Chương 3: Soul Bearers
Hầm mỏ sâu hun hút, chỉ có ánh đèn dầu leo lét treo lủng lẳng trên những thanh xà gỗ mục.
Không khí nồng nặc mùi quặng kim loại lẫn với hơi ẩm từ đất đá, khiến lồng ngực ai nấy như bị đè nén.
Vách đá hai bên gồ ghề, chỗ nứt nẻ, chỗ đọng nước nhỏ giọt xuống nền đất lầy lội.
Trong bóng tối dày đặc, tiếng cuốc chim gõ vào đá vang lên đơn điệu. Lẫn trong đó là những tiếng thở dài, tiếng rên rỉ yếu ớt của những kẻ lao động kiệt sức.
Bất chợt, chuông reo. Giờ nghỉ.
Mấy kẻ khổ sai lũ lượt đẩy xe quặng hoặc vác bao tải về điểm tập kết. Cơ bắp rã rời, lưng còng xuống theo sức nặng.
Mồ hôi trộn với bụi đất khiến mặt ai nấy lấm lem, trông không khác gì đám bóng ma bước ra từ địa ngục.
Chưa tới nơi,Trần Sinh đã nghe tiếng hét thảm thiết.
Hắn liếc mắt,một nhóm công nhân quỳ rạp dưới đất. Một tên cai ngục đứng bên cạnh, roi da vung lên vun vút. Tiếng da thịt bị quất vang lên chan chát, đỏ lòm cả nền đất bẩn.
Máu chảy thành vệt, nhưng chẳng ai dám lên tiếng. Chúng không đạt chỉ tiêu, đây là hình phạt.
Trần Sinh dời mắt đi, nhưng tiếng roi quất cứ dội vào tai hắn. Mỗi nhát như một lời cảnh báo lạnh lùng ngày mai, nếu hắn không đủ số quặng, kẻ quỳ rạp dưới đất có thể là chính hắn.
Hắn siết chặt ngón tay, hít sâu vài hơi để đè nén cảm xúc.
Sợ hãi. Phẫn nộ. Bất lực. Nhưng đâu đó... sự vô cảm cũng dần nảy sinh.Hắn rời mắt,cố chà xát hai bàn tán phân tán sự chú ý
Hắn nhìn số quặng trong xe, thầm nhẩm tính. May mà vẫn đủ lượng quy định.
“Giao nộp dụng cụ, xếp hàng!”
Lính canh gào lên. Một kẻ đứng ghi chép, ánh mắt lạnh lùng lướt qua từng gương mặt. Ai đủ chỉ tiêu thì không bị làm khó. Ai thiếu, chỉ có hai con đường: ăn đòn hoặc cắt bớt khẩu phần ăn.
“Cầm! Nhanh lên, không rảnh cả ngày đâu.”
Tên lính tiện tay ném vài bọc thức ăn và nước uống ra. Trần Sinh và gã đàn ông to con bên cạnh được chia phần nhiều hơn. Những người còn lại chỉ có thể nhặt nhạnh phần thừa.
Một lão già lom khom vươn tay định lấy một miếng bánh khô, nhưng một kẻ khác nhanh hơn, giật phắt nó khỏi tay lão. Lão ngẩng lên, đôi mắt đục ngầu run rẩy, nhưng rồi lại cụp xuống. Không ai nói gì. Không ai dám can thiệp.
Trần Sinh nhìn cảnh đó, rồi cúi đầu.
Hắn lẳng lặng nhét phần ăn vào túi, chẳng buồn nhìn thêm.
Hầm mỏ cạn kiệt được tận dụng làm chỗ nghỉ ngơi. Trần thấp, đầy mùi ẩm mốc, bóng tối phủ kín. Mỗi người tùy tiện tìm một góc để ngả lưng.
Mệt mỏi như thủy triều ập đến, không ai buồn trò chuyện. Ai cũng hiểu thời gian nghỉ chỉ có vài giờ ngắn ngủi, phải tranh thủ chợp mắt.Chia cho Beery một chút đồ ăn Trần Sinh cũng nằm xuống.
Trần Sinh nhắm mắt, đồng thời vận chuyển dòng chảy Soul, nhưng tốc độ hồi phục quá chậm. Có lẽ phải mất cả tuần mới ổn định hoàn toàn.
Hắn thả lỏng cơ thể, cố phớt lờ cảm giác đau nhức đang lan từ từng thớ cơ đến từng đốt xương. Mỗi phút nghỉ ngơi đều quý giá.
Tiếng chuông chói tai xé toạc sự yên tĩnh.
Dù mỏi mệt, hắn không dám chậm trễ, lại xếp hàng lấy dụng cụ. Hôm nay cả đội phải xuống một hầm mỏ sâu hơn.
Vừa gõ cuốc chim vào tường đá cứng rắn, vừa tập cách điều khiển dòng chảy Soul, mấy ngày nay hắn đều lặp lại như thế.
Ngày hôm sau, khi tiến sâu hơn vào mỏ, Trần Sinh vô tình nghe thấy hai tên lính lười biếng tán gẫu.
"Mẹ kiếp, cái hầm quỷ quái này chẳng có rượu cũng không có đàn bà, chán ch.ết đi được."
" Thật hâm mộ mấy tên Soul Bearers kìa.Chúng nó ở đây mà vẫn có rượu, có gái để vui vẻ."
Trần Sinh khẽ dừng tay. Hai tên lính không buồn hạ giọng, cứ như sợ người khác không nghe thấy.
"Quả nhiên ở đây có Soul Bearers trấn giữ..."
Ai cũng biết dù chỉ là Soul Bearer cấp thấp, họ vẫn mạnh hơn người thường gấp mấy lần. Một nhát chém xuyên giáp, một cú đấm vỡ sọ. Chưa thể đỡ đạn, nhưng giết người cũng chẳng khác gì bẻ gãy cổ gà.
Trần Sinh không phải binh vương đô thị hay sát thủ truyền kỳ. Lần gần nhất hắn đánh nhau... cũng chỉ là vì một cô gái hồi năm cuối cấp ba.
Hắn rùng mình. Nếu trong tình trạng tốt nhất đụng phải đám người kia, liệu có cơ hội sống sót không?
Lắc đầu, hắn tiếp tục công việc. Hai tên lính cũng đổi chủ đề sang những chuyện nhảm nhí, chẳng còn giá trị.
Nhân lúc không ai để ý, Trần Sinh cúi xuống nhặt một viên tinh thể Soul. Ý định hấp thụ lóe lên trong đầu.
Nhưng khi năng lượng tràn vào, hắn cảm giác như hàng trăm lưỡi dao nhỏ sắc bén đang cắt rời từng sợi thần kinh.
Một luồng nóng rực trào lên từ lồng ngực, lan ra khắp cơ thể như nham thạch, trong khi mạch Soul thì gào thét phản kháng. Đau đến mức mắt hắn tối sầm, mồ hôi lạnh túa ra như tắm.
“ch.ết tiệt…” Hắn siết chặt răng, suýt nữa ném văng viên tinh thể đi.
Hắn nghiến răng chịu đựng, mồ hôi lấm tấm trên trán. Đây không phải lần đầu thử nghiệm. Cảm giác nản chí dần nảy sinh.
Tiếng chuông reo vang, báo hiệu giờ nộp quặng. Nhưng hôm nay không khí có gì đó khác thường.
Đám nô lệ xôn xao. Hắn không vội rời đi, mà ở lại nghe ngóng. Ở nơi này, thông tin là đôi mắt. Mù tịt nghĩa là ch.ết không kịp biết lý do.
"Tao không nói láo! Nó rất to! Chui từ dưới đất lên, trong nháy mắt đã kéo một người vào hang!" Một nô lệ mặt cắt không còn giọt máu, vừa kể vừa khoa tay múa chân.
"Cái gì vọt từ dưới lên?" Trần Sinh chen lời.
"Quái vật! Như một con giun khổng lồ!"
Xung quanh ai nấy biến sắc.
Một con quái cấp F đã đủ giết người thường dễ như trở bàn tay. Nếu chúng sống bầy đàn, tình hình còn tệ hơn.
Đúng lúc này, tiếng súng nổ vang kèm theo tiếng roi quất rợn người.
Trần Sinh liếc nhìn,Trương quản lý đang đi tới, sắc mặt âm u. Phía sau là nhóm an ninh vũ trang và ba người mặc trang phục tác chiến.
"Cút hết! Định làm loạn à?" Trương quản lý quát, ánh mắt sắc bén như dao.
Hắn quay sang một trong ba người mặc đồ tác chiến.
"Tình huống thế nào?"
"Chỉ là quái vật cấp F. Tiêu diệt không khó, nhưng phiền phức. Chúng có tập tính bầy đàn, mà nơi này là lãnh địa của chúng."
"Tốt nhất nên dừng khai thác một thời gian. Nếu không gây tiếng động, chúng sẽ tự rút đi." Một người khác có mái tóc bạc,khuôn mặt lạnh lùng đề nghị.
"Không được! Sản lượng tháng này đã thiếu, nếu ngừng khai thác, nguồn cung sẽ đứt đoạn. Các ngươi có đỡ nổi trách phạt từ trên không?" Trương quản lý đẩy mắt kính, giọng lạnh tanh.
"Chúng ta là lính đánh thuê, không phải chó săn! Đám quái này kiểu gì cũng có con đầu đàn cấp E, thậm chí cấp D. Đây là địa bàn của chúng, ngu gì mà liều mạng?"
Nam tử mặt sẹo, thủ lĩnh nhóm ba người, cười lạnh. Hắn có cái tên rất phổ thông là Jack.
"Đều là người chung thuyền. Ta không muốn làm khó các ngươi. Chỉ cần giải quyết chuyện này, ta sẽ tiến cử các ngươi làm việc trực tiếp cho lão bản." Trương quản lý nhếch môi.
"Thôi hứa suông, bọn ta sẽ tận lực. Nhưng trước tiên, mỗi người mười viên tinh thể Soul." Jack nhún vai.
Soul Bearers muốn tăng trữ lượng và tiến tới cấp độ cao hơn cần bão hoà Soul trong cơ thể,mà cách phổ biến nhất là hấp thụ tinh thể soul trong người quái vật,nhưng tỉ lệ không cao,giết mười con chưa chắc thu được một viên.
Quặng Soul? Chỉ dùng làm năng lượng hoặc nguyên liệu, chứ không giúp tăng sức mạnh.
Jack và đồng bọn là Soul Bearers cấp E đã giết vô số quái vật,nhiều năm rồi bọn họ vẫn chưa đạt bão hòa. Nếu muốn tiến cấp lên D, họ phải hấp thụ tinh thể từ quái vật cấp E trở lên.
Mỗi cấp bậc là một bức tường, không phải cứ có tinh thể là mạnh lên ngay,còn phải trau dồi kĩ năng,khai phá Art,mua Soul Gear...
"Lúc nãy quên dọn xác, mùi máu sẽ dẫn thêm quái vật." Gã Soul Bearers cao gầy chợt nhớ ra, vỗ đầu than thở.
Trương quản lý, Jack và đồng bọn lập tức quay sang trừng mắt.
Hắn cười gượng, ho nhẹ. "Khụ, đừng lo, Rock Worm không có mũi đâu."
Rồi hắn chỉ tay vào đám lính canh.
"Ngươi, ngươi, và ngươi. Mau đến đường hầm phía Bắc dọn dẹp. Làm không tốt, ta ném các ngươi cho Rock Worm ăn."
Đợi đám người Trương quản lí đi,nhóm lính canh lập tức quay sang chỉ định mấy nô lệ khác.
"Ngươi, ngươi... và ngươi."
Trần Sinh cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng khi bị chọn trúng,cũng hối hận vì nhiều chuyện nên đứng quá gần.
Dọn xác, ở ngay nơi quái vật vừa ăn thịt người? ch.ết tiệt.
Hắn siết chặt nắm tay, cố điều chỉnh nhịp thở.
Nếu không thể trốn, vậy chỉ còn cách quan sát thật kỹ và tìm ra cơ hội sống sót trong đống bùn lầy này.