chính áp lên Hoàng thượng, cũng ngầm nói cho Hoàng thượng rõ, nếu thực sự không sủng hạnh Lan phi, ông ta sẽ không từ bỏ ý đồ. Tôi thầm than một tiếng cao minh. Tôi ngẩng đầu lên nhìn Hà công công, “Hà công công à, ông là cận thần của Hoàng thượng, trong lòng Hoàng thượng nghĩ gì, hoặc là có đối sách gì với chuyện này hẳn là ông cũng rõ chứ?”
“Bẩm nương nương, lão nô không dám hồ đồ đoán lung tung tâm tư của Hoàng thượng, chỉ là Hoàng thượng đã có biểu hiện hành động rồi ạ”
Trong lòng rất vui, “Vậy ha, hành động gì vậy?”
Hà công công nói chậm rãi, dưới Lâm Tể tướng còn có bao nhiêu bộ sậu nghe lệnh ông ta, hiện giờ Hoàng thượng đang thành lập một bộ phận chuyên trách tìm lỗi thuộc hạ tể tướng Bắc thư viện, để cùng chia sẻ với Tể tướng trọng trách với lục bộ, sau đó từng bước lấy dần quyền lực của Tể tướng và lục bộ, dần dần tập trung quyền lực về tay mình. Nhưng mà nghe qua giọng điệu của Hà công công thì Long Kỳ hình như cũng chẳng coi Lâm Tể tướng ra gì. Nhưng nói đi nói lại thì xem ra đây vẫn là cách hữu hiệu nhất!
Lòng tôi có chút an tâm, Hà công công bỗng muốn nói cái gì đó lại thôi, tôi giật mình kinh hãi hỏi, “Hà công công còn gì muốn nói nữa sao?”
“Là về Hoàng thượng ạ, nhân hôm qua Lãnh phù cô nương xuống núi hồi cung, Hoàng Thượng….Hoàng Thượng định phong nàng ấy là…..” Hà công công ngừng lời, tôi dùng ánh mắt hỏi ông ấy, cuối cùng ông cũng nhắm chặt mắt lại, phun ra, “Hoàng thượng phong nàng ấy là Chiêu nghi!”
Trong đầu tôi lởn vởn hiện lên hình ảnh dung nhan xinh đẹp, trong trẻo mà vô cùng lạnh lùng, từ từ nhắm mắt lại, để đầu lên khuỷu tay, lần đầu không hiểu có cảm giác gì cả!
Tôi tức cũng không thể bắt mình đi oán hận ai, tôi cũng không thể trách Long Kỳ. Tôi nằm trong sự sủng ái của chàng, dường như đã quên mất chàng là Hoàng Thượng mà! Vừa nghe Hà công công nói ra là chàng định nạp Lãnh Phù là Chiêu nghi, tôi mới từ trong mộng tỉnh ngộ lại. Dù sao thì chàng cũng là Hoàng thượng, Lãnh Phù thì có tình ý với Long Kỳ, đã sớm xem trong mắt tôi có phải là lúc Lãnh Phù động tình với Long Kỳ hay không, còn Long Kỳ cũng từng vì nàng ta mà mở cánh cửa đa nghi ra không? Thật đố kị quá! Đau lòng vô cùng mà. Hoá ra tôi đối với Long Kỳ cứ ôm mãi tình cảm vững bền, lại còn tuỳ tiện gây ra chút sai lầm để bị đánh trở về nguyên hình, không vì cái gì cả, lần này tôi thật sự có chút bối rối, lại nhắm chặt mắt lần nữa, tự an ủi trong lòng, đừng lo, đừng lo, chỉ cần là phụ nữ yêu Long Kỳ là tốt rồi, Lãnh Phù là thương chàng.
Lần này ngủ không yên, nước mắt cứ lặng lẽ chảy xuống, được một người lấy tay nhẹ nhàng lau đi, tôi tỉnh, mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt đẹp như ngọc, có khí chất, quan tâm rõ ràng, nhìn thấy chàng tôi nhẹ nhàng nức nở chút, nghẹt mũi nặng, “Chàng đã đến rồi ư?”
“Thế nào? Lại mơ thấy ác mộng sao?” Chàng đỡ tôi lên, lấy tay nhẹ nhàng ấn lên mắt tôi, tầm mắt ôn nhuận khoá chặt lấy tôi, muốn tìm chút manh mối gì đó. Tôi hít hít mũi, nghĩ đến những lời Hà công công nói, trong lòng thoáng đau, baỏ, “Đêm nay chàng đi Mạc cung đi?”
Long Kỳ lặng đi, nhíu mày hỏi, “Sao vậy? Có phải ta đã làm sai cái gì rồi chăng?”
Tôi lắc lắc đầu, “Không phải, chàng nên đi Mạc cung đi!” Trái tim tôi nghẹn lại không thể đập nổi, khó thở, tôi ngước đôi mắt đẫm lệ lên ngóng nhìn chàng, trong mắt chàng xẹt qua tia sáng kì dị, “Là ai nói huyên thuyên với nàng?” Cảm thấy rõ sự không hờn giận của chàng, tôi cười thản nhiên, “Nói như vậy là thật ư?”