Chương 67: Bàn tay gây tội ác phía sau
Bị người đưa vào một phòng cà phê thanh tĩnh lông mày thanh tú của Thanh Thần nhíu lại người bắt cóc cô thật là muốn mời cô đến uống cà phê?
"Lão gia! Đã đưa Mộ tiểu thư đến rồi."
Thân thể bị ném ngồi lên bên trên một cái ghế băng, vuốt vuốt cổ tay chua xót đau đớn cô khẽ ngẩng đầu lên nhìn về phía bàn tay gây tội ác phía sau màn sự kiện lần này.
Con ngươi xinh đẹp đối diện với gương mặt kia trước bàn, thân thể Thanh Thần bỗng chốc cững ngắc, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn là có vẻ tái nhợt phút này càng thêm mất đi một màu máu cuối cùng ngay cả mồm miệng cũng có chút không rõ: "Ông..thế nào lại là ông?"
Nhìn trên nét mặt cô sững sờ hoảng sợ, người đàn ông khoảng năm mươi nhướng nhướng mày trong giọng nói tràn đầy khí phách: "Vì sao không thể là ta?"
Không chút suy nghĩ, cả người cô nhanh chóng khỏi cái ghế ngồi giây phút không ngừng liền muốn xoay người rời đi.
"Mộ tiểu thư."
Người đàn ông mới vừa rồi mang cô đến ngăn cản đường đi của cô.
Bắt đầu hoảng sợ thất thần và hoảng loạn giờ phút này đã bị ngọn lửa thay thế: "Tránh ra tôi muốn rời khỏi nơi này ngay lập tức."
Nhưng người đàn ông đem ánh mắt đặt ở trên người chủ nhân của mình: "Lão gia"
Người đàn ông trung niên vung tay lên, giữa hai lông mày chứa đầy không vui: "Mộ Hào chính là như vậy giáo dục cô? Đối đãi phụ thân cô chính là thái độ này?"
"Không nên nói bậy nói bạ." Xoay người Thanh Thần trong mắt rưng rưng phẫn nộ, người đàn ông nhìn mặc dù có chút tuổi nhưng lại vẫn tuấn lãng như cũ: "Cha của tôi chỉ có một ông ấy chính là Mộ Hào!"
"Mộ Thanh Thần." Người đàn ông trung niên thấy cô như thế cũng nổi giận, bàn tay vỗ ở trên bàn cả người vọt lên: "Mày không phải không nói một lời rời khỏi Y thành vừa đi chính là một năm mày thật coi là tao ch.ết sao?"
"Xin hỏi tôi và ông là quan hệ như thế nào?" Ánh mắt trong suốt của cô nhìn thẳng ông ta tràn đầy chất vấn, giọng nói linh động lại tràn đầy đau đớn: "Cục trưởng Mộ, xin hỏi chúng ta rốt cuộc là cái quan hệ gì? Tôi ở đâu trải qua như thế nào có liên quan gì đến ông?
"Mày.." Mộ Khải bị cô làm tức giận đến sắc mặt xanh mét, hơi thở cũng có chút không dễ dàng: "Mộ Thanh Thần coi như mày muốn phủ nhận cũng không thay đổi được dòng máu chảy trong thân thể của mày giống với tao!"
"Là tôi không thay đổi được bởi vì cả đời tôi cũng phải chịu trách nhiệm cơn ác mộng mà sống." Tay nhỏ bé nắm thành quả đấm, trên mặt của cô lại mang theo nụ cười: "Nếu như có thể tôi thật sự muốn tháo từng giọt máu trên người."
"Mày..." Thân thể mạnh mẽ ngã về phía sau. Mộ Khải đỡ cái bàn, đôi môi run không ngừng: "Tố Bình dịu dàng hiền lành tại sao lại sinh ra đứa con gái như mày?"
"Không nên kêu tên tuổi mẹ tôi, ông không xứng." Nước mắt cứ như vậy không báo trước rơi xuống, giọng nói của cô có chút bén nhọn: "Mẹ tôi là người dịu dàng hiền lành lại còn vô cùng không nói đạo lý, ông căn bản liền không nhớ ra được, nếu như ông còn nhớ rõ ông có bà ấy là vợ, nếu như ông còn nhớ rõ có người con gái này là tôi làm sao có thể ném chúng tôi ở một bên, mỗi lần đi chính là nửa năm một năm, thời điểm chúng tôi nhớ ông, chúng tôi cần ông ông đang ở đâu?
"Ta là trưởng cục công an, trách nhiệm của ta là bảo vệ an toàn cho dân thành phố. Ta thừa nhận là ta có lỗi với hai mẹ con con."
"Vậy mẹ tôi qua đời, đêm đó ông lại đang nơi nào?" Cô cười lạnh nêu ra vấn đề căn bản: "Bảo vệ dân thành phố cho nên bảo vệ đến người khác rồi hả?"
"Mộ Khải. Tôi cho ông biết vĩnh viễn tôi cũng sẽ không tha thứ cho ông, mẹ tôi cũng sẽ không tha thứ ông." Thanh Thần vừa nói vừa từng bước một đi lùi về phía sau .