Chương 56: Mai mối

Tống Triêm cứng họng: “Vậy phía trước Vương gia nghĩ thế nào?”


Lý Tri Mân nhàn nhạt nói: “Lúc trước ta nghĩ là chế tạo binh khí, đây là tội mưu nghịch, một khi thẩm tra, kể cả không thể vặn đổ Đông Dương thì cũng có thể đem vấy cánh của nàng trừ bỏ một đám, như vậy mới dễ dàng hành sự. Không nghĩ tới cư nhiên chỉ là đúc tiền. Tự đúc tiền thì các thế tộc kỳ thật cũng lén làm, chỉ là không có hung hăng ngang ngược đến này mà chỉ phần lớn để dùng trong tộc cho thuận tiện, mà trọng lượng tiền cũng không quá sai lệch. Việc này nếu điều tr.a xuống thì cũng chỉ ra một ít vây cánh. Nếu gióng trống khua chiêng mà phái quân đội tới thì cũng không khác gì xé rách mặt với Đông Dương công chúa —— huống chi một khi rút dây động rừng, sợ là một chút chứng cứ đều lấy không được, ngược lại bày ra nhược điểm của chính mình cho người ta xuống tay.”


Tống Triêm lắc đầu: “Nói như vậy thì không bằng lấy khâm lệnh mà mệnh cho Ký Châu thứ sử Bành Định Phong điều quân hiệp trợ? Như vậy càng thích hợp hơn.”


Lý Tri Mân vẫn cứ lắc đầu: “Bành Định Phong là kẻ giảo hoạt, bát diện linh lung, muốn hắn hiệp trợ thì cần phải có một chứng cứ thật trước mặt hắn. Nhưng dù là thế ta cũng sợ hắn lo trước lo sau, lưỡng lự, làm không đến nơi.”


Tống Triêm phát sầu: “Này cũng không được kia cũng không được, Vương gia, ta vốn tưởng rằng ngài có mưu rồi mới định, hiện giờ xem ra, ngài trừ bỏ an bài thỏa đáng phía trước thì những phần sau này đều là đang nhìn trời ban ân huệ a.” Hắn đến tột cùng là lên thuyền giặc nào đây. Cái vị Vương gia trẻ tuổi thoạt nhìn già dặn, đa mưu túc trí này thế nhưng là tay cờ bạc a.


Lý Tri Mân nói: “Mưu sự tại nhân thành sự tại thiên, ít nhất cho tới bây giờ, ông trời đều chiếu cố ta.” Hắn lại nhìn Triệu Phác Chân. Tiểu nha đầu tuy rằng giả dạng y đồng nhưng môi hồng răng trắng, mái tóc đen khiến làn da càng trắng hơn. Nàng lúc này đang rũ lông mi chơi xuyến đồng tiền kia. Lúc thấy hắn nhìn mình thì nàng kinh ngạc nhìn lại. Tống Triêm nói: “Nha đầu này đúng là cái phúc tinh. Nếu không phải nàng phát hiện đồng tiền kia có vấn đề thì chúng ta vẫn còn đang tắc không nghĩ ra cái gì.”


available on google playdownload on app store


Khóe miệng Lý Tri Mân hiện lên một tia mỉm cười, nhưng rất nhanh liền biến mất: “Ngươi học vẽ cuối cùng cũng có chút tác dụng, nhin người và vật đều tinh tế tỉ mỉ. Ta mang ngươi bên người cũng là sợ chỉ có hai chúng ta thì có chỗ e là không nhìn thấy được.”


Tống Triêm cười nói: “Vương gia cũng chịu thừa nhận mình cũng có chỗ không thông thuộc a.”
Lý Tri Mân nói: “Ta ở trong thâm cung, những điều nhìn thấy có hạn. Chỉ nói đến việc đồng tiền này, ta hàng ngày đều không có cơ hội sờ vào thì làm sao phát hiện được chỗ nào không đúng chứ.”


Tống Triêm tán đồng nói: “Lão phu thật ra cũng thường thấy có điều cũng không thể chú ý đến những khác biệt nhỏ này. Bá tánh bình dân phần nhiều cũng giống ta, chỏ có nha đầu này cẩn thận.”


Triệu Phác Chân thẹn thùng: “Trong cung hàng năm thưởng tiền mới, đều rất hiếm lạ, cho nên nô tỳ thường xuyên mang ra ngắm …”
Lý Tri Mân nói: “Ta đã thấy quan viên của Bảo Tuyền Tư có thói quen đeo một mảnh tiền cổ ở bên hông, nghe nói là để trừ tà……”


Mấy người lại nói chuyện nhàn thoại, lại đã quên mất nguy cơ trước mắt. Đang nói chuyện đến hòa hợp thì bên ngoài có tiếng phụ nhân hô lớn: “Tống đại phu có nhà không? Hỉ sự tới rồi!”


Nhà cửa nhỏ hẹp, vừa dứt lời thì vị phụ nhân kia đã xốc mành cửa mà đi vào. Vừa vào đã đụng phải ánh mắt lạnh như băng của một người trẻ tuổi khiến bà ta ngẩn ra, tươi cười trên mặt cũng đọng lại, cư nhiên lập tức đã quên mình cao hứng phấn chấn tiến vào là muốn làm cái gì. Cũng may người kia nhanh chóng rũ mí mắt, lúc này Tống Triêm đã đứng lên cười nói: “Hóa ra là Lưu đại nương, không biết chuyện tốt từ đâu mà tới vậy?”


Lưu đại nương trong lòng xẹt qua một tia quái dị, bà ta cũng không có kịp nghĩ ra cái cảm giác quái dị này là đến từ việc vị học đồ trẻ tuổi kia thế nhưng lại ngồi ở vị trí cao nhất. Bà ta bị tiểu nha đầu môi hồng răng trắng đứng bên cạnh hấp dẫn ánh mắt nên thập phần thân thiết tiến lên kéo tay Triệu Phác Chân, khóe miệng đầy gió xuân: “Hóa ra Tống đại phu lại giấu một nha đầu thủy linh thế này ở trong nhà. Chả trách việc tốt lớn như vậy lại rơi xuống đây. Có một vị công tử đi ngang qua đây, nhờ Huyện thái gia phân phó lão thân tới cửa thay hắn chuyển lời cầu thân. Ta nhận việc này rồi thì không dám trì hoãn mà phải nhanh chóng tới báo tin vui cho Tống đại phu ngài!”


Tống Triêm bất động thanh sắc thỉnh Lưu đại nương ngồi lên nói: “Còn thỉnh Lưu đại nương nói kỹ là người nơi nào tới mà Huyện thái gia cũng phải ra mặt giúp làm mối chứ?”


Lưu đại nương cười nói: “Hôm nay Huyện thái gia truyền ta tới hỏi chuyện mới biết quả nhiên thôn chúng ta có một vị đại phu, xuất thân trong sạch, y thuật tốt, rất có uy vọng thì rất là vừa lòng. Ngài ấy nói đại công tử của Phạm Dương tiết độ sứ Ứng đại nhân, dịp này đi qua đây làm công vụ, coi trọng khuê nữ của Tống tiên sinh nên muốn ta tới thăm dò, nhìn xem cha mẹ còn không? Muốn sính lễ nhiều hay ít?”


Tống Triêm nhìn khuôn mặt băng lạnh của Lý Tri Mân, cười nói: “Nữ oa oa này nhà ta còn nhỏ, huống hồ cha mẹ từ nhỏ yêu chiều, không muốn làm thiế͙p͙ cho nhà người ta.”


Lưu đại nương vỗ đùi một cái: “Đây cũng không phải để cô nương làm thiế͙p͙! Thật ra mà nói, lão thân lúc đầu tiên nghe được thì cũng nói nhà gia cảnh bậc này chắc là muốn nạp thiế͙p͙ nhưng ai biết được không phải! Nếu không lão thân cũng không dám mặt dày tới cửa. Vị Ứng tiết độ sứ này dưới gối không con, bởi vậy thu dưỡng chín nghĩa tử, phân cho việc trong quân. Bọn họ đều tướng quân uy phong lẫm lẫm! Hiện giờ vị đến cửa cầu hôn này là đại công tử Ứng Vô Cữu, lớn lên là tuấn tú lịch sự, long uy hổ mãnh! Tuổi ba mươi mốt, tục ngữ nói: ‘nam nhân ba mươi mốt mới là tuổi hoa.’ đúng lúc tráng niên. Bởi vì nhiều năm chinh chiến, nên hắn chưa từng cưới thê thất. Hắn tự gọi ta đến tinh tế công đạo, nói là hôm qua đi ngang qua, bởi vì huynh đệ lỗ mãng mạo phạm nên khiến tiểu nương tử sợ hãi. Hiện giờ hắn nhờ lão thân tới nói lời tốt, nghĩa phụ và nghĩa mẫu hắn đều để hắn tự làm chủ việc hôn sự. Hắn nhìn trúng là phẩm cách của tiểu nương tử có chút giống nghĩa mẫu của mình, thập phần nhân từ quý trọng, cho nên rất vừa mắt. Lần này hắn muốn cưới cô nương làm chính thất, ở trong phủ tiết độ sứ trong thành, trong ngoài có người hầu hạ, không cần tiểu nương tử làm việc gì, chỉ cần hiếu thuận với nghĩa phụ và nghĩa mẫu. Người ta còn muốn ta chuyển lời là Ứng tiết độ sứ cùng phu nhân là người lương thiện, thu dưỡng nhiều hài tử, làm rất nhiều việc tốt! Tự nhiên mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu sẽ không có vấn đề gì! Sính lễ thì càng không cần phải nói, vừa vào cửa liền thành dâu trưởng, cửa hàng, vàng bạc đều không thiếu, tuyệt không sẽ bạc đãi! Muốn ta nói thì gia cảnh bậc này đúng là không thể tìm được nhà thứ hai. Khuê nữ nhà ngài nếu không gả cho nhà này thì còn gả cho nhà nào nữa chứ? Sợ là chỉ có hoàng gia mới có thể hơn được!”


Tống Triêm lại nhìn Lý Tri Mân, cơ hồ nhịn không được muốn cười ra: “Vị tướng quân này là làm cái gì ở đây vậy? Hôm qua chúng ta là gặp ở bên đường, thấy vài người bọn họ không khác tội phạm là mấy, đúng là dọa khuê nữ nhà chúng ta không ít.”


Vị Lưu đại nương kia hơi hơi có chút xấu hổ, cười nói: “Nghe nói là bọn họ tới đây mua chút yên ngựa, sắt móng ngựa và quân nhu linh tinh. Bởi vì số lượng lớn, trên đường đạo tặc lại nhiều nên mới tự mình mang quân tới để áp giải quân bị. Bọn họ đã tới mười ngày, hôm qua nghe nói là đi nơi khác làm việc, ở trên đường nhìn thấy tiểu nương tử liền động tâm, muốn ta thay mặt chuyển lời. Đây còn không phải là nhân duyên ngàn dặm sao? Một nhà tốt như vậy, nhà trai lại có quân chức tứ phẩm, trẻ tuổi đầy hứa hẹn, tướng mạo đường đường, cha mẹ chồng cũng là người tốt, còn gì để muốn nữa?”


Tống Triêm cười một cái, mở miệng cự tuyệt nói: “Chủ yếu là vị tiểu nương tử này nhà ta từ nhỏ được nuông chiều, tuổi lại nhỏ……” Lúc này Lý Tri Mân lại bỗng nhiên mở miệng: “Muội tử này của ta tuổi còn nhỏ, danh phận gì đều chỉ là phù du, chúng ta vẫn muốn xem người ta làm người thế nào. Vị tướng quân này nếu là thực sự có ý cưới muội tử của ta thì nên tự mình tới cửa nói chuyện, để cho chúng ta thấy thành ý.”


Tống Triêm ngạc nhiên, Lưu đại nương lại vô cùng vui mừng nói: “Vị hậu sinh này nói có đạo lý. Đây mới là thiệt tình đau nữ nhi! Ta đây liền trở về truyền đạt ý tứ của các ngươi!”


Nói xong bà ta cũng không màng uống ngụm nước mà trực tiếp đứng lên vội vội vàng vàng đi ra ngoài, nghĩ đến nếu việc này thành thì phí mai mối chắc sẽ không thấp nên trong lòng cũng thập phần nóng nảy.


Tiễn Lưu đại nương, Tống Triêm hỏi Lý Tri Mân: “Vương gia đây là muốn mượn lực của Ứng Khâm sao? Ứng Khâm xuất thân thổ phỉ. Năm đó sơn trại của hắn quy phục Phạm Dương đô đốc La Vân Phi. Trong bát vương chi loạn, hắn theo La Vân Phi tiêu diệt thảo khấu có công, sau đó từng bước đi đến hôm nay. Nghe nói hắn tính tình cương liệt táo bạo, lại sợ vợ như hổ, dưới gối không con nhưng lại thu dưỡng rất nhiều nghĩa tử, tất cả đều trung thành và tận tâm, lại đều dũng mãnh phi phàm. Con nuôi Ứng Vô Cữu của hắn vốn là cô nhi, mười mấy tuổi thì được hắn thu dưỡng, lúc sau liền theo ra chiến trường, trong quân rất có uy vọng. Nơi này không phải là địa giới của Phạm Dương, chỉ sợ vị Ứng Vô Cữu này sẽ không theo ý Vương gia. Vương gia tổng sẽ không cho rằng ——” ông nhìn Triệu Phác Chân, thấy tiểu nha đầu rũ mắt, mặt không biểu tình mới tiếp tục nói: “Tổng sẽ không cho rằng, dựa vào mỹ nữ là có thể khiến Ứng Vô Cữu nghe Vương gia nói chứ?”


Lý Tri Mân mặt không biểu tình: “Ứng Khâm hẳn là cùng một phe với Thái Tử.”
Tống Triêm lắp bắp kinh hãi: “Vương gia như thế nào biết được? Tứ phương tiết độ sứ phần lớn đều thập phần cẩn thận, tuyệt không chịu đứng thành hàng ngũ với ai, trừ phi đó chính là thắng chắc.”


Lý Tri Mân nhàn nhạt nói: “Có lần vào lễ thọ của phụ hoàng, tiết độ sứ vào kinh mừng thọ. Thái Tử lần đó cải trang cùng học sinh của Quốc Tử Giám ở chùa miếu du ngoạn ngắm hoa, ta cũng ở bên trong. Lúc đó ngẫu nhiên gặp được Ứng Khâm cùng với phu nhân hắn. Lẽ ra ngày thường xảy ra loại sự tình này thì tiết độ sứ nên sớm bất động thanh sắc mà tránh đi chứ không lộ diện, để tránh gây hiềm nghi khi kết giao với hoàng tử. Nhưng ngày ấy Ứng Khâm lại cố tình tiến lên thỉnh an Thái Tử, còn nói vài câu nhàn thoại, lời nói rất là hòa khí. Thái Tử cũng bất ngờ nhưng vẫn xã giao vài câu rồi Ứng Khâm mới đưa phu nhân rời đi.”


Tống Triêm im lặng. Quan to địa phương, bất luận là ở kinh thành làm gì thì cũng đều tận lực tránh tiếp xúc với hoàng tộc. Vị Ứng Khâm này kể cả xuất thân bình dân thì cũng đã ở quan trường rèn luyện mười năm, không có khả năng không biết đạo lý này. Dưới tình huống như vậy mà còn tiến lên chào hỏi thì tất nhiên đó là một hành động đầy thâm ý rồi, đặc biệt là ông ta còn tỏ thiện ý.


Nói gì đi nữa, ở triều đình này, kẻ duy trì Thái Tử cũng không ít, thứ nhất vì Thái Tử là dòng chính, có đại nghĩa, thứ hai hắn thiện lương lại uyên bác. Tuy rằng hắn có chút thư sinh, nhu nhược, nhưng trong hoàn cảnh thái bình này thì không có đại thần nào thích một vị thiên tử độc đoán cương liệt cả. Thiên hạ vừa ổn, cũng không ai muốn quyền lực lại một lần nữa đảo lộn bởi vì điều đó chỉ đại diện cho máu huyết vô số.


Nhưng mà, ông nhìn Lý Tri Mân, vị Tần Vương này lại không thể không tranh. Bởi vì Thái Tử lên ngôi thì Đông Dương công chúa tất nhiên sẽ diệt trừ một chi này của bọn họ, để vĩnh tuyệt hậu hoạn. Đây là cuộc chiến sinh tử, không có đường lui.


Hắn rốt cuộc ở miệng: “Như vậy, Vương gia đến tột cùng tính toán làm thế nào để đả động Ứng Vô Cữu?”


“Tự nhiên là lợi dụng thứ vốn có.” Lý Tri Mân thả xuống cái ly, nhìn Triệu Phác Chân đã có chút khẩn trương, lại vẫn ẩn ở một bên, nói: “Chẳng lẽ còn có thể trông cậy vào việc lấy sắc dụ người sao?”


Triệu Phác Chân gắt gao mà mím môi, Lý Tri Mân đứng lên: “Ứng gia muốn cưới nha đầu này của ta, còn không đủ tư cách đâu.”
Tống Triêm ha ha cười: “Vương gia minh giám!”


Lý Tri Mân cười lạnh một tiếng: “Ngươi không phải được xưng là giỏi mưu kế sao? Làm sao để thuyết phục Ứng Vô Cữu, ngươi tự nghĩ đi.”
Tống Triêm khổ không nói nổi.






Truyện liên quan