꧁༺༒ Chương 63༒༻꧂: Nỗi Lo Về Chổ Ở Cho Bọn Nhỏ(1).
Khô Sinh nhìn qua Huyết Y 4234 nói:
“Đưa bọn nhỏ vào trong thôi, vào bên trong sẽ có người giúp bọn nhỏ sắp xếp chỗ ở. Bên trong thành đang có một chút xáo trộn ngươi cùng mọi người cố gắng quan tâm bọn nhỏ đừng để bọn nó sợ.”
Huyết Y 4234 cung kính nói:
“Vâng đại nhân, thuộc hạ rõ ràng.”
Tiếp đó theo sự hướng dẫn của Khô Sinh mọi người lần lượt đi vào bên trong cổng không gian. Do số lượng người rất lớn nên cần không ít thời gian để cho tất cả mọi người đi hết vào bên trong.
Chờ cho tất cả mọi người vào đều đi vào bên trong vòng xoáy không gian, Khô Sinh lúc này mới nhìn hai người Lam Nguyệt và Lam Thảo khẽ cười hỏi :
"Hai đứa không có gì muốn nói với ta sao?”
Hai người Lam Nguyệt cùng Lam Thảo nghe vậy lập tức tiến lên ôm lấy Khô Sinh, đáng thương nói :
"Bọn con biết sai rồi mà, sư phụ tha cho hai người bọn con lần này thôi. Chỉ một lần này thôi, lần sau nhất định không dám như vậy nữa đâu. Được không sư phụ."
Khô Sinh nghe vậy thì trong lòng liền mềm nhũn, cả đời hắn chỉ có chém giết cũng không vợ con, về già rồi vẫn thế tới bây giờ mới thu hai đệ tử. Bao nhiêu tình cảm hắn đều dành cho hai người đệ tử này. Nhẹ xoa đầu hai đứa nhỏ hắn nói:
"Được rồi ta sẽ bỏ qua cho hai con lần này, có điều hai còn lần này không thể chỉ hứa suông được đâu, sắp tới mọi người bắt đầu đi làm nhiệm vụ, nếu không đạt yêu cầu thì sẽ bị phạt nặng, còn có thể bị tước đoạt sức mạnh, điện chủ ban sức mạnh cũng không phải để các ngươi lười biếng hay đi bắt nạt kẻ yếu. Đến lúc đó dù là ta ra mặt cũng không thể làm gì được.”
Nghe được lời này thì hai người Lam Nguyệt cùng Lam Thảo trong lòng không khỏi khẽ run một cái, lúc này hai người ngoan ngoãn nói:
“Chúng ta nhất định sẽ không để sư phụ phải thất vọng.”
Khô Sinh lão ma nghe vậy thì cười ôn hòa nói:
“Ta tin hai con.”
Mọi tình cảm đều hòa vào bốn chữ này, đừng nói là hai người Lam Nguyệt cùng Lam Thảo là người trong cuộc, dù là người ngoài cuộc cũng có thể cảm nhận được tình cảm chất chứa trong đó.
……..
Ác Ma lâu đài - Nơi ở của Xuân Đức.
Xuân Đức sau khi xuất quan thì đi ra bên ngoài chính mình quan sát một chút Ác Ma thành hiện tại đến cùng là cái gì trạng thái, thực ra nếu còn hệ thống phụ trợ giúp đỡ thì hắn cũng không cần phải đích thân đi xem, có điều tên kia lúc này lâm vào ngủ say rồi thành ra hắn chỉ có thể tự mình đi kiểm tra.
Không có hệ thống phụ trợ trợ giúp hắn lúc này đang đang phải xem một đống tài liệu, tài liệu cao như núi chất chồng trước mặt hắn. Hắn cũng không nóng vội mà xem lần lượt từng tài liệu một.
Khi có hệ thống phụ trợ hay khi có người ngoài thì hắn đổi một cái mặt nạ khi không có ai hắn lại đổi một cái mặt nạ. Bình thường giống như một người thanh niên bồng bột mới lớn thích làm những trò vô bổ nhưng lúc một mình hắn trở thành một người từng trải, thành thục, ổn trọng, điềm tỉnh.
Hiện tại thứ đang làm cho Xuân Đức đau đầu chính là nơi ở của đám nhỏ cùng những tín đồ khác. Lượng người chảy về Ác Ma thành nhiều lắm, số lượng không chỉ một vài vạn đơn giản như vậy.
Ngày trước Dực Đức cơ bản là không có lường hết vấn đề ăn ở sinh hoạt của người mới tới nên bây giờ dòng người chảy về mỗi lúc một nhiều liền khiến cho khâu quản lý gặp phải gánh nặng chưa từng có.
Bây giờ có mấy cái vấn đề mấu chốt cần phải giải quyết. Vấn đề đầu tiên chính là nơi ở. Nếu số lượng quá nhiều có thể để cho đám nhóc tạm thời ở bên ngoài thành, có điều không thể ở ngoài đó thời gian quá dài dù sao đám nhỏ chỉ là phàm nhân thân thể quá yếu, không chịu nổi gió sương như vậy.
Muốn giải quyết cái vấn đề này có một cái phương pháp đó chính là bố trí đại trận không gian giúp cho Ác Ma thành rộng lớn hơn, có điều theo hắn tính thì vẫn không đủ, dù sao bố trí địa trận số lượng là có giới hạn mà không phải vô hạn.
Có điều dùng phương pháp này có thể giải quyết được tình huống hiện tại, về sau có thể mở rộng Ác Ma thành ra những địa phương lân cận, lấy sức mạnh của Ác Ma Điện dư sức làm việc này.
Vấn đề thứ hai chính là đồ ăn, thức uống, quần áo. Những thứ này hiện tại Ác Ma Điện chuẩn bị không sung túc, chỉ có thể nhờ đám thương nhân nhập về mà thôi. Nói chung có tiền giải quyết vấn đề này không khó.
Nói trên lý thuyết là vậy, nghe có vẻ đơn giản nhưng bảo sắp xếp cho ngàn người thôi đã thấy vất vả, vạn người là thấy gian nan, hàng trăm ngàn người liền thấy khó khăn. Khoảng triệu người liền bế tắc.
Ngoại trừ vấn đề thu nhận người mới thì lại còn vấn đề chiêu sinh nữa. Nhân lực đã thiếu bây giờ lại còn phải tổ chức sát hạch các kiểu nữa. Thực sự khó khăn càng thêm khó khăn. Muốn xử lý hết đống hỗn độn này không phải chuyện dễ dàng.
(5/4/20)