Chương 107: VÌ MỸ NHÂN RÈN LUYỆN VÕ CÔNG
. . thực ra chẳngbổ ích chi hết. Theo ý kiến. . . của sư điệt thì sư thúc nên bắt đầu lại từ Thiếu Lâmtrường quyền rồi theo tuần tự mà tiến thì mới là chính đạo.Vi Tiểu Bảo hỏi :- Tại sao lại chẳng được ích gì ?Trừng Quan đáp :- Những chiêu thức này không có căn bản về nội công thì khi gặp tay cao thủ,bất luận sư thúc có biến hoá xảo diệu đến mấy cũng phải thất bại chua cay. NÓ chỉdùng để đối phó với hai nữ thí chủ kia là hữu dụng mà thôi.Vi Tiểu Bảo cười nói :- Thế thì hay lắm ? ta chỉ cần học để đối phó với nữ thí chủ đó.Trừng Quan giương mắt lên nhìn vẻ mặt lão ngơ ngác không hiểu ý kiến củaVi Tiểu Bảo. Lão hỏi :- Giả tỷ từ nay trở đi, sư thúc không gặp hai vị nữ thí chủ kia nữa, há chẳnguổng phí một phen tâm huyết ? chẳng những thế sư thúc còn lỡ mất ngày giờ đểluyện công theo đường chính đạo thì làm thế nào ?Vi Tiểu Bảo lắc đầu đáp :- Ta không gặp lại nữ thí chủ đó là không sống được thì còn luyện công phutheo đường chính đạo hay không chính đạo làm chi nữa ?Trừng Quan nói hai vị nữ thí chủ kia là kể cả thiếu nữ áo xanh và nữ langáo lục Vi Tiểu Bảo lại nhắc tới vị nữ thí chủ đó là trong lòng gã chỉ nhớ nữ langáo lục Gã vì nữ lang áo lục mà luyện công cực nhọc. Nếu gã không thể gặp đượcnữ lang áo lục nữa thì gã cho rằng dù có học hết các môn võ công cao thâm nhưTrừng Quan cũng bằng vô dụng.Trừng Quan rất lấy làm kỳ bèn hỏi :- Phải chăng sư thúc đã trúng độc của nữ thí chủ kia nên cần gặp y đặng lấythuốc giải ? Nếu không gặp y thì khó bảo toàn tính mạng chăng ?Vi Tiểu Bảo cười thầm tự nghĩ :- Mình nói chuyện trai gái phong nguyệt thì nhà sư già này lại kéo mình đitận đâu đâu.nhưng ngoài miệng gã cười đáp :- Đúng thế ? Đúng thế ? Ta trúng phải chất độc của nữ thí chủ đó. Chất độcnày đã ngấm vào lục phủ ngũ tạng và xương tuỷ toàn thân phải chính y mới giải trừđượcTrừng Quan la lên một tiếng úi chao, rồi nói :- Trừng Chiếu sư đệ Ở bản tự là một tay chuyên nghề giải độc. Sư điệt đi kêuy đến coi cho sư thúc.Vi Tiểu Bảo cười đáp :- Không được ? Không được ? Ta trúng phải chất độc mãn tính, phải chính ymới có thuốc giải, còn người ngoài bất luận là ai cũng không chữa được, TrừngChiếu lão hoà thượng lại càng vô dụng.Trừng Quan nửa tin nửa ngờ nhắc lại :- Té ra chỉ có đích thân nữ thí chủ kia mới giải được mà thôi.vi Tiểu Bảo nói :- E rằng chính người y mới là thuốc giải.Trừng Quan hiểu lầm lại chỏằng chỉ mình nữ lang có thuốc giải. Hiểu trậtmột chữ là ý câu khác hẳnSau hai tháng. Vi Tiểu Bảo đã học thuộc hết các chiêu thức để phá giải hai vịnữ lang kia.Hàng ngày gã cùng Trừng Quan diễn thử, gã cho nhà sư già râu tóc bạc phơđóng vai hồng nhan nữ lang áo lục. CÓ luc gã buông lời trêu ghẹo, hoặc ra tay rấtêm dịu.Hay Ở chỗ Trừng Quan ngây ngô chẳng hiểu gì. Lão lại cho rằng vị tiểu sưthúc này giác ngộ phật pháp, thiền cơ đến chỗ cao thâm. Còn chính lão là kẻ ngumuội, không hiểu được đến chỗ tinh tế.Một hôm hai người đang ngồi trong thiền phòng bàn luận về đao pháp củahai vị nữ lang thì thấy môtj tên chấp sự tăng Ở Bát Nhã Đường chạy đến ngoài cửaphòng nói vọng vào :- Phương trượng đại sư mời sư thúc tổ cùng sư bá lên ngay đại điện nóichuyện.Hai người lên tới Đại Hùng bảo điện thì thấy trong điện có mấy chục tânkhách Ở ngoài đến, kẻ ngồi người đứng.Phía trên có ba người ngồi. Người thứ nhất là một vị vương tử sứ Mông Cổ,tuổi lối hai mươi.Người thứ hai là một lạt ma vào hàng trung niên. Thân hình khô đét mà thấplùn, nước da đen nhẻm.Người thứba là một quan quân mặc sắc phục của cấp tổng binh. Vị quân quânnày chừng hơn bốn chục tuổi.Phương trượng là Hối Thông thiền sư ngồi Ở mé dưới để bồi tiếp tân khách.Mấy chục người đứng Ở phía sau ba nhân vật ngồi đó có võ quan, có lạt ma,lại có hơn mười người ăn mặc theo lối bình dân. Nhưng người nào cũng lộ vẻ tinhnhanh hùng dũng, đã luyện võ công.Hối Thông phương trượng thấy Vi Tiểu Bảo bước vào điện liền đứng dậy nói- Sư đệ ? Đây là các vị khách giá lâm bản tự. Vị này là vương tử thuộc CátNhĩ bộ Ở Mông Cổ, quí hiệu là Cát Nhĩ Đan điện hạ. Vị này là Đại lạt Ma Ở TâyTạng, pháp hiệu là Xương Tề đại pháp sư. còn vị này là Tông binh quan Mã Đạinhân dưới trướng Bình Tây Vương phủ.Hối thông đại sư phương trượng quay lại phía ba người giới thiệu :- Đây là Hối Minh thiền sư, sư đệ của lão tăng.Mọi người thấy Vi Tiểu Bảo còn nhỏ tuổi quá, gã lại bị thương mới khỏi,hình dáng tiều tuỵ trông chẳng ra dáng gì là một vị cao tăng ngang hàng phươngtrượng chùa Thiếu Lâm , đều rất đỗi ngạc nhiên.Cát Nhĩ Đan vương tử không nhịn được bật cười nói :- Vị tiểu cao tăng này nhỏ quá thật là thú vị ? Ha ha ? CỔ quái, chân cổ quái ?Vi Tiểu Bảo chắp tay đáp :- A Di Đà Phật ? Vị đại vương tử này to lớn coi rất ngộ nghĩnh ? Hì hì ? Lykỳ, thật ly kỳ ?Cát Nhĩ Đan tức giận hỏi :- Ta có gì đáng ly kỳ ngộ nghĩnh đâu ?Vi Tiểu Bảo hỏi lại :- Tiểu tăng có điều chi cổ quái ? Điện hạ ly kỳ thế nào thì tiểu tăng cũng vậy.Kẻ tám lạng người nửa cân, hai bên có kém gì nhau ?Gã nói rồi ngồi xuống mé dưới Hối Thông phương trượng.Trừng Quan đứng Ở phía sau gã.Mọi người nghe hai nhân vật đối đáp nhau cao thâm khôn lường, chẳng aidám nói gì.Hối Thông phương trượng cất tiếng hỏi :- Không hiểu ba vị quí nhân giá lâm bản tự có điều chi dạy bảo ?Xương Tề lạt ma đáp :- Bọn bần tăng ba người ngẫu nhiên đến đây rồi bàn đến chuyện quý tự. Aicũng cho rằng chùa Thiếu Lâm là núi Thái Sơn, là sao Bắc Đẩu về võ học Ở TrungNguyên, trong lòng rất lấy làm ngưỡng mộ. Bọn bần tăng đều Ở chốn biên cươnghẻo lánh, kiến văn nông cạn. Vì thế rủ nhau lên bảo tự chiêm ngưỡng để bái kiếncoa tăng tôn phạm, thật lấy làm vinh hạnh.Lão tuy là Lạt ma Ở Tây Tạng mà nói tiếng Bắc Kinh rất rõ ràng mà lời lẽ lạivăn nhã Giả tỷ lão không mặc hoàng bào theo kiểu Lạt ma thì ai cũng cho la một vịquan liêu hiển hách trong triều.Hối Thông đáp :- Bọn lão tăng không dám. Mông Cổ, Tây Tạng, Vân Nam là ba nơi phậtpháp cực kỳ hưng thịnh. Ba vị được phật pháp sáng soi từ lâu, dĩ nhiên trí tuệ hơnđời Bọn lão tăng rất mong được các vị chỉ điểm.Xương Tề Lạt Ma hỏi đến võ học mà Hối Thông phương trượng lại chỉ nói tớiphật pháp.Nên biết chùa Thiếu Lâm tuy võ công nổi tiếng khắp thiên hạ , nhưng cac vịcao tăng trong chùa đều chuyên cần tu luyện Phật pháp làm đường chính. Còn họcvõ chỉ là một tiết mục để bảo vệ Phật pháp mà thôi.Cát Nhĩ Đan hỏi :- Bọn tiểu vương nghe nói chùa Thiếu Lâm chuyền đã bao nhiêu đời bẩymươi hai môn tuyệt kỹ, oai danh lừng lẫy thiên hạ, không đâu sánh kịp. Liệuphương trựng có thể mời các vị cao tăng Ở quí tự biểu diễn các môn đó cho tiểuvương coi để mở rộng tầm mắt được chăng ?Hối Thông đáp :- Xin thưa điện hạ rõ là những lời đồn đại trên chốn giang hồ chưa chắc đãhoàn toàn là đúng sự thực. Tăng lữ Ở bản tự chỉ chuyên cần việc tham thiền để cầugiác ngộ là đương chính đạo. Tuy cũng có người rèn luyện võ công nhưng là để chothân thể cường kiện mà thôi. Những tiểu kỹ nhỏ mọn đó chẳng có gì đáng để điệnhạ quan tâm.Cát Nhĩ Đan hỏi :- Phương trượng ? phương trượng chẳng quang minh lỗi lạc chút nào ?Phương trượng diễn thử bẩy mươi hai môn tuyệt kỹ thì bất quá bọn tiểu vương chỉcoi cho biết mà thôi, chứ có học lóm mất đâu mà phương trương phải hẹp lương thếOai danh chùa Thiếu Lâm lớn quá, những người lên núi thỉnh cầu học võcông hơn ngàn năm nay tháng nào cũng có. CÓ người thành tâm cầu nghệ, có ngườivì ác ý đến gây hấn. Bất cứ đối với ai, các tăng lữ trong chùa đều chối từ. Dù gặp kẻcuồng ngạo, ăn nói láo khoét, chẳng uý ky gì, các nhà sư cũng đối đãi theo lễ nghĩa,chẳng bao giờ tranh hơn với ai. Trừ phi gặp người lên chùa động võ đả thương nhânmạng thì các nhà sư bất đắc dĩ mới phải phản kích. Bản ý của nhà chùa là mong chonhững người đến lại vui vẻ ra về.Những hạng người ăn nói ngông cuồng như Cát Nhĩ Đan vương tử, HốiThông đã nghe nhiều, lão chẳng lấy chi làm tức giận chỉ mỉm cười đáp :- Nếu ba vị có lòng tới đây để thuyết minh thiền lý, bàn luận Phật pháp thìđương nhiên lão tăng triệu tập tăng chúng để kính cẩn nghe lời bổ ích cho đạo giáo.còn về những môn võ công thì bản tự đã có quy củ, quyết không dám múa rìu quamắt thợ đối với các vị thí chủ Ở ngoài đến.Cát Nhĩ Đan tức mình văng tục :- Phương trượng nói thế thì ra chùa Thiếu Lâm chỉ có hư danh. Còn võ côngcủa cac tăng lữ trong chùa không bằng rắm chó, không đáng một đồng hay sao ?Hối Thông mỉm cười đáp ;- Đời người Ở trên thế gian vốn là khong hư, đúng ra không bằng rắm chó,không đáng một dồng. Thanh danh đã là thân ngoại chi vật thì điện hạ bảo tệ tự chỉcó hư danh cũnlà đúng lắm vậy ?Cát Nhĩ Đan thấy nhà sư già này vẫn điềm tĩnh tuyệt không nổi nóng hắnkhông khỏi sửng sết, liền đứng dậy cười ha hả trỏ vào Vi Tiểu Bảo nói :- Tiểu hoà thượng ? Phải chăng tiểu hoà thượng cũng là nhân vật không bằngrắm chó, không đáng một đồng tiền ?Vi Tiểu Bảo cười hì hì đáp :- Dĩ nhiên đại vương tử hay hơn tiểu hoà thượng. Tiểu hoà thượng khôngbằng rắm chó, không đáng một đồng. Còn đại vưng tử ngang bằng rắm chó, đánggiá một đồng. Cái đó kêu bằng cao hơn một bậc.Quần hào, chư tăng có mấy người không nhịn được phải bật lên cười thànhtiếng.Cát Nhĩ Đan cả giận cơ hồ không nhẫn nại được đã toan động võ, nhưng rồihắn nghĩ lại :- Gã tiểu hoà thượng này liệt vào hàng địa vị rất cao trong chùa Thiếu Lâm , erằng gã có điều chi quái dị cũng chưa biết chừng.Hắn thở hồng hộc mấy tiếng rồi cố gắng gượng đè nén lửa giận không đểbốc lên.Vi Tiểu Bảo lại nói ;- Điện hạ bất tất phải nóng giận. Nên biết rằng thối tha nhất tren thế gianchẳng phải là rắm chó mà là lời nói của con người. Nhièu kẻ nói ra mùi hôi thối bốclên đến tận trời xanh khác nào. . .khác nào. . .ha ha ? Nhưng thôi chẳng nói nhiềunữa. Con người không đáng một đồng cũng chưa phải kẻ đê tiện vào bậc nhất. Đêtiện bậc nhất phải là người thiếu nợ người ta hàng ngàn hành vạn lạng bạc mà chốicãi không trả. Điện hạ có thiếu nợ ai không thì chỉ một mình điện hạ biết được.Cát Nhĩ Đan ngơ ngác, trong lúc nhất thời chưa biết đối đáp thế nào.Hối Thông phương trượng xen vào :- Lời nói của sư đệ thiền cơ rất uyên thâm ? L ão tăng kính phục vô cùng ? Conngười Ở đời không thoát khỏi vòng nhân quả báo ứng. CÓ nhân thì phải có quả, làmác thì phải chịu ác báo. Con người không đáng một đông bất quá là kẻ vô thiện vôác, đem so với kẻ lắm nghiệt trái thì còn khá hơn nhiều.Nguyên là các vị cao tăng môn Thiền tông phần lớn chẳng lúc nào là khôngnghiên cứu thiền lý. Vi Tiểu Bảo nói mấy câu này chỉ vì mục đích chê bai Cát NhĩĐan, nhưng nó lọt vào tai Hối Thông thì lại thành ra thiền cơ rất uyên thâm.Trừng Quan nghe phương trượng giải thích như vậy liền hiểu ra ngay, lão rấtlấy làm hoan hỷ thán phục, cũng nói theo :- Hối Minh sư thúc nhỏ tuổi đã thành bậc đại đức, giác ngộ thiền lý một cáchsâu xa. Nhất định sư thúc là một nhân vật phát huy giáo lý của ta ngày một thêmrộng lớn.Một tên tiểu hoà thượng nói nhăng nói càn được hai nhà sư già lên tiếng phụhoạ khiến cho Cát Nhĩ Đan vô cùng hổ thẹn. Hắn tức giận mặt đỏ bừng lên, độtnhiên nhảy xổ về phía Vi Tiểu Bảo .Hai bên tân chủ ngồi đối diện nhưng cách nhau hơn hai trượng. Thân thủ CátNhĩ Đan cực kỳ mau lẹ. Hắn vọt mình đi một cái đã tới nơi. Hai bàn tay hắn khoằmkhoằm như móc câu, mọt chụp vào mặt, một chụp xuông giữa ngực Vi Tiểu Bảo .Bàn tay chưa chụp tới thì một luông kình phong đã bọc lấy toàn thân gã.Vi Tiểu Bảo muốn kháng cự cũng không nhúc nhích được nữa, chỉ còn đườngbó tay chịu ch.ết.Hối Thông phương trượng giơ tay mặt lên khẽ phất tay áo một cái ngăn chặntrước mặt Cát Nhĩ Đan .Luồng kình lực của Cát Nhĩ Đan đụng vào tay áo nhà sư khiến cho hắn cảmthấy khí huyết nhộn nhạo, khác nào chạm phải một bức tường dầy mặt ngoài mềmnhư bông mà bên trong rắn tựa gang thép.Cát Nhĩ Đan không tự chủ được vội lùi lại ba bước, cơ hồ ngã ngửa về phíasau. Hắn muốn phát huy kình lực để đứng lại, nhưng chân không đứng vững, lạiphải lùi thêm ba bước rồi đột nhiên luồng lực đạo xô đẩy biến mất.Cũng trong thời gian chớp nhoáng này, luồng lực đạo trong người hắn cũngtiêu tanCát Nhĩ Đan cực kỳ kinh hãi, hai chân hắn nhũn ra sắp phải ngồi xuống, liềnthan thầm :- Hỏng rồi ? Phen này chắc mình bị một phen mất mặt.Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, bỗng hắn cảm thấy đít mình đặt vào vật rắn,thì ra hắn đã ngồi trúng vào mặt ghế của mình trước.Hối Thông phương trượng phất tay áo bào nhả luồng kình lực nhẹ nhàng vàôn hoà, chẳng chút chi là bá đạo.Luồng kình lực hai bên chạm nhau trong chớp mắt, nhà sư đã đo lường đượcrất chuẩn xác, vừa vặn đẩy đối phương lùi lại ngồi xuống ghế.Giả tỷ luồng lực của Hối Thông nặng thêm một tý, khiến tư thế của Cát NhĩĐan ngồi mạnh xuống tất làm cho gẫy ghế mà hắn phải ngã ngửa về phía đằng sau.Bằng luồng lực dạo này nhẹ hơn thì hắn chưa tới ghế đã ngồi phệt ngây xuống đấtrôlNhững người bên đối phương mười phần có đến tám, chín là những tay cóbản lãnh cao thâm nhìn thấy Hối Thông phất tay áo rất nhẹ nhàng mà thực ra chứađựng nền võ học xuất thần nhập hoá. SỐ đông không nhịn được bật tiếng hoan hô.Cát Nhĩ Đan không bị mất mặt ngay đương trường đã yên tâm được một chút.Hắn ngấm ngầm hít một hơi chân khí thấy nội lực pháthuy như thường chứ khôngbị nhà sư già hoá tán thì trong bụng mừng thầm.Nhưng tiếp theo hắn lại nghĩ tới cử chỉ lỗ mãng của bản thân, tuy bề ngoàichưa đến nỗi mất thể diện mà thật ra bẽ mặt vô cùng. Mặt hắn đỏ bừng lên, lại nghetiếng hoan hô Ở phía sau, hắn đoán được đây là người ta tán dương nhà sư đẩy hắnvừa đúng mức, nên hắn lại càng căm giận.Vi Tiểu Bảo chưa hết hú vía, thấy Hối Thông quay sang nhìn gã nói :- Sư đệ ? Định lực của sư đệ rất cao cường. Những va chạm ngay bên khônglà cho bị xáo động, vẫn thản nhiên như chẳng thấy gì. sách Đại bảo tích kinh đã nói: con người Ở giữa chốn chông gai không cử động thì khỏi bị gai đâm. Cõi lòngkhông xúc đọng thì lúc nào cũng giữ được lạc thú trong cảnh tĩnh mịch. Cõi lòngdao đông thúc đẩy cho người cất nhắc tất bị thương vì gai đâm.Hối Thông ngừng lại một chút rồi tiếp :- Vì thế mà kinh sách kết luận bằng câu : hữu tâm đều là khổ não, vô tâmmới yên vui. Sư đệ hãy còn nhỏ tuổi mà công phu hàm dưỡng đã đạt tới chỗ vôtâm, lúc nào cũng bất động thật là một bậc đại trí tuệ, một kỳ tài của trời ban cho.Hối Thông phương trượng có biết đâu là Vi Tiểu Bảo chẳng những không thểphản kích hay đỡ gạt mà cả ý nghĩ né tránh cũng chưa kịp lộ ra ngoài mặt. Cát NhĩĐan nhảy tới lẹ quá Câu nói Sét đánh không kịp bưng tai có nghĩa là dù có muốnbưng tai cũng không kịp, còn Vi Tiểu Bảo thì lại còn chưa nghĩ tới chuyện bưng tai.Hối Thông phương trượng lấy việc tu tâm dưỡng tính làm môn chính tong,còn việc rèn luyện võ công chỉ là chi tiết phụ thuộc. Hàng ngày lão chuyên chú đemhết tinh thần vào việc tu dưỡng để mong đạt tới cảnh vô ngã, nên lão thấy Vi TiểuBảo chẳng nghĩ gì tới nỗi an nguy, đường sinh tử cho chính thân mình, thì khôngkhỏi đem lòng bội phục gã đến cùng cực. Lão cho rằng mình phất tay áo theo phép Phi nạp công , để đẩy lùi Cát Nhĩ Đan còn chưa đủ.