- Quyển 1 - Chương 1: Bãi sậy xanh rờn, đao tay tuyết trắng
- Quyển 1 - Chương 2: Nhà Hán có nữ nhân tên A Kiều
- Quyển 1 - Chương 3: Nhìn lại nửa cuộc đời phồn hoa
- Quyển 1 - Chương 4: Năm nay bao tuổi để bái sư?
- Quyển 1 - Chương 5: Đông đến cho trà thêm xanh ngắt
- Quyển 1 - Chương 6: Y phục như mây, dung mạo như hoa
- Quyển 1 - Chương 7: Vợ chồng gặp lại chẳng nhận ra
- Quyển 1 - Chương 8: Món ngon khay ngọc giá vạn tiền
- Quyển 1 - Chương 9: Kiều Nhi sinh đôi rồng phượng
- Quyển 1 - Chương 10: Tướng quân khoác bào đến biên quan
- Quyển 1 - Chương 11: Gian khổ luyện binh đi Tái Bắc
- Quyển 1 - Chương 12: Tháng ngày nhàn nhã chốn sơn lâm
- Quyển 1 - Chương 13: Lầu Mãn Phong sắp nổi bão giông
- Quyển 1 - Chương 14: Ngóng về Trường An núi non trùng điệp
- Quyển 1 - Chương 15: Nam nhi thà chết trong chiến trận
- Quyển 1 - Chương 16: Hai con chưa nguôi nhớ Trường An
- Quyển 1 - Chương 17: Cầu y tìm thuốc phải làm thế nào
- Quyển 1 - Chương 18: Chuyện tày đình chấn động kinh đô
- Quyển 1 - Chương 19: Há vì ơn sinh thành mà quên chuyện năm xưa
- Quyển 1 - Chương 20: Khúc hát nghiêng thành vang danh thiên hạ
- Quyển 1 - Chương 21: Trong cung Vị Ương không có gió trăng
- Quyển 1 - Chương 22: Đau buồn đường đời không tri kỷ
- Quyển 1 - Chương 23: Công chúa Duyệt Trữ tự suy xét thiệt hơn
- Quyển 1 - Chương 24: Thành Tức Mặc nghiêng ngả tâm tư
- Quyển 2 - Chương 25: Gió mây biến chuyển tụ về Trường An
- Quyển 2 - Chương 26: Gặp nhau không nhắc chuyện năm xưa
- Quyển 2 - Chương 27: Không cần phải dừng xe ở Trường Môn
- Quyển 2 - Chương 28: Luyện cưỡi ngựa bắn cung cũng nổi phong ba
- Quyển 2 - Chương 29: Vợ chồng vốn là chim liền cánh
- Quyển 2 - Chương 30: Thầy trò xa cách như biển sâu
- Quyển 2 - Chương 31: Oa này tàn hết chẳng còn hoa
- Quyển 2 - Chương 32: Cỏ đoạn trường là hoa phù dung
- Quyển 2 - Chương 33: Lòng ta yên tĩnh ở quê nhà
- Quyển 2 - Chương 34: Có thể nóng mặt nhưng đầu phải lạnh
- Quyển 2 - Chương 35: Không tin vua chẳng đòi lại ân sủng
- Quyển 2 - Chương 36: Vòng eo thon thả nhẹ tay nâng
- Quyển 2 - Chương 37: Chặt cây trước nhất là cây đào nơi giếng Lộ[1]
- Quyển 2 - Chương 38: Từ đây trưởng thứ đối mặt nhau
- Quyển 2 - Chương 39: Lại một đêm bùng cháy hoa đèn
- Quyển 2 - Chương 40: Mỹ nhân phương Nam tên Giai La
- Quyển 2 - Chương 41: Hồng hạnh đầu cành thắm ý xuân
- Quyển 2 - Chương 42: Cung đàn vừa phất, tiếng còn ngân
- Quyển 2 - Chương 43: Quanh cảnh tiết Thượng tự[1] thật đẹp
- Quyển 2 - Chương 44: Gượng cười xoá bỏ mọi ân oán
- Quyển 3 - Chương 45: Mười dặm áo đỏ lòng nặng trĩu
- Quyển 3 - Chương 46: Ngựa xéo Hung Nô nức tiếng anh hùng
- Quyển 3 - Chương 47: Ân tình rơi lệ giữa bụi trần
- Quyển 3 - Chương 48: Gió Nam thổi rớt lệ ba xuân
- Quyển 3 - Chương 49: Qua rồi một giấc mộng trường sinh
- Quyển 3 - Chương 50: Cỏ cây Cam Tuyền cũng nặng tình
- Quyển 3 - Chương 51: Bạc đầu quay lại nhìn nhau muộn màng
- Quyển 3 - Chương 52: Lâu thuyền[1] giăng kín mặt hồ Côn Minh
- Quyển 3 - Chương 53: Con gái Lý gia sắp trưởng thành
- Quyển 3 - Chương 54: Con cháu Trường An như vàng ngọc
- Quyển 3 - Chương 55: Giương cờ khó lấp vòm trời khác
- Quyển 3 - Chương 56: Tùy theo tình thế mà lường
- Quyển 3 - Chương 57: Chuyện phong Đông Cung tối do dự
- Quyển 3 - Chương 58: Vừa thể uyên ương đã tử sinh
- Quyển 3 - Chương 59: Đau đến chỗ sâu chẳng tỉnh biết
- Quyển 3 - Chương 60: Thịnh suy mong manh như chỉ mành treo chuông
- Quyển 3 - Chương 61: Tiêu Phòng rối loạn vì chuyện cưỡi ngựa
- Quyển 3 - Chương 62: Mộng sao vẫn mãi kéo dài
- Quyển 3 - Chương 63: Liều lấy máu can gián phụ vương
- Quyển 3 - Chương 64: Thành do mình mà bại cũng do mình
- Quyển 3 - Chương 65: Sông núi nước Điền tỏa sương sang
- Quyển 3 - Chương 66: Rời nhà xa nước qua vạn dặm
- Quyển 3 - Chương 67: Sống kiếp tha hương vì khách lạ
- Quyển 3 - Chương 68: Mới biết chữ tình dạ ngẩn ngơ
- Quyển 3 - Chương 69: Bác Vọng nhìn sang Ngọc Đường xa
- Quyển 4 - Chương 70: Từ cổ mỹ nhân như danh tướng
- Quyển 4 - Chương 71: Vị Ương sóng gió lại nổi lên
- Quyển 4 - Chương 72: Xây điện Kiến Chương rước phượng về
- Quyển 4 - Chương 73: Mười năm Hà Tây mười năm Hà Đông[1]
- Quyển 4 - Chương 74: Đêm xuống khung trời như nước biếc[1]
- Quyển 4 - Chương 75: Gà gáy giục về chốn ruộng vườn
- Quyển 4 - Chương 76: Chim nhạn quay về, trăng mãn lầu
- Quyển 4 - Chương 77: Dung nhan xinh đẹp chẳng nỡ rời
- Quyển 4 - Chương 78: Phía Đông hửng nắng chiếu nhân gian
- Quyển 4 - Chương 79: Rắn ẩn trong cỏ đợi ngàn dặm
- Quyển 4 - Chương 80: Thà để con ngốc mong bình an
- Quyển 4 - Chương 81: Mượn dao sắc có thể giết người
- Quyển 4 - Chương 82: Đêm đen sao vẫn dài vô tận
- Quyển 4 - Chương 83: Dưới vòm trời đất có hai người thương tâm
- Quyển 4 - Chương 84: Núi xuống cùng mây cuối chân trời
- Quyển 4 - Chương 85: Tỷ muội khai hoa chẳng giống nhau
- Quyển 4 - Chương 86: Có người dừng chân ngoài vách lắng nghe
- Quyển 4 - Chương 87: Thiên hạ kính trọng điện Trường Môn
- Quyển 4 - Chương 88: Lại nghe Vu cổ kinh hoàng cả đêm
- Quyển 4 - Chương 89: Không rõ là đa tình hay vô tình
- Quyển 4 - Chương 90: Non nước ẩn tình thu
- Quyển 4 - Chương 91: Ba năm nguyện trồng xanh ngô đồng[1]
- Quyển 4 - Chương 92: Vợ chồng kết tóc chớ hồ nghi
- Quyển 4 - Chương 93: Ô Tôn sai sứ tới từ phía Tây
- Quyển 4 - Chương 94: Ngựa sang xứ tuyết, hoa đào sau lưng
- Quyển 4 - Chương 95: Đại lễ Phong Thiện vui lòng thiên hạ
- Quyển 4 - Chương 96: Một khúc tình ca trọn kiếp người
- Quyển 4 - Chương 97: Vĩ thanh: Đời người bước đến lúc tận cùng
- Quyển 4 - Chương 98: Ngoại truyện 1: Lên tận trời xanh hay xuống suối vàng
- Quyển 4 - Chương 99: Ngoại truyện 2: Lưu lang đã rời bỏ nơi Bồng Lai[1]
Sách sử chép rằng Trung Hoa thời nhà Hán có một vị hoàng đế anh minh, chí lớn tên là Lưu Triệt, hiệu Vũ Đế. Ông lãnh đạo những nhân vật kiệt xuất như Vệ Thanh, Hoắc Khứ Bệnh, Tang Hoằng Dương chinh đông dẹp bắc mở rộng biên giới lãnh thổ, đặt buôn bán giao thương với Ấn Độ, Trung Á, La Mã... xây dựng nên một thời thịnh trị đỉnh cao của triều Hán.
Nhưng Vũ Đế cũng tàn nhẫn đến mức vô tình. Chuyện xưa kể rằng khi còn nhỏ, Lưu Triệt từng hứa với thanh mai trúc mã Trần A Kiều của mình, nếu sau này cưới được nàng thì sẽ xây một tòa Kim ốc cho nàng ở. Rồi hai người thành chồng vợ, rồi Lưu Triệt vì ngôi báu và tham vọng quyền lực mà lãng quên lời hứa năm xưa, phế Trần A Kiều, đẩy nàng ra sống một mình ở lãnh cung Trường Môn, sủng ái Vệ Tử Phu và nâng đỡ Vệ gia làm đối trọng với Trần gia.
Vũ Đế có hạnh phúc hay không? Trong Sử ký của Tư Mã Thiên không còn dòng nào đề cập đến đời tư của Lưu Triệt vì cả Bản kỷ về Vũ Đế đã bị chính tay vị hoàng đế này xé bỏ khi đọc những ghi chép trung thực của nhà chép sử về mình, chỉ biết rằng người dân Trung Hoa đời sau đã dùng điển tích “Kim ốc tàng kiều” để chỉ về một nhân duyên không trọn vẹn, và lời hứa lầu vàng trở thành một mối hận tình khôn nguôi...
Và Liễu Ký Giang đã khai thác điển tích còn nhiều bí ẩn này trong Kim ốc hận, một câu chuyện xoay quanh mối tình tay ba giữa Hán Vũ Đế Lưu Triệt, Trần A Kiều và Vệ Tử Phu trong hành trình bảo vệ, vun đắp cho tình yêu đích thực của mình.
Liễu Ký Giang đã dùng bút pháp của người viết dã sử nhưng với lời văn mượt mà chau chuốt như những vần thơ để kể lại câu chuyện ba người trong bối cảnh cung đình đầy mưu mô và dối trá, nơi “ngươi cười với ta, ta cười với ngươi nhưng sau lưng là những thủ đoạn mà ngươi sống thì ta phải chết”. Đọc Kim ốc hận, người dịch cứ mãi ám ảnh bởi những đoạn độc thoại của các nhân vật. Đó là những hồi ức đẹp đẽ mà đau đớn, là sự tự vấn, tự dằn vặt về quá khứ hay tương lai. Kim ốc hận chẳng phải là nỗi hận giày vò người thiếu phụ nơi lãnh cung quạnh quẽ mà là tiếng thở dài của cuộc đời về nhân tình thế thái. Những nhân vật trong Kim ốc hận, dù là Lưu Triệt, Trần A Kiều hay Vệ Tử Phu, đều quyết liệt với lựa chọn của mình trên con đường đi tìm hạnh phúc.
Khi gấp lại cuốn sách này, có khi nào ta nhìn lại đời mình và tự vấn? Để thấy lòng mình bao dung hơn, biết thứ tha cho mình và cho người. Vì cuộc đời này thật dài, mà cũng thật ngắn ngủi, chúng ta hãy sống thật với lòng mình, hãy nắm tay người yêu thương đi suốt cuộc đời, có như thế chúng ta mới tìm thấy bình yên và hạnh phúc. Vì trong giấc mộng ba sinh, hết thảy đều chỉ là hư ảo, chỉ còn lại chân tình. Trời xanh vốn công bằng, mọi tấm chân tình đều được đền đáp.