Chương 73: Ngoại truyện 1: "Chúc mừng năm mới, bé yêu.”
Đến Iceland, Trần Tễ thuê một chiếc xe. Anh đã xin giấy phép lái xe quốc tế ngay sau khi đến New York để thuận tiện cho việc tự do du lịch cùng Ôn Dữu.
Iceland vào cuối tháng mười hai đẹp hơn và khiến người ta rung động hơn những gì Ôn Dữu đã nhìn thấy trên mạng.
Họ đến Thác Vàng, nơi được du khách và nhiếp ảnh gia yêu thích, đến hang Băng Xanh, và nhiều cảnh quan thiên nhiên kỳ vĩ mà không thể nhìn thấy ở nơi khác.
Ôn Dữu rất khó diễn tả cảm giác choáng ngợp khi tận mắt nhìn thấy Thác Vàng cùng với Trần Tễ. Nhìn vào những tảng băng tuyết trắng tinh khôi trước mắt, cô cảm thấy như giấc mơ xuất hiện trong thế giới thực.
Iceland thực sự quá đẹp.
Tất nhiên, sau này khi Ôn Dữu nhớ lại Iceland, điều khiến cô ấn tượng nhất là nụ hôn mà cô và Trần Tễ đã trao nhau khi nhìn thấy cực quang.
Rất lãng mạn, nhưng cũng rất lạnh.
Sau khi chơi một vòng Iceland, hai người lưu luyến trở về.
Biết hai người đi du lịch Iceland, Khương Tịnh Nguyệt nhắn tin trực tiếp cho Ôn Dữu xin ảnh và hướng dẫn. Cô ấy đã luôn muốn chụp ảnh ở Iceland, nhưng nửa năm qua quá bận rộn, chưa tìm được cơ hội phù hợp.
Ôn Dữu gửi cho cô ấy và đăng lên nhóm một số bức ảnh của mình và Trần Tễ. Điều này khiến Trịnh Nguyệt và những người khác kinh ngạc, bọn họ bàn bạc sôi nổi phải đến New York một chuyến trước khi Ôn Dữu và Trần Tễ tốt nghiệp trở về nước, và cùng nhau đi Iceland một lần nữa.
Ôn Dữu nói với Trần Tễ chuyện này, Trần Tễ nhìn cô với nụ cười rạng rỡ: “Vừa đi đã muốn đi lại rồi?”
Ôn Dữu gật đầu: “Em muốn.”
Cô rất thành thực.
Trần Tễ mỉm cười: “Được thôi, vậy xem họ rảnh lúc nào, chúng ta đi cùng nhau lần nữa.”
Ôn Dữu đồng ý.
Chuyến đi Iceland cứ như vậy được quyết định. Rời khỏi Iceland, Ôn Dữu và Trần Tễ tiếp tục chơi ở một số thành phố nhỏ dọc đường.
Thời gian nghỉ đông của nghiên cứu sinh nước ngoài không dài, gần một tháng, hai người trở về New York nghỉ ngơi vài ngày, cũng sắp đến lúc khai giảng. Tết Nguyên Đán năm nay, Ôn Dữu và Trần Tễ đã trải qua ở một thành phố xa lạ nhưng cũng dần quen thuộc.
Vào bữa tối ở quê nhà, bà Đổng đã chủ động gọi video cho hai người, cho hai người xem bữa cơm đoàn viên ở nhà, trò chuyện với hai người. Nói chuyện xong với bà Đổng, Ôn Dữu chủ động gọi video cho Dư Trình Tuệ.
Dư Trình Tuệ vẫn ở nhà bà ngoại Ôn Dữu ăn Tết như thường lệ, nhận được cuộc gọi video của cô, một nhóm người trò chuyện rất lâu.
Trần Tễ cũng có mặt trong video, gặp ông bà ngoại Ôn Dữu, cả dì út, chú út.
Kết thúc video, Cận Tư Tuyền nhắn tin cho Ôn Dữu: “Chị họ! Bạn trai chị đẹp trai quá! Nhìn trong video đẹp hơn ảnh dì cả chụp nhiều!”
Khi Ôn Dữu tốt nghiệp, Dư Trình Tuệ đã chụp rất nhiều ảnh của hai người. Chụp xong, bà gửi cho dì út Ôn Dữu xem, dĩ nhiên Cận Tư Tuyền cũng nhìn thấy.
Tất nhiên, cho dù kỹ thuật chụp ảnh của Dư Trình Tuệ có bình thường, thì Trần Tễ trong ảnh cũng vẫn nổi bật đến mức không thể rời mắt.
Chỉ là anh quả thực, ở trạng thái động càng khiến người khác chú ý hơn trong ảnh tĩnh.
Nhìn thấy tin nhắn của Cận Tư Tuyền, Ôn Dữu đưa cho Trần Tễ xem.
Trần Tễ nhướng mày, khóe môi cong lên: “Ánh mắt của em họ không tệ.”
Ôn Dữu liếc anh một cái, dựa vào vai anh nói: “Trần Tễ.”
“Ừm?” Trần Tễ nghiêng người, thuận thế hôn cô một cái: “Muốn về nước rồi?”
Ôn Dữu thành thật nói: “Có một chút.”
Cô ôm lấy cánh tay Trần Tễ, cuộn tròn trong lòng anh: “Anh thì sao?”
“Chúng ta nghỉ hè dài, hè này về quê một chuyến không?” Trần Tễ nói thẳng.
Ôn Dữu ngẩn người ra, rồi bật cười: “Được chứ.”
Cô nói: “Em muốn ăn món tôm viên ở quán mà anh lần đầu tiên dẫn em đi ăn.”
Trần Tễ cười nhẹ: “Không vấn đề gì.”
Hai người cuộn tròn trên ghế sofa trò chuyện nhàn nhã, Trần Tễ còn mở điện thoại, xem giờ trong nước.
Khi đồng hồ trong nước chuyển sang ngày đầu tiên của năm mới, anh ôm Ôn Dữu, nghiêm túc nói với cô: “Bé yêu, chúc mừng năm mới.”
Ôn Dữu cong cong mắt, chủ động vòng tay qua cổ anh, hôn lên môi anh cười nói: “Chúc mừng năm mới.”
Vào ngày đầu năm mới trong nước, Ôn Dữu và Trần Tễ hiếm hoi được buông thả một ngày.
Sau khi buông thả, cả hai chỉnh lại tâm trạng và sự tập trung, một lần nữa dồn sức vào việc học. Bài tập và khóa học của họ thực sự không ít, ngày nào cũng bận rộn đến nỗi không có thời gian để dính nhau.
Tuy nhiên, bận rộn cũng có cái hay của bận rộn, thời gian bận rộn trôi qua rất nhanh.
Thoáng chốc, đã đến kỳ nghỉ hè.
Thừa dịp kỳ nghỉ hè của phần lớn học sinh trong nước chưa chính thức bắt đầu, thời tiết cũng chưa quá nóng, Ôn Dữu và Trần Tễ đã về nước một chuyến. Hai người ở lại không lâu, nhưng bạn bè cần gặp đều đã gặp, đồ ăn ngon đều đã ăn, không thiếu thứ gì.
Sau nửa tháng về nước, Ôn Dữu và Trần Tễ lại trở về New York.
Trong hai tháng hè, Trần Tễ sắp xếp một tháng đi du lịch và một tháng học tập. Hai người trở về căn hộ nghỉ ngơi, sau đó lại lên đường. Kỳ nghỉ hè này, Trần Tễ đưa cô đến Hawaii. Họ đến công viên núi lửa, cảm nhận mùa hè nóng bỏng, tự lái xe trên đường Hana, và ở Maui, Trần Tễ cùng huấn luyện viên lặn biển dẫn Ôn Dữu xuống nước thám hiểm. Dưới đáy biển đầy rạn san hô, cô đã nhìn thấy những sinh vật biển đầy màu sắc mà cô từng mong ước được nhìn thấy.
Hai năm học cao học, Ôn Dữu và Trần Tễ đã có một cuộc sống bận rộn và phong phú. Khi đi học, hai người tập trung vào việc học hành. Vào kỳ nghỉ, Trần Tễ luôn có ý định đưa Ôn Dữu đi du lịch khắp nơi trên thế giới, khi có thời gian, anh sẽ đưa cô đi chơi.
Trong hai năm, Ôn Dữu đã thay đổi rất nhiều.
Từ một người không dám thử sức với nhiều việc, không có sự tự tin mạnh mẽ, cô trở nên tự tin và rực rỡ hơn. Khi tốt nghiệp cao học, Dư Trình Tuệ không thể bay đến Mỹ, nhưng Ôn Hưng Hoài, Trần Hằng và bà Đổng đã đến. Họ một lần nữa cùng nhau chứng kiến sự trưởng thành của hai người.
Sau lễ tốt nghiệp, ba người Trần Hằng trở về nước trước. Ôn Dữu và Trần Tễ ở lại New York thêm nửa tháng, xử lý mọi việc xong xuôi, hai người chuẩn bị về nước.
Tâm trạng khi về nước khác với lúc đi.
Sau khi hoàn tất tất cả các thủ tục và bước vào phòng chờ để lên máy bay, Ôn Dữu quay đầu nhìn ra màn đêm bên ngoài cửa sổ, bỗng cảm thán: “Lúc ở đây em lúc nào cũng muốn về nhà, giờ sắp về rồi lại có chút luyến tiếc.”
Trần Tễ hiểu được cảm xúc đặc biệt này của cô, anh khẽ gật đầu, âu yếm vuốt ve mái tóc của cô: “Sau này chúng ta có thể thường xuyên tới đây.”
Ôn Dữu bật cười nhìn anh: “Phải bay lâu lắm, ở trên máy bay rất chán.”
Trần Tễ mỉm cười, nhướng mày hỏi: “Em chán cả khi anh đi cùng à?”
“Anh đừng cố tình xuyên tạc ý em.” Ôn Dữu liếc anh một cái.
Trần Tễ bật cười, khuôn mặt thanh tú lạnh lùng trở nên dịu dàng. Sau ngần ấy năm bên nhau, dường như anh chẳng thay đổi gì, nhưng lại có vẻ như đã thay đổi ở mọi khía cạnh.
Đôi lúc nhìn anh với khuôn mặt như vậy, Ôn Dữu không khỏi cảm thấy may mắn vì đã tìm được một người bạn trai đẹp trai như vậy.
Có một lần, Trần Tễ nghe thấy tiếng lẩm bẩm của cô, anh tiến đến gần và nói: “Là anh may mắn.”
Anh áp trán vào trán cô, giọng trầm trầm nói với cô: “Đã lừa được Ôn Dữu làm bạn gái.”
Tóm lại, cả hai đều khá may mắn.
Nhận thấy ánh mắt của cô, Trần Tễ nhướng mày: “Sao em nhìn anh như vậy?”
“Em cảm thấy anh lại đẹp trai hơn một chút.” Ôn Dữu thổ lộ.
Trần Tễ bật cười, giơ tay véo má cô, khẽ nói: “Thật trùng hợp, anh cũng thấy vậy.”
Ôn Dữu: “Anh thật tự luyến.”
Trần Tễ: “Anh còn chưa nói hết.”
Anh nhìn Ôn Dữu, chậm rãi nói: “Anh thấy bạn gái anh lại xinh đẹp hơn rất nhiều.”
Hai người trò chuyện bâng quơ, tâm trạng luyến tiếc khi phải rời xa New York dần tan biến.
Lên máy bay, Ôn Dữu ngồi xuống, qua cửa sổ nhìn ra thành phố nơi cô đã sinh sống hai năm, trong lòng thầm nói lời tạm biệt.
Nhận ra sự thay đổi trong tâm trạng của cô, Trần Tễ đứng bên cạnh, nắm chặt tay cô, mười ngón tay đan vào nhau.
Cảm nhận được hơi ấm trong lòng bàn tay anh, Ôn Dữu quay sang nhìn anh, mắt cong cong: “Em không sao.”
Có anh bên cạnh, em có thể đi bất cứ đâu.
Khi đến New York, Ôn Dữu cảm thấy thời gian bay nhanh như chớp mắt.
Khi về nước, cô cảm thấy sao lâu thế, ngủ một giấc dậy vẫn còn một nửa hành trình.
Nhưng miễn là máy bay còn bay, hành trình dài cũng sẽ có lúc kết thúc.
Khi hai người đáp xuống Nam Thành, trời đã sáng sớm, thành phố này vẫn còn chìm trong giấc ngủ. Ôn Dữu ngủ mê mệt trên máy bay, được Trần Tễ dắt tay xuống máy bay, đi lấy hành lý ký gửi của hai người.
Trần Hằng và bà Đổng đích thân đến sân bay đón họ, họ đã đến sớm và nhắn tin cho Trần Tễ.
Đi đến khu vực chờ lấy hành lý, Trần Tễ gọi điện lại cho Trần Hằng, báo là đang chờ lấy hành lý, lát nữa sẽ ra ngoài.
Xung quanh là những nụ cười mệt mỏi nhưng hân hoan, Ôn Dữu đứng bên cạnh Trần Tễ, không nhịn được nói: “Thật tuyệt.”
Trần Tễ khựng lại, hiểu ý cô, anh khẽ gật đầu: “Bữa cơm đầu tiên khi về nước em muốn ăn gì?”
Ôn Dữu suy nghĩ một hồi: “Em muốn ăn đồ do dì Dương nấu.”
Trần Tễ nhướng mày: “Cụ thể là món gì?”
“Gì cũng được.” Ôn Dữu không hề kén chọn: “Miễn là do dì Dương nấu.”
Trần Tễ: “Được rồi, lên xe anh sẽ gọi điện cho dì Dương ngay.”
“Được.”
Hai người vừa trò chuyện vừa chờ đợi, một lát sau đã nhận được hành lý.
Mang theo hành lý bước ra khỏi sân bay, nhìn thấy bà Đổng ôm hoa đứng ở sảnh đón khách và Trần Hằng bên cạnh, Ôn Dữu bỗng dưng dâng trào một cảm xúc bồi hồi xen lẫn lo lắng.
“Dữu Dữu!” Bà Đổng xúc động chạy đến ôm cô: “Chào mừng con về nhà.”
Lúc đó, mắt Ôn Dữu ươt ướt, cô ôm lại bà Đổng, cố kìm nén nước mắt trào dâng: “Bác, lâu rồi không gặp.”
Bà Đổng cười, đưa hoa cho cô, nghe giọng nghẹn ngào của cô, bà tươi tắn nói: “Mới về nhà không được khóc nhé, phải nín nhịn.”
Ôn Dữu gật đầu.
Cô nhận lấy bó hoa, nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn bác, hoa đẹp lắm ạ.”
Đổng Quân Lợi tự mãn: “Đương nhiên rồi, mắt thẩm mỹ của bác là tốt nhất.”
Hai người trò chuyện mặc kệ xung quanh, Trần Tễ đứng nhìn, sau khi đưa hai vali cho Trần Hằng, anh nhịn không được lên tiếng: “Mẹ ơi, con trai mẹ cũng về rồi, mẹ không định nói chuyện với con một hai câu à?”
Nghe vậy, Đổng Quân Lợi lắc đầu nhìn anh, bật cười: “Mẹ nhìn thấy rồi.”
Bà buông Ôn Dữu ra, quay sang dang rộng tay với Trần Tễ, vẻ rất miễn cưỡng: “Thôi nào, đến đây ôm mẹ một cái.”
Dù Trần Tễ lớn cỡ nào, anh vẫn là con trai bà.
Trần Tễ: “Mẹ có vẻ miễn cưỡng nhỉ?”
“Con có muốn ôm không?” Bà Đổng rất giỏi ra vẻ kiêu ngạo: “Không ôm thì mẹ lên xe trước với Dữu Dữu đây.”
Trần Tễ bật cười, giả vờ tủi thân nhìn Ôn Dữu: “Nhìn xem, mẹ anh trong mắt chỉ có em, không hề có sự tồn tại của anh.”
Nghe vậy, Đổng Quân Lợi vừa buồn cười vừa tức giận trừng mắt nhìn anh. Bà đang định nói gì đó thì Trần Hằng bị cả ba phớt lờ bỗng lên tiếng: “Con sai rồi, sau khi Dữu Dữu xuất hiện, trong mắt mẹ con cũng không có ba.”
Ba người nghe xong không thể nhịn được cười thành tiếng.
Đổng Quân Lợi lắc đầu nhìn Trần Hằng, dở khóc dở cười, nắm lấy tay Ôn Dữu và Trần Tễ: “Kệ ông ấy đi, chúng ta về nhà trước.”
Ôn Dữu và Trần Tễ nhìn nhau ăn ý, đồng thanh nói: “Vâng ạ.”
Cùng nhau trở về nhà họ Trần, dì Dương nhiệt tình ra đón họ.
Nhìn thấy Ôn Dữu và Trần Tễ, dì liên tục nói về nhà là tốt rồi. Trò chuyện với hai người vài câu, dì ấy vội vàng quay lại bếp để chuẩn bị bữa sáng cho họ.
Bữa sáng hôm nay vô cùng phong phú.
Trước đây Ôn Dữu khen bánh bao nhỏ do dì Dương làm ngon, vậy nên dì ấy đã chuẩn bị cho Ôn Dữu và Trần Tễ. Ngoài bánh bao nhỏ, còn có cháo kê hầm của dì Dương, trứng ốp la, và những món mà Ôn Dữu luôn mong nhớ như sữa đậu nành, bánh quẩy, há cảo tôm, …
Hễ là món Ôn Dữu từng khen, sáng nay dì Dương đều làm hết cho cô.
Ôn Dữu nhìn một bàn đầy ắp những món ăn ngon, vô cùng xúc động.
“Mau thử xem tay nghề của dì Dương có tiến bộ gì không.” Dì Dương mang món ăn sáng cuối cùng từ bếp ra bàn, thúc giục mọi người dùng bữa.
Ôn Dữu vội gật đầu: “Được ạ, con sẽ thử ngay.”
Cô nếm thử một chiếc bánh bao nhỏ, giơ ngón tay cái lên với dì Dương.
Dì Dương vui vẻ yên tâm mỉm cười: “Thích thì ăn nhiều vào nhé.”
Ôn Dữu và Trần Tễ cũng rất nhiệt tình, thực sự đã ăn rất nhiều.
Sau khi ăn sáng, tinh thần của cả hai đều khá tốt, tạm thời không có ý định đi nghỉ ngơi.
Bà Đổng ngồi trên ghế sofa trò chuyện với hai người, bỗng dưng nhớ ra điều gì đó, hỏi bâng quơ: “Năm nay hai đứa định kết hôn không?”