Chương 91: Từ hôn
Xuân phân vừa qua, lễ thân tằm vừa mới qua, nhóm mệnh phụ lần đầu tiên đối với nàng cung kính như vậy, mà hiện giờ đích trưởng tử của nàng lại đại thắng trở về, chưởng quản quân quyền trong cấm cung khiến nàng cũng xuôi gió xuôi nước, lần đầu tiên được hưởng thụ uy nghiêm của Hoàng Hậu. Điều này khiến Đậu Hoàng Hậu mặt mày đầy gió xuân, lúc nhìn thấy nhi tử của mình thì cũng vô cùng từ ái: “Ta đã bảo ngự trù chọn những loại nguyên liệu tươi ngon nhất làm nem rán, con mau nếm thử, còn có canh cá nấu măng mùa xuân cũng mau múc một bát cho Vương gia đi.” Sau đó nàng lại phân phó Lục Cầm bên người: “Đi đem quần áo và giày mấy ngày trước ta làm cho đại lang tới đây, chốc nữa để hắn thử xem có chỗ nào cần sửa không.”
Nàng còn trách cứ Lam Tranh ở bên dưới lúc chia thức ăn luôn chạm vào tay Lý Tri Mân: “Hiện giờ đôi mắt của Đại Lang không tiện, ngươi cũng nên cẩn thật chút, sao hấp tấp vậy?”
Lam Tranh vô cùng xấu hổ, từ khi Vương gia xuất chinh trở về, người hầu hạ bên người biến thành Văn Đồng cùng Triệu Phác Chân, nàng ta phần lớn cũng chỉ là quản lý đám tiểu nha hoàn khác, rất ít khi tự mình chi thức ăn, đương nhiên có chút không thuần thục. Có điều lúc Vương gia vào cung vẫn cho gọi nàng ta cùng Triệu Phác Chân cùng tiến cung hầu hạ. Triệu Phác Chân từ trước đến giờ tiến cung đều khiêm tốn, mà trước mặt Đậu Hoàng Hậu nàng ta lại được yêu thích nên tự nhiên người hầu hạ bên người là nàng ta, nhưng không nghĩ tới lại làm nàng ta lộ vụng về.
Đậu Hoàng Hậu lại giống như nhớ ra cái gì, hỏi: “Trước đó vài ngày ta có cùng Nguyễn cô cô nói, hôn sự của con sắp tới, cần sắp xếp người thị tẩm cho con. Đây là quy củ trong cung, chờ Vương phi gả đến vương phủ thì sẽ cấp người này danh phận thông phòng. Kết quả Nguyễn cô cô hôm qua báo với ta là con muốn thả La Khỉ đi hả?”
Lam Tranh cùng Triệu Phác Chân đều ngẩn ra, hiển nhiên cũng không biết việc này. Lý Tri Mân không chút hoang mang mà buông cái thìa trong tay, nuốt đồ ăn rồi mới nhàn nhạt nói: “Phải, thân vệ đội trưởng Cao Linh Quân ở bên người nhi thần lần này tùy quân xuất chinh, vào sinh ra tử, lập không ít công lao. Hắn hướng nhi thần cầu thú La Khỉ, mà nhi thần cũng đáp ứng rồi. Bởi vì đây là người mẫu thân thưởng xuống nên nhi thần cũng muốn thông báo ngài một tiếng, lại nhờ ngài cấp nàng chút của hồi môn làm thể diện.”
Đậu Hoàng Hậu nghe xong thì có chút ngoài ý muốn, nhưng nghĩ tới La Khỉ kia lớn lên hết sức quyến rũ, lúc trước tuyển nàng ta vốn chính là muốn đưa đến bên người Thái Tử nhưng kết quả trời xui đất khiến lại tới bên người con mình. Lúc ấy nàng liền nhắc nhở Nguyễn cô cô phải chú ý những thị tỳ này, hiện giờ xem ra quả nhiên nàng này cũng không phải người tốt, còn dám thông đồng với thị vệ trưởng bên người nhi tử. Trong lòng nàng dâng lên một trận phản cảm, lại cũng thương tiếc con mình, không muốn hắn mất mặt, đồng thời lưu lại người như vậy cũng là tai họa. Hiện giờ sắp đại hôn, nếu có thể tống cổ nàng kia ra ngoài thì cũng tốt, còn có thể lung lạc người phía dưới, thế nên nàng liền bày vẻ mặt ôn hòa nói: “Đã là công thần thì tự nhiên phải thưởng. Chỉ là lần sau phải chú ý trong ngoài khác biệt, đỡ để đám nha đầu bên người đều làm theo, sinh ra dị tâm thì đúng là đáng ch.ết.”
Nói xong nàng lại nhìn Lam Tranh cùng Triệu Phác Chân, hai người đều cúi đầu rũ mi, vô cùng có quy củ. Thấy thế nàng mới hừ lạnh một tiếng: “Nếu đã thả La Khỉ đi thì cũng nên an bài cung nữ khác thị tẩm, nhưng Nguyễn cô cô lại nói ngươi không chịu.”
Lý Tri Mân nói: “Không chỉ mình La Khỉ, mấy nữ quan mấy năm nay mẫu hậu ban thưởng cũng coi như đã hầu hạ nhi thần một hồi, nếu bọn họ muốn rời đi hoặc gả chồng thì nhi thần đều đồng ý, nhân đây cũng muốn thỉnh mẫu thân cho chút ân điển.”
Đậu Hoàng Hậu cả giận nói: “Ngươi hiện giờ mắt không nhìn thấy, đúng lúc cần có người quen thuộc ở bên hầu hạ, làm sao có thể đuổi hết chứ? Có phải mấy đứa tiện tì này lớn mật khuyến khích chủ tử không?” Nói xong nàng đã quét mắt về phía Triệu Phác Chân cùng Lam Tranh.
Lý Tri Mân nói: “Nhi thần hiện giờ dư độc chưa giải hết, mắt cũng không biết có khỏi hay không. Mấy cung nữ này đã hầu hạ nhi thần nhiều năm, tuổi cũng dần dần lớn, hà tất làm chậm trễ bọn họ. Còn có chuyện tứ hôn với Thượng Quan gia, nhi thần cũng đang muốn khẩn cầu mẫu hậu hướng Thượng Quan gia từ hôn. Một người mù như nhi thần, hà tất liên lụy tới người khác. Thỉnh mẫu hậu cùng Thượng Quan lão phu nhân chậm rãi từ chối hôn sự này, thỉnh Thượng Quan tiểu thư chọn rể hiền khác.”
Cái này khiến Đậu Hoàng Hậu cả kinh cũng không còn tâm trí quản việc của cung nữ nữa. Nàng thất thanh nói: “Con ta, ngươi có phải hồ đồ rồi không? Thượng Quan Quân tài sắc vẹn toàn, có chỗ nào không tốt?”
Lý Tri Mân nói: “Nhi tử hiện giờ mù, cũng không nhất định có thể tốt lên. Tương lai có thể chỉ là phế nhân, hà tất phải trì hoãn tương lai của Thượng Quan gia đích trưởng nữ. Hiện giờ bọn họ ôm kỳ vọng lớn, nếu tương lai thất vọng thì sẽ oán giận, kết thân không thành lại thành kẻ thù thì không hay.”
Đậu Hoàng Hậu nhìn trưởng tử của mình đã nhiều ngày không thấy, từ ái lúc trước hiện giờ bị tức giận xóa bay không còn: “Hôn nhân đại sự, vốn chính là cha mẹ làm chủ, đây là phụ hoàng ngươi hạ ý chỉ tứ hôn, nếu từ hôn chính là kháng chỉ! Ngươi mau mau thu hồi ý niệm này đi. Ta đã gặp Thượng Quan Quân, nàng thập phần dịu dàng thông tuệ, cũng không có chút oán giận nào, ngươi phải đối đãi với nàng tốt một chút mới được!”
Lý Tri Mân nói: “Việc tứ hôn thì dễ nói, chỉ cần nói hiện giờ độc thương của nhi thần khó chữa, không muốn ảnh hưởng tới chung thân của Thượng Quan gia đích nữ là được. Chỉ cầu mẫu hậu ra mặt, nhận Thượng Quan Quân là nghĩa nữ, thông báo với mọi người, sau này nàng ta gả đi lại thưởng của hồi môn thật dày là được.”
Đậu Hoàng Hậu ngạc nhiên nói: “Ngươi nói lời hồ đồ gì vậy, phụ hoàng ngươi nhất định sẽ không đồng ý, chớ nói lời vô nghĩa nữa!”
Lý Tri Mân nói: “Trước đó vài ngày gặp gỡ, nhi thần đã có lời với phụ hoàng. Phụ hoàng còn nói làm khó cho nhi thần có một tấm lòng nhân hậu nên hết thảy để nhi thần tự làm chủ là được. Ý nhi thần đã quyết, hiện giờ chỉ là cùng mẫu hậu nói một tiếng, mẫu hậu nếu ra mặt là tốt nhất, nếu không ra mặt, thì chờ ngày mai nhi thần sẽ phái trường sử tới Thượng Quan gia nói. Đến lúc đó mẫu hậu trở tay không kịp thì cũng không phải quá hay.”
Đậu Hoàng Hậu nghe nói Hoàng Thượng cư nhiên đã đáp ứng rồi thì trên mặt trắng bệch: “Ta không tin! Hoàng Thượng sao có thể đáp ứng ý tưởng hồ đồ này của ngươi chứ! Ta muốn đích thân đi hỏi Hoàng Thượng! Chẳng lẽ này hắn lại từ bỏ sự giúp đỡ của Thượng Quan gia sao?”
Lý Tri Mân không nói lời nào, cúi đầu cầm khăn nhẹ nhàng xoa xoa miệng, trong chốc lát mới nhẹ nhàng nói: “Mẫu hậu lo lắng nhiều rồi, phụ hoàng nhìn thấu ngàn dặm, sao lại coi trọng một chút thắng bại nhỏ này. Nhi tử hiện giờ là người mù, tạm thời không có ý định với việc hôn nhân, thỉnh mẫu hậu không cần loạn điểm uyên ương.”
Đậu Hoàng Hậu tức giận đến nỗi trên mặt lúc trắng lúc xanh, tay đập một cái lên bàn trà: “Ta đây là vì tốt cho ngươi! Ngươi thật đúng là không biết tốt xấu!”
Nữ quan lớn tuổi một chút ở bên vội tiến lên nói: “Điện hạ thân mình không khoẻ, nương nương bao dung một chút.” Sau đó nàng lại cười khuyên giải Lý Tri Mân: “Nương nương cũng là một mảnh yêu con, Vương gia chậm rãi nói, nương nương sao có thể không đau lòng ngài chứ?”
Lý Tri Mân cũng không nói chuyện, chỉ trầm mặc như trước đến giờ, nhưng sống lưng hắn thẳng tắp, cũng không có ý khuất phục hay xin lỗi.
Đậu Hoàng Hậu luôn đối với đích trưởng tử này không phải quở trách chính là lạnh nhạt nhưng hiện giờ nàng ta bỗng nhiên phát hiện hắn có khí thế nghiêm nghị, khiến người ta không dám cãi lại —— đây là loại uy nghiêm của người từng thống lĩnh thiên quân vạn mã, sống sót từ trong đao gươm. Nàng ta không muốn nhưng bản năng lại cảm giác được một loại sợ hãi, giống như ở trước mặt hoàng đế vậy.
Nàng có chút khiế͙p͙ đảm, nhưng lại không nhịn được cúi đầu trước nhi tử, chỉ đành cường chống đỡ: “Ngươi hiện giờ bệnh chưa làng, đối với mọi việc không được chu toàn, để ta cùng phụ hoàng ngươi bẩm báo lại rồi tính toán, ngươi chớ hành động thiếu suy nghĩ!”
Lý Tri Mân vẫn cứ không nói lời nào, Đậu Hoàng Hậu thấy khó thở rồi, nhưng rốt cuộc đành mềm xuống, cũng đành phải đem chuyện Thượng Quan lão phu nhân cùng Thượng Quan Quân tiến cung mà nói một hồi: “Thượng Quan gia là thành tâm kết thân, Thượng Quan Quân không gả được cho Thái Tử, mà con ta lại là anh hùng lúc này. Nàng cũng thập phần ngưỡng mộ, kết hôn sau tất phu xướng phụ tùy, loan phượng hòa minh.”
Lý Tri Mân thấp giọng nói: “Mẫu hậu, nhi tử hiện giờ cũng không có ý định thành hôn, hà tất làm lỡ chung thân của người khác. Cả đời nữ tử, gả chồng cơ hồ không khác gì tái sinh, nàng chỉ vì nhất thời ngưỡng mộ mà mù quáng quyết định, nếu tương lai phát hiện không thích hợp thì đến lúc đó hối không kịp, tất sẽ oán thán. Mà hiện tại nhi tử mù, đã không có tiền đồ gì, tương lai chẳng qua chỉ là một vị nhàn vương phú quý, cưới một nữ tử dòng tộc cao quý tất có điều phải kiêng kị. Mẫu hậu hà tất phải câu nệ cái gì mà giúp đỡ từ Thượng Quan gia chứ?”
Đậu Hoàng Hậu thấy nhi tử mềm cứng không ăn, sớm đã khó thở, rốt cuộc buột miệng nói ra ý định thật: “Kể cả ngươi không có chí lớn thì cũng nên vì đệ đệ ngươi mà suy nghĩ! Phải giúp đỡ hắn mới phải!”
Lý Tri Mân bỗng nhiên ngẩng đầu, cả người phảng phất đều ngơ ngẩn, một đôi mắt không nhìn thấy nhưng vẫn đen nhánh, phảng phất như đang nhìn chằm chằm Đậu Hoàng Hậu, vô tội mà trong sáng khiến Đậu Hoàng Hậu sau khi nói lỡ thì có chút lúng ta lúng túng: “Đệ đệ ngươi vài ngày trước rất được sư phó khen ngợi, việc học cũng có tiến bộ nhiều…… Có Thượng Quan tộc hậu thuẫn thì tương lai việc nghị thân của hắn cũng dễ dàng nhiều……”
Lý Tri Mân hít một hơi thật sâu, rũ mi xuống. Triệu Phác Chân đứng hầu hạ một bên lại nhìn thấy tay áo to rộng của hắn hơi run rẩy, hiển nhiên là cực kỳ kich động. Một lát sau Lý Tri Mân mới thấp giọng nói: “Mẫu hậu, nghe nhi thần khuyên một câu, ngài vẫn đừng nên để ý đến những chuyện này, hết thảy đều nghe theo phụ hoàng là được, ngàn vạn lần đừng để đệ đệ bị cuốn vào đây, tương lai sợ là hắn với nhi tử đều gặp họa sát thân……”
Đậu Hoàng Hậu lại nghe được trong lời oán giận của nhi tử có chút ghét bỏ, tự ti và mẫn cảm nhiều năm nổi lên khiến nàng giận dữ nói: “Ngươi là ngại mẫu hậu liên lụy ngươi sao? Hay ghét bỏ mình xuất thân không tốt?”
Lý Tri Mân quỳ xuống sàn, thật sâu mà lạy, trán chạm đất, thanh âm run nhè nhẹ: “Tấm lòng của nhi tử đối với mẫu hậu, đối với đệ đệ có thiên địa chứng giám, thỉnh mẫu hậu cho lui người hầu, nghe nhi thần nói một lời.”
Đậu Hoàng Hậu nhìn chằm chằm nhi tử, thấy hắn thái độ khác thường thì do dự trong chốc lát, sau đó quả nhiên phất phất tay, mọi người đều nhanh nhẹn rời khỏi, đem cửa đóng lại.
Triệu Phác Chân tự nhiên cũng cùng Lam Tranh rời đi, đứng ở xa xa. Người hầu trong cung đều là nhân tinh, lúc này đều tự giác đứng xa mấy trượng, đứng ở chỗ người khác nhìn thấy được, tự bảo vệ trong sạch cho mình bởi vì người biết càng nhiều bí mật thì ch.ết càng nhanh!
Lúc này trong phòng bỗng nhiên truyền đến tiếng đồ bị vỡ, một lát sau lại có tiếng đồ sứ vỡ bén nhọn vang lên, lần này giống như bị đập vỡ. Qua một hồi lâu Đậu Hoàng Hậu mới truyền người đi vào, chỉ thấy trong phòng đều là mảnh sữ vỡ đầy đất, những thứ đồ sứ trong tầm tay của Đậu Hoàng Hậu đều không thấy, chắc là nàng đều đập vỡ cả.
Lý Tri Mân quỳ trên mặt đất, mắt đỏ ngầu, bên trên Đậu Hoàng Hậu lại có thần sắc phẫn nộ mờ mịt. Mảnh sứ vỡ có khả năng sẽ làm bị thương nhi tử bị mù của mình nhưng nàng ta không nghĩ tới, cũng không để hạ nhân nâng Vương gia dậy mà chỉ hơi run giọng gọi người dọn dẹp. Chỉ có Triệu Phác Chân cuống quít ở bên cạnh cầm vải nỉ tới choàng lên người Lý Tri Mân, lôi kéo hắn rời khỏi phòng. Màn đêm buông xuống, Lý Tri Mân trở về vương phủ, cũng không ngủ lại ở trong cung.
Ngày thứ hai, Đậu Hoàng Hậu liền truyền Thượng Quan lão phu nhân tiến cung ngắm hoa.