
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92: Ngoại truyện năm 2014 -1
- Chương 93: Ngoại truyện 2014 -2
Văn án:
Du học sinh nghèo ở nước ngoài muốn dụ kẻ ngốc, khiến người ta khinh thường; muốn dụ kẻ ngốc lại bị người giả ngốc dụ, vậy càng khiến người ta chê cười.
Người xung quanh đều cho là Phú Tiểu Cảnh bị Cố Viên lừa, muốn chờ để nhạo báng cô.
Đến khi giá trị con người Cố Viên hiện rõ.
Những người đang đợi cười nhạo Phú Tiểu Cảnh trước mặt thì hào hứng tâng bốc cô lên tận mây xanh. Sau lưng lại ngóng trông cô càng leo cao càng ngã đau: Chà, Cố Viên sao có thể cưới cô? Đồ cưới cô có thể lấy ra là thẻ xanh Trung Quốc à?
Nhiều năm sau, Cố Viên khôi phục được quốc tịch Trung Quốc như ý nguyện.
Anh với Phú Tiểu Cảnh cuối cùng không chỉ là người một nhà mà còn là người một nước.
“Nhắc đến cảnh cố hương
Đâu chỉ để tiêu sầu”
Giám đốc Quỹ Wallstreet và du học sinh Trung Quốc ngành Nhân loại học (Anthropology)......
Du học sinh nghèo ở nước ngoài muốn dụ kẻ ngốc, khiến người ta khinh thường; muốn dụ kẻ ngốc lại bị người giả ngốc dụ, vậy càng khiến người ta chê cười.
Người xung quanh đều cho là Phú Tiểu Cảnh bị Cố Viên lừa, muốn chờ để nhạo báng cô.
Đến khi giá trị con người Cố Viên hiện rõ.
Những người đang đợi cười nhạo Phú Tiểu Cảnh trước mặt thì hào hứng tâng bốc cô lên tận mây xanh. Sau lưng lại ngóng trông cô càng leo cao càng ngã đau: Chà, Cố Viên sao có thể cưới cô? Đồ cưới cô có thể lấy ra là thẻ xanh Trung Quốc à?
Nhiều năm sau, Cố Viên khôi phục được quốc tịch Trung Quốc như ý nguyện.
Anh với Phú Tiểu Cảnh cuối cùng không chỉ là người một nhà mà còn là người một nước.
“Nhắc đến cảnh cố hương
Đâu chỉ để tiêu sầu”
Giám đốc Quỹ Wallstreet và du học sinh Trung Quốc ngành Nhân loại học (Anthropology)......