꧁༺༒ Chương 17 ༒༻꧂: Chỉ Điểm
Vốn đang cùng với một đám chim hoàng oanh nói chuyện nhưng thấy Xuân Đức hướng phía hắn gật đầu chào hỏi thì Lăng Vân thoáng cái sững người. Trong lòng thì thầm nghĩ “tên bất bình thường này sao lại xuất hiện nơi đây”.
Bỗng nhiên hắn nhớ tới điều gì ,hắn lúc này bỏ qua đám nữ nhân đang vây ở xung quanh sau đó nhanh chân đi về phía trước, sau khi đi tới bên cạnh Xuân Đức thì hắn lấy ra một tấm Hắc Kim Tạp đưa cho Xuân Đức, nhìn Xuân Đức hắn tươi cười nói:
" Tam thiếu đây là một chút lòng thành của mấy người chúng ta, mong tam thiếu nhận lấy."
Nhìn thấy hắc kim tạp thì Xuân Đức hai mắt sáng ngời, hắn lúc này tiếp nhận hắc kim tạp sau đó nhanh chóng cất. Vỗ vai Lăng Vân một cái, hắn tươi cười nói:
"Lòng tốt của mọi người ta xin tâm linh. Mà ngươi không cùng với các cô nàng kia tiếp tục nói chuyện nữa sao?"
Lăng Vân lắc đầu cười nói: "Các nàng chỉ là thỉnh giáo ta về mặt tu luyện mà thôi, ta cũng đã chỉ điểm các nàng. Mà không biết hôm nay Dực Đức huynh tới đây cũng để xem tỷ thí sao?"
Nhìn hai người thân thiết như vậy thì đám thiếu nữ ở phía sau đang muốn tiến lên thì chậm lại bước chân, sau khi nghe được lời nói của Lăng Vân thì các nàng hai mặt nhìn nhau, tiếp đó liền rời đi.
Xuân Đức nhẹ gật đầu nói:
“Ừ, ta là tới xem tỷ tỷ ta. Mà người không có tham gia lần tỷ thí đợt này sao?”
Lăng Vân lắc đầu cười nói:
“Không hứng thú, nếu có hứng thú sẽ tham gia. Mà Dực Đức huynh hẳn là chưa biết đường, để ta Lăng Vân đi trước dẫn đường cho huynh.”
Xuân Đức nghe vậy thì gật đầu nói:
“Cũng được.”
Tiếp đó một đám người đi vào bên trong Kinh Tây Lầu, bên trong nơi đây là dành cho người có thế lực nên bên trong không có mấy người. Đi một hồi lâu qua hết khúc quẹo này đến quẹo khác bọn hắn cuối cùng cũng tới được khu vực gia tộc họ Trương , khi tới đây thì Xuân Đức nhìn thấy thấy một đám người đang châu đầu ghé tai bàn tán những trận thi đấu vừa xảy ra.
Khi nhóm người Xuân Đức đi vào trong này thì những người khác cũng quay lại nhìn xem là ai tới.Nhìn thấy một đoàn người tiến vào thì một người lúc này bước lại gần đi tới trước mặt Lăng Vân cười hỏi:
" Không biết Lăng thiếu gia làm sao có nhã hứng tới nơi này lại còn mang theo một vị giai nhân tuyệt sắc?"
Lăng Vân vẻ mặt hắn quái dị nhìn tên thanh niên trước mặt, sau đó lại nhìn qua Xuân Đức bên cạnh, thấy sắc mặt hắn tối tăm thì trong lòng Lăng Vân cười trộm không dứt.
Xuân Đức mặt đen như đáy nồi hắn lúc này quả thực phát bực vì gặp ai cũng bị người ta hiểu lầm, mà hắn bắt Lan Lan lại không có cách nào. Nhìn tên thanh niên trước mắt trầm giọng hỏi:
“Người thấy ta giống nữ nhân sao?”
Tên thanh niên cảm thấy có chút gì đó không đúng nhưng trong lúc nhất thời lại không biết là sai ở điểm nào, hắn lúc này nhẹ gật đầu nói:
“Đích xác là như vật.”
“Hự.”
Tên kia vừa nói xong thì Xuân Đức liền giận quá không kiếm được mà cho tên kia một đấm vào bụng, tên kia thoáng cái quỳ trên mặt đất hai tay ôm bụng, vẻ mặt đau đớn.
“Còn thấy ta giống nữ nhân nữa không?”
Tên kia không rõ là mình làm sao lại đắc tội với nữ nhân đi theo Lăng gia đại công tử, hắn lúc này mang theo vẻ mặt đau khổ nhìn lên Xuân Đức nói:
" Vị tiểu thư này tại hạ có nói gì sai sao? Nếu có mong tiểu thư bỏ quá cho ta cũng không cố ý."
Nghe được lời này thì đám người Lăng Vân, Vũ Y ôm bụng mà cười, cười không hình tượng nằm cả xuống đất mà lăn, còn những người khác thì ở một bên hiếu kỳ nhìn xem một màn này.
Xuân Đức tâm tình có thể nói là không tốt đi nơi nào, hắn đã xem qua thân thể và khuôn mặt của chính mình một lần nhìn hơi có nét giống con gái thật nhưng cũng không đến nỗi bị nhầm lẫn thành con gái chứ, người ở dị giới sức phán đoán quả thực rất kèm.
Nhìn qua đám người xung quanh, Xuân Đức thở dài nói:
“Đám các ngươi có mắt như mù này, ta là Dực Đức con trai thứ ba của gia chủ. Các ngươi có mắt để làm cảnh thôi sao?”
Mọi người nghe xong thì hai mắt trợn to, một đám kinh ngạc đến không nói ra lời, trong lòng thì thầm hô “mẹ nó tam thiếu gia nhà mình xác định không phải tam tiểu thư chứ.”
Bọn hắn có nghe nói tam thiếu gia mới tỉnh dậy , có điều Xuân Đức cực ít xuất hiện nên cũng không mấy người nhìn thấy hắn, bây giờ gặp được hóa ra là một...
Tên bị Xuân Đức cho ăn đòn lúc này cũng là một trận ngạc nhiên, hắn lúc này cũng đã hiểu nguyên do bản thân bị đánh. Vẻ mặt hắn lúc này hiện lên sự bối rối, muốn nói cái đó nhưng lại thôi, trong lòng thì oán thầm “ai bảo ngươi lớn lên thân là nam nhân lại có bộ dạng giống như nhân như vậy, có trách cũng là trách cha mẹ ngươi.”
Nghĩ thì nghĩ như vậy nhưng tên này cũng không có nói ra ngoài, hắn cũng biết có lẽ vì bị hiểu lầm thành nữ nhân nên vị tam thiếu gia này tính khí rất không tốt.
Sau khi mọi việc đã rõ ràng thì Lăng Vân cũng trở về khu vực gia tộc của hắn, còn Xuân Đức cũng giống như những người khác, lúc này lấy tới một cái ghế hắn ngồi trên ghế, vừa ôm Vũ Y vừa nhìn xuống võ đại bên dưới, đợi chờ tỷ tỷ thân yêu Lam Vũ của hắn lên đài.
.....
Thời gian chậm chạp đi qua. Xuân Đức ngồi xem chiến đấu phía bên dưới mà có chút buồn ngủ, chiến đấu phía dưới quả thực rất nhàm chán, không có loại kích thích của máu tươi cùng mùi vị tử vong. Điểm tới là dừng, hơn nữa đám người kia nói nhiều quá, đánh ra một chiếu là giải thích chiêu thức kia một thôi một hồi.
Chiêu thức tên nghe thì hay nhưng lúc đánh ra cũng rất bình thường, ảo diệu trong đó không có bao nhiêu, với căn bản những người kia tu vi không đủ, thi triển không ra tinh túy của tuyệt học.
......
Tiếp tục chờ đợi, chờ đợi, chờ đợi đến mỏi mòn, mãi tới khi cái cuộc thi này sắp kết thúc thì tỷ của hắn cũng lên sân, đối thủ của tỷ hắn là người của Trần gia, Trần Văn, người kia có tu vi không tệ, so với bạn bè cùng lứa thì có điểm nổi bật. So với tỷ tỷ Lam Vũ của hắn còn cao hơn một ít.
Mở đầu thì hai người cũng là thăm dò lẫn nhau bằng những chiêu thức bình thường, đa phần đều là so đấu quyền cước công phu.
Thăm dò được một lúc thì hai người mới chân chính đánh nhau, các loại pháp thuật , bí kỹ liên tục được thi triển ra.
Lam Vũ toàn thân lam ý, tóc dài phiêu dật, tay cầm thu thủy kiếm từng chiêu từng thức hoa mỹ vô cùng. Có điều đối với điểm này Xuân Đức lại không qua tán đồng, công kích là dồn địch nhân vào chỗ ch.ết mà không phải xinh đẹp, cứ miễn giết ch.ết đối phương là được.
Hắn tương đối thích tác phong của Trần Văn hơn, nhanh chuẩn tàn nhẫn, không cầu kỳ, không màu mè, có điều người này tính tình bảo thủ lấy ổn trọng làm chủ nên đa phần thời gian đều lấy thủ làm chủ, rất hiếm khi phản kích nhưng khi phản kích sẽ tạo nên hiệu quả ro ràng.
Những lần như vậy thường dồn cho tỷ tỷ hắn vào thế hiểm, có điều tỷ tỷ hắn cũng rất không tồi, nàng kinh nghiệm chiến đấu chưa nhiều nhưng khả năng ứng đối thật tốt, vào những thời khắc mấu chốt đều làm ra những hành động ngoài sức tưởng tượng của mọi người.
“Tiếp tục kéo dài thế này thì tỷ tỷ sẽ thua. Tu vi của người kia cao hơn tỷ tỷ một ít lại còn là thể tu.”
Đang ngồi ở trong lòng Xuân Đức, Vũ Y hỏi nhỏ:
“Cần Y nhi giải quyết người kia không?”
Xuân Đức khẽ lắc đầu nhẹ giọng nói:
“Không cần, đây chẳng qua chỉ là một cuộc vui nho nhỏ mà thôi, cũng không phải sinh tử quyết đấu gì. Chúng ta chỉ cần xem là được. Có điều nhắc nhở tỷ tỷ một chút hẳn không sao.”
Vũ Y nhẹ gật đầu nói:
“Vâng.”
Tiếp đó Xuân Đức ở trong bóng tối, sử dụng thủ pháp ngưng âm thành tuyến bắt đầu nhắc nhở tỷ tỷ của mình. Người trong cục thường khó lòng nhận ra điểm sơ hở của đối phương nhưng người bên ngoài lại rõ ràng.
Có được Xuân Đức trong bóng tối nhắc nhở, Lam Vũ tấn công thoáng cái thay đổi, từ ban đầu là chiêu chiêu hoa lệ, lúc này biến thành chiêu chiêu hiểm độc, tất cả đều là chiêu chiêu chí tử, dồn đối phương vào tử cục. Đôi khi con sẻ có liên hoàn chiêu thức được thi triển đi ra.
Đừng nói là Trần Văn trên sân, mà đến ngay cả những người đang quan sát cũng phải toát mồ hôi lạnh. Ở phía bên trên đám gia chủ của các gia tộc nhìn thấy Lam Vũ biến chiêu thì lông mày thoáng nhíu lại, bọn hắn cảm thấy cái gì đó không ổn. Lúc này một đám bắt đầu triển khai hồn niệm dò xét xung quanh.
Không lâu thì bọn họ liền tìm ra tên thủ phạm đứng phía sau màn, có điều bọn hắn lại không có ngăn cản Xuân Đức truyền ầm chỉ dẫn Lam Vũ mà lặng yên quan sát.
Gia chủ Trần gia nhìn qua Trương Thành nói:
“Dực Đức tuy căn cơ võ đạo bị hủy nhưng lại rất có lý giải về các loại võ học. Ta cảm thấy người nên để cho hắn đi tới Thiên Long Viện đào tạo hắn trở thành Niệm Sư.”
Trương Thành gật đầu nói:
“Ta vốn là muốn để cho Dực Đức ở nhà tự mình chăm lo cho nó, để nửa đời sau nó không phải lo nghĩ nhưng hiện tại thấy nó có chí như vậy thì ta cũng vui lòng.”
(24/11/19)