Chương 55: Gặp gỡ trên đường
Lời này vừa nói ra, Tống Triêm, Lý Tri Mân, Triệu Phác Chân đều biến sắc, chỉ thấy vị “Đại ca” kia sắc mặt khẽ biến, quát khẽ nói: “Không cần gây chuyện!”
Nhưng nam tử kia vẫn cợt nhả cười với Triệu Phác Chân: “Tiểu nương tử, trời lạnh thế này còn đi cùng đại phu tới nhà khám bệnh thật là vất vả đi. Chỉ cần ngươi đi theo đại ca ta, ăn sung mặc sướng nhất định không cần nói, còn có nhà lớn để ở, thị tỳ để sai vặt, bảo đảm ngươi không cần tay dính nước, mỗi ngày có người hầu hạ, ngươi có chịu không?”
Triệu Phác Chân đem mặt xoay qua, thấy vị “Đại ca” kia cũng đang trầm mặc, thoạt nhìn cũng như đang xem ý đồ của bọn họ.
Tống Triêm cười chắp tay nói: “Vài vị đại gia, đứa nhỏ này là bằng hữu nhờ ta chiếu cố, tuổi vẫn còn nhỏ, không hiểu chuyện, còn thỉnh vài vị đại gia giơ cao đánh khẽ, tìm nhà khác tốt hơn.”
Lúc này một nam tử có chút văn nhã cũng mở miệng: “Vị tiên sinh này xem ra là vị đại phu, trời giá rét này mang theo tiểu nương tử ở bên ngoài xem bệnh thì thấy rằng gia cảnh cũng có hạn. Chúng ta cũng không phải người bá đạo. Đại ca ta chưa đón dâu, mà tiểu nương tử nhà ngươi nếu là theo đại ca ta thì chúng ta sẽ đối đãi như tiểu tẩu tử, tuyệt không sẽ bạc đãi, sính lễ cũng chỉ cần các ngươi mở miệng thì đều có thể thương lượng.”
Lý Tri Mân bỗng nhiên mở miệng, ngữ khí cứng rắn: “Sính lễ nhiều đến đâu cũng không gả!” Trên mặt hắn lạnh như băng sương, ánh mắt lạnh lẽo quét qua vị “Đại ca” kia lại càng mang theo một tia mỉa mai khinh thường. Mà vị “Đại ca” kia còn chưa phản ứng thì nam tử chợt nhả đã bị chọc giận: “Thế nào! Ngươi có mặt mũi và vênh váo sao? Người khác cho ngươi mặt mũi, ngươi đừng có tưởng bở. Ngươi có biết chúng ta là nhà nào không? Nhiều quan lại quyền quý muốn đem khuê nữ gả cho đại ca chúng ta mà hắn còn chướng mắt đâu! Hắn tuấn tú lịch sự, còn không xứng với tiểu nương tử nhà các ngươi hả?” Hắn quay đầu hướng về phía Triệu Phác Chân ác ý nói: “Tiểu nương tử, ta khuyên ngươi một câu. Ngươi tuổi còn nhỏ, đừng xem bộ dạng không thôi. Những kẻ tiểu bạch kiểm chỉ quen ăn cơm mềm, đẹp chứ dùng không được. Ngươi xem đại ca ta, bộ dạng uy mãnh, lên ngựa, bắn cung, mười tám ban võ nghệ đều tinh thông, lại có quân chức trong người. Ngươi gả đến đây thì chính là quan phu nhân, tuyệt không sẽ bạc đãi ngươi!”
Hắn lại nhìn Lý Tri Mân, ác ý tràn đầy nói: “Cái tên tiểu bạch kiểm này, ngươi đi theo thì sợ đến lúc đó một ngụm cơm cũng không có mà ăn.”
Lúc này Lý Tri Mân bỗng nhiên đứng lên, nam tử kia còn châm biếm: “Thế nào! Bằng cái bộ dáng nhu nhược này của ngươi mà muốn thể hiện hả?”
Lý Tri Mân không nói lời nào, trực tiếp tiến lên duỗi tay cầm lấy cung tiễn nam tử kia tháo ra để ở một bên trước khi ngồi xuống. Nam tử kia cũng không ngăn trở, chỉ là cười nói: “Cũng có vài phần dũng khí, đáng tiếc cung này sợ là ngươi cũng không kéo được……” Tiếng chưa dứt thì Lý Tri Mân đã cài tên, nhẹ nhàng kéo cây cung kia thành hình trăng tròn, mũi tên cứ thế mà đi, chợt lóe lên như ánh sao xẹt, một con chim đang bay trên trời bỗng rơi xuống, nằm trên mặt đất vẫy đập cánh vài cái rồi bất động.
Chung quanh một mảnh yên tĩnh, Lý Tri Mân đem cung ném trả lại rồi về chỗ ngồi, không rên một tiếng, đôi mắt rũ xuống, trầm mặc an tĩnh như lúc trước. Nhưng mọi người xung quanh lại không quên được sát ý dày đặc vừa rồi.
Chỉ thấy vị “Đại ca” kia đứng lên chắp tay thi lễ nói: “Xá đệ lỗ mãng vô lễ, tại hạ thay hắn tạ lỗi. Ta chỉ là cảm thấy vị tiểu nương tử này cùng gia mẫu có thần thái giống nhau nên mới có chút mạo phạm. Đây chỉ là hiểu nhầm thôi, cũng không có ý khác, còn thỉnh vài vị rộng lượng.”
Hắn nói năng chân thành, nhưng Lý Tri Mân chỉ là ngồi tại chỗ, không nói chuyện nữa, Tống Triêm lúc này vội đứng dậy thi lễ cười nói: “Chỉ là hiểu lầm liền là được, không dám nhận.”
Nam tử kia cũng không dài dòng nữa mà chỉ nhẹ nhàng quở trách hai người còn lại: “Phụ thân mẫu thân đã dặn dò ra ngoài không được sinh sự. Các ngươi lại lỗ mãng! Còn không mau đứng dậy lên đường!”
Chỉ thấy hai nam tử kia miễn cưỡng đứng dậy, cầm cung tiễn đeo lên, vội lên ngựa mà đi, xa xa còn nghe thấy tiếng oán giận của lão nhị: “Đại ca ngày thường đối với nữ nhân đều là không có chút biểu tình gì, khó có được hôm nay coi trọng một người, kể cả tính cưới về thì thế nào chứ……” “Tiểu nương tử kia giống nương ở chỗ nào chứ?”
Mắt thấy ba người đã đi xa, Tống Triêm mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, cũng không dám lưu lại mà mang theo Lý Tri Mân cùng Triệu Phác Chân vội vàng rời đi. Lên đến xe ngựa rồi ông ta mới không tán đồng mà nhìn về phía Lý Tri Mân: “Vương gia ngày thường cực kỳ ổn trọng, sao hôm nay lại manh động như thế chứ? Chúng ta còn có việc trong người, ngài làm thế này nếu bị người có thâm nhìn thấy thì phải làm sao cho phải đây?”
Lý Tri Mân vẫn là một bộ bình tĩnh bộ dáng: “Ba người này rõ ràng là quân nhân, bây giờ lại xuất hiện ở đây thì đúng là có việc kỳ quặc, Ta thấy bọn họ thì liền đoán được là biên quân cho nên mới cố ý chọc giận bọn họ, nghĩ có lẽ có thể tìm hiểu chút gì.”
Tống Triêm hơi hơi không biết nói gì, chỉ nhìn Triệu Phác Chân. Tiểu nha đầu đang vuốt ve chuỗi tiền đồng vừa mới kiếm được mà chơi đùa, phảng phất không chút nào để ý. Tống Triêm thập phần sầu bi mà thở dài, hồng nhan họa thủy a, Vương gia quả nhiên ngày thường ổn trọng nhưng vẫn là người trẻ tuổi a.
Đành phải trở lại chuyện chính: “Thời tiết lạnh, Vương gia ngài ở chỗ này lâu cũng không thích hợp, không bằng ngài về Ký Châu, chờ ta tr.a ra manh mối thì sẽ đưa tin cho ngài có được không? Nơi này ăn ở đều kém xa trong kinh, chỉ sợ Vương gia không quen, vạn nhất sinh bệnh thì còn khiến việc bị trì hoãn.” Cũng không biết vị đại gia này còn sinh ra chuyện gì, không bằng vẫn là tránh xa mới tốt.
Lý Tri Mân kỳ thật nghe hiểu ý tứ của ông ta, cũng biết Tống Triêm ngại hắn vướng bận, nhưng vẫn mím miệng không nói lời nào. Triệu Phác Chân không tiện tiếp tục làm con rối gỗ nên đành phải mở miệng đánh gãy tình thế xấu hổ này: “Chả trách trong sách nói những nơi khác nhau thì phong tục khác nhau. Chỗ này khẩu âm và ăn uống đúng là khác kinh thành rất lớn. Không nói cái khác, chỉ nói tiền này cùng với tiền đồng trong kinh cũng không quá giống.”
Tống Triêm cùng Lý Tri Mân song song ngẩn ra, quay đầu nhìn về phía Triệu Phác Chân. Triệu Phác Chân nhìn thấy bọn họ nhìn mình thì có chút không rõ nguyên do, cầm trên tay xuyến tiền mà hơi hơi sững sờ. Tiền đó là hộ nông gia vừa rồi mới trả cho bọn họ, một chuỗi tiền đồng mới tinh dùng sợi dây mà buộc lại, vô cùng quý trọng. Tống Triêm mở miệng hỏi: “Khác thế nào?”
Triệu Phác Chân nhíu mày nói: “Cũng không thể nói khác chỗ nào…… Chính là cầm ở trong tay liền cảm thấy không giống với tiền ở trong kinh.” Nàng lấy từ trong hầu bao của mình ra một đồng tiền xu nói: “Đây là tiền trong cung thưởng xuống lúc ăn tết, cũng là tiền mới đúc ra từ Bảo Tuyền Tư. Người trong cung thường thích để lại một đồng này trong túi tiền làm dấu hiệu may mắn, lúc nào cũng có tiền……”
Tống Triêm gấp không thể chờ nói: “Đưa cho ta nhìn xem!”
Triệu Phác Chân đưa qua, Tống Triêm lấy hai quả tiền trong tay Triệu Phác Chân, hướng ra phía cửa sổ xe nhìn nửa ngày rồi mới đem chúng đưa cho Lý Tri Mân: “Hoa văn là giống nhau…… Nhưng cảm giác đúng là khác biệt, nhìn qua cũng không quá giống nhau nhưng qua một thời gian nữa tiền bị mài mòn thì đúng là nhìn không ra —— trọng lượng thì phải chờ trở về tìm một cái cân chuyên dụng mới có thể tính ra. Hộ dân kia nói tiền này là mới phát ra……” Hắn ý vị thâm trường mà trầm mặc.
Lý Tri Mân nhéo hai quả đồng tiền ở trong tay, nhìn kỹ trong chốc lát, lại nhìn Triệu Phác Chân không nói chuyện. Triệu Phác Chân cuối cùng giống như đã hiểu ra cái gì: “Tiền này không đúng sao?”
Tống Triêm nói: “Từ khai quốc tới nay, tiền đồng của cả nước đều là do Bảo Tuyền Tư trong kinh chế tạo, không ai được tự ý trộm đúc. Tiền tự đúc sẽ nhẹ hơn tiền của quan phủ một chút. Mà lò đúc tiền của dân gian phần lớn được chế tác đơn sơ, rất là dễ dàng phân biệt rõ, nguy hại không lớn…… Mà tiền này với tiền của chính phủ cơ hồ giống nhau như đúc, hiển nhiên là dùng cùng một khuôn đúc ra……” Hắn cùng Lý Tri Mân liếc nhau: “Sợ là chỉ có Đông Dương công chúa mới có thể động đến khuôn đúc tiền của Bảo Tuyền Tư.”
Tống Triêm suy nghĩ xong liền đi mấy chỗ khác nhau, đem chút tiền đồng trở về, đều là tiền công do công trường trả lại. Lúc về đến nhà tranh, Tống Triêm quả nhiên gấp không thể chờ được mà cầm cân tới cân hai loại tiền: “Quả nhiên cân nặng không giống nhau. Tiền của quan phủ là một quả một tiền bốn phần, nhưng tiền này chỉ có một tiền hai phân. Bình thường sử dụng thì bá tánh cũng không phát hiện được sự khác biệt, kể cả thấy không đúng thì xem hoa văn đúc ra tinh tế thế này, lại trải qua sử dụng mà bị bào mòn nên cũng sẽ không quá để ý. Chỉ cần không dùng tiền này trong kinh thành thì chẳng ai để ý đến sự chênh lệch này.”
“Một quả tiền liền nhẹ hơn hai phân, một ngàn đồng sẽ được một lượng hai trăm đồng,…… Nếu là đúc trăm vạn tiền…… Món lợi này đúng là không tệ nha! Huống chi bọn họ còn có thể lén thu đồng, thậm chí có thể đem quan tiền trên trên thị trường thu về rồi đúc lại! Không đúng…… chính phủ thu mua đồng là chín lượng cho một trăm cân, Đông Dương ở trong triều lại nhiều nanh vuốt, trực tiếp cấu kết với xưởng thu quặng đồng thì còn rẻ hơn thế. Lợi nhuận kia liền kinh người đi!”
Lý Tri Mân nhàn nhạt nói: “Chưa chắc đã cần phiền toái như vậy. Mỗi năm Bảo Tuyền Tư báo cáo lên hao tổn về đồng đều là kinh người. Hộ Bộ cũng là lũ có mắt không tròng. Trước ta từng nghe Thái Tử oán giận, nói cảm thấy khoản thiếu hụt này của Công Bộ có điểm dị thường, muốn tr.a xét. Nhưng sau đó lại không thấy có động tĩnh gì. Sợ là Đông Dương công chúa đè nặng Thái Tử không cho hắn làm.”
Tống Triêm vỗ đùi một cái: “Cho nên trong sơn động kia căn bản không phải tư tạo vũ khí, mà là tư đúc tiền? Như vậy hết thảy đều có lý rồi. Vũ khí không thể giấu trong đồ điêu khắc bằng đá nhưng tiền thì có thể! Chỉ cần vận chuyển ra rồi ở địa phương khác lấy ra thì chẳng ai biết được! Mà tiền của Tôn Thiệu Chương cũng là từ đây mà đến!”
Tống Triêm đứng lên, thập phần kich động mà ở phòng trong phòng đi tới đi lui: “Khó trách, Tôn Thiệu Chương tuy danh tiếng tốt nhưng vẫn có lời đồn hắn trừng trị nghiêm khắc, chỉ một chút việc nhỏ đã bị định tội tử hình. Từ sau khi hắn nhậm chứ, có rất nhiều án tử hình được định ra. Nhưng điều này cũng khiến việc phạm pháp giảm hẳn, nhân dân cũng vì thế khen ngợi. Những tội phạm bị tội tử hình này sợ là đều bị kéo đến đây đúc tiền đồng rồi!”
“Chỉ là, phải làm sao mới tr.a ra được đây?” Tống Triêm lại thấy khó khăn: “Vô luận là tr.a hướng đi của phạm nhân hoặc là việc thiếu hụt quặng đồng của Bảo Tuyền Tư, hoặc việc đúc tiền tràn lan thì đều sẽ kinh động đến Đông Dương công chúa. Chử Thời Uyên không phải kẻ dễ tiếp xúc, một khi bọn họ đem lò hủy diệt, mang tiền rời đi thì việc này liền mất công toi!”
Tống Triêm đi qua đi lại vài bước rồi đột nhiên vỗ tay một cái: “Vương gia! Chỉ cần mượn một đội binh sĩ, đem binh chia làm hai đường, một đường chặn đám tài vận đưa ra, mai phục ở trên núi, xem bên trong có tiền hay không. Nếu có thì thông tri một nhóm khác vây quanh mỏ đá, thẩm tr.a lập tức, đánh úp bất ngờ, sẽ có thể hung hăng mà đả thương nhuệ khí của Đông Dương công chúa!”
Lý Tri Mân nhàn nhạt nói: “Binh tướng mượn ở đâu bây giờ? Không có chứng cứ xác thực, phụ hoàng tuyệt không cho mượn ta một binh một tướng. Lại nói nếu điều động cấm vệ trong kinh thì vạn chúng chú mục. Mà thống lĩnh cấm vệ quân lại chính là con cả của Đông Dương công chúa, Vương Mộ Nham, nếu không phải là mưu nghịch đại án, có chứng cứ xác thực thì làm sao có thể điều quân chứ? Nói trắng ra là phụ hoàng cũng chỉ tung ta ra xem cây đao là ta có sắc bén, có được hay không cũng chỉ là một hồi thử thách thôi chứ không cùng người ta xé mặt đấu trực diện.”