Chương 107: 107: Phiên Ngoại 2 - Part 1

Phiên ngoại 2 – part 1
Tần Duyệt luôn cảm thấy mình không có tuổi thơ.
Bởi vì tuổi thơ của hắn chưa từng thuộc về hắn.


Nhà họ Tần cũng được xem là một trong những công ty được niêm yết đầu tiên ở thành phố Z thậm chí là cả tỉnh, nhưng Tần Duyệt chỉ là người con trai thứ hai nhà họ Tần, cuộc sống của hắn như một búp bê.
Đúng thế, là búp bê.


Mẹ Tần Duyệt là Hàn Phương, cũng không phải là vợ đầu tiên của Tần Nguyên.
Bà gả cho Tần Nguyên sau khi mang thai Tần Duyệt.
Anh trai của Tần Duyệt là Tần Chính mới là con trai của vợ cả với Tần Nguyên.


Mặc dù mẹ Tần Duyệt không phải con gái của gia đình giàu có, nhưng bà vẫn là con gái cưng của một gia đình trung lưu.
Nhưng địa vị của của nhà họ Tần quá cao, cho dù Hà Phương có học thức cao, vẫn có rất nhiều người tung tin đồn bà gả cho Tần Nguyên là vì tiền.


Vì thế người mẹ đáng thương của hắn, vì để chứng minh tình yêu của mình, không tiêu tiền của Tần Nguyên cho mình, cũng không trang điểm ăn mặc đẹp đẽ, xa hoa như những người vợ giàu có khác.
Bà giống như giúp việc nhà họ Tần.


Mỗi ngày hầu hạ chuyện ăn, mặc, đi lại cho Tần Nguyê, cố gắng đóng vai người mẹ kế hiền lành.
Cho dù Tần Duyệt ở bên ngoài trăng hoa, Tần Chính không đặt bà vào mắt, bà vẫn lờ đi xem như không biết gì, cũng không tức giận.
Nhưng đau khổ chính là, bà lại không liếc mắt nhìn chính con trai mà mình sinh ra.


available on google playdownload on app store


Bà có thể dành cả ngày để nghĩ xem hôm nay Tần Nguyên và Tần Chính sẽ ăn gì, nhưng khi đối diện với Tần Duyệt bà chỉ bảo giúp việc trong nhà chăm sóc hắn.


Bởi vì một câu nói của Tần Nguyên "Tôi đã có con trai, giờ chỉ muốn con gái", Hàn Phương đã tiêu hết số tiền Tần Nguyên cho bà để mua quần áo cho Tần Duyệt.
Bà ta cảm thấy có lỗi khi mình không sinh được con gái, dẫn đến Tần Nguyệt dần xa cách bà ta, tất cả là do con trai bà sinh ra sai giới tính.


Bà bắt Tần Duyệt phải mặc quần áo con gái, bắt hắn xuyên lỗ tai từ khi còn bé, bắt hắn mặc váy kiểu lolita, mỗi ngày xem hắn như một con búp bê.
Những lời nói mỉa mai của hàng xóm, "Con gái nhà cô đẹp thế!" cũng làm bà ta cảm thấy ấm lòng.


Chỉ khi đi học Tần Duyệt mới được phép mặc quần áo con trai, chỉ cần Tần Nguyên về nhà, hắn sẽ bị Hàn PHương kéo đi thay váy.
Hắn mãi mãi không quên được, khi Tần Chính quay về nhà họ Tần tìm Tần Nguyên, bắt gặp hắn đang mặc máy.


Ánh mắt xem thường và ghê tởm đó khiến người khác buồn nôn, nhưng mẹ của hắn, lam như không thấy ánh mắt giễu cợt của Tần Chính.
Bà ta hèn mọn đi làm đồ ăn, chỉ mong Tần Chính ở lại nếm thử.
Cuộc sống ngột ngạt kéo dài đến khi Tần Duyệt học cấp ba.


Cấp hai, nam sinh bắt đầu dậy thì, dần dần biểu lộ ra đặc điểm của đàn ông, mặc dù Tần Duyệt mặc quần áo nữ rất xinh đẹp nhưng hắn vẫn thích mặc quần áo con trai hơn.
Hàn Phương bắt đầu phát điên, gào thét cả ngày.


Nhưng chính bà ta hiểu rõ, Tần Nguyên không hề thích Tần Duyệt mặc quần áo con giá.
Ngay từ đầu, khi nhìn thấy Tần Duyệt mặc váy, Tần Nguyên chỉ sờ đầu rồi cười với hắn, sau lần đó ông ta không thèm liếc mắt nhìn nữa.


Phụ nữ mỗi ngày chỉ có phòng đơn gối chiếc, một mình ngơ ngác giữa ngôi nhà trống trải ở nhà họ Tần.
Đợi đến khi bà tỉnh ra, ý thức không thể để Tần Duyệt mặc đồ con gái nữa, nhưng khi đó, Tần Duyệt phát hiện mình không thể rời xa quần áo con gái nữa.


Kiểu ăn mặc khác giới tính khiến hắn cảm thấy đang sống lại.
Ánh mắt của những người đó mãi mãi là "Thằng ghê tởm thích mặc đồ nữ", khi hắn mặc quần áo nữ ra ngoài, không ai biết hắn là ai, họ chỉ đánh giá con người Tân Duyệt sau khi mặc quần áo nữ, rất chân thành và tình cảm.


Việc thích mặc đồ nữ làm cho Hàn Phương không chịu nổi, khi bà ta muốn Tần Duyệt trang điểm mặc đồ nữ, Tần Duyệt nhất định phải mặc váy bà ta chuẩn bị, khi bà ta không muốn, Tần Duyệt cũng không được mặc quần áo mà bà ta không cho phpes.
Vì thế, Tần Duyệt dọn ra ngoài sống.


Điều nực cười chính là, sống một mình, so với cái gọi là gia đình bốn người càng thêm nhẹ nhàng hơn.
Sau khi Tần Nguyên biết hắn dọn ra ngoài, không nói gì cả, chuyển cho hắn một khoản tiền lớn.
Sau khi sống một mình, Tần Duyệt nghiện mạng, bỏ lại tất cả việc học.


Bởi vì hắn phát hiện mình thích chơi game.
Khi biết thể thao điện tử bắt đầu hình thành, hắn lấy hết can đảm nói với Tần Nguyên, nhưng ông ta lại tức giận cắt đứt quan hệ với hắn.
Thậm chí còn thu hổi tài sản chia cho Tần Duyệt, nhưng may mắn vẫn để lại phí sinh hoạt đủ cho vài năm cho hắn.


Hành động nhanh chóng giống như đã trải qua nhiều lần.
Tần Duyệt dứt khoát phân chia giới hnaj với nhà họ Tần, thậm chí người mẹ chỉ trên danh nghĩa kia cũng không còn quan hệ với hắn.
Cứ như vậy, một mình vượt qua khoảng thời gian đen tối nhất đời mình.


Mặc dù hắn có tiền, không cần lo vấn đề ăn mặc nhưng tinh thần bị tổn thương mới là thứ đánh gục một người.
Tần Duyệt muốn tham gia Esports, nhưng không có kinh nghiệm nên hắn bắt đầu làm công ở quán net.


Cũng may hắn có thiên phú bẩm sinh, bất kỳ trò chơi nào, chỉ cần nhìn một lần, mọi thao tác của nhân vật hắn đều nhanh chóng nhìn ra và nắm rõ.
Tần Duyệt trở thành bộ mặt của quan net, tham gia các giải đấu cấp thành phố của các quán nét, giành chiến thắng để kiếm tiền thưởng.


Cho đến một ngày, hắn nhận ra nếu cứ như vậy cũng không giúp hắn trỏ thành một vận động viên Esports được.
Hắn muốn gia nhập một đội nào đó, những đội quá đông người, việc cạnh tranh suất đánh chính rất khó, điều đó hắn không muốn.


Tần Duyệt tìm được vài đội khá tốt, cũng có nhiều đội tìm hắn, nhưng hắn không nhìn ra tình yêu với thể thao điện tử của họ, bọn họ chỉ xem đó là công cụ kiếm tiền, thậm chí còn sợ hắn cướp vị trí quan trọng nhất đội, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn khi hắn tham quan đội.


Cho đến khi có một người do ông chủ giới thiệu, gõ cửa nhà thuê của hắn, mỉm cười bắt tay với hắn, đôi mắt đào hoa sáng như sao trời phản chiếu hình ảnh ngạc nhiên của hắn, người đó nhẹ nhàng nói chuyện:
"Xin chào, cho hỏi cậu có phải là Tần Duyệt không? Tôi là Lộc Sư."


"Tôi đã xem video trận chúng kết trong quán nét ICG, cậu có hứng thú nói chuyện với tôi không?"
Thời tiết hôm đó không tốt, Lộc Sư đứng ngoài cửa, gió thổi mạnh khiến vạt áo Lộc Sư bay lên.
Nhưng mỗi khi Tần Duyệt nhớ lại, giống như một giấc mơ.


Nếu không phải chính mình trải nghiệm, hắn sẽ không hiểu được cảm xúc khi đó.
Một người phiêu bạt trong gió mưa cố ngược dòng nước rất lâu, lâu đến nỗi chỉ còn sót lại cánh buồm bạc phếch, chi còn lại một mình trong đám sương mù.


Đột nhiên từ xa xuất hiện ánh đèn hải đăng, ánh sáng ấm áp xua tan sương mù dày đặc, người đứng trên tháp mỉm cười, dịu dàng vẫy tay với hắn:
"Cậu đến rồi, tôi đợi cậu rất lâu."


Ký ức ngày hôm đó khắc sâu vào tâm trí hắn, cho dù đã nhiều năm trôi qua, mỗi lần Tần Duyệt nhớ lại, mọi thứ vẫn rất rõ ràng.


Là Lộc Sư dẫn dắt hắn tiến vào cánh cửa Esports, thanh niên đứng thẳng hiên ngang trước gió như cây trúc phát sáng, ánh sáng chiếu vào trong nhà Tần Duyệt, soi sáng tận trái tim hắn.
Đó là lần đầu tiên từ khi nhỏ, hắn cảm thấy bản thân kích động.
- --


Tác giả bảo chương trước bị Tấn Giang khóa, không thể đăng được.
Để mị mò xem tìm được không.
Chương sau kể về tình yêu của Tần Duyệt và Lộ Phi..






Truyện liên quan