Quyển 2 - Chương 7: Tai vách mạch rừng

Phó Lệnh Nguyệt mộ thân nam trang rất thuận lợi đi vào tòa nhà Túc chính án sát tư tại thành Kiến Dương. Đều là giải quyết những việc chung, không bao lâu nàng đã xử lý xong tất cả mọi việc. 


Giờ mão ngày mai sẽ hộ tống Lục Phiến Môn thăm dò hiện trường án mạng và tư dinh của Cửu Quảng Kiến. Thời gian không thể nói chính xác lại không phải là nhiệm vụ cụ thể của bản thân, cũng coi như rảnh rỗi


Tiếp theo phải đến Thông Thân biệt viện nhận chủ. Nghĩ tới việc lễ bái Viên hổ tử kia, Phó Lệnh Nguyệt có chút sợ run. Nhưng tới cũng ch.ết, lui cũng ch.ết, huống chi lễ bái xong, nàng có thể mượn cớ vì công vụ mà tránh mặt một thời gian, điều chỉnh tâm trạng.


Tuy nhiên mới đi vài bước, Phó Lệnh Nguyệt đột nhiên ngừng bước. Nàng đột nhiên nhớ tới một chuyện, một chuyện làm cho nàng rất không cam lòng.
Vì sao Phương Quang Tông không chọn nàng? Vì sao đêm đó Phương Diệu Tổ vội vàng rời đi?
Vừa lúc hôm nay có thời gian rảnh, nàng có thể đi hỏi cho rõ


Quyết định như vậy, Phó Lệnh Nguyệt vội đi tới chỗ buộc ngựa bên cạnh nha môn, phi thân lên ngựa, giơ roi, giục ngựa hướng về phía Tả Hồng biệt viện


Nếu sau này vào Tả quân phủ, dời đến Thiên Kinh, cơ hội gặp mặt của bọn họ sẽ càng ít hơn. Nàng nhất định phải gặp mặt hỏi cho rõ. Thua cũng phải biết vì sao mình thua.
Rất nhanh đã đến Tả Hồng biệt viện, đã thấy quân sĩ xếp hàng trước cửa, rất khí phái.


available on google playdownload on app store


Phó Lệnh Nguyệt không rảnh để ý, xuống ngựa, hỏi quân đầu trực ban ‘Nhị công tử ở đâu?”
Quân đầu kia đánh giá nàng một hồi, khách khí chắp tay nói ‘xin hỏi các hạ họ gì?”


“Ta họ Phó” Phó Lệnh Nguyệt chắp tay đáp lễ “môn nhân của Kiến Dương Triệu phủ, có chuyện quan trọng muốn gặp Nhị công tử”
“Thật không khéo”quân đầu kia tiếc nuối nói ‘buổi trưa, Nhị công tử đã rời Kiến Dương hồi kinh rồi”


“Hồi kinh? Vậy Đại công tử đâu?” Phó Lệnh Nguyệt vẫn không cam lòng
“Đại công tử vẫn chưa hồi phủ” Quân đầu bất đắc dĩ nói


Mọi việc không thuận lợi. Phó Lệnh Nguyệt quay người, giục ngựa trở về. Lúc trên lưng ngựa xóc nảy, nàng lại cảm thấy chuyện này rất quái dị. Không đúng. Vì sao quân đầu kia hỏi họ của nàng trước. Hai vị công tử không ở trong phủ, cần gì phải canh phòng biệt viện nghiêm mật như vậy?”nàng đã từng chứng kiến bộ dáng lười biếng của đám quân sĩ. Không đúng, nhất định có trá. Phó Lệnh Nguyệt lập tức ghìm ngựa, xoay người quay lại hướng Tả Hồng biệt viện


Lúc này đây, nàng không đi cửa chính mà vòng ra cửa sau của biệt viện. Quả nhiên ở hậu viện cũng tăng cường hộ vệ, dưới ánh nắng mùa hè nhưng một đám đều tập trung tinh thần, long tinh hổ mãnh.


Phó Lệnh Nguyệt không dong dài, lấy thẻ bài ám vệ ra, luu loát xuống ngựa đi vào trong, nghiêm mặt, giơ lệnh bài lên, ngữ điệu khách khí “phụng mệnh truyền lời”
Hộ vệ có chút sững sờ nhưng thấy người tới khí thế hung mãnh lại có lệnh bài hoàng gia mở đường, nhất thời đều tránh ra.


Phó Lệnh Nguyệt nhanh chóng đi vào trong, rời xa tầm mắt hộ vệ, nàng mới đi chậm lại. Phải đi tiếp thế nào đây? Nàng không tìm được đường. Nàng cẩn thận nhìn quanh hậu hoa viên, không có ai, không có bóng dáng một người nào. 


Nàng càng đi càng cảm thấy rất cổ quái, bên ngoài vây kín như thùng sắt, bên trong lại không một bóng người. Chẳng lẽ là…
Nàng nhanh chóng lắc mình ẩn sau núi giả, thổi một tiếng không cao không thấp


Quả nhiên, lập tức có người từ chỗ ẩn thận hiện ra. Nàng đã đoán đúng rồi, quả nhiên là có người ẩn nấp trong đại viện
“Tuyên Đức năm hai, Phó Lệnh Nguyệt’ nàng thông báo trước
“Tuyên Đức năm bốn, Lưu Hải Kim” người tới khom người, lên tiếng


“Có nhìn thấy Minh Châu không? ta đến gọi nàng về” bản lĩnh nói dối của Phó Lệnh Nguyệt là cao thủ, mặt không đỏ tim không đập
“Ta không biết, ta chỉ ở vòng ngoài’ Lưu Hải Kim lắc đầu như nàng mong muốn


Làm gì có ai là Minh Châu, là nàng tự bịa ra thôi. Nàng nhướng mày nói ‘ta có việc gấp, cấp trên của người này ở đâu?”
“Các nàng có nhiệm vụ quan trọng, bình thường đều ở bên người, ta thật không biết đã đi đâu. Ta chỉ trông coi quanh chỗ này” Lưu Hải Kim ngượng ngùng nở nụ cười


Lại phân phó như vậy? tâm tư của Phó Lệnh Nguyệt đột nhiên lóe lên, trận thế như vậy, thật sự là…
“Vân Mộng công chúa có tới đây không?” Phó Lệnh Nguyệt lại hỏi
“Không có” Lưu Hải Kim lắc đầu “đã vào Tả Hồng biệt viện một thời gian nhưng không biết là người ở đâu”


“Ta đã biết’ Phó Lệnh Nguyệt đột nhiên có chút hoảng hốt, có dự cảm không nói rõ đang quay cuồng trong đầu nàng. Vân Mộng công chúa từng gặp mặt kia, nàng đến biệ viện của Trung quân Đô đốc phủ làm gì?
“Ngươi trở về đi.” Nàng qua loa vẫy tay với Lưu Hải Kim.


Phương gia ít nhất vẫn có một vị công tử ở đây. Hiện tại nàng có thể kết luận như vậy. Nhưng nếu nàng tùy tiện đi tìm, bị Vân Mộng công chúa nhận ra thì phải làm sao? tuy lúc đó nàng toàn thân ẩm ướt, quần áo sơ sài nhưng một khi công chúa nhớ ra nàng là ai, chuyện này sẽ không đơn giản.


Phó Lệnh Nguyệt trong lòng bất an, chậm rãi men theo đường hoa đi tới trước, chưa tới hòn non bộ phía trước, chợt nghe tiếng cười thanh thúy của nữ nhân truyền tới. Nàng cả kinh, vội phi thân trốn vào giữa thạch trân.


“Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, không cần gọi ta là công chúa” giọng nữ hờn dỗi vang lên “cứ gọi công chúa mãi như thế, ta nghe liền thấy phiền. Khó khăn lắm mới có thể ra khỏi cung, khi không có ai, ngươi cũng đừng gọi như vậy”


“Dạ, tiểu thư” giọng nam sủng nịch vang lên ‘đâu chính là đại bất kính nhưng ta làm nhu vậy coi như là khuynh tình tận trung vì tiểu thư”
Giọng nam tính ôn nhuận, mang hơi thở kiều diễm phong tình quen thuộc
Phương…?
Phó Lệnh Nguyệt toàn thân cương cứng,vội nín thở, lén lút nhìn ra ngoài


Nữ nhân vừa rồi lên tiếng chính là đại tiểu thư đã đánh nàng ở Tả Hồng biệt viện, cũng chính là Vân Mộng công chúa. Mà nam nhân kia, thật chính là Phương Diệu Tổ


“Ta xem ai dám?” Vân Một công chúa dừng, ngữ khí kiêu ngạo “tiện nhân Hiền phi kia dù dụ dỗ phụ hoàng mọi chuyện đều nghe theo nàng cũng không dám đụng đến việc ta lựa chọn phò mã”
“Tiểu thư, tai vách mạch rừng.” Phương Diệu Tổ nhẹ giọng khuyên can.


“Ta biết nơi này có người của nàng thì đã sao?” xem ra Vân Mộng công chúa rất muốn đối phó với Hiền phi, cố ý cao giọng nói “tiện nhân kia nhân lúc phụ hoàng bệnh nặng, chuyện gì cũng muốn nhúng tay vào. Hôm nay thì muốn ta gả cho Viên Li, ngày mai lại bảo ta gả cho ngươi”. Nàng đưa tay ngắt một đóa cúc bách nhật “hừ, có điều lần này tiện nhân kia đã làm chuyện tốt, lần này ta thành tâm lĩnh tình của nàng, ta nghe nàng, gả cho ngươi”


“Hiền phi nương nương cũng là thật tình muốn tốt cho công chúa’ Phương Diệu Tổ vừa mở miệng đã bị Vân Mộng cắt ngang “ta không quên mẫu thân đã ch.ết thế nào” nàng căm giận nói “ta không tin phụ thân có thể quên. Đều do tiện nhân Hiền phi kia xúi giục. Cửu ngũ chí tôn thì sao chứ? Truy phong làm hoàng hậu thì sao chứ? Có thể đổi lại mạng của nương ta và ba ca ca ta sao?”


“Tiểu thư……” Phương Diệu Tổ nhẹ nhàng lắc đầu.


“Tiểu thư chọn ta, là phúc khí Diệu Tổ tu luyện mấy đời” hắn ôn nhu rút đóa hoa cúc bách nhật đã bị biến hình trong tay Vân Mộng “nếu đã nhận định ta, vậy thỉnh tiểu thư hay giao hết những chuyện ưu sầu cho ta. Ta không muốn nhìn thấy tiểu thư không vui, Hoàng hậu nương nương ở trên trời có linh thiêng cũng không muốn thấy tiểu thư buồn bã như thế”


Ngữ khí ôn nhu như thế làm cho Phó Lệnh Nguyệt như ch.ết đứng trong thạch trận, lục phục ngũ tạng của nàng trào lên dư chua xua xót. Nàng không muốn nghe tiếp nữa. Nàng muốn rời đi


“Diệu Tổ…” Vân Mộng bị ngữ khí ôn nhu và quan tâm của Phương Diệu Tổ làm xúc động, giọng hơi run “nếu ta không phải là công chúa của Đại Tề quốc. ngươi còn có thể đối đãi với ta như thế này không?”


“Sẽ” thanh âm của Phương Diệu Tổ ôn nhuận mê hoặc ‘Diệu Tổ đối với tiểu thư là vừa gặp đã thương”
“Vậy Diệu Tổ…ngươi đừng làm cho ta thất vọng” Vân Mộng hờn dỗi tươi cười “nếu ngươi gạt ta, thích người khác…”


“Tiểu thư thật biết nói đùa” Phương Diệu Tổ cảm khái nở nụ cười ‘có tiểu thư rồi, những phàm hoa tục nữ khác sao có thể lọt vào mắt tại hạ”


“Chuyện phong lưu của ngươi, không phải ta chưa nghe nói qua”tâm tình của Vân Mộng đã tốt hơn. Nàng uốn người, ánh mắt mang theo vẻ nghịch ngợm trêu tức “hàng năm Công Đức lâu đấu thơ, các tiểu thư khuê các ngưỡng mộ ngươi sợ là có thể xếp hàng dài từ Kiến Dương đến kinh thành ah”


“Tiểu thư đừng giễu cợt ta’ thanh âm của Phương Diệu Tổ đột nhiên trở nên nghiêm túc “đó đều là do Diệu Tổ khi đó còn trẻ không hiểu chuyện, làm việc rêu rao hoang đường, sau khi lọt vào mắt xanh của tiểu thư, sẽ không không kiềm chế như thế nữa”


“Phải không?” Vân Mộng che miệng cười duyên “theo lời của ngươi, ngươi sẽ không lại trêu chọc nữ tử khác? Ngươi ở Kiến Dương thành sẽ không gây ra nợ đào hoa nào?”


“Hoa rơi có ý còn phải xem nước có vô tình hay không. Tiểu thư là thiên chi kiêu nữ, có thể nào đánh đồng cùng dung chi tục phấn chứ” Phương Diệu Tổ dừng một chút, đột nhiên cười xấu xa “hay là tiểu thư ghen?” ngữ khí của hắn rất nhẹ lại có giấu hiệu tứ lạng bạt thiên cân, trong nháy mắt, ngữ khí giữa hai người đột nhiên biến đổi


‘Ta không có ghen”Vân Mộng bị chọc thủng tâm tư, vội biện bạch “tâm của ta rất mềm, ta sợ phải nghe lại có người vì ngươi mà tìm ch.ết” nàng mặt đỏ tai hồng, bộ dáng thật đáng yêu


“Vậy Diệu Tổ dùng tính mạng đảm bảo” Phương Diệu Tổ nghiêm túc nói “ngày sau tuyệt sẽ không có chuyện như vậy làm phiền tới tiểu thư. Mặc kệ tất cả diễm sắc trong thế gian này, trong mắt Diệu Tổ chỉ thấy một mình tiểu thư”


Phó Lệnh Nguyệt nép mình trong thạch trận, cảm tháy toàn thân như sụp đổ, giống như có gai đâm vào tim, nhổ ra không được, ấn vào cũng không xong. Nàng đứng không được, ngồi cũng chẳng xong, cảm giác này làm nàng phiền chán, làm nàng khó chịu. Nàng thậm chí có loại xúc động muốn xách đao đi ra chém hai người kia. Đừng nói nữa, đừng lại kích thích nàng.


Đây chẳng lẽ là ghen tỵ mà người ta vẫn nói? Nàng thật sự vì Phương Diệu Tổ mà ghen? Phó Lệnh Nguyệt vô cùng phẫn uất và khinh bỉ bản thân mình Hèn chi Tiệu Thực lại nói người máu nóng thì làm sai nhiều. Nghĩ tới mình năm đó, tuyệt sẽ không làm ra chuyện phiền chán như vậy.


Không phải chỉ là một Phương Diệu Tổ thôi sao? bỏ là được. Thế gian thiếu gì nam nhân, cần gì phải thắt cổ trên một cành cây. Nàng cũng không tin mình không tìm được nam nhân lên giường với mình. Nàng là một ám vệ vĩ đại, sao có thể vì chút chuyện nhỏ này mà khiến mình phiền lòng


“Ta tin ngươi” Vân Mộng công chúa thở dài một tiếng “đã đến giờ, ta phải về kinh trước. Ngươi nói đúng, vẫn nên cảm ơn Hiền mẫu phi kia, ít nhất thì hồ ly tinh kia nhìn nam nhân rất chuẩn, trong chuyện này rất hợp ý ta”


“Vậy Diệu Tổ tiễn tiểu thư một đoạn” Phương Diệu Tổ tao nhã, xoay người đưa tiễn


“Miễn đi’ Vân Mộng công chúa đưa tay ngăn hắn “ta không muốn nhìn thấy ngươi quỳ xuống trước mặt ta ở trước mọi người” nàng nhìn hắn, tươi cười nói “ngày sau chúng ta không cần như vậy. Diệu Tổ, ta đi đây, đừng cô phụ ta”


Đợi hai người chia tay xong, xác định Vân Mộng công chúa đã rời đi, Phó Lệnh Nguyệt mới chậm rãi đi ra khỏi thạch trận
Phương Diệu Tổ vẫn còn chăm chú nhìn theo bóng dáng công chúa, thở dài như trút được gánh nặng. Tấm lưng thon dài của hắn trở nên sừng sững trong ánh nắng ngày hè.


Trong lòng Phó Lệnh Nguyệt đột nhiên chua xót, khóe mắt cay cay. Nàng có bệnh, tâm lãnh nhưng không ngốc. Nàng đột nhiên hiểu rõ mọi việc


Nàng đột nhiên hiểu được đêm đó vì sao hắn lại thở dài. Nàng đột nhiên hiểu được vì sao hắn nói thích nàng khác với những nữ nhân khác. Nàng cũng đột nhiên hiểu được nguyên nhân hắn rời đi
Thì ra, đúng là vì như thế này…


Nàng ngượng ngùng nở nụ cười.Thì ra khi đó nàng tự cho là thông minh đã nói lời dọa đến hắn. Hắn sợ nên lâm trận bỏ chạy
Đứa ngốc này, nàng buồn cười lắc đầu, hắn sợ cái gì chứ? Đó chỉ là ý ngốc của nàng


Phương Diệu Tổ quay người, bỗng nhiên nhìn thấy bóng người trước mắt làm cho hoảng sợ
“Phương nhị công tử?” Lệnh Nguyệt cười chào hỏi “sao ngươi còn ở đây? Không phải đã hồi kinh rồi sao?”


“Ngươi…”Phương Diệu Tổ có chút hoảng sợ nhìn chung quanh. Vẫn yên tĩnh, ám tiền nhân sẽ không nhảy ra phá rối người một nhà
Tu dưỡng của hắn cũng vô cùng tốt, rất nhanh đã trấn định lại, cố tìm đề tài nói chuyện “hôm nay ngươi đến đây là…”


“Tới tìm một người” Phó Lệnh Nguyệt lên tiếng “tìm được, đang muốn trở về”
Phương Diệu Tổ xấu hổ nở nụ cười, đưa mắt nhìn chung quanh, không nói tiếp
“Nhị công tử, ta được đua đến phủ Tả quân” Phó Lệnh Nguyệt nhìn thẳng vào mắt hắn


“Chúc mừng” Phương Diệu Tổ mất tự nhiên nở nụ cười, tầm mắt của hắn trở nên mơ hồ ‘Viên đại ca phẩm hạnh không tệ”
Phó Lệnh Nguyệt âm thần châm biếm hắn, cũng không có hứng thú nhiều lời với hắn, nhàm chán đảo mắt nhìn quanh


“Ngày sau, ở kinh thành, nói không chừng chúng ta có thể thường gặp nhau ah’ nàng cười cười đi đến gần hắn, đột nhiên đưa tay nắm lấy ngọc bội bên hông hắn
Thần sắc của Phương Diệu Tổ rất là hoảng sợ, hành động ngoài dự liệu của nàng làm cho thân mình của hắn nhẹ nhàng run lên


“Dọa thành như vậy? chẳng lẽ ta là quỷ?” Phó Lệnh Nguyệt vô tâm vô phể nở nụ cười, nàng cầm ngọc bội có khắc biên búc, đào mừng thọ, hoa mai phục thọ tề mi, thản nhiên cười nói ‘ngọc bội thật tốt nha. Đúng rồi, ngươi đã nói sẽ cho ta cái này, giữ cái này, nói không chừng sau này lăn lộn ở kinh thành sẽ có lúc cần đến Nhị công tử giúp ta”


Nàng trêu tức nhìn vào mắt hắn, thu hết biểu tình khó nói của hắn vào đáy mắt. Một ngọn gió thổi tới, mang theo hương vị thản nhiên của người hắn. Phó Lệnh Nguyệt trong lòng đột nhiên chấn động, không nguyên do nhớ tới hơi thở mềm nhẹ, kiều diệm ôn nhu đêm hôm đó


Nàng chậm ra xòe tay, cảm xúc mượt mà mềm mại trong tay
Thật ra, nàng rất sợ mình độ nhiên thay đổi chủ ý.
Buông tay thôi…
Đeo trả ngọc bội lại bên hông cho Phương Diệu Tổ, cười lớn, hóa giải khốn quẫn của nàng và hắn “haha…chọc ngươi thôi”


“Phò mã gia, chúc mừng” nàng khoanh tay, vân đạm phong khinh nói “tại hạ cáo từ”
Khi đi ngang qua người Phương Diệu Tổ, nàng vỗ vỗ vai hắn, thanh âm trầm thấp “thật ra ngươi lo lắng nhiều rồi, ta sẽ không mang đến phiền toái gì cho ngươi”
Nàng cười lớn, xoay người ly khai.


Sắc trời hoàn hảo, Lệnh Nguyệt lại mất phương hướng. Rời khỏi Tả Hồng biệt viện, nàng lại không biết đi đâu. Giục ngựa trên đường hồi lâu, lòng của nàng mới chậm rãi bình tĩnh lại. Trong cơ thể của nàng như cắm đầy bụi gai, bất động, như cắm ở yết hầu, động một cái sẽ đâm thủng toàn thân


Nàng không thể diễn tả được đây là cảm giác gì
Nàng thương hắn sao? Không thương.
Nàng không thương hắn sao? Lại hình như có chút thích
Nàng thích thì có ích gì chứ?
Phó Lệnh Nguyệt ảm đạm nở nụ cười


Triệu Thực nói rất đúng, ngươi nếu không có tình cảm dư thừa sẽ bớt đi nhiều thống khổ và phiền toái
Nàng trước giờ ở trong phúc mà không biết phúc. Nàng ăn Băng kình nha làm gì chứ? Nàng nếm thử tình cảm và tư vị làm nữ nhân để làm gì chứ?
Gió thổi qua, mang theo hơi nước lạnh lẽo


Phó Lệnh Nguyệt lấy tay sờ, bọt nước này lại xuất phát từ khóe mắt của nàng. Nàng thất thần đưa tay lên miệng, mặn mặn,chát chát…thật sự là nước mắt
Nàng cư nhiên cũng sẽ rơi lệ, nàng cư nhiên cũng trở nên yếu đuối!
Không, nàng chán ghét yếu đuối! Nàng muốn quên tất cả chuyện hôm nay


Nàng đột nhiên muốn uống rượu, ước muốn này mãnh liệt đánh úp lại, rất khẩn cấp.
Dù sao cũng chưa tới giờ nhận chủ, ngày sau nàng chưa chắc đã được tự do như bây giờ. Vậy thì trước khi vào đầm rồng hang hổ, uống một trận cho đã đã. 






Truyện liên quan