Chương 90: Nghênh đón
Đường xá tựa hồ rất dài, lại tựa hồ quá ngắn. Dọc theo đường đi Triệu Phác Chân hầu hạ hắn tả hữu, giống như dày vò cũng như trộm được chút vui thích.
Nàng chưa bao giờ biết hóa ra một khi nghĩ thông suốt thì thích một người lại có thể thích nhiều đến thế. Ánh mắt nàng cầm lòng không đậu mà theo hắn, lúc giúp hắn sửa sang quần áo, mang vớ đi giày cũng muốn đụng chạm vào hắn.
“Loại chuyện này che lấp không được.” Nàng nhớ tới lời Hoa Uyển nói về La Khỉ cùng Cao Linh Quân, chuyện giữa thiếu niên nam nữ, tình đậu sơ khai, quả nhiên chỉ hận không thể mỗi một ngày đều ở bên nhau, hận không thể gần nhau hơn một chút lại một chút.
Nàng chỉ có thể thấy may mắn vì Lý Tri Mân không nhìn thấy, nếu không nàng không biết phải giấu chuyện này thế nào. Hắn đã có vị hôn thê dòng dõi cao quý, nhưng lý trí nàng lại hoàn toàn không thể ngăn chặn tình cảm, chỉ có thể trộm giấu, dùng động tác cẩn thận hơn thường ngày để hầu hạ hắn, nhưng lại tận lực thu nhỏ cảm giác tồn tại của chính mình.
Lý Tri Mân tự nhiên cảm giác được thị tỳ hầu cận là nàng gần đây có chút khác thường trầm mặc nhưng hắn lại lý giải theo kiểu khác: Đại chiến kết thúc, ba việc lớn nàng đã làm được hai, nàng lại sợ mình biết càng nhiều bí mật thì sẽ bị lật lọng, mình sẽ không cho nàng đi, mà hiện giờ mình bị mù …… Không hề có tiền đồ, cho nên nàng muốn cực lực che giấu sự tồn tại của bản thân.
Độc thương đã từng ở trên thân thể hắn tàn sát bừa bãi, đến nay vẫn chưa hết, mà thân thể không thoải mái cũng làm cho tâm tình hậm hực, hắc ám lại khiến hắn suy nghĩ nhiều. Mọi thứ đều không tốtl làm hắn không khỏi hướng mọi việc theo chiều hướng xấu hơn.
Hắn đã quen đè nén phẫn nộ của mình, vẫn bày ra vẻ hờ hững bình tĩnh, không có gì có thể quấy nhiễu hắn như cũ —— một tiểu cung nữ mà thôi, mình tùy thời có thể bóp ch.ết nàng, lưu lại chẳng qua vì còn hữu dụng.
Nhưng mà hắn hiện giờ nhìn không thấy, cái vẻ mặt lạnh băng hờ hững chỉ là do hắn tưởng ra, kỳ thật hắn đang ngồi nghiêm chỉnh không rên một tiếng trên cái giường thấp trong xe ngựa, khuôn mặt tái nhợt, nhạt nhẽo, áo khoác lông cừu trắng như tuyết ôm lấy cái cằm duyên dáng của hắn khiến cho uy nghiêm thường ngày giảm đi nhiều, cả người có vẻ mềm mại ẩn nhẫn, thậm chí có chút yếu ớt. Hắn tự cho là đang bày ra bộ dáng cao ngạo lãnh khốc mà đối đãi với tiểu cung nữ dã tâm lớn này nhưng trong mắt Triệu Phác Chân thì hắn giống như một đứa bé to xác vì bị tổn thương, mắt lại mỳ nên cố nén chịu đựng để bảo vệ tôn nghiêm bề ngoài.
Một người oán giạn, tự cho là lãnh khốc không thèm để ý, một người thật cẩn thận, tràn đầy tình yêu cùng thương tiếc đè nén thế nhưng một đường an bình không có việc gì mà ở chung với nhau cho tới khi gần kinh thành.
Sau đó là tiếp đón long trọng và huy hoàng đoàn quân chiến thắng trở về. Hoàng đế mang theo Thái Tử, quan viên triều đình từ tam phẩm trở lên, tôn thất vương tước cùng chư thân vương, thanh thế to lớn mà nghênh đón ở kinh giao. Lý Tri Mân mang ngọc quan, ăn mặc lễ phục to nặng, mang theo tam quân tướng sĩ tới nhận tiếp đón.
Trong tiếng gió phần phật cùng với cờ xí đầy núi, dưới sự vây quanh của các tướng sĩ, hắn không bịt mắt, hai tròng mắt đen nhánh vẫn giống như có thể nhìn thấu nhân tâm, lạnh lẽo như cũ, nhất cử nhất động cũng hợp lễ nghi, tiến thối tự nhiên, khiến mọi người nghe được tin hắn bị mù có hơi chút giật mình, cho rằng mắt hắn đã khôi phục. Nhưng chờ lễ nghênh đón kết thúc, hoàng đế lại ngoài ý muốn đưa tay muốn dắt đích trưởng tử vừa lập công lớn lại bị ủy khuất của mình cùng lên loan giá về thành. Mà điều này hiển nhiên không có trong nghi lễ, mà chỉ là biểu hiện dủng ái của đế vương —— không được diễn tập trước nên Tần Vương tự nhiên sẽ không nhìn thấy tay của hoàng đế…… Ấn theo lễ nghi thì hắn phải sợ hãi mà từ chối mãi nhưng hắn không nhìn thấy phụ hoàng của mình đang duỗi tay ra, nên không làm gì. Đây là đại bất kính.
Nhóm nội thị cuống quít tiến lên nhắc nhở Tần Vương, hoàng đế lại thương tiếc mà ôn hòa vẫy lui những người khác, chính mình tự đi đến lôi kéo đích trưởng tử bị ủy khuất cực lớn của mình đi, dẫn hắn một đường đến loan giá. Hoàng đế đương nhiên không người dẫn đường thuần thục, mà Tần Vương cũng bị loại chuyện này làm cho cả kinh, hơi hơi thất thố, đi lại cũng không vững vàng. Lễ phục dày nặng trên người cũng là một gánh nặng. Hắn tay chân bối rối, cơ hồ bị chính y phục của mình làm vướng víu, trần trụi mà bại lộ việc mắt hắn đích xác bị mù trước toàn bộ mọi người. Thái tử Lý Tri Bích đi theo hoàng đế vội vàng cũng tiến lên đỡ lấy hắn, hoàng đế mỉm cười đối gật gật đầu với Thái Tử, lại kiên nhẫn mà đỡ hắn, an an ổn ổn một đường đem hắn dắt lên loan giá. Mọi người đều nhìn thấy Tần Vương đỏ vành mắt, môi run nhè nhẹ, hiển nhiên đối với long ân vô cùng cảm động.
Lúc phong thưởng, Tần Vương thống soái có công, ngoài việc có thêm một ngàn hộ thực ấp thì cũng nắm chức đô đốc quản lý bắc nha, thống lĩnh lĩnh cấm cung bắc nha mười sáu vệ, những tướng lãnh có công khác cũng đều được phong thưởng. Khiến người chú ý nhất là Vương Mộ Nham lại dâng biểu từ chối phong thưởng làm tiết độ sứ, ngược lại cầu tước vị hầu tước. Điều này khiến mọi người vô cùng ngoài ý muốn. Tiết độ sứ chính là chư hầu cát cứ một phương, có thực quyền, có đất đai, có binh lính, tiền và vũ khí. Đây hiển nhiên cũng là phong thưởng tốt nhất mà Đông Dương công chúa có thể giành được cho nhi tử của mình. Kết quả Vương Mộ Nham lại làm trò trước triều đình, cự tuyệt phong thưởng, chỉ cầu một cái tước vị, lại thỉnh để huynh của mình là Vương Mộ Tùng được làm Vĩnh Bình quận vương thế tử.
Triều đình ồ lên, nhưng Vương Mộ Nham lại quỳ mãi không đứng lên. Vương Mộ Tùng vốn chính là đích trưởng tử của Vĩnh Bình quận vương, chỉ là năm đó Đông Dương công chúa một mực muốn gả cho hắn nên Thánh Hậu buộc Vương gia phải hưu nguyên phối thê tử, cưỡng chế Vương gia biếm đích trưởng tử làm thứ tử. Hiện giờ Vương Mộ Nham lại nguyện tự mình lấy một cái tước vị, trả vị trí Vĩnh Bình quận vương thế tử lại cho Vương Mộ Tùng. Đây là nói huynh đệ tình thâm nhưng kỳ thật là đánh một cái tát vào mặt mẫu thân ruột và Thánh Hậu.
Một đám quan viên của Thánh Hậu tự nhiên không dám nhúng tay vào, triều đình nghị luận một phen, cuối cùng hoàng đế cùng một đám người nhất trí nhân lần này Vương Mộ Tùng có công nên được phong làm Bắc An Hầu, ban một tòa phủ đệ, không cần ở lại phủ công chúa một tòa, không cần ở tại công chúa phủ, Vương Mộ Nham vẫn là Vĩnh Bình quận vương thế tử, ngoài ra còn có một ít phong thưởng khác. Vĩnh Bình quận vương vốn dĩ cũng cùng Đông Dương công chúa bằng mặt không bằng lòng nhiều năm, tuy hắn vô tâm vô phế nhưng đối với đích trưởng tử của mình cũng có thẹn, vì thế ở trên triều đình cũng không hề phản đối.
Ý chỉ hạ xuống, sau khi tan triều Đông Dương công chúa mới biết được tin tức này, tức giận đến xanh mặt, gọi người đóng cửa đánh con trai mình một trận, nhưng cũng không có biện pháp gì với nghịch tử này.
Mà Tần Vương tuy rằng lãnh chức đô đốc bắc nha, trở về vương phủ lại lấy cớ dưỡng thương mà đóng cửa từ chối tiếp khách, ru rú trong nhà.
Người sáng suốt trong kinh thành đều đã nhìn ra, cấm quân xưa nay chia làm nam bắc nha, nam nha do Binh Bộ chưởng quản, phần lớn là đệ tử huân quý chỉ đẹp bề ngoài không có thực dùng, còn bắc nha xưa nay đều do hoàng đế đích thân chưởng quản, lại sớm bị Đông Dương công chúa chưởng quản. Hiện giờ sau một phen lăn lộn nó lại rơi vào trong tay hoàng đế. Trận này Đông Dương công chúa dốc sức vì nhi tử giành chiến công nhưng cuối cùng lại tiện nghi cho Vương Mộ Tùng, còn ném quyền chưởng quản bắc nha cấm quân đi, đây đúng là……
“Đông Dương công chúa lần này thật là ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo.” Trường sử Thiệu Khang của vương phủ vỗ cây quạt cười nói: “Cũng là vì Chử Thời Uyên không ở bên người nàng thôi.” Ông ta hiện giờ vô cùng vừa lòng, trên mặt hồng hào, phảng phất giống như không có chút uể oải vì chủ nhân mình bị mù tiền đồ khó lường.
Triệu Phác Chân ở một bên hầu hạ, trong lòng hơi hơi cảm thấy khinh thường, quả nhiên là người của hoàng đế, Lý Tri Mân có tiền đồ hay không cũng không ảnh hưởng tới ông ta…… Người chân chính vì Lý Tri Mân suy nghĩ, như Tống Triêm đều thở ngắn than dài hồi lâu, chứ nào có ai như ông ta.
Lý Tri Mân nhàn nhạt nói: “Hắn không phải đối với Đông Dương công chúa trung thành và tận tâm sao?” Ngoài cửa sổ xuân phong gột rửa, một mùa xuân nữa lại tới, hắn hơi cúi mặt, đôi mắt nhìn không được nhưng vẫn thanh thấu bình tĩnh, giống như vị nhàn vương phú quý lúc trước đang nhàn tản nghe khúc, phảng phất chưa từng trải qua chiến trường sinh tử như địa ngục, chưa từng nắm quyền, và giống như một kẻ không có tiền đồ.
“Đại khái chính là một tháng trước, Đông Dương công chúa không biết từ đâu nghe được tiếng gió là Chử Thời Uyên ở bên ngoài trộm dưỡng ngoại thất. Nàng ta liền mang theo người đánh tới cửa, đem nàng kia đi giáo huấn một trận. Không nghĩ tới nàng kia tính tình cương liệt, thế nhưng nhân lúc người khác không chuẩn bị mà nhảy vào giữa sông. Nước sông kia chảy rất siết, một khắc đã không thấy bóng người đâu. Chử Thời Uyên sau khi trở về nghe nói đến việc này thì nhất thời cùng công chúa trở mặt, nghe nói hắn tìm người đi ra sông vớt cô nương kia nhưng không được, sau đêm đó hắn liền đến chùa Bạch Mã quy y xuất gia.”
“Đông Dương công chúa sau đó nghe nói là rất hối hận, nhiều lần đến chùa Bạch Mã muốn gặp hắn nhưng hắn đều tránh đi.”
Tin tức này Triệu Phác Chân đều nghe hết, lại lặng lẽ nhìn Lý Tri Mân, nhớ tới lần đó thấy được mật tin. Lúc này trên mặt Lý Tri Mân lại không có biểu tình gì, chỉ có Tống Triêm cười to nói: “Xem ra nam tử nào cũng ham đồ mới mẻ, Đông Dương công chúa đanh đá ghen tuông như thế, đến cả Chử Thời Uyên đều chịu không nổi nàng.”
Thiệu Khang lắc lắc đầu nói: “Ngươi có điều không biết, nàng kia không phải ngoại thất Chử Thời Uyên dưỡng ở bên ngoài mà là tư sinh nữ nhi của vị thứ sử Tôn Thiệu Chương của U Châu mới bị vấn tội. Vì mẹ đẻ nàng ta thân phận ti tiện, nàng ta lại nhiều bệnh nên vẫn luôn được nuỗi ở nông thôn, không để người khác biết. Lần này nàng ta vào kinh đến cậy nhờ Chử Thời Uyên, nghe nói kỳ thật là sống không nổi nữa, nhớ tới lời phụ thân dặn dò, mang theo tín vật lặng lẽ vào kinh xin Chử Thời Uyên giúp đỡ. Nàng ta dù sao cũng là con gái của khâm phạm, Chử Thời Uyên thu lưu nàng thì tự nhiên không dám gióng trống khua chiêng. Không nghĩ tới lại bị Đông Dương công chúa bắt được, hại ch.ết con gái của cố nhân cũ. Hắn tức giận quá mà quyết định xuất gia, còn Đông Dương công chúa thì mất một sự giúp đỡ lớn, đúng là tự làm bậy không thể sống mà!”
Thiệu Khang phe phẩy đầu, mặt mày hớn hở, Triệu Phác Chân lúc này lại hoàn toàn minh bạch đây chỉ là một cái bẫy để ly gián Chử Thời Uyên cùng Đông Dương công chúa. Còn nữ tử nhảy sông kia liệu có phải con gái của Tôn Thiệu Chương vừa mới gánh tội thay Đông Dương công chúa mà ch.ết hay không? Điều đó không quan trọng, quang trọng là người thiết kế cái bẫy này vô cùng thấu hiểu nhân tâm và tình cảm yếu ớt giữa nam và nữ. Hắn đã chuẩn xác mà phóng một kich, tàn nhẫn mà hạ gục kẻ địch. Chử Thời Uyên cùng Tôn Thiệu Chương vốn là bạn tốt, hắn đối với cái ch.ết của Tôn Thiệu Chương đã sớm áy náy vô cùng, lúc này đây sẽ không có khả năng cùng Đông Dương công chúa hòa hợp như trước.
Triệu Phác Chân nhìn chằm chằm Lý Tri Mân vẫn không hề nhúc nhích mặt mày, cảm giác được nỗi sợ hãi hít thở không thông, nhưng vẫn như con thiêu thân bị hắn hấp dẫn……
Lúc này Văn Đồng ở bên ngoài lại cách mành bẩm báo: “Vương gia, trong cung truyền lời tới, nương nương thỉnh ngài tiến cung.”
Tinh thần Thiệu Khang rung lên, cười nói: “Chắc chắn là thỉnh Vương gia tiến cung nói việc hôn sự. Thuộc hạ còn chưa chúc mừng Vương gia có được giai nhân!”
Lý Tri Mân hơi nhếch miệng mỉm cười: “Còn chưa cùng tiên sinh nói qua, bổn vương tính toán từ chối cuộc hôn nhân này, chờ ta nói với mẫu hậu rồi còn thỉnh tiên sinh ra roi thúc ngựa tới nói chuyện với Thượng Quan gia.”
Tươi cười trên mặt Thiệu Khang lập tức cứng lại: “Từ hôn? Vì sao? Một mối hôn nhân tốt như thế……”
Lý Tri Mân lại không trả lời, chỉ đứng lên xoay người muốn vào đi vào đổi quần áo tiến cung. Triệu Phác Chân vội vàng đi theo phía sau, lại cũng bị lời của Vương gia khiến tâm thần bấn loạn lên.
Thiệu Khang vẫn cứ không cam lòng cùng khiế͙p͙ sợ mà đi theo phía sau Lý Tri Mân: “Vương gia! Thỉnh ngài nghĩ lại! Hỗ trợ của Thượng Quan gia không thể coi thường được, lại nói ý chỉ tứ hôn đều đã hạ……”
Lý Tri Mân lúc này đã vào trong phòng, Thiệu Khang thập phần không cam lòng mà nói với Tống Triêm: “Vương gia nghĩ gì thế? Tống tiên sinh có biết không? Đây chính là kỳ ngộ cỡ nào, Vương gia sao lại muốn đẩy ra? Đây đúng là chê ân trạch của trời mà……”
Tống Triêm nói: “Ta cũng mới biết được.” Ông ta thế nhưng lại rất thưởng thức: “Thiên hạ không có bánh rơi từ trên trời xuống, Thượng Quan gia cũng không phải dễ chơi, Vương gia quả nhiên tâm trí không giống người thường.”