Chương 16: Thần y tái thế

Đúng lúc này một gã quan sai vội vàng chạy tới.
Hắn chạy quá nhanh cho nên lúc vào đến cửa không chú ý đến cái bậc, trực tiếp ngã ngay trước mặt hai người. Lúc ngẩng đầu vừa hay nhìn thấy một màn Long Đằng đang xúc dưa hấu cho Sương Lan Nhi ăn.


Vị tiểu quan này mặt bỗng chốc đỏ bừng lên, lắp bắp nói: “Đại nhân, thuộc hạ… có phải là đã quấy rầy… việc tốt của đại nhân không.”


Sương Lan Nhi nghe mà xém chút nữa thì té xỉu, lại thêm một kẻ ngu ngốc. Cái này thì gọi là cái gì đây, ngươi không nói không ai biết ngươi nhìn thấy?
Long Đằng cũng chẳng có chút nào lưu tâm “Hoảng cái gì? Tiến vào cũng không


gõ cửa? Nếu gặp phải đúng lúc bản quan đang cùng với nữ nhân làm chuyện chính sự thì ngươi làm thế nào hả? Nữ nhân của bản quan chẳng phải là để ngươi nhìn thấy hết sao? Đến lúc đó đừng trách bản quan đào lấy hai mắt của ngươi.”


Nói xong, hắn làm mình làm mẩy, giận dỗi nói: “Đi đi, ra ngoài kia gõ cửa rồi mới được đi vào.”
Tiểu quan kia sợ đến mức mồ hôi chảy ròng ròng, liên tục dập đầu nói: “Đại nhân tha mạng, tiểu nhân lập tức đi ra ngoài.” Nói xong hắn liền đứng dậy đi ra ngoài.


Sương Lan Nhi nhíu mi, nàng khẽ đẩy Long Đằng: “Hắn vội vàng chạy vào như vậy ắt có chuyện rất quan trọng, ngươi làm vậy không phải rất lãng phí thời gian sao?”
Long Đằng tà mị liếc nàng một cái, yết hầu chuyển động “Ân, có đạo lý, trở về trở về đi. Có chuyện gì nói mau.”


available on google playdownload on app store


Tiểu quan sai kia lại nhanh chạy vào, quỳ xuống bẩm “Đại nhân, là như vậy, Lưu đại nhân ở Tam Tư bên kia đột nhiên tới chơi, kêu muốn gặp đại nhân.” Hắn nói nhanh quá, nói được một nửa lại dừng lại thở phì phò.


“Ah, lão nhân kia đến, gọi Âu Dương đi bồi hắn là được, ngươi chạy đến chỗ ta làm gì?” Long Đằng tiếp tục ngồi ăn dưa hấu ướp lạnh của hắn, cũng không buồn giương mắt lên nhìn.


“Không phải, không phải, là Lưu đại nhân hắn đột nhiên té xỉu ở giữa tiền sảnh, như là không có… không có hơi thở…” Tiểu quan kia rốt cục cũng nhuận khí, đem sự tình nói ra hết.


“Cái gì?” Long Đằng nghe thấy thế, đột nhiên vỗ bàn đứng dậy, giận dữ nói: “Lão này già mà không ch.ết , lúc muốn ch.ết lại chạy đến đây, thực là quá đáng.”


Tiểu quan sai có ý tốt nhắc nhở “Đại nhân, Tam Tư bên kia luôn luôn bất hòa với chúng ta. Tránh để bị hiềm nghi, đại nhân vẫn là nên đến xem đi.”
“Thực đáng ghét” Long Đằng oán giận mà bước ra ngoài.
Sương Lan Nhi cúi đầu suy nghĩ rồi nàng đuổi theo cước bộ của hắn.


“Ta đi với người nhìn xem sao.”
Kỳ thực Sương Lan Nhi không phải là người thích xem vào việc của người khác, giờ phút này nàng muốn đi cùng Long Đằng đi đến phòng khách nhìn xem.


Nguyên nhân thực ra rất đơn giản. Nàng nhớ rõ ngày mà nàng ngăn kiệu cáo trạng, Long Đằng từng nói qua, phụ thân của nàng Sương Liên Thành và phu quân nàng Lý Tri Hiếu thông đồng với địch phản quốc là tử tội không thể dung tha, án này là của bên Tam Tư kia, theo đạo lý Phủ Doãn Thượng Dương không có quyền hỏi đến.


Tam Tư này thực là là một cái tên gọi tắt, là chỉ Đại Lý tự, hình bộ, Ngự sử: ba bộ phận liên hợp với nhau điều động nhân sự làm thành những tổ chuyên án. Bình thường những vụ án cấp trên ở thành Thượng Dương đều được đưa về đó thẩm tr.a xử lý.


Giờ phút này Lưu đại nhân của Tam Tư đột nhiên ch.ết ở phủ doãn Thượng Dương, không biết có ẩn tình gì.
Long Đằng bước rất nhanh, Sương Lan Nhi phải chạy mới đuổi kịp hắn.


Ngay trước khi bước chân vào tiền đường, Long Đằng đột nhiênrút từ trong ngực ra một chiếc khăn che mặt đưa cho Sương Lan Nhi “Che mặt vào.”
Sương Lan Nhi chợt dừng bước, ngẩn người ra mất một lúc, vội vàng cầm chiếc khăn buộc lên, chỉ để hở ra đôi mắt đen trong suốt.


Trong lòng nàng không khỏi ngạc nhiên, lúc vừa mới rời khỏi thư phòng nàng thấy Long Đằng hắn vội vàng cầm cái gì đó trong tay, nhất thời cũng không nhìn kỹ. Hiện tại nghĩ đến thì ra chiếc khăn này, là để che dung nhan cho nàng. Long Đằng này tuy rằng quần áo lụa là, không nghĩ đến cũng chu đáo cẩn thận.


Không rảnh nghĩ nhiều, khăn đã được đeo lên, nàng vội vã theo Long Đằng đi tới tiền đường.


Nắng hè chói chang, nóng đến bức người. Nơi nào không có đặt những khối băng lạnh thì nơi đó đảm bảo hít thở không thông, một chút gió cũng không có. Nhìn lại, xung quanh có vẻ ngưng trệ ch.ết chóc., yên tĩnh không một tiếng động, không khí tắc nghẽn dường như hóa không ra được dung dịch kết tủa.


Theo tầm mắt của mọi người, Sương Lan Nhi nhìn thấy một lão râu tóc xồm xòa nằm trên mặt đất, xem tuổi ước chừng khoảng 60.


Vị quan phụ trách công việc bàn giấy của phủ - Âu Dương vừa nhìn thấy Long Đằng đến như nhìn thấy đại xá, hắn vội vàng chạy tiến đến khóc lóc kể lể: “Đại nhân, ngài đã tới. Cái này…. Phải làm sao giờ? Lưu đại nhân hôm nay bỗng nhiên nổi hứng chạy tới, la hét hô hào muốn gặp bằng được đại nhân, nói chúng ta vượt quyền, quản chuyện không nên quản. Còn nói chuyện Thụy vương phủ lấy nước, cái gì gì đó, tóm lại hắn nói một đống chuyện lớn nhỏ, tiểu nhân vẫn như trước nói đại nhân có việc phải ra ngoài, không có ở trong phủ. Không thể tưởng được hắn hôm nay nhất quyết không đi, vẫn đứng ở đây. Sau đó…. Sau đó…”


Long Đằng nhìn Âu Dương hoảng đến câu cú cũng lắp bắp không lên lời, hắn nhíu mày lạnh lùng nói: “Ngươi hoảng cái gì, nói toàn bộ. Sau đó thế nào?”


“Sau đó, tiểu nhân nghĩ đem đến cho hắn một ly trà, lại không nghĩ đến… không nghĩ đến… Hắn uống xong… Thế nhưng lại lập tức té xỉu…” Âu Dương nói xong đã hoảng sợ đến chân nhũn ra đứng không nổi, Hắn “bụp” một tiếng, quỳ xuống, liên tục dập đầu nói: “Đại nhân, kia chỉ là một ly trà xanh. Hạ quan …. Thực sự không phải cố ý rước lấy họa cho ngài… Hạ quan … Đại nhân… Ngài mau tìm biện pháp, Tam Tư bên kia mà biết người của họ ch.ết ở nơi chúng ta, phiền toái rất lớn, đại nhân a! Xin đại nhân hãy cứu hạ quan, đại nhân.”


Sương Lan Nhi nghe đến chuyện Thụy vương phủ lấy nước, mắt dật dật mấy cái, xem ra Tam Tư này cùng Long Đằng quả thực là đối thủ một mất một còn. Nàng cũng không có muốn đoán bừa, Long Đằng cùng Thụy Vương có khi nào cũng không nhìn mặt nhau. Mà nàng có phải hay không là nên xen vào giữa làm chút việc gì đó?


Nghĩ đến đây nàng quay mặt nhìn Long Đằng một cái.
Chỉ nhìn thấy Long Đằng môi bạc mím chặt, sắc mặt đen lại. Nàng chưa bao giờ thấy hắn lộ ra vẻ lạnh như băng thế này, tựa như đầm nước sâu bị đông lại giữa mùa đông lạnh lẽo.


Nàng ngẩn ra, nghĩ muốn nhìn lại rõ ràng thì hắn lại đã khôi phục cái dáng vẻ lười nhác trước kia, nhấc chân đá Âu Dương một cước, thanh âm không chút kiên nhẫn nói: “Ai, ngươi khóc lớn gọi nhỏ cái gì hả? Đã ch.ết thì là đã ch.ết, dù sao bản quan cũng vừa mới đến nơi này, đã xảy ra chuyện gì bản quan cũng không rõ ràng. Âu Dương à, ngươi tự mình cầu phúc đi.”


Âu Dương vừa nghe, khóc như trời sắp sập, ôm lấy đùi Long Đằng, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng: “Đại nhân, người không thể thấy ch.ết mà không cứu. Hạ quan đi theo đại nhân từ trước đến nay, luôn luôn tuân thủ nghiêm ngặt, làm hết phận sự, không có công lao cũng là khổ lao a. Đại nhân…”


Long Đằng vỗ vỗ vai hắn: “Ai nói bản quan mặc kệ ngươi? Cho ngươi cái lời khuyên này, đến Tam Tư nhận tội đi, nếu ngươi bất hạnh ch.ết, bản quan nhất định hậu táng cho ngươi…”


Sương Lan Nhi vốn chẳng để ý đến bọn họ, nàng trực tiếp đi đến bên cạnh Lưu đại nhân, ngồi xuống, một tay bắt mạch, dò nhịp tim.
“Đại nhân, hạ quan còn chưa muốn ch.ết, đại nhân, hạ quan còn có con nhỏ mẹ già, đại nhân…”
Tiếng khóc cứ tiếp tục, càng lúc càng thảm thiết.


Lúc này một tiếng nói trong trẻo của một nữ nhân rốt cục cũng đánh vỡ cái màn tru lên như mổ heo này, xem như là giải cứu lỗ tai cho mọi người.
“Lưu đại nhân chưa có ch.ết.”


“Sao có thể? Rõ ràng không có hơi thở?” Tiếng khóc của Âu Dương cũng nhỏ dần, hắn kêu lên: “Còn chờ cái gì nữa, đại phu đâu, đại phu ta mời đâu, tại sao vẫn còn chưa đến?”


Sương Lan Nhi nhếch mi, nhìn về phía Long Đằng: “Người này đột nhiên phát bệnh tim, sợ đến lúc thầy thuốc đến cũng không còn kịp.” Dứt lời, nàng vội vàng kéo tay áo lên, lấy ra mấy cái kim khâu, đâm xuống mấy điểm huyệt vị trọng yếu trên cơ thể Lưu đại nhân. Đến châm cuối cùng, chỗ huyệt vị quan trọng nhất, một khắc kia nàng bỗng dừng tay.


Chậm rãi ngẩng đầu, nàng nhìn vào con ngươi khác thường quang mang chớp động của Long Đằng, nói rõ ràng: “Đại nhân, hôm nay ta có thể cứu Lưu đại nhân chính là đã giúp đại nhân trong lúc khẩn cấp. Không biết vụ án của ta, đại nhân có thể hay không…” Nàng cố ý nói không hết câu, lưu lại cho Long Đằng chính mình suy nghĩ.


Nàng biết, nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện, Long Đằng tuy rằng trên mặt là trấn định nhưng hắn nhất định không muốn để Lưu đại nhân ch.ết ngay công đường của hắn.


Long Đằng giờ phút này biểu tình thập phần vi diệu, hắn khoát hai tay, khóe môi khẽ nhếch, còn thản nhiên nói: “Thầy thuốc như cha mẹ, cô nương có thể thấy ch.ết mà không cứu?”


Sương Lan Nhi cười cười “ giúp người phải lấy được báo đáp, đây là ta học được từ quan phụ mẫu ngài trước đây đối với ta mà thôi.” Nàng cố ý nói cường điệu ba chứ “quan phụ mẫu” châm chọc hắn.
“Được, thành giao.” Hắn cũng sảng khoái mà đáp lại.


Sương Lan Nhi cười kinh diễm, kim khâu trong tay đâm hạ xuống.
Từng cây kim được rút ra, đến kim cuối cùng, Lưu đại nhân kia đột nhiên toàn thân run rẩy vài cái, giật giật rồi rít lấy hơi thở.


Âu Dương mắt thấy kỳ tích xuất hiện, hắn chỉ chỉ vào Lưu đại nhân rồi chỉ chỉ vào Sương Lan Nhi, kích động nói: “Trời đất ơi, hắn động! Người ch.ết động, sống lại rồi! Qủa thực là thần y tái thế a!”


Cả Thượng Dương phủ doãn, nhân cảnh tượng Lưu đại nhân đột nhiên sống lại được dịp lâm vào cảnh tượng rối beng.
“Thần y tái thế…”


Long Đằng lẩm bẩm lại mấy chữ đó, ánh mắt xuyên qua mọi người, xuyên thấu không gian oi bức, thẳng tắp nhìn về phía xa xa nơi những bức tường gạch ngói đỏ rực, thậm chí là nhìn về một nơi xa hơn nữa, dần dần ngưng trệ…






Truyện liên quan