Chương 89: Hồi kinh
Thượng Quan Lân quả nhiên là chẳng biết gì: “Cái gì? Nhà ta muốn đem muội muội hứa gả cho Tần Vương? Phụ thân sao có thể đồng ý?” Hắn mở to hai mắt nhìn, thế nhưng không hề vui mừng: “Ngươi nghe tin ở đâu? Không nói nói lung tung!” hắn thế mà còn phẫn nộ.
Tống Triêm cười đổ một ly rượu cho hắn: “Sự tình liên quand đến Vương gia của chúng ta thì tự nhiên ta có con đường đáng tin cậy.”
Thượng Quan Lân hơi hơi có chút nôn nóng, nhưng cũng biết Tống Triêm nói chuyện tuyệt không phải tin đồn vô căn cứ. Hắn chỉ cầm chén rượu uống một hơi cạn sạch: “Vương gia nhà các ngươi đồng ý rồi sao?” Nói xong hắn cũng biết mình hỏi lỗ mãng. Người như bọn họ không cách nào tự làm chủ hôn sự, huống chi là hoàng gia. Quả nhiên Tống Triêm cười nói: “Hôn sự của Vương gia tự nhiên là do bệ hạ, nương nương làm chủ, nào đến lượt Vương gia nói chuyện. Chỉ là hiện giờ mắt Vương gia như vậy, sợ là ủy khuất lệnh muội.” Ông ta nói những lời này là cực kỳ khôn khéo. Trên danh nghĩa là nói mù, trên thực tế lại là ném đá dò đường, nếu Thượng Quan gia quả thực có đại ý này thì Thượng Quan Lân lúc này coi nên ra điều kiện, bày tỏ thành ý.
Thượng Quan Lân lại không nói tiếp, không giống Hỗn Thế Ma Vương thập phần yêu quý muội muội trong truyền thuyết. Hắn chỉ uống một ly tiếp một ly, một lúc sau mới nói: “Tiểu Chân Nhi mấy ngày nay sao không thấy?”
Tống Triêm cười nói: “Vương gia hiện giờ không nhìn được nên luôn cần người hầu hạ.” Hắn nhìn kỹ Thượng Quan Lân sau khi nghe lời này thì càng thêm nôn nóng buồn bực, liền cười nói: “Phác Chân cô nương chính là người được trọng dụng bên người Vương gia chúng ta.”
Thượng Quan Lân không nói chuyện nữa. Một đêm này hắn uống đến say mèm, Tống Triêm đành phải kết luận: Thượng Quan Lân không hy vọng muội tử của mình gả cho Tần Vương, hắn không phản cảm cùng Tần Vương kết minh, nhưng lại không đồng ý muội tử gả cho Tần Vương. Cái này cũng không kỳ quái, mọi người luôn nghe nói Thượng Quan Lân cực kỳ yêu thương muội muội này, ai lại nguyện ý muội muội mình gả cho một hoàng tử mù không có tiền đồ chứ? Yêu thương thật lòng như thế, có vẻ hắn cũng không biết gì về tính toán của nhà mình.
Cách hai ngày, Thượng Quan Lân quả nhiên tìm được cơ hội gặp Triệu Phác Chân nói chuyện, luận điệu cũ rích nhắc lại: “Ta có thể cầu tình với Vương gia nhà các ngươi, bỏ cung tịch cho ngươi, thả ngươi đi nhé?”
Mấy ngày nay, Triệu Phác Chân sớm đã cảm giác được Thượng Quan Lân tuy rằng đối với chính mình rất chiếu cố thân thiết, nhưng nhìn qua lại không giống có tình cảm nam nữ. Chẳng lẽ những người thế tộc này lúc trước chỉ là lấy cớ đến gần Vương gia? Xem ra nhất cử nhất động của bọn họ quả nhiên đều đã sớm có mưu. Hiện tại thân muội muội của hắn sắp gả cho Tần Vương, mà nô tỳ được Vương gia hết sức coi trọng là mình thì tự nhiên có thể tách ra mới là tốt nhất……
Triệu Phác Chân hơi hơi cảm thấy có chút tâm lạnh, nàng chỉ mỉm cười lễ phép nói: “Cảm ơn công tử thật sự quan tâm, Phác Chân đều có tính toán, không nhọc ngài quan tâm.”
Thượng Quan Lân quả nhiên xem sắc mặt nàng đang muốn uyển chuyển cự tuyệt thì trong lòng bực bội, nối thẳng ra: “Muội muội ta nghe nói quả nhiên là muốn gả cho Vương gia nhà các ngươi làm Vương phi. Ta và ngươi quen biết một hồi, sao có thể nhìn nàng sai sử ngươi. Mấy năm nay ngươi hầu hạ Vương gia không có công lao cũng có khổ lao, ta mở miệng muốn hắn thả ngươi thì hắn tuyệt đối sẽ đồng ý. Ngươi cứ yên tâm, không cần lo lắng chuyện bên ngoài. Trong tay ta có ít cửa hàng, thôn trang, đều đứng tên ta, là của hồi môn của mẫu thân, ta có thể cho ngươi hết. Ngươi muốn làm gì thì làm, tóm lại không cần hầu hạ người khác. Vương gia các ngươi đối đãi với ngươi tốt thế nào thì cũng chỉ là nhất thời, sao có thể để ngươi hầu hạ người ta cả đời. Nghe ca khuyên, ngươi ra ngoài tự do tự tại, muốn sống thế nào cũng được, không cần nhìn sắc mặt người khác.”
Triệu Phác Chân mấy ngày nay kinh ngạc phát hiện mình đã động tâm, hiện giờ nghe Thượng Quan Lân nói những lời này thì càng lạnh lòng. Hắn giống như nơi nơi đều bảo vệ muội muội nhà mình khiến sắc mặt nàng có chút khó coi. Nàng hơi khom lưng nói: “Đa tạ Thượng Quan công tử có lòng tính toán, sản nghiệp của hồi môn lệnh đường để lại cho ngài vẫn nên để lại cho lệnh muội đi. Phác Chân có tài đức gì mà có thể nhận. Ta còn có chút việc, xin đi trước.”
Thượng Quan Lân nhìn nàng xoay người đi, một mình đứng ở đó, trên mặt thần sắc biến ảo, cuối cùng thấy nàng đã quyết ý thì dậm dậm chân, nhưng cũng không dám tìm nàng nữa.
Qua chút thời gian, quả nhiên triều đình bên kia có dụ lệnh, Tần Vương kháng địch có công, tức khắc dẫn quân chiến thắng trở về hồi kinh nghe phong thưởng, tùy tùng có công cũng được hồi kinh cùng nhau luận thưởng, ngoài ra ý chỉ phong Thượng Quan Khiêm đích nữ làm Vương Phi cũng tới. Điều này đích xác khiến mọi người vô cùng chú ý, nhất thời mọi người sôi nổi chúc mừng.
Tần Vương tuy rằng chưa khỏi mắt nhưng thân thể cũng dần dần khôi phục, cũng có thể sắp xếp mọi việc đâu vào đó nhờ thuộc hạ bên dưới. Nay hắn được chúc mừng thì cũng chỉ gật đầu giống ngày thường mà đáp lễ, hoàn toàn không thấy một tia khinh cuồng vui sướng. Hắn vẫn ổn trọng bình tĩnh như thường, hỉ nộ không hiện ra khiến người ta thật lòng khâm phục hắn không màng hơn thua, cảm thán vận khí của hắn không tốt.
Tiếp ý chỉ rồi thì tự nhiên không thể khinh thường, bọn họ lập tức định ra ngày nhổ trại hồi kinh, toàn quân trên dưới lập tức chuẩn bị, bắt đầu từ tiên phong nhổ trại rút doanh đi trước. Sứ thần nghị hòa triều đình phái đến lúc trước là Công Tôn Ngạc cũng đi cùng Tần Vương hồi kinh, lần này nghị hòa lại vì Ô Tác Khả Hãn bị ám sát, Đột Quyết chia năm xẻ bảy chưa gượng dậy nổi mà kết thúc. Đột Quyết hiện giờ còn chưa chọn được thủ lĩnh nhưng triều đình lần này kỳ thật cũng đại thương nguyên khí, bởi vậy cũng không có lòng tiếp tục chinh phạt một mảnh lớn đất đai Đột Quyết. Triều đình an bài lại biên cương, giao cho nhóm tiết độ sứ, để bọn họ tiến hành phân chia thế lực một lần nữa. Tuy rằng nghị hòa không có kết quả nhưng không ai dám coi khinh vị tiên sinh trẻ tuổi nói cười ôn hòa này. Nhóm lão tướng đều có kinh nghiệm sa trường, tự nhiên cũng đều có chút đoán được việc nghị hòa chỉ là để che mắt, nhưng không biết đây là do hoàng thượng muốn củng cố quyền lực của mình hay Đông Dương công chúa vì nhi tử của mình mà tranh công tích, hay mấy bên lần này khó có được nhất trí thì ai cũng đoán không ra.
Sắp hồi kinh nhưng bồ câu xá bên này lại có tin khẩn tới. Triệu Phác Chân mấy ngày nay là người duy nhất cầm mật lệnh kia, cũng không đợi Vương gia phân phó liền lấy ra dịch rồi cầm vào phòng cho hắn. Vào trong phòng nàng lại thấy Vương gia đang tắm gội, Văn Đồng đang giúp hắn cởi áo, xiêm y trên người đã cởi hơn phân nửa, để lộ ra thân trên thon dài trần trụi.
Sắp hồi kinh, trên đường đi không tiện nên trước khi nhổ trại, Lý Tri Mân cho truyền nước ấm tới muốn tắm gội thật sạch sẽ một phen. Triệu Phác Chân lần này tiến vào lại bị Văn Đồng kêu một tiếng Triệu nương tử thì không khỏi có chút tiến thoái lưỡng nan. Trước đó vài ngày Lý Tri Mân ngày nào cũng nằm ở trên giường, toàn dựa vào Triệu Phác Chân lau người giúp, nàng cũng nhìn thấy hết rồi, cũng không có gì phải giả bộ. Nhưng sau khi hắn tỉnh lại thì đều là Văn Đồng hầu hạ, Triệu Phác Chân hiện giờ trong lòng lại có quỷ nên vừa nhìn thấy thân mình của hắn liền không khỏi mặt đỏ tía tai.
Vương gia vẫn luôn siêng năng luyện tập, thân mình cao dài, mấy tháng nay vẫn luôn cung mã không nghỉ, cơ bắp trên người rất là cường kiện. Tuy rằng bị bệnh một thời gian khiến thân thể hao gầy rất nhiều nhưng dưới ánh mặt trời mỏng manh, cơ bắp phập phồng vẫn rất rõ ràng, để lộ ra sức sống tràn đầy, khác hẳn dáng vẻ suy yếu nằm trên giường bệnh trước đó.
Hắn hơi hơi nghiêng đầu, đôi mắt không có tiêu điểm khi bỏ đi băng gạc càng làm hắn thêm lạnh lùng, yên tĩnh: “Có chuyện gì?” Hắn bình tĩnh thong dong, giống như không phải trên người hắn đang trần như nhộng. Thái độ trấn định của hắn cũng lây nhiễm cho Tiệu Phác Chân, nàng rũ mắt không dám nhìn thân thể tràn ngập sinh lực trong ánh sáng đó nữa, mà thấp giọng nói: “Trong kinh có tin tới.”
Lý Tri Mân hỏi: “Gấp không?”
Triệu Phác Chân thấp giọng nói: “Giống nhau.”
Lý Tri Mân gật gật đầu nói: “Ngươi ở bên ngoài chờ.”
Triệu Phác Chân nhẹ nhàng thở ra, rời khỏi phòng, yên lặng nghe tiếng nước bên trong, vành tai lại vẫn đỏ lên.
Thẳng đến khi Lý Tri Mân tắm xong, mái óc để rối tung, được lau khô một nửa, trên người khoác một cái áo bằng lụa mềm cùng một áo khoác bằng lông cừu thì Văn Đồng mới dẫn hắn ra nửa nằm ở trên giường, lại thay hắn đắp chăn. Văn Đồng thấy Triệu Phác Chân lúc này bưng canh nóng đến thì biết nàng có tin mật muốn bẩm báo nên nhẹ giọng nói: “Nô tài lui xuống trước.”
Lý Tri Mân gật gật đầu, Triệu Phác Chân ngửi được mùi hoa quế trên người Lý Tri Mân thì bừng tỉnh nghĩ tới lúc trước tới thôn trang của Thượng Quan gia nghỉ phép, hoàng tử công chúa đi lần đó đều được tặng một ít quế du cao của Thượng Quan gia, sau khi tắm gội sát lên người và tóc thì vô cùng dễ chịu, một khi đã dính chút thì sẽ lưu mùi rất lâu. Lần này xuất chinh, chắc là suy xét đến việc đường xá xa xôi, tắm gội không tiện nên Văn Đồng liền mang theo cao này. Một lần đến thôn trang đó đã thể hiện rõ thiện ý của kết giao của Thượng Quan gia.
Nàng vẫn còn đắm chìm trong suy nghĩ thì Lý Tri Mân đã mở miệng: “Tin tức nói cái gì?”
Triệu Phác Chân vội trả lời: “Chủ yếu có hai việc, một là triều đình đã trải qua một phen điều chỉnh, Vương gia hồi kinh liền có thể chưởng quản cấm vệ quân bắc nha.” Lý Tri Mân nói: “Đông Dương công chúa sẽ đồng ý sao? Nàng ta vẫn coi phụ hoàng là rối gỗ, một khi ta chưởng cấm vệ bắc nha thì có nghĩa là nàng sẽ không bao giờ có thể khống chế uy hiế͙p͙ cấm vệ quân như trước nữa.”
Triệu Phác Chân nói: “Trên này nói Vương Mộ Tùng có chiến công hiển hách nên được phong làm tiết độ sứ.”
Lý Tri Mân lắc đầu: “Một cái chức tiết độ sứ chưa lọt nổi vào mắt Đông Dương công chúa, có thể khiến nàng từ bỏ bắc nha mười sáu vệ thì kể cả nàng ta thiển cận thì còn có Chử Thời Uyên……” Hắn bỗng nhiên lâm vào trầm tư.
Triệu Phác Chân thấp giọng nói: “Trên tin tức nói Chử Thời Uyên đã ở chùa Bạch Mã xuất gia, không gặp Đông Dương công chúa.” Lúc nàng nhìn thấy tin tức này thì vô cùng kinh ngạc. Chử Thời Uyên, mưu sĩ của Đông Dương công chúa, đến tột cùng vì sao hắn lại cùng Đông Dương công chúa quyết liệt chứ? Mật tin có hạn, cũng không giải thích kỹ càng —— nàng lại nhớ tới lúc ngày xuân, trong ngắm hoa yến, Lý Tri Mân không chút để ý nói câu kia: Chuyện nam nữ này kỳ thật rất yếu ớt, không chịu nổi một kich.
Quả nhiên Lý Tri Mân gật gật đầu, không chút nào ngoài ý muốn, nhíu mày hỏi: “Những việc khác thì sao?”
Triệu Phác Chân nói: “Thái Tử biết ý chỉ tứ hôn thì hẹn riêng Thượng Quan gia tiểu thư nhưng bị cự tuyệt.”
Lý Tri Mân hờ hững nói: “Không phải tin tức mấu chốt, đốt đi.”
Hắn đối với việc Thượng Quan Quân sắp sửa gả cho mình thì có vẻ không quá quan tâm. Triệu Phác Chân yên lặng mà nghĩ, trong lòng cũng không biết là tư vị gì, giống như có ngọn lửa đang bùng lên khiến nàng khiế͙p͙ sợ ghen ghét cùng một mặt xấu xí của mình.