Chương 66: Bắt cóc dịu dàng nhất
Mới bước vào biệt thự Mạc Lãnh Tiêu đã nhìn thấy Lâm Sách mặt say mê ngồi ở trước dương cầm hơi cong môi một cái lạnh lùng nói: "Khi nào thì bắt đầu thích Piano rồi hả ?"
Lông mi dài nhảy lên ngón trỏ lướt qua phím đàn khiến tiếng đàn êm tai vang vọng ở trong nhà: "Bộ Piano này cũng không phải là của tôi."
Trong đôi mắt xinh đẹp đào hoa kia thoáng qua một tia tà khí Lâm Sách cười nhìn người đàn ông tự nhiên ngồi ở trên ghế sa lon ý tốt nhắc nhở: "Tôi chỉ là giúp đem bộ Piano này đưa cho cô gái nhỏ kia nhà cậu thôi."
Mộ Thanh Thần?
Lông mi trầm xuống, Mạc Lãnh Tiêu trầm mặc nhìn chăm chú vào bạn tốt của mình.
Lâm Sách lại khác nhau qua ánh mắt tự nhiên thưởng thức tiếng đàn: "Bội Sâm Đóa Phu bản số lượng có hạn toàn cầu chỉ có ba chiếc mỗi chiếc trị giá 3600 vạn, không ngờ sức quyến rũ của tiểu nha đầu kia đến không nhỏ lại có thể có người nguyện ý vì thu lại một cười nguyện ý ném nghìn vàng nha."
Thật sự cô rất xinh đẹp không vướng bụi trần coi như không trang điểm cũng khiến cho người kinh ngạc. Chỉ tiếc một người phụ nữ thật đẹp cũng không phải chuyện gì tốt.
Huống chi khí chất trên người cô tuyệt trần như vậy làm cho người ta không dời mắt được.
Khó trách ngay cả người đàn ông bên cạnh anh thanh tâm quả dục nhất cũng vì cô mê muội thay cô tìm bốn phía đàn Piano đáng quý để cho cô tiêu khiển.
Sắc mặt Mạc Lãnh Tiêu cứng ngắc, đôi đồng tử màu đen giống như bóng đêm mịt mờ sâu xa: "Cô ấy có người thích cũng không có gì kỳ quái."
Đứng lên không tiếp tục nghe Lâm Sách nói bậy, anh giống như tia chóp bước chân thong thả đi ra khỏi đại sảnh, một câu nói cũng không có lưu lại liền mở xe thể thao ra đi mất.
"Người đàn ông ăn ở hai lòng." Lâm Sách nhìn chằm chằm bóng dáng xa như vậy đi lắc đầu một cái.
Hết giờ học Thanh Thần đi ra khỏi trường học mới phát hiện trận tuyết rơi đầu tiên của năm nay đã đáp xuống tòa nhà xinh đẹp ở tỉnh Hải Ninh.
Trời đất nhuộm vào một tầng trắng tinh khiết.
Nắm thật chặt khăn quàng cổ, tay nhỏ bé lạnh cóng đến hồng hồng che khuôn mặt nhỏ nhắn cô cứ như vậy đứng ở chỗ cũ nhìn bông tuyết bay xuống lả tả.
Lấy điện thoại di động ra cô muốn nói cho Mạc Lãnh Tiêu, anh nhất định đang bận bịu đến mức không biết tuyết đã rơi.
"Xin hỏi cô là tiểu thư Mộ Thanh Thần Mộ sao?"
Vừa lúc đó hai người đàn ông cao lớn đột nhiên xuất hiện tại trước mắt của cô.
Giương mắt nhìn hai người đàn ông lạ mặt, cô vẫn gật đầu một cái: "Tôi là Mộ Thanh Thần xin hỏi các anh... uy.."
Lời của cô còn không chưa hỏi xong cả người liền bị người đàn ông ở trước mặt vác lên trên mặt đất.
"Các anh... các anh.. là ai?"
Thanh Thần luống cuống vẻ mặt kinh ngạc nhìn chằm chằm bọn họ hai chân cách mặt đất không ngừng dùng sức đạp.
Thân thể bị người đút vào bên trong một chiếc xe ô tô cô cũng bị người đàn ông bên cạnh hạn chế hành động: "Mộ tiểu thư nếu như không muốn xảy ra chuyện xin mời cô phối hợp một chút. Có người muốn gặp cô chúng tôi chỉ là thay người làm việc mà thôi."
Tim khẽ run lên Thanh Thần ngưng giãy giụa nhìn chằm chằm mặt người đàn ông xa lạ: "Tôi cũng không biết các anh, các anh làm như vậy căn bản là bắt cóc!"
Nghe được chất vấn của cô người đàn ông lái xe cười ha ha: "Mộ tiểu thư nếu như đây là bắt cóc tôi nghĩ đây cũng là bắt cóc dịu dàng nhất trên đời."
Cô trầm mặc chỉ là nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ trong suốt không ngừng lui về phía sau, trên khuôn mặt nhỏ nhắn viết đầy đề phòng.