Chương 71: NGÔ LẬP THÂN THÓA MẠ NHẤT CHU
Lưu Nhất Chu Căm hận Vi Tiểu Bảo chỉ vì gã lừa gạt Phương Di để nàng phải ưng thuận lấy gã làm chồng, còn những câu trêu chọc hắn cũng chẳng để tâm. Sau hắn nghe thấy gã nói: Vụ này rất quan hệ đến đại ca có lấy được vợ hay không, hắn rất đỗi quan tâm, lại giục :- Ngươi nói mau đi, đừng dài dòng văn tự nữa !Vi Tiểu Bảo đáp:- Phải kiếm chỗ nghỉ một lúc mới có hơi sức mà nói.Lưu Nhất Chu không sao được đành đi theo gã đến dưới một gốc cây lớn.Hắn thấy Vi Tiểu Bảo ngồi trên một rễ cây, cũng ngồi sóng vai bên gã.Vi Tiểu Bảo thở dài nói:- Ðáng tiếc ôi là đáng tiếc !Lưu Nhất Chu hỏi:- Ðiều chi đáng tiếc?Vi Tiểu Bảo đáp:- Ðáng tiếc là lệnh sư muội không có ở đây để sóng vai ngồi với đại ca mà nói chuyện tình tứ yêu đương, có thế ý mới khoan khoái trong lòng.Lưu Nhất Chu thú quá không nhịn được cũng bật cười hỏi:- Sao ngươi lại biết thế?Vi Tiểu Bảo đáp:- Tiểu đệ đã nghe y nói vậy. Hôm ấy, y đánh rớt cành thoa, không kể gì đến tính mạng xông vào chỗ ngã ba đường có bọn thị vệ ở Thanh cung canh gát. Tuy y bị trọng thương mà còn giết được ba tên thị vệ, tìm được cành thoa đem về.Gã ngừng lại một chút rồi tiếp:- Tiểu đệ bảo y: Phương cô nương! Cô thật là ngu dại! Cành thoa bạc đáng bao nhiêu tiền? Tại hạ cho cô một ngàn lạng bạc thì đi đánh một lúc được ba, bốn ngàn cành như vậy. Cô nương tha hồ mà dùng, mỗi ngày cài mười chiếc và thay đổi hàng ngày. Một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày đều thay đổi cũng thừa dùng.Phương cô nương liền đáp: "Ngươi còn là thằng nhỏ đã hiểu điều chi mà nói? Cành thoa này là của Lưu ca rất thân ái tặng cho ta. Còn ngươi thì có đánh hàng ngàn hàng vạn chiếc thoa vàng, thoa ngọc gì gìđi nữa cũng chẳng thể bì với cành thoa của Lưu lang tặng cho ta, bất luận nó là thoa bạc thoa đồng hay thoa sắt cũng vậy" .Gã ngừng lại rồi hỏi Lưu Nhất Chu :- Lưu đại ca ! Phương cô nương nói vậy có phải là hồ đồ không?Lưu Nhất Chu nghe gã thuyết một hồi sướng quá, há hốc ra mà người không ngậm miệng lại được nữa.Hắn hỏi:- Sao?... Sao nửa đêm nàng nói chuyện với tiểu Quận Chúa thì lại khác hẳn?Vi Tiểu Bảo hỏi lại:- Có phải nửa đêm Lưu đại ca lần mò tới ngoài cửa sổ phòng ngủ của hai cô để nghe lén không?Lưu Nhất Chu hơi đỏ mặt lên đáp:- Không phải nghe lén đâu. Ta đi tiểu tiện vừa tới đó thì nghe thấy hai cô nói chuyện với nhau.Vi Tiểu Bảo nói:- Lưu đại ca ! Thế thì đại ca có lỗi rồi. Ði tiểu tiện thiếu gì nơi sao lại đến dưới cửa sổ phòng Phương cô nương mà tiểu ra đó để khai mù trời? Như vậy hai vị cô nương nguyệt thẹn hoa nhường chịu thế nào nổi? Có phải thế là sư ca đã tỏ ra khinh mạn hai cô không?Lưu Nhất Chu hỏi:- Phải rồi ! Phải rồi ! Sau Phương sư muội còn nói gì nữa?Vi Tiểu Bảo đáp:- Tiểu đệ đói bụng lắm rồi, chẳng còn hơi sức đâu mà nói nữa. Ðại ca mau đi mua thứ gì về ăn. Tiểu đệ có no bụng thì mới nói hết được những câu chuyện của Phương cô nương làm cho người ta phải ngứa tai.Lưu Nhất Chu hỏi:- Sao lại làm cho người ta ngứa tai? Phương sư muội là người trang nghiêm không nói đùa nói giỡn hoặc lỗ mãng khiến cho ai phải mất lòng bao giờ?Vi Tiểu Bảo đáp:- Phải rồi ! Y trang nghiêm lắm, chẳng bao giờ nói những câu ngứa tai. Ðại ca có biết y bảo: "Lưu sư ca thân ái của ta! " Y còn nói những gì "Lưu lang,con người vừa anh tuấn vừa diêm dúa của ta. .." Con mẹ nó ! Ðại ca nghe không ngứa tai, nhưng tiểu đệ càng nghe càng bực mình. Hừ! ăn nói kiểu gì mà khiến cho người ta phải buồn nôn?Lưu Nhất Chu lại càng nức lòng hởi dạ, nhưng miệng nói:- Không phải đâu ! Chả bao giờ Phương sư muội nói thế!Vi Tiểu Bảo làm bộ dằn dỗi đáp :- Phải lắm! Phải lắm! Tiểu đệ nhớ lầm rồi. Lưu đại ca ! Ðại ca ngồi chơi,tiểu đệ đi kiếm gì ăn đã, không thể bồi tiếp đại ca được nữa.Gã nói rồi đứng dậy.Lưu Nhất Chu đang nghe thích quá, lòng dạ hồi hộp, bủn rủn cả người, khi nào chịu để gã đi? Hắn khẽ ấn vai Vi Tiểu Bảo xuống, ân cần nói:- Vi huynh đệ ! Việc gì mà đi đâu vội? Ðây ta có đem theo ít lương khô bánh lạt, huynh đệ hãy ăn cho đỡ đói, nói chuyện xong cùng nhau đến thị trấn trước mặt kia, ta thết huynh đệ một bữa no nên xin lỗi huynh đệ.Hắn nói rồi mở bọc lấy mấy tấm bánh lạt đưa cho Vi Tiểu Bảo.Vi Tiểu Bảo cầm lấy chiếc bánh bẻ một miếng đưa lên miệng nhấm nháp rồi nói:- Bánh này chay chẳng ra chay, mặn chẳng ra mặn, không thành mùi vị gì hết. Ðại ca ăn thử mà coi.Gã vừa nói vừa đưa tấm bánh khuyết một góc lại cho Lưu Nhất Chu.Lưu Nhất Chu đáp :- Cái bánh này khô cứng rồi nên mùi vị không được ngon lành. Ðây bất quá là để lót dạ một chút rồi sẽ tính. .Hắn nói xong cũng bẻ một miếng ăn.Vi Tiểu Bảo hỏi:- Còn mấy tấm kia không hiểu ra sao?Gã vừa nói vừa nhắc lên nhắc xuống mấy tấm bánh lạt như để lựa chọn.Vi Tiểu Bảo lục đống bánh một lúc rồi nói:- Con mẹ nó ! Lại mót đi tiểu rồi. Tiểu tiện xong trở lại ăn nữa