Chương 132: Chân thật
Mộc Lạp Lạp nắm tay Phó Cảnh Phi lay vài cái: “Vậy chúng ta lên bây giờ đi, nếu không thì phải đợi lát nữa mới được ăn cơm tối.”
Hai người cùng nhau đi vào nhà, Phó Ngộ đàng hoàng theo sau lưng bọn họ.
Thật ra anh ta vốn còn muốn tiến tới nói vài câu cùng Mộc Lạp Lạp, nhưng bầu không khí giữa hai người đó rõ ràng là không dung anh ta.
Trong phòng khách rất nhiều người ngồi, khi bọn họ nhìn thấy Mộc Lạp Lạp và Phó Cảnh Phi lại xuất hiện cùng lúc lần nữa thì biểu cảm trên mặt đều rất đặc sắc, có thể xuất bản một quyển sách.
Lên lầu, đi tới bên ngoài thư phòng.
Trước khi Mộc Lạp Lạp một mình đi nói chuyện cùng ông cụ Phó, Phó Cảnh Phi ôm mặt cô căn dặn: “Cẩn thận một chút nhé, gặp phải chuyện gì không thể giải quyết thì lập tức đi ra, tôi chờ em ở cửa, biết không?”
Mộc Lạp Lạp không để ý nhướn mày: “Chỉ đi nói chuyện phiếm với ông cụ mà thôi, không sao đâu.”
“Em đó.” Phó Cảnh Phi xoa xoa tóc cô. “Đi vào đi.”
Mộc Lạp Lạp biết Phó Cảnh Phi lo lắng cho mình, nhưng đã phải vào thì do dự lùi bước không hay.
Hy vọng ông cụ cho dù không hài lòng cô nhưng cũng sẽ không thái quá. Nếu không cô thật sự không chắc Phó Cảnh Phi sẽ mặt lạnh đi vào, trực tiếp lôi cô rời khỏi nơi này, ngay cả cơm tối cũng không ăn hay không.
Suy cho cùng với Phó Cảnh Phi hỉ nộ không chừng, tính tình thất thường kia, chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Mộc Lạp Lạp khe khẽ gõ cửa, chờ sau khi nghe được bên trong truyền đến tiếng của ông cụ thì mới mở cửa đi vào.
Trang trí trong thư phòng của ông cụ cũng rất cổ điển, mang hơi thở xưa cũ, bên trong mỗi một trang trí đều tiềm ẩn văn hoá.
Mà khiến Mộc Lạp Lạp kinh ngạc là giá sách bằng gỗ tử đàn trong thư phòng. Trên giá sách dọc theo suốt hai vách tường lớn bày đầy những bộ sưu tập sách quý, Mộc Lạp Lạp chỉ tuỳ tý quét mắt qua đều thấy được rất nhiều tác phẩm kinh điển.
Những bộ sách này ông cụ đều đã xem qua, cũng có thể được coi là một đại gia.
Ông cụ Phó ngồi bên cửa sổ, bên cạnh để một chén trà tử sa, trong chén đang chầm chậm bốc hơi nóng.
“Ngồi đi.” Ông cụ chỉ tay vào chỗ đối diện ông.
Mộc Lạp Lạp đi tới, gật đầu: “Ông nội.”
Chờ đến khi cô ngồi xuống, đôi mắt sắc bén giỏi giang của ông cụ nhìn cô, trực tiếp đi vào vấn đề, vẻ thẳng thắn bộc trực của quân nhân hiện ra hoàn toàn: “Cô định ở cùng một chỗ với Cảnh Phi?”
Thật ra cô không ngờ vừa tới ông cụ liền hỏi vấn đề này, khiến Mộc Lạp Lạp sửng sốt một chút.
Cô còn tưởng rằng ông cụ Phó ban đầu sẽ như trong phim truyền hình, quẳng ra mười tám triệu, sau đó nói một câu: Cô muốn bao nhiêu tiền mới rời khỏi cháu của tôi…
Nhưng nếu ông cụ phát triển theo tình tiết khuôn sáo cũ của vở kịch thì cũng không có khả năng lắm, dù sao ông ấy cũng là người có danh vọng số một ở thành phố Long này, sẽ không khuôn sáo cũ như vậy.
Tuy nhiên câu hỏi của ông cụ vẫn thật hơi làm khó Mộc Lạp Lạp một chút, dò hỏi cô định làm gì ư?
Bây giờ cô là vị hôn thê của Phó Cảnh Phi, vậy có nghĩa là tương lai sẽ trở thành vợ của anh.
Mộc Lạp Lạp biết đời này mình và Phó Cảnh Phi sẽ ràng buộc với nhau, trừ khi… trừ khi ngày nào đó Phó Cảnh Phi bỗng nhiên tỉnh ngộ, sau đó nói không muốn gặp cô nữa, không thì cô sẽ ở cùng một chỗ với anh.
Không riêng gì vì muốn báo đáp mọi ân tình anh đối với cô ở kiếp trước, cũng coi như vì một chút yêu thích ấy ở trong lòng mình xưa kia cùng với nhiệt tình hiện tại dấy lên một lần nữa.
Hồi trước Mộc Lạp Lạp chưa từng yêu đương, cho nên không biết rõ cảm giác yêu thích một người là như thế nào, thế nhưng bây giờ cô biết, rất hưởng thụ cảm giác sống chung một chỗ với Phó Cảnh Phi.
Cho nên… Trên thực tế cô đã chuẩn bị tốt, tương lai sẽ tiếp tục ở chung một chỗ với Phó Cảnh Phi.
Hơn nữa, nếu bây giờ bảo cô buông tay nhường Phó Cảnh Phi cho người khác, cô sẽ không vui…
“Hôm nay cháu và Phó Cảnh Phi cùng đến đây, trên thực tế đã cho ông câu trả lời.” Mộc Lạp Lạp thành khẩn trả lời. “Tuy rằng quyết định đến Phó gia là một việc rất khó khăn, nói cho cùng về những lời đồn đãi kia của cháu chắc hẳn ông cũng biết rồi.”
“Xem ra cô biết tôi muốn nói cái gì.” Ông cụ nhấp một ngụm trà, vẻ mặt bình tĩnh hỏi. “Vậy về những chuyện kia của cô, cô có tính cho ra một lời giải thích hay không?”
Mộc Lạp Lạp không mấy nhìn ra dụng ý câu hỏi này của ông cụ, bởi vì ông cụ nhìn có vẻ không giống như muốn gây sự với cô, mà là đang khơi thông cùng cô.
“Về quá khứ của cháu, đó là một chuyện rất khó giải thích, bây giờ cháu cũng không cách nào nói rõ nguyên nhân trong đó với ông. Những lời đồn không tốt về cháu kia, thậm chí cháu còn bị đuổi ra khỏi Mộc gia, những điều này đều đang chứng tỏ cháu là một người không xứng với Phó Cảnh Phi.” Mộc Lạp Lạp nghĩ tới đây, lộ ra một nụ cười nhạt. “Thế nhưng cháu mà ông thấy bây giờ mới là cháu chân thật nhất, còn có giống như ông nghe nói hay không, ông cảm thấy thế nào?”