Chương 133: Cho cô chạy trốn
Mộc Lạp Lạp lanh trí ném câu hỏi trở lại cho ông cụ. Nếu cô không nghĩ ra ý tứ câu hỏi này của ông cụ, vậy thì xem ông cụ sẽ nói cái gì cho phải.
Nếu như ông cụ thật sự nói bởi vì quá khứ không tốt của cô mà phản đối cô và Phó Cảnh Phi ở chung với nhau, cô ngược lại có thể dựa vào biểu hiện tốt về sau để giải quyết vấn đề này.
Nhưng nếu ông cụ căn bản chỉ lấy cớ, hoàn toàn không muốn Phó Cảnh Phi và cô ở cùng một chỗ, như vậy đối với Mộc Lạp Lạp mà nói có lẽ là càng khiêu chiến nghiêm trọng hơn nữa.
Dù sao muốn đứng bên cạnh Phó Cảnh Phi, nói như thế nào đi nữa trước hết cũng phải được sự đồng ý của ông cụ, nếu không thì danh không chánh ngôn không thuận, đặc biệt là ở trong gia tộc quyền thế khổng lồ như Phó gia.
Cho dù cô không quan trọng, nhưng đối với thân phận của Phó Cảnh Phi mà nói, vẫn cần ông cụ ủng hộ.
Nếu bởi vì cô mà cuối cùng khiến Phó Cảnh Phi vứt bỏ tư cách người thừa kế, như vậy cô sẽ chán ghét bản thân.
Dù sao đi nữa, Mộc Lạp Lạp đoán rằng hôn ước trước kia của cô và Phó Cảnh Phi đối với ông cụ mà nói khẳng định không có bất kỳ hiệu lực gì. Nếu như ông ấy muốn tìm một vị hôn thê gia thế nhân phẩm càng xứng đôi với Phó Cảnh Phi hơn… Cô là người thứ nhất không đồng ý!
“Cái con bé này… Đây là lần đầu tiên tôi gặp cô.” Ông cụ mang ý tứ không rõ nhìn Mộc Lạp Lạp. “Cô nói tôi nên thấy cô thế nào?”
Thấy thế nào ư? Trong mắt đại đa số người, cô chính là Mộc Lạp Lạp lòng dạ độc ác, ghen tị, kiêu căng vô lễ kia.
Những cái mác này nói không chừng đã trở thành ấn tượng đầu tiên lúc người khác gặp cô, đồng thời sẽ không tin rằng cô thật ra là người tốt.
Mộc Lạp Lạp bỗng nhiên nghĩ đến Lương Triều Vĩ nói trong Vô gian đạo* “Tôi muốn làm người tốt” thì cảm thấy bất đắc dĩ. Cô của bây giờ đã thay đổi, hơn nữa ngay cả quá khứ cũng không có hư hỏng nhiều như vậy, thế nhưng không ai chịu tin, cũng không ai muốn thấy cô làm người tốt.
(*Phim Vô gian đạo)
Thật ra cô trong quá khứ có bao nhiêu hư hỏng chứ, chẳng phải thái độ đối với Mộc Diệp hơi xấu một chút, làm một số chuyện trả thù Mộc Diệp thôi sao.
Những người đó nhận định cô là người xấu, cũng chưa từng thấy tận mắt, rõ ràng đều là một ít chuyện nhỏ, đến chỗ bọn họ lại biến thành tội ác tày trời.
Mộc Lạp Lạp bây giờ đã biết rõ lòng người hiểm ác đáng sợ, sau khi nhìn thấu thì ngược lại càng thêm phóng khoáng. Mặc cho bọn họ bây giờ thấy thế nào, đến thời điểm nhất định thì bọn họ cuối cùng sẽ biết suy nghĩ của bọn họ ngu xuẩn cỡ nào.
Tuy nhiên bây giờ Mộc Lạp Lạp cũng không có thời gian suy nghĩ cái khác, chuyện quan trọng trước mắt nhất là làm sao ứng phó với ông cụ Phó.
“Ông nội, ông muốn thấy cháu như thế nào, ông thấy cháu ra sao, nhưng mặc kệ ông thấy thế nào, cháu đều là cháu ở trước mặt ông, sẽ không thay đổi gì cả.”
Đây là Mộc Lạp Lạp đang nói cho ông cụ: cô từ lâu đã không phải là cái Mộc Lạp Lạp bị người phỉ nhổ kia, và cái nhìn của những người đó đều là sai lầm.
Về phần ông cụ sẽ tin cô hay không, cô không cách nào quyết định.
“Cô thật là miệng mồm lanh lợi.” Ông cụ đặt chén trà xuống, các loại cảm xúc trong mắt sâu kín đan xen, trong nháy mắt hoá thành vô hình, giọng của ông ta uy nghiêm. “Thế nhưng tôi phải nhắc nhở cô một câu, muốn đứng bên cạnh Cảnh Phi không phải là một chuyện dễ dàng.”
“Cháu biết.” Mộc Lạp Lạp nhếch môi không quan tâm.
“Cô biết, vậy hôm nay cô không nên tới đây.” Ông cụ bỗng chuyển hướng, đột nhiên trở nên nghiêm túc.
Mộc Lạp Lạp nghĩ, sau khi thăm dò nhau cuối cùng cũng đi vào chính đề.
“Nhưng bây giờ cháu đã ngồi đối diện với ông, cũng không có cơ hội hối hận đúng không?” Mộc Lạp Lạp nhún nhún vai. “Năm ấy ở trong tiệc sinh nhật của cháu, là… Cảnh Phi trêu chọc cháu trước, là anh ấy nói ra muốn khôi phục hôn ước giữa chúng cháu. Nếu như vậy, cháu đương nhiên không thể mất bình tĩnh.”
Câu nói này của Mộc Lạp Lạp trên thực tế cũng là đang nhắc nhở ông cụ, ông ta chỉ hỏi cô có thể đứng ở bên cạnh Phó Cảnh Phi hay không, nhưng lại quên trước đây người không nên lôi kéo Mộc Lạp Lạp vừa khéo là Phó Cảnh Phi.
Cho dù Mộc Lạp Lạp muốn rời đi cũng phải xem Phó Cảnh Phi có cho cô cơ hội hay không.
Ông cụ thổi râu mép trừng mắt: “Trước đây sao tôi không biết tình cảm của cô và Cảnh Phi tốt như vậy… Tôi cho cô một cơ hội, nếu Cảnh Phi đơn phương khôi phục hôn ước, vậy tôi cho cô một cơ hội, tôi phái người đưa cô đi, rời khỏi thành phố Long, khiến nó không tìm được cô. Chẳng phải cô luôn muốn rời khỏi, muốn tự do sao?”
“Nghe như rất hấp dẫn.” Mộc Lạp Lạp bĩu môi.
Ông cụ đã định liệu trước, mỉm cười: “Chờ qua vài năm rồi cô trở về, tôi liền đưa cô về Mộc gia, Mộc Chính Thịnh không dám không nể mặt tôi.”
Đây coi như là cái gì?
Trong lòng Mộc Lạp Lạp cười nhạt.