Chương 17: Bọn họ là một người
Từ sau khi việc của Lưu đại nhân qua đi, nhiều ngày liên tiếp Sương Lan Nhi đều không nhìn thấy Long Đằng, cũng không biết hắn đang bận cái gì.
Bất quá, Long Đằng hắn bận cái gì thì bận cũng không quên một vài chuyện, ví dụ như trước khi đi đem ba con dế mèn giao cho nàng chăm sóc. Nói cái gì mà mỗi ngày đều phải tỉ mỉ nuôi dưỡng, thức ăn là phải biết cho bao nhiêu để chúng không quá béo hoặc quá gầy. Mặt khác còn dặn nàng mỗi ngày đều phải cho ba con dế đấu với nhau, chém giết một phen, bảo trì sức lực chiến đấu, không thể lơi lỏng lười biếng.
Sương Lan Nhi nghe xong, chỉ cảm thấy người này đầu óc không cứu được nữa rồi. Không có cách nào phản bác, nàng đành phải làm theo.
Ngày ngày trôi qua thật hết sức nhàm chán.
Không ngờ có một ngày nhận được tin tức từ hắn, là Phương tổng quản đem đến một phong thư.
Trong thư chữ viết ngoáy không thể nào phân biệt được, lời ít ý nhiều, bảo nàng đêm nay gặp mặt ở Túy Hồng Lâu.
Túy Hồng Lâu, ý tứ ngay mặt chữ của nó, chính là một cái thanh lâu kỹ viện.
Sương Lan Nhi từ nhỏ ở trong thành Thượng Dương làm sao lại có thể chưa nghe qua đại danh Túy Hồng Lâu này. Đây là nơi mà hoàng thân quốc thích, đại quan quý tộc thường xuyên lui tới, là nơi nam nhân tiêu tiền, nghe nói bên trong có rất nhiều tài nữ, mỹ nữ, thật sự khiến cho người ta phải hoa mắt.
Nghĩ đến Long Đằng bảo nàng đến nơi này, nàng liền ức muốn nghẹn. Đúng là nam nhân ngu ngốc háo sắc, cực phẩm trong các loại bại hoại. Nếu không phải nàng muốn hắn giúp, thì nàng tuyệt đối không kết giao với hắn.
Tuy là trong lòng đang nén giận, Sương Lan Nhi vẫn đi ra cửa, trên mặt đeo khăn.
Đi được nửa đường thì chợt có mưa nhỏ.
Mưa phùn nhẹ nhè bay vào mặt, lãnh lẽo thấm vào xương cốt, xua tan đi cái oi bức ban ngày.
Nàng không mang ô, bước chân không tự giác mà nhanh hơn.
Bóng đêm chậm rãi buông xuống, những chiếc đèn lồng trước hiên nhà ai đó bắt đầu lập lòe ánh lửa, thành Thượng Dương vào buổi tối được chiếu rọi càng thêm mông lung huyền ảo.
Trong các quán rượu đều vô cùng huyên náo, kín hết chỗ ngồi. Trước cửa Túy Hồng Lâu treo những ngọn đèn màu. Ngũ sắc chiếu xuống như rải thảm đón tiên nữ bước vào. Đứng trước cửa là hai nữ tử còn tuổi thanh xuân đang đón khách, trên người tơ lụa gấm vóc, vòng vàng ngân tuyến, đứng dưới những ngọn đèn như là được dát lên thân những ngôi sao chói lọi.
“Vị cô nương này, ta đưa cô đi.” Một bàn tay trắng như tuyết chìa ra để lộ chiếc vòng ngọc xanh biếc kéo nàng đi.
Sương Lan Nhi nhẹ nhàng vuốt cằm, xem ra Túy Hồng Lâu này quả nhiên là nơi dành cho những kẻ thượng đẳng tới, ngay cả nha hoàn cũng ăn mặc xa hoa đến như thế.
Đi vào đến chính giữa đại sảnh, nàng nhìn xung quanh đánh giá một lượt.
Đêm nay Túy Hồng Lâu đặc biệt náo nhiệt, trên lầu dưới lầu, nơi nơi đều là người. Ở đây rất xa xỉ, bài trí vô cùng tinh xảo, đốt dầu hương, trăm ngàn ngọn nến đỏ thắp lên, chiếu rọi đến từng khe hở.
Tiểu nha hòan tay cầm một chiếc đèn lồng, dẫn nàng đi qua đại sảnh, vòng vo mấy vòng, đi vào một căn phòng nằm ở một chỗ hẻo lánh tĩnh lặng, nàng chỉ tay vào căn phòng đó rồi nói với Sương Lan Nhi: “Cô nương, chính là nơi này.”
“Làm phiền.” Sương Lan Nhi khách khí đáp lại.
Tiểu nha hoàn mỉm cười rồi xoay người rời đi.
Sương Lan Nhi đang định tiến lên thì nghe thấy ở chỗ rẽ có vài vị nữ tử y phục diễm lệ đang hướng nơi này mà đi đến, váy của các nàng lướt trên mặt sàn, nhưng lại chỉ nghe được tiếng trang sức động vào nhau kêu lên tiếng keng keng.
Tiếng cười thanh thúy cùng hương son phấn bay tới, mùi hương nồng nàn khiến Sương Lan Nhi cũng phải nheo mũi, nàng theo bản năng tránh đi.
Mấy thanh lâu nữ tử nói chuyện vô cùng vui vẻ
“Này , ngươi có nghe nói đến không, Thu tướng quân hôm nay đến Túy Hồng Lâu của chúng ta. Hiểu Nguyệt tận mắt được nhìn thấy.”
Một nữ tử mở quạt ra, làm bộ phe phẩy, che miệng cười nói: “ah, chính là vị Thu Tướng quân anh dũng thần võ, cao lớn tuấn mỹ đó sao? Hại cho vị Vĩnh Nương kia vừa nhìn thấy đã ôm bệnh tương tư? Đáng thương cho Vĩnh Nương ah, đến nay hồn vía vẫn chưa quay về kia kìa.”
Những nữ tử khác nghe xong càng thêm hưng phấn nói “Ta biết, ta biết. Thu tướng quân, đại tướng triều đình trấn giữ hai vùng biên cương, anh vợ của Thụy vương gia, đều là hoàng thân quốc thích…Ai… Đừng nói đến… Chúng chỉ là mấy tiểu nữ, cũng không biết có phúc được gặp mặt một lần hay không?”
“Nghe nói tên của tướng quân rất êm tai.”
“Tên gì, nói mau lên?”
“Thu Đình Lan, ai, cái tên thật đầy chữ thơ… Thật khó mà tưởng được lại là tên của một vị tướng quân uy phong lẫm liệt.”
“Nghe nói Thu tướng quan đang ở ngay gian Cẩm Tú này.
“Thật sự? Thật muốn được nhìn thấy a.”
Sương Lan Nhi vừa nghe thấy anh vợ của Thụy vương gia thì toàn thân liền run
lên, chỉ cảm thấy mồ hôi đang tuôn ra trong lòng bàn tay, cả người rét lạnh. Mặt nàng trở nên trắng bệch không còn chút huyết sắc, trong suốt tựa hồ một tia biểu cảm cũng không thoát ra được.
Thu Khả Ngâm, Thu Đình Lan, bọn họ hẳn chính là huynh muội.
Đang lúc nàng hoảng loạn, đột nhiên trong sương phòng có động tĩnh, tiếng bước chân vang lên, ở cửa rớt ra một cái dây nhỏ.
Mấy nữ tử thanh lâu xinh đẹp mở hé cửa, các nàng ùa lên, tranh nhau xem náo nhiệt. Sương Lan Nhi trốn sáng một bên, nàng tuyệt đối không thể để cho người họ Thu đó nhìn thấy mặt.
Một nam tử với vóc dáng cao lớn ra mở cửa.
Liếc một cái, hắn thấy xung quanh đầy nữ tử thanh lâu, Sương Lan Nhi chỉ nhìn thấy hắn mày kiếm nhăn lại thành một đường như chém xuống thanh sơn, một đôi con ngươi mắt diều hâu vô cùng lợi hại.
“Chàng là Thu tướng quân sao…?” Một nữ tử say mê hai tay khép lại, nhìn hắn sùng bái.
Thu Đình Lan nhíu mi thật chặt, hắn tự động lùi về sau nửa bước, cách xa nữ tử đó một chút. Vừa rồi hắn nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, còn tưởng là người đến, không ngờ lại là mấy người này… giờ phút này hắn duy trì trạng thái ôn hòa, mỉm cười qua loa, trong lòng lại thầm mắng Long Đằng, tên hỗn đản này, mỗi lần gặp mặt đều chọn những nơi quỷ quái. Hắn cảm thấy nhức đầu với một loạt những tiếng bàn tán này, hơn nữa mùi son phấn thực khiến hắn cảm thấy buồn nôn.
Rốt cục không chịu được, hắn xoay người tiến vào sương phòng, khoát ta một cái, ý bảo người trong phòng tự ra mà ứng phó.
Cửa càng được mở rộng hơn, xuyên qua cửa, Xương Lan Nhi nhìn thấy bên trong hình như đang nhóm rất nhiều đèn, một ly lại một ly, khiến cho cả căn phòng mông lung một màu hồng mờ ảo, như là rất gần mà lại rất xa. Hình như còn có tiếng đàn ẩn ẩn truyền đến, tao nhã thoải mái.
Thu Đình Lan đi vào, một gã hồng y nam tử phóng thân đi ra.
Một màu đỏ lóa mắt.
Dáng người kia, dung mạo kia, giữa màn đêm xuất hiện đem theo một đạo ngân quang sáng chói, nháy mắt làm kinh sợ tất cả những nữ tử kia, các nàng si ngốc đứng nhìn, quên cả nói chuyện.
Trời đất, đây là người hay là yêu?
Long Đằng xưa nay rất am hiểu ứng phó với những tình huống như thế này, hắn cười so với hoa mẫu đơn còn kiều diễm gấp bội: “Mỹ nhân, thỉnh các nàng đừng đứng ở trước cửa nữa. Hôm nào ta nhất định sẽ đến chiếu cố các nàng a.” Nói xong, hắn kiễng chân nhìn xung quanh, thì thào lẩm bẩm: “Kỳ quái, người này, sao vẫn còn chưa tới?”
Một nữ tử kịp hoàn hồn “Thật vậy sao? Ta gọi là Thúy Trúc, công tử phải nhớ ta
đấy.”
“Nhớ rõ, nhớ rõ, là Thúy Trúc, nàng cười lên thật ngọt, lần sau ta sẽ tới tìm nàng, tiểu mỹ nhân.”
Nữ tử tên Thúy Trúc kia sau khi nghe xong, đúng là đã té xỉu. Xem ra là hưng phấn đến mức hôn mê.
Giờ khắc này, đứng ở trong góc, Sương Lan Nhi cũng kinh ngạc không nói lên lời, chân nàng mềm nhũn, không nhấc nổi một bước.
Nhưng bất đồng với những nữ tử khác, nàng không phải là khiếp sợ trước vẻ đẹp của hắn.
Trong đầu nàng lúc này lặp đi lặp lại một ý nghĩ: Thu Đình Lan, là ca ca của Thu Khả Ngâm.
Long Đằng! Thu Đình Lan cùng Long Đằng, bọn họ như thế nào lại ở cùng một chỗ? Còn hẹn nàng đến.
Thu Đình Lan, Long Đằng.
Bọn họ không những ở cùng một chỗ, còn hẹn nàng đến.
Chẳng lẽ là…
Long Đằng, cùng Thụy vương, bọn họ là môt người!
Sau đó Long Đằng xoay người, trở lại sương phòng, khép cửa lại.
Sương Lan Nhi chân mềm nhũn, nàng ngã ngồi xuống đất. Trong lòng là một mảnh hỗn loạn. Nàng nên làm gì bây giờ? Làm thế nào bây giờ? Long Đằng đến tìm Thu Đình Lan, là muốn giao nàng đi phải không? Chắc chắn là như vậy!
Nàng lúc này hoàn toàn không có chủ đích gì, chỉ có đúng một ý niệm, đó chính là ----- trốn!
*** ***
Thực ra nàng hoàn toàn không biết, chỉ một phán đoán sai lầm, từ đó làm thay đổi tất cả….